Trần Nhược Tư vốn đã thụ trọng thương, toàn thân đau đớn, hắn ôm Linh Cơ không chạy được bao xa liền cảm thấy lực bất tòng tâm, trong lòng hắn biết nếu mình cứ tiếp tục như thế này chắc chắn trốn không thoát, vì vậy, hắn ôm Linh Cơ ở trong rừng tìm một chỗ vô cùng bí mật ẩn núp lại. Chỗ hắn ẩn núp cách Hầu Quang Bình không quá xa, chỉ khoảng ngàn thước khoảng cách.

Vào lúc Hầu Quang Bình phát hiện ra bọn Trần Nhược Tư đã biến mất thì bọn họ đang ẩn núp kỹ ở nơi bí mật rồi.

Sau này quang mang của Mộc Linh Châu phát ra biến ảo thành lục sắc nữ nhân, Trần Nhược Tư cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, còn như lúc đó phát sinh ra chuyện gì liên quan đến họ, Trần Nhược Tư tự nhiên là không thể nào biết được.

Trần Nhược Tư sau khi nhìn thấy Hầu Quang Bình bỏ đi, hắn mới ôm Linh Cơ đi ra khỏi nơi bí mật, nhận định phương hướng ra khỏi khu rừng, chậm rãi bước đi. Trong mắt hắn chỉ có Linh Cơ hơi thở yếu ớt, trong lòng rối bời. Mà lúc này, hắn cảm thấy bản thân mình không thể nào rơi lệ, có lẽ là bởi vì hắn đã rơi lệ quá nhiều rồi, bởi vậy mà không thể nào rơi thêm nữa. Hắn cũng đã từng nghĩ cách giúp Linh Cơ liệu thương, nhưng khi hắn thử vận khí thì cảm giác đau đớn toàn thân lập tức tăng lên vài lần, cơ hồ khiến cho hắn đau đớn muốn hôn mê đi.

Buổi sáng, hắn lê tấm thân mệt mỏi, ôm Linh Cơ đã đi được khoảng hơn một dặm lộ trình. Trên mặt đất ở phía sau lưng hắn cách ba hay năm bước lại lưu lại vài vết máu.

Tầng lá rụng trong khu rừng bởi vì ở lâu trong hoàn cảnh ẩm ướp mà trở nên mục nát. Trong rừng không nghe được âm thành nào khác ngoài tiếng di động bước chân của hắn và tiếng gió thổi xuyên qua đám cây cối. Điều này khiến cho khu rừng ẩm ướp âm u bao phủ thêm một bóng ma thần bí.

Ngẫu nhiên có vài tia nắng xuyên qua những tầng lá chiếu xuống mặt đất. Điều này khiến cho Trần Nhược Tư biết rằng bên ngoài khu rừng là một khoảng trời quang đãng.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Trần Nhược Tư có thể mơ hồ nghe được thanh âm của người nói chuyện. Hắn theo hướng truyền đến giọng nói nhìn lại, nhưng thu vào tầm mắt hắn là cảnh tượng mảnh rừng sâu âm u phía xa xa, không hề nhìn thấy bất kỳ một người nào khác. Hắn bắt đầu hoài nghi mình có lẽ là đã sinh ra ảo giác.

Tiếp tục đi về phía trước một đoạn nữa, tiếng người nói truyện truyền đến tai hắn càng lúc càng rõ ràng, lúc này hắn mới xác định mình nghe được không phải là ảo giác mà là sự thật.

Nghe được tiếng nói của người khác, trong lòng hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng cũng mang theo một chút lo lắng. Hắn vui mừng là bởi vì bản thân đã không đi nhầm đường, còn hắn lo lắng là bởi không biết người đang nói chuyện kia là địch nhân hay là bằng hữu. Yếu là địch nhân vậy thì bọn hắn chỉ còn đợi chết mà thôi.

Tiếng người nói càng lúc càng gần, Trần Nhược Tư đưa mắt nhìn phía xa, hắn nhìn thấy có mười người đang đến, đi vào tầm nhìn của hắn. Mười người này trên người mặc quần áo màu xám, đầu trọc lóc bóng lưỡng, bởi vậy mà Trần Nhược Tư đoán ra được bọn họ nhất định là tăng nhân của một ngôi chùa nào đó.

Sau khi nhìn thấy rõ mặt mũi của người đến, Trần Nhược Tư mới thả lỏng tâm tình.

Theo khoảng cách tăng nhân với Trần Nhược Tư càng lúc càng gần, Trần Nhược Tư ngược lại cảm thấy bản thân mình dường như vô lực chống đỡ, hai chân mềm nhũn, cánh tay tê dại, toàn thân kịch liệt đau đớn. Đau đớn khiến cho cơ thể hắn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc, khoảng cách từ hắn đến mấy tăng nhân này còn khoảng hai ba trăm thước, hắn hô lên một tiếng, hai tay đang ôm Linh Cơ buông lỏng, ngã lăn ra đất, hôn mê đi.

Bởi vì trong rừng vô cùng yên tĩnh, chỉ cần một tiếng động nhỏ vang lên, người nào mẫn cảm đều có thể nghe thấy được. Tiếng kêu của Trần Nhược Tư hấp dẫn đem mười cái tăng nhân đi lại.

Các tăng nhân sau khi đến nơi, vây lấy Trần Nhược Tư và Linh Cơ, lẳng lặng quan sát một hồi, thấy bọn hắn không có động tĩnh gì mới tới gần, đem Trần Nhược Tư lật ngửa lại, kiểm tra hơi thở ở mũi Trần Nhược Tư, sau đó kiểm tra hơi thở của Linh Cơ. Bọn họ thấy hai người đều chưa ngừng thở vì vậy phân phó: "Các sư huynh đệ, hai người này còn sống, chúng ta trước hết đem bọn họ về chùa rồi hãy nói."

Các tăng nhân nghe xong, vội vàng đi tới, đỡ hai người bọn họ dậy, cõng trên lưng đi về phía chùa bọn họ.

Những tăng nhân này chính là tăng nhân của Pháp Hoa Tự ở cách đây không xa, bọn họ là phụng mệnh của sư trụ trì đến đây lục soát khu rừng. Gần đây nhất trụ trì của Pháp Hoa Tư nghe nói có Minh tộc và thú nhân đã bí mật lẻn vào Trung thổ, định phát động đánh lén đối với các chùa lớn và đạo quán lớn, cho nên vì đề phòng trước mà làm ra chuẩn bị, lệnh cho đám đệ tử lục soát rừng núi.

Bọn họ tìm tòi phạm vi rất lớn, khu vực trăm dặm xung quanh Pháp Hoa Tự bọn họ đều phái người tới.

Vận khí của bọn Trần Nhược Từ coi như tốt, yếu là trước đây quỷ cũng không thèm đến cái địa phương khỉ ho cò gáy này. Nói như vậy cũng có nghĩa là, bọn họ sẽ ở nơi này chết dần chết mòn, từ từ hóa thành xương trắng.

Pháp Hoa Tự được xây dựng trên một ngọn núi cao, trước cửa có một con đường nhỏ uốn lượn dẫn xuống chân núi, con đường nhỏ này tối thiểu cũng phải có đến hơn một ngàn cái bậc đá. Hai bên đường đá này, có chỗ là vách đá cao chênh vênh, có chỗ lại là vực sâu hun hút, địa thế vô cùng hiểm trở. Xuống dưới núi, đông, nam phương bốn khu rừng rậm rạp, tây phương là một dải núi non trùng điệp, mặt bắc là hải vực.

Đám tăng nhân cõng Trần Nhược Tư và Linh Cơ đi vài giờ thì ra khỏi khu rừng, ở trên con đường nhỏ uốn lượn đi đến cổng lớn của Pháp Hoa Tự.

Lúc này, từ trong chùa xông ra mười tăng nhân tay cầm pháp trượng chắn trước mặt bọn họ, một tăng nhân lớn tiếng quát: "Yêu nghiệt to gan, dám lớn mật biến hóa thành tăng nhân chùa ta, đi tới trước chùa còn không mau mau hiện thân."

Những tăng nhân mang Trần Nhược Tư và Linh Cơ trở về bị trận thế này khiến cho đầu óc rối loạn, ngây ngốc đứng đó, thật là khóc cười không nổi. Qua một lúc sau, một tăng nhân trong đám nói: "Tĩnh Ân sư huynh, huynh đang làm cái gì vậy? Đệ là Thiện Ngộ mà, chỉ vài canh giờ không gặp mà huynh đã hồ đồ vậy sao?"

Tĩnh Ân liếc mắt nhìn mười tăng nhân và Trần Nhược Tư, Linh Cơ, giọng nói hòa hoãn xuống: "Ngươi là Thiện Ngộ ta biết, Tham Trắc khí của sư phụ, đã phát hiện ra trong đám các ngươi có một tên yêu nghiệt, vì đảm bảo an toàn các ngươi tạm thời không được đi vào trong chùa, đợi sau khi trụ trì đi tới xác nhận một lần nữa mới ra quyết định, mong các sư đệ hiểu cho."

"Cái gì, sư huynh, huynh đang nói đùa sao, trong bọn đệ có yêu nghiệt?" Thiện Ngộ quay đầu lại đưa mắt nhìn đám sư huynh đệ cùng đi với mình mỉm cười, nhìn Tĩnh Ân nói: "Trụ trì lúc nào thì tới đây, đệ thấy Tham trắc khí khả năng là quá lâu không dùng đến nói không chừng đã mất đi tác dụng rồi."

Tĩnh Ân nói: "Sư đệ, lời này của đệ là không đúng rồi, pháp khí của trụ trì làm sao có thể mất đi tác dụng chứ, chẳng lẽ đệ hoài nghi năng lực của trụ trì sao? Điều này nếu để trụ trì nghe được, không phạt đệ diện bích một tháng không được rồi."

Thiện Ngộ chuẩn bị mở miệng nói thì hắn nhìn thấy từ trong cửa lớn của chùa bay ra vài đạo kim quang, hắn đoán là trụ trì cầm pháp khí đi ra, hắn vội vàng đem lời nói nơi cửa miệng nuốt xuống, yên lặng đứng đó nhìn cửa lớn Pháp Hoa tự.

Không đến một phút, từ trong cửa lớn của chùa đi ra một hòa thượng trên người mặc một áo cà sa màu đỏ. Hòa thượng này chính là trụ trì của Pháp Hoa tự, tên là Từ Hàng, lão có khuôn mặt vuông vức, tai to đầu lớn, lông mày râu trắng toát, tay phải cầm kim pháp trượng, trên đầu pháp trượng khảm một viên bảo thạch huyết hồng sắc. Pháp trượng và bảo thạch dưới ánh sáng của mặt trời, lấp lánh phát sáng vô cùng rực rõ chói mắt.

Đám để tử tay cầm pháp trượng thấy trụ trì xuất hiện, bọn họ vội vàng dạt ra thành một con đường để cho lão đi đến. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Từ Hàng đứng tại đó lẳng lặng quan sát một hồi, nhẩm niệm một lần Sưu yêu lệnh, vung mạnh kim pháp trượng trong tay, trong nháy mắt, kim pháp trượng phát ra vạn lũ kim quang và một tia huyết hồng sắc quang mang, đem cửa lớn của Pháp Hoa Tự chiếu rọi lộng lẫy. Tia huyết hồng sắc quang mang nọ không có khuếch tán, nhanh chóng quét về phía đám người Thiện Ngộ đang đứng ở bậc thềm trước cửa.

Mười người Thiện Ngộ từ trước đến nay đều chưa từng nhìn thấy trụ trì tự mình làm phép Sưu yêu. Lúc này, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc và tò mò, ánh mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào trụ trì, trong lòng nghi hoặc buồn bực: "Trụ trì đại thế thi phép như thế này, xem ra yêu nghiệt hôm nay đến đây cũng không phải là yêu vật bình thường rồi. Chỉ là ta không hiểu được, trong mười người chúng ta, làm sao có thể có hóa thân của yêu nghiệt đây, ài,….không hiểu."