Trần Nhược Tư không biết được việc này, đối với một số sự tình của thế gian nó không có rõ, nó chỉ có nghe nói qua về vị Minh Vương này, cho nên Minh vương là ai, lợi hại như thế nào, nó cũng không hay biết.
Khi nó nghe Linh Cơ xưng mình là Minh Vương Chi Nữ thì nó cũng không có cảm thấy một tý kinh hoảng nào, ngược lại cảm thấy rất thản nhiên, chính nó cũng không biết vì cái gì lại như vậy.
Lạc Lan Điền có thể nói là trong lòng cũng có cùng cảm thụ với hắn, tuy vậy cũng có sự khác biệt, hắn có biết qua loa, cũng biết một ít về Minh Vương. Khi hắn biết được người vừa rồi cứu hắn là Minh Vương Chi Nữ thì hắn toàn thân hơi chấn động, mồ hôi lạnh âm thầm túa ra, trong lòng kinh hoảng không thôi.
"Linh Cơ này thật sự là một đại mỹ nữ, cũng không biết là có thể có cơ hội tái kiến nàng hay không nữa". Trần Nhược Tư nhìn hướng Linh Cơ rời đi, cười cười, quay đầu nhìn Lạc Lan Điền nói.
"Ngươi còn muốn thấy nàng sao, lần sau nhìn thấy, sợ rằng sẽ mất mạng đó, còn nữa, chúng ta là người tu đạo, làm sao có thể mê luyến sắc đẹp chứ? Hỗn tiểu tử, nếu để cho sư phụ biết bộ dạng ngươi vừa rồi nhìn nữ sắc. Ài, người không thể không cấm quan ngươi mười năm rưỡi đâu". Lạc Lan Điền nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư, cười cười, nói.
"Đệ chỉ là nói theo những gì nhìn thấy thôi, thực không có nói muốn nàng, vậy sợ gì chứ, đàn bà, chỉ cần không đụng chạm đến họ, chẳng nên đối chiếu với việc tu đạo, chẳng lẽ nhìn nữ sắc cũng vi phạm ư?" Trần Nhược Tư cười cười, nói.
"Nữ sắc là ngọn nguồn tai hoạ, ngươi không có nghe nói qua từ hồng nhan họa thủy này hay sao?" Lạc Lan Điền quỷ dị cười cười, nói.
"Không có nghe nói qua, đệ lại không nắm được hồng nhan họa thủy là thế nào, đệ làm việc gì đều theo cách của đệ, không thích bị hạn chế. Tuy nhiên hôm nay đệ và huynh nói như thế, ngàn vạn lần không nên nói cho sư phụ" Trần Nhược Tư nói.
"Ta mà lại là người thích bép xép như thế sao? Không lẽ ta chẳng là ta ta nữa sao?" Lạc Lan Điền nhìn Trần Nhược Tư, cười cười, nói.
"A a, huynh định nói là đệ sao, đệ lại thích bép xép à, không phải vậy chứ? Từ nay về sau đệ cũng không nói việc của huynh đâu". Trần Nhược Tư cười nói.
"Thật là trẻ con". Lạc Lan Điền cười cười, lắc lắc đầu, nói.
……
Phương đông đã hửng sáng, bầu trời dần dần sáng lên, những tia nắng mặt trời buông xuống đại lục báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Trần Nhược Tư và Lạc Lan Điền, bọn họ khi tối bị đuổi chạy muốn hụt hơi nên giờ ban ngày liền tuỳ ý tìm một chỗ nằm thoải mái. Tóm lại, bọn họ nghỉ ngơi cho hết mệt mỏi, đi mỏi rồi dừng lại nghỉ, cười cười nói nói, hết ba ngày mới ra khỏi khu rừng núi này, để đến một sơn thôn khẩu nhỏ gọi là Tố Hoa Đình thôn.
Lạc Lan Điền chỉ vào thôn, hướng Trần Nhược Tư nói: "Sư đệ, chúng ta tới thôn nghỉ chân tiện mua một ít lương khô, nơi này cách Hoa Mộc Trấn, chắc còn có vài ngày lộ trình?"
Trần Nhược Tư vẻ mặt mất hứng, nó mang theo thân thể mệt mỏi, trong lòng thầm nghĩ: "Lần xuất môn này không có phương tiện, thực không có nghĩ đến, mệt nhọc như vậy, nếu sớm biết như vậy, mình sẽ không đi nữa, ở đạo quán, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy Mộng Tuyết tỷ tỷ. Ài, ba ngày không có thấy nàng thật có chút nhớ nhớ nàng." nó ngồi phịch trên một tảng đá ở sơn khẩu, nhìn Lạc Lan Điền nói: "Tam sư ca, đệ mệt quá đi nhanh không được, huynh một mình đi vào nhé, đệ ở chỗ này chờ huynh."
Lạc Lan Điền lắc lắc đầu, nói: " Khi trở về, vậy ngươi phải chịu đó, mỗi người phải mang mười mười túi lương thực nhé?"
"Cái gì, muốn đệ mang lương thực, mà lại mười túi, như vậy rõ ràng là bảo đệ đi tìm chết mà, làm cho đệ muốn khóc, đệ cũng không khóc. Ài, tính ra, đệ nên quay trở về, huynh có thể tự mình đi lên trấn trên tốt mà". Trần Nhược Tư nói.
Lạc Lan Điền nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư, cười lắc lắc đầu, xoay người, đang muốn tiến vào thôn, đột nhiên, một cổ khói xanh từ bên trên đỉnh núi hướng về phía thôn bay đến.
Lạc Lan Điền cảm giác được cổ khói xanh đang tới này có chút quái dị, hắn trong lòng buồn bực nói: "Lần này xuất môn toàn gặp tà môn, lúc trước tại khu rừng núi nhỏ kia, chạm phải Huyết Nghê Tà Linh của Minh Giới tộc, lại còn có cả Minh vương chi nữ. Nay ở chỗ này lại xuất hiện một cổ tà khí, có thể nào yêu ma quỷ quái thật sự đã tràn tới Trung thổ địa khu rồi sao" hắn nghĩ vậy, liền dừng bước, quay đầu lại nhìn Trần Nhược Tư nói: "sư đệ, ngươi xem cổ khói xanh nọ, nếu ta không có đoán sai, thôn này nhất định phải có yêu ma quỷ quái thường xuyên lui tới."
Trần Nhược Tư lại lơ đãng ngước đầu, hướng về phía ngón tay Lạc Lan Điền nhìn lại, nó không thấy gì, nó quả có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Tam sư ca, đó có gì thế, đệ sao không có thấy cái gì hết vậy? Không nên nghi hoặc bởi ma quỷ như vậy. Nhanh đi rồi về đi."
Nó nói xong, nằm ở yên trên tảng đá đó nhắm mắt lại, không để ý tới Lạc Lan Điền nữa.
Lạc Lan Điền thâm tâm cảm thấy bất đắc dĩ không có sự lựa chọn nào khác, hắn quay đầu nhìn lại, quả thật ở đó không có thấy cổ khói xanh nữa.
Hắn trong lòng nghi hoặc nói: "Có thể nào là ta bị hoa mắt." Hắn lắc lắc đầu, bất đắc dĩ sải bước đi vào thôn.
Đây là một tiểu sơn thôn, không lớn lắm, chỉ có hai ba mươi hộ nhân gia mà thôi.
Lạc Lan Điền không có dùng nhiều công phu để đến thôn này, hắn nhìn thấy nhà nhà cửa sổ đóng chặt, cảm giác rất kỳ quái.
Hắn trong lòng lẩm bẩm: "Bây giờ là lúc nào rồi, chẳng lẽ còn không có rời giường, người thôn này, đều lười nhác như thế sao, ngày trước ta đến thôn này giờ Tý, không phải như thế, ài, quái thật."
Hắn nghĩ đến vậy, thì hắn cũng đã đi tới cửa nhà của một nông hộ rồi
Nông hộ này trước kia hắn đã tới, thường thường đặt chân đến địa phương này, nông hộ này họ Lý, Lạc Lan Điền bọn họ gọi ông ta là Lý đại thúc.
"Lý đại thúc, Lý đại thúc, mở cửa ra đi". Lạc Lan Điền gõ cửa lớn tiếng gọi
Tuy vậy, trong nhà không có có động tĩnh gì cả.
Lạc Lan Điền nghi hoặc, hắn từ khe cửa, nhòm vào nhà họ Lý, thấy Lý đại thúc và thê tử của ông ta, chính ngồi cạnh bàn trong phòng, trông tái mét, thần sắc hoảng sợ nhìn ra cửa.
"Lý đại thúc, là ta, Lạc Lan Điền từ Thanh Tâm đ*o Quán". Lạc Lan Điền thấy thế, nếu hắn biết không nói ra thân phận mình, Lý đại thúc trong phòng sẽ không mở cửa, vì vậy hắn tự hô tên họ của mình để báo cho họ biết.
Lý đại thúc và thê tử ông ta, khi nghe xong lời này, chậm rãi đứng dậy, đi tới cạnh cửa, kéo cửa mở, sau đó nói: "Nhanh, tiểu huynh đệ, nhanh vào đi."
Lạc Lan Điền không biết chuyện gì, cũng không có chần chờ, rất nhanh đi vào phòng.
Lý đại thúc lại kéo cửa đóng lại. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Lạc Lan Điền nghi hoặc nhìn Lý đại thúc nói: "Lý đại thúc làm sao vậy, rõ ràng ban ngày mà, đóng cửa vào làm gì? Có thể nào nơi này ban ngày còn có cường đạo tới."
"Cường đạo thật ra không có". Lý đại thúc lắc lắc đầu, thở dài, nói.
"Như vậy là vì cái gì?" Lạc Lan Điền nghi hoặc hỏi.
Lý đại thúc nhìn thoáng qua thê tử ông ta, rồi đảo mắt nhìn nhìn Lạc Lan Điền, sau đó chậm rãi đi lại cạnh cái bàn, ngồi xuống, giữ nguyên vẻ trầm mặc, không nói gì cả
Chỉ thấy Lý đại thẩm nhìn Lạc Lan Điền, từ từ, gật gật đầu, sau đó ngồi ở nơi đó, không lên tiếng, cũng không có muốn nói một câu xã giao để mời Lạc Lan Điền ngồi xuống.
Lạc Lan Điền thấy thần sắc và vẻ mặt của Lý đại thúc và Lý đại thẩm, có chút khác thường, hắn trong lòng thầm nghĩ: "Lý đại thúc và Lý đại thẩm này, khi trước kia chúng ta tới, đối với chúng ta rất là nhiệt tình, hôm nay làm sao vậy, ngôn ngữ lạnh nhạt, rất kỳ lạ. Chẳng lẽ thôn này, thật là ra có chuyện gì đó rất lạ hoặc là rất kinh khủng, đến nỗi làm cho người trong thôn cảm thấy sợ hãi đến như vậy?" Lạc Lan Điền nghĩ vậy, hắn đi tới cạnh cái bàn lấy một cái ghế khác, ngồi xuống, cười nói: "Lý đại thúc, hình như các ngươi không muốn nói cho ta biết chuyện gì xảy ra. Ta muốn giúp cũng không thể giúp, mục đích ta tới đây, ta nghĩ, không cần ta nói, các người cũng đã biết rồi , a a!"
"Tiểu tử, chúng ta có nói cũng không có tác dụng, chỉ sợ lại liên luỵ đến ngươi. Mục đích ngươi tới, ta rất rõ ràng, là muốn mua một ít lương khô thôi mà, lần này không có bán đâu, chúng ta bây giờ bụng đều cũng đói meo đây này." Lý đại thẩm thở dài, quay đầu lại nhìn Lạc Lan Điền nói.
"Cái gì, ta xem năm nay mưa gió thuận hoà, sao lại thất thu được, các người cứ nói giỡn". Lạc Lan Điền cười cười, nói.
"Không phải thất thu, là , là bị……" Lý đại thẩm nói, bà ta nói, còn chưa xong, đã bị Lý đại thúc nói xen vào lại: "Tiểu huynh đệ, ngươi biết ít thì tốt hơn, hôm nay hãy rời khỏi, đợi cho ngày mai, ta tới núi, sẽ đào cho ngươi một ít khoai."
"Nghe khẩu khí của thúc, dường như hôm nay sẽ phát sinh sự tình gì đó. Trước kia các người giúp chúng ta nhiều việc, các người hãy nói cho ta biết, xảy ra sự tình gì. Bằng không, ta từ nay về sau sợ rằng là sẽ không có dám tới các ngươi để nhờ việc nữa". Lạc Lan Điền nói.
Lý đại thúc thấy hắn nói như vậy, bất đắc dĩ thở dài, nhớ lại chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước.