Trần Nhược Tư từ đầu đến cuối đối với nữ tử này có một loại thiện cảm vô danh, hắn cũng là người biết thương hương tiếc ngọc. Hắn nhìn thấy đám người trước mắt đối xử thô lỗ với nữ tử nọ như vậy, bất giác mở miệng mắng to: "Con mẹ các ngươi đều là đốn mạt vô sỉ vương bát đản(trứng rùa), đối với một cái yếu ớt nữ tử mà lại thô lỗ như vậy, cũng không biết thương hương tiếc ngọc." Hắn vừa chửi vừa đi tới, đưa tay đỡ lấy nữ tử sắp ngã xuống đất, giữ lấy eo để cho nàng ta khỏi ngã xuống.

Nữ tử nọ cũng không biết bởi vì sợ hãi hay còn bởi điều gì khác, nàng không nhận ân tình của Trần Nhược Tư, mà một tay đem Trần Nhược Tư đẩy ra, nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư nói: "Ngươi cũng không phải dạng tốt đẹp gì, nhất định là sắc quỷ muốn thừa cơ hội chiếm tiện nghi với ta."

Trần Nhược Tư bị lời nói này của nàng làm cho bối rối, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, trong lòng buồn bực: "Ta là sắc quỷ, lòng tốt của ta lại bị nàng ra cho là có ý định xấu xa, thật sự là vô cùng oan uổng."

Đám người bên ngoài phòng giam bao gồm cả Thanh Mâu và Đế Khai trong đó, đều ha ha cười lớn. Cười xong, Đế Khai chỉ vào Trần Nhược Tư nói: "Tiểu tử, ngươi thật là biết thương hương tiếc ngọc nhỉ, nhưng người ta lại không nhận lĩnh ân tình của ngươi." Hắn nói xong, xoay ngươi bỏ đi chẳng thèm ngoái đầu lại.

Thanh Mâu cười quỷ dị, nói: "Đi, chúng ta đi thôi, ở ngoài cửa nhất định phải tăng thêm nhân thủ, không thể để cho hai tên bọn chúng từ nơi nà bỏ chạy, nghe rõ chưa? Nếu không, cái mạng nhỏ của các ngươi coi như xong hết rồi."

Đám binh sĩ Minh tộc kia vội vàng gật đầu đáp: "Vâng, tả hộ pháp đại nhân."

Thanh Mâu ánh mắt sắc bén liếc mắt nhìn đám người nọ, gật gật đầu, thở ra một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Ài, ta đang muốn nhìn xem chiêu khổ nhục kế này của các ngươi, có thể từ trên người của tiểu tử đó tra ra được điều gì, buồn cười." Lão ta vừa nghĩ vừa đi về phía xa.

Đám Minh tộc binh sĩ cũng theo đó bỏ đi.

Sau khi bọn chúng bỏ đi không lâu, cái quang cầu Thanh Mâu lưu lại trước đó có thể bởi vì năng lượng đã dùng hết mà mất đi ánh sáng. Trong địa lao một lần nữa lại chìm trong bóng tối.

Nữ tử nọ không biết bởi lý do gì mà đột nhiên thương tâm khóc lên.

Trần Nhược Tư muốn đi tới an ủi nàng, nhưng lại sự nàng hiểu lầm, hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn nữ tử nọ, nhất thời không biết nên làm điều gì cho tốt. Qua một lúc lâu, Trần Nhược Tư nói: "Cô nương, cô đừng khóc nữa có được không? Ta sợ nhất là nữ nhân khóc lóc, cô cứ khóc lóc như vậy, trong lòng ta cũng không biết làm thế nào, rất khó chịu."

Nữ tử nọ ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Trần Nhược Tư nói: "Thật xin lỗi, chỉ là ta cảm thấy sợ hãi, ta từ trước tới nay chưa từng ở một mình nơi tối tăm như thế này. Ngươi có biện pháp nào làm cho nơi này sáng sủa lên không?"

Trần Nhược Tư có chút xấu hổ đáp: "Cái này……, ta, ta sợ là không thể thỏa mãn nguyện vọng của cô được rồi."

Nữ tử nọ thở dài, nói: " Nếu ta không thụ thương, đã có thể làm được, thôi không làm phiền ngươi nữa, dù sao nhất thời nửa khắc cũng đừng mong thoát khỏi nơi này, từ từ rồi cũng sẽ quen thôi."

Trần Nhược Tư có chút kích động nói: "Cô thụ thương sao, là đám khốn nạn vương bát đản kia đánh cô bị thương à? Hừ, nếu ta có thể sống rời khỏi đây, nhất định tìm bọn chúng tính sổ."

Nữ tử nọ nói: "Ngươi bây giờ đang bị giam ở đây, nên bớt nói những lời dư thừa đó đi, nếu để cho bọn chúng nghe được, đối với ngươi chẳng những không có gì tốt đẹp mà còn mang thêm phiền toái vào người."

"Ta mới không sợ đám khốn nạn đó." Trần Nhược Tư không thèm suy nghĩ liền đáp.

"Theo như lời ngươi nói, ngươi chắc phải có chút năng lực mới phải, vì sao không dùng năng lượng cầu để chiếu sáng? Ta thấy ngươi hơn nửa là đang khoác lác. Thôi đi, trong nhân loại đám người ăn nói khoác lác ta cũng đã thấy rất nhiều rồi." Nữ tử nọ nói.

Trần Nhược Tư nghe nàng ta nói xong, trong lòng buồn bực : "Theo ý tứ của cô ta mà suy ra thì cô ta không phải là nhân loại, chẳng lẽ là yêu nhân." Trần Nhược Tư nghĩ đến đây, trong lòng hoảng sợ, thân người bất giác run run, có chút khiếp sợ nói: "Cô, cô không phải là nhân loại, cô là yêu hay là ma?"

Nữ tử thở dài, nói: "Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, mới vừa rồi lúc vào đây, ngươi đỡ ta, ta cố ý nói những lời đó, mong ngươi bỏ qua cho, ta làm như vậy kỳ thật là để cho bọn người Thanh Mâu xem mà thôi. Đến bây giờ, ngươi còn không nghe ra giọng nói của ta hay sao? Ta là nữ nhi của Minh vương, Linh Cơ đây.Lúc trước sau khi ngươi mạo hiểm cứu ta thoát thân, ta đối với ngươi vẫn nhớ mãi không quên, không có nghĩ đến ở trong Minh tộc địa lao một lần nữa lại gặp mặt. Xem ra đây là do ông trời thương xót ta, để cho giấc mộng của ta được hoàn thành trước khi chết."

Trần Nhược Tư sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: "Có lầm lẫn gì đây, ta thật sự có mị lực vậy sao? Chẳng lẽ cô ta đã để ý ta rồi. Không phải, sẽ không phải vậy đâu." Hắn nghĩ đến đây, dừng lại chốc lát, thay đổi ý niệm thầm nghĩ: "Linh Cơ là nữ nhi của Minh vương, vì sao Minh vương lại đối xử với nàng ta như vậy, trong chuyện này nhất định có điều man trá. Nói đi nói lại, cô ta tiếp cận ta rốt cuộc là vì lý do gì đây? Không hiểu, thật sự là không hiểu nổi." Nghĩ xong, hắn nhìn Linh Cơ nói: "Ta nhớ ra cô, đương nhiên nhớ ra cô rồi. Cô là nữ nhi của Minh vương, vì sao lại bị Minh tộc nhân đả thương vậy?"

Linh Cơ ho khan vài tiếng, nói: "Ta là nữ nhi của Minh vương không sai, nhưng bọn chúng một mực cho rằng ta là người đã đập vỡ ma tượng, cho nên một mực không chịu tha thứ cho ta. Lần trước sau khi ta từ Thanh Tâm đ*o quán trở về, bọn chúng cho rằng ta đã phản bội Minh tộc, trở về chỉ là vì thăm dò bí mật của Minh tộc, vì thế đem ta giam vào một chỗ khác, cho đến hôm nay, bọn chúng mới chuyển ta tới đây." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Nói đến đây, nàng ngừng lại chốc lát, rồi nói tiếp: "Mục đích của bọn chúng khi giam ta và ngươi cùng một chỗ, chính là muốn kiểm tra ta một chút, xem có đúng hay không ta đã thật sự phản bội Minh tộc."

Trần Nhược Tư trong lòng thầm than: "Ài, nàng ta thật là không may mắn, bởi vì ta tình cờ phá hủy Tôn Ma tượng của Minh tộc, hại cho nàng ta gánh chịu tội danh, thiếu chút nữa thì mất mạng, bây giờ lại bị hàm oan là phản đồ." Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên một sự hối tiếc, hắn ngẩn ngơ một lát rồi nói: "Cô hận bọn họ không?"

Linh Cơ đáp: "Hận, ta hận đến nỗi không thể giết hết bọn chúng, nhưng ta lại không muốn làm như vậy, dù sao bọn họ đều là tộc nhân của ta, cứ coi như là ta xấu số vậy. Trái lại ta cũng sắp chết, nghĩ đến những điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Vì sao muốn chết chứ, chẳng lẽ cô không nghĩ đến chạy trốn khỏi đây sao?" Trần Nhược Tư nói.

"Ngươi có năng lực từ nơi này bỏ trốn sao? Ta thấy là không có, ài……" Linh Cơ nói đến đây thở dài một hơi, lại nói tiếp: "Nếu như ta không bị thương, nói không chừng còn có thể đánh cuộc một ván, nhưng bây giờ bị thương đến nỗi một chút khí lực để đứng vững cũng không có, chỉ có thể đợi chết mà thôi."

Trần Nhược Tư nói: "Cô không nên bi quan như thế, ta không bị thương, chỉ cần cô dậy ta làm sao mới có thể giúp cô liệu thương, nói không chừng có thể đem thương thế của cô chữa lành."

Linh Cơ nói: "Giúp người chữa thương sẽ rất hao phí năng lượng, ngươi khẳng định tiêu hao năng lượng vì ta liệu thương, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"

Trần Nhược Tư mỉm cười nói: "Cô thấy ta giống với loại người thấy chết mà không cứu sao? Nếu không sợ rằng mạng của cô sớm đã không còn rồi, hơn nữa dù sao ta cũng đã một lần là ân nhân cứu mạng của cô, chỉ bằng vào điều này cô cũng sẽ không giết ta, phải không?"

Linh Cơ nói: "Tình hình bây giờ mà nói, loại người lật lọng, lấy oán báo ân rất nhiều, ngươi không sợ ta là loại người như vậy sao?"

Trần Nhược Tư ra vẻ một bộ dáng rất tự tin, vỗ vỗ ngực nói: "Sợ, nhưng ta tin tưởng vào ánh mắt của mình, ta cho rằng cô không phải là loại người đó."

"Tốt thôi, ta tin tưởng ngươi là thật lòng muốn giúp ta, bây giờ ta liền đem chú ngữ Liệu Thương Quyết truyền thụ cho ngươi, ngươi nghe cho rõ nhé." Linh Cơ nói đến đây, ngừng lại một lát, tiếp đó đem chú ngữ Liệu Thương Quyết từng chữ từng chữ rõ ràng rành rọt nói ra một lượt. Nàng nói xong, hỏi: "Có cần ta lập lại một lần nữa không?"

Trần Nhược Tư vội vàng xua tay, khi hắn đưa tay lên mới biết nơi này tối đen nhìn không rõ động tác và vẻ mặt, bởi vậy hắn buông tay xuống, mở miệng nói: "Không cần đâu."

"Chỉ cần nói một lần ngươi đã nhớ được ngay, xem ra ngươi thật là một người thông minh hiếm thấy." Linh Cơ nói.

Trần Nhược Tư mỉm cười, đáp: "Bây giờ mới biết ta thông minh sao."

Linh Cơ nói: "Không cần ba hoa khoác lác, mặc dù ngươi đã biết được Liệu Thương Quyết nhưng có thể chữa bệnh cứu người được hay không còn chưa nhất định."

Trần Nhược Tư mặc dù không phải là loại người thích kiêu ngạo, nhưng ở nữ nhân trước mặt không thể mất mặt được. Khi hắn nghe Linh Cơ nói như vậy, đoán được rằng trong lòng Linh Cơ căn bản là xem thường hắn. Trong lòng hắn cũng có chút mất vui, mở miệng nói: "Cô đừng có xem thường ta, ta lập tức liệu thương cho cô."

Linh Cơ nói: "Tiểu tử không nên hiểu lầm, ta không có ý xem thường ngươi, chỉ là Liệu Thương Quyết này rất hao phí năng lượng, ta lo lắng ngươi không những trị không được thương thế của ta mà còn liên lụy đến thân thể ngươi. Như vậy ta cũng sẽ cảm thấy rất áy náy."

Trần Nhược Tư mỉm cười, vỗ ngực, ra vẻ một bộ dạng thong dong tự đắc, nói: "a a, là như vậy sao, cô yên tâm đi, thân thể của ta là làm bằng sắt, sao lại mệt chết được." hắn nói xong, không đợi Linh Cơ nói tiếp, liền bắt đầu niệm chú ngữ Liệu Thương Quyết.