Editor: Song Hoạ

________•v• _______

Ném không xong cái của nợ mang tên Béo nha đầu này, lại chẳng thể nhẫn tâm ném cô ở bên ngoài một thân một mình, Chu Thừa rít xong điếu thuốc, lấy điện thoại ra gọi xe.

Xe tới rồi, Chu Thừa dẫn đầu, ngồi yên vị xuống ghế phụ.

Lâm Vãn cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, vô cùng thức thời mà ngoan ngoãn ngồi cuống ghế sau.

Hai người ai cũng không để ý tới ai.

Tài xế âm thầm suy đoán, đây đại khái chắc hắn là một đôi tiểu tình nhân đang cãi nhau rồi.

Hai mươi phút sau, xe tốc hành ngừng bên cạnh một tiệm lẩu.

Xuống xe, Lâm Vãn nhịn không được hỏi Chu Thừa:

"Cậu muốn mời tớ ăn lẩu à?" (๑>◡<๑)

Chu Thừa mân mê đôi môi mỏng, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái.

Lâm Vãn rụt rụt cổ.

Tiệm lẩu còn có năm người khách, người phục vụ muốn mang bọn họ đến bàn nhỏ dành cho hai người, Chu Thừa lại bá đạo mà chọn chiếc bàn lớn ba mặt đều là ghế sô pha.

Khách hàng chính là thượng đế, người phục vụ tiếp tục bảo trì nụ cười chuyên nghiệp, mời bọn họ quét mã gọi món.

Chu Thừa lười nhác mà tựa lưng vào ghế sô pha, ngón tay thon dài, trắng nõn hoa động* trên màn hình, liên tục chọn món.

(* Theo tui thì hoa động có nghĩa là kiểu mấy ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng ấy:3 Dùng giống vậy luôn cho sang:> Chứ bé hông nghĩ ra từ phù hợp (๑╹ω╹๑))

Lâm Vãn chờ nửa ngày ở rạp chiếu phim đã sớm đói "meo râu", lúc này cũng chọn thêm vài món ăn chay.

Đuôi mắt khẽ liếc nhìn động tác của Béo nha đầu, Chu Thừa cười lạnh, cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Không giảm béo?"

Lâm Vãn cười hắc hắc: "Lần đầu tiên cậu mời tớ ăn cơm, tớ nhất định phải cho cậu vài phần mặt mũi rồi."

Chu Thừa rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tràn đầy kỳ ba và quái dị mà nhìn cô.

Lâm Vãn sung sướng mà lắc lắc đầu, tiếp tục gọi món ăn.

Chu Thừa có chút đau đầu, muội tử theo đuổi hắn không ít, về sau khẳng định cũng sẽ vẫn còn, nhưng Béo nha đầu nhất định chính là người có da mặt dày nhất trong đó.

Ít người trong quán, hiệu suất làm việc liền tăng cao, đảo mắt một cái, đồ ăn của hai người liền được dọn lên đầy đủ hết trên bàn.

Nồi lẩu là do Chu Thừa gọi, mặt trên nổi lên một tầng ớt cay đỏ tươi thoạt nhìn vô cùng kích thích vị giác, nước lẩu sôi trào, tầng ớt cay kia sôi sục, quay cuồng như lốc xoáy, nóng hôi hổi, chỉ cần nhìn thôi, nước mắt Lâm Vãn đều muốn rơi ra bên ngoài.

Cô có thể ăn hơi cay, nhưng loại siêu cay này cô lại chưa từng khiêu chiến qua.

Có chút sợ sệt mà nhìn chằm chằm nồi lẩu, trên mặt cô đã chẳng còn sót lại chút đắc ý nhỏ khi vừa mới tìm được lý do để đêm nay không giảm béo.

Tâm tình Chu Thừa nháy mắt liền tốt lên.

Hắn gắp vài món mặn ném vào nồi, thịt bò cuộn đầy quen thuộc trước mặt cũng được Chu Thừa gắp một miếng đưa cho Béo nha đầu: "Ăn đi."

Lâm Vãn cắn môi, đôi mắt to tròn đầy vẻ lên án mà nhìn chằm chằm hắn.

Chu Thừa nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi: "Ăn hay không?"

Lâm Vãn đương nhiên cho dù bằng bất cứ giá nào cũng phải bưng chén lên tiếp thịt bò cuốn hắn gắp cho cô rồi.

Thật cẩn thận đem thịt bò cuốn nấu chín thơm nồng bỏ vào trong miệng, Lâm Vãn thử nhai một ngụm, chỉ một lần thử, nước lẩu siêu cay còn đọng lại trên đầu lưỡi, cay nóng đến muốn nổ tung, khiến cho cản người Lâm Vãn đổ đầy mô hôi, nước mắt chảy ròng ròng.

Lâm Vãn cầm ly trà uống ừng ực liên tục một ly trà rồi lại một lỳ trà nữa, trà lạnh như thế lại dường như chẳng thể xua tan cảm giác nóng rát này.

Uống xong lại với tay lấy khăn giấy gạt lệ... (;"༎ຶД༎ຶ")

Chu Thừa một bên ngồi ăn, một bên lại vô cùng vui sướng khi thấy người gặp hoạ, vô cùng vui vẻ mà xem diễn.

"Không ăn nữa!"

Lâm Vãn tuy rằng rất muốn nhanh chóng qua cửa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô cũng không muốn gây khó dễ cho cơ thể của chính mình, thở phì phò trừng mắt nhìn Chu Thừa, Lâm Vãn ôm cánh tay ngồi dựa lên ghế sô pha.

Chu Thừa đã đạt được mục đích, tự ăn một mình, phảng phất như phía đối diện kia chẳng có ai.

Lâm Vãn vừa thèm lại vừa đói, không cam lòng bị Chu Thừa trêu đùa, cô dứt khoát chạy đến bàn bên cạnh, tự gọi một phần ăn riêng cho mình.

"Tớ nói nhỏ cho cậu nghe, buổi tối ăn quá cay thật sự không tốt cho cơ thể chút nào đâu, có muốn qua bên này ăn với tớ không?"

Đồ ăn đã được dọn đầy đủ, Lâm Vãn ngồi thẳng sống lưng, nghiêm túc mà nhiệt tình mời giáo bá cách vách.

Chu Thừa nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái.

Lâm Vãn minh bạch, nếu giáo bá không cảm kích cô, vậy cô cứ việc ăn phần của mình thôi, ăn xong cô lại chạy về tìm hắn.

Mới vừa ăn không được mấy ngụm, ngoài cửa tiệm lẩu đột nhiên truyền đến vài tiếng lớn tiếng ồn ào, Lâm Vãn tò mò ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ba tên từ trang phục đến kiểu tóc đều nồng nặc mùi xã hội đen.

Trong đó có một tên đầu trọc* mang một sợi dây chuyền vàng to như dây xích, trên cánh tay đầy những thứ hình xăm, tựa hồ là lão đại trong đám người kia, hai tên cao gầy bên cạnh chắc có lẽ là tiểu đệ.

(* Tui in hoa cho ông này có tên hen:>>; ổng tên là... Ngốc Đầu Nam:)))

Lâm Vãn có chút giật mình, đêm nay cô cùng với nam xăm hình thật sự rất có duyên phận nha.

Ba tên đại ca giang hồ xã hội đen kia dường như mới vừa uống rượu, thanh âm nói chuyện đặc biệt lớn, Lâm Vãn vừa ăn bên cạnh, có chút không yên lòng mà nghe ngóng, thực mau liền bắt được một ít tin tức nhỏ.

Ngốc Đầu Nam tựa hồ như đã cho ai đó mượn một số tiền, đối phương đã quá hạn mà vẫn không trả hắn, tên Ngốc Đầu Nam này thật tức giận, hai cái đồ đệ liền tỏ vẻ bọn họ vô cùng nguyện ý thay lão đi đòi nợ.

Tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, Lâm Vãn nghĩ đến gai cánh tay to đầy thô tráng của Ngốc Đầu Nam, quyết định thật cẩn thận, dè dặt không hề ngẩng đầu lên.

Rạp chiếu phim nhiều người, cho nên Lâm Vãn mới dám mặc váy lộ vai ngồi ở đấy chờ Chu Thừa. Nhưng cô tuyệt đối không hề có cảm giác bất an trước nguy cơ nào đó, thế nhưng ba tên nam nhân say rượu trước mắt này lại cho cô cảm giác nguy hiểm, thiếu an toàn.

Lâm Vãn cũng đã nghĩ kỹ rồi, chờ ba người kia đi khỏi chỗ cô, cô liền chạy trở về bên người Chu Thừa.

Nhưng mà Ngốc Đầu Nam đã sớm chú ý tới tiểu mỹ nhân trắng trẻo xinh đẹp đang ngồi bên này.

Lúc 130 cân (65kg), nếu chỉ nhìn nửa người trên, Lâm Vãn cũng chẳng lộ ra chút béo nào, hiện tại cô chỉ có 125 cân (62,5kg), lại an an tĩnh tĩnh mà ngồi một mình ăn lẩu, không chọc người khác chú ý mới là lạ.

"Tiểu muội muội, tại sao lại ăn lẩu một mình thế này nha?" Khi sắp đi ngang qua bàn Lâm Vãn, Ngốc Đầu Nam đột nhiên dừng bước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đầy dâm tà mà đánh giá Lâm Vãn.

Lâm Vãn ngồi ở bên cạnh, mỗi lần Ngốc Đầu Nam mở miệng chính là mùi rượu nồng đậm cùng mùi hôi nơi khoang miệng, Lâm Vãn thiếu chút nữa đã nôn ra.

Cô nhìn về phía cách vách.

Chu Thừa đang bỏ huyết vịt vào nồi lẩu.

Giáo bá cũng đã nguyện ý bồi cô qua đêm, Lâm Vãn tin tưởng nếu Ngốc Đầu Nam khi dễ cô, Chu Thừa tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa với giá trị vũ lực của Chu Thừa, lại căn cứ vào lời đồn thổi từ trong trí nhớ của Béo muội, cùng lúc này, lại thấy tư thái vẫn vân phong khinh đạm, khí định thần nhàn* của giáo bá, Lâm Vãn đương nhiên suy đoán ra ngay rằng Ngốc Đầu Nam cùng với hai tên lâu la đệ tử của hắn chắc chắn đều không phải là đối thủ của Chu Thừa.

"Ai nói tôi ở một mình?"

Lâm Vãn để chiếc đũa xuống, nhìn về phía Chu Thừa dương dương cằm: "Bạn trai tôi."

Ngốc Đầu Nam lúc này mới chú ý tới tiểu thịt tươi soái khi đang ngồi bên cạnh.

Tiểu thịt tươi quá "tươi sống", Ngốc Đầu Nam chỉ liếc nhìn hắn một cái, lại tiếp tục đùa giỡn Lâm Vãn: " Anh trai so với hắn cường tráng, mạnh mẽ hơn nhiều, thế nào, đêm nay cùng anh vui đùa một chút chứ?"

Chu Thừa không động thủ, Lâm Vãn lại chịu không nổi cách nói chuyện này của Ngốc Đầu Nam, cô đứng lên, muốn đi từ lhias khác vòng ra ngoài.

Kết quả, hai tên tiểu lâu la của Ngốc Đầu Nam lại  chắn ở chỗ ra, cười tà nhìn cô.

Lâm Vãn tức giận đến mức tím người, gọi Chu Thừa: "Cậu rốt cuộc có quản không, hay muốn mặc kệ hả?"