Làm người muốn báo thù, Lệ Tinh Luân vốn muốn đem dung mạo mình biến thành tầm thường không có gì đặc biệt, ném vào trong đám người cũng không nhìn ra. Nhưng cũng không biết vì cái gì, thời điểm đổi nhan cổ tiến vào trong da, trong đầu Lệ Tinh Luân hiện lên gương mặt Trường Không Trác Ngọc.
Mặc dù Lệ Tinh Luân ngoài miệng hay trong lòng đều cảm thấy Trường Không Trác Ngọc là một người có suy nghĩ kỳ quái, cho tới nay hắn vẫn không cho rằng sư phụ mình chính là Huyết Thiên Kiếp, trong đó nhất định là có gì đó hiểu lầm. Nhưng có một việc Lệ Tinh Luân thủy chung thừa nhận, bề ngoài kia của Trường Không Trác Ngọc rất có tính lừa gạt, sư đồ Nhượng thị cho rằng y là Huyết Thiên Kiếp, nguyên nhân một phần cũng do bề ngoài.
Sư phụ có gương mặt nhất trương kinh diễm thế tục như vậy, Lệ Tinh Luân nếu lớn lên quá bình thường, có lẽ sẽ có người nói ánh mắt sư phụ hắn không tốt hay bất cứ điều gì không hay ho khác.
Lệ Tinh Luân vốn không cần quan tâm suy nghĩ của người khác, nhưng trong lòng hắn không hiểu sao lại bài xích chuyện này, vì thế thời điểm thúc dục đổi nhan cổ, hắn liền thay đổi chủ ý.
Nhượng Sầm Sầm cho rằng hắn chính là hồ ly tinh câu dẫn Huyết tông chủ, như vậy dung mạo của hắn tất nhiên sẽ có bộ dáng hồ ly tinh.
Sự đau đớn thay da đổi thịt đối với Lệ Tinh Luân cũng không tính là gì, cho dù thống khổ, cũng có thể kiên trì nhịn xuống, chỉ là đau khổ da thịt ngắn ngủi, như thế nào so được với nỗi đau trong lòng.
Đi ra khỏi phòng dung mạo Lệ Tinh Luân cùng gương mặt vốn có của hắn thập phần tương tự, rồi lại rõ ràng khác nhau, đây là kết quả mà Lệ Tinh Luân muốn.
Hắn cái dạng này, nếu là người quen thuộc với hắn có thể sẽ cho rằng hắn cùng Lệ Tinh Luân thập phần tương tự, nhưng có thể liếc mắt liền nhận ra là hai người khác nhau. Mặc kệ như thế nào, Lệ Tinh Luân đều không muốn sử dụng một gương mặt khác, nhưng hắn lại thật sự không thể trực tiếp lộ mặt ra bên ngoài, như vậy không tiện cho hắn âm thầm điều tra đến tột cùng ai mới là người hạ độc thủ, cuối cùng hắn lựa chọn phương thức này.
Tương tự nhưng không phải, như vậy, mọi người lại càng không tin hắn là Lệ Tinh Luân. Nếu thay đổi dung mạo, cho dù là ai cũng muốn thay đổi nghiêng trời lệch đất, nào có ai lao tâm lao lực tìm được đổi nhan cổ, lại chỉ thay đổi rất nhỏ trên mặt mình đâu.
Mà Lệ Tinh Luân lại điều chỉnh độ cao bản thân một chút, hắn vốn cao hơn nửa cái đầu so với Trường Không Trác Ngọc, hiện tại lại tận lực điều chỉnh cao bằng với Trường Không Trác Ngọc, độ cao này thích hợp để hắn có thể tránh phía sau sư phụ, không bị người chú ý, có thể âm thầm nhắc nhở sư phụ cẩn thận không bị lộ tẩy.
Lệ Tinh Luân sinh ra vốn đã cực kỳ tuấn tú, nhìn trong mắt Nhượng Sầm Sầm chính là hồ ly tinh này đúng là thay đổi cho mình một diện mạo mày kiếm mắt sáng tuấn lãng vô cùng, tuy rằng kém hơn Trường Không Trác Ngọc một chút, nhưng cũng là nhân trung long phượng.
(rồng phượng trong biển người)Nhượng Sầm Sầm khẳng định là Lệ Tinh Luân vốn không có tuấn tú như vậy, nhất định là do đổi nhan cổ của Bách Hoa Môn thay đổi ra!
Nhưng trong mắt Trường Không Trác Ngọc, dung mạo này của Lệ Tinh Luân kém hơn trước đây rất nhiều. Đồ nhi của y ở dưới đáy Đoạn Hồn cốc thường xuyên tuyệt vọng rồi lại mang bộ dáng bất khuất, mặt mày sắc bén cùng môi mỏng giống như lúc nào cũng muốn cùng ông trời tranh mệnh, Trường Không Trác Ngọc rất thích đồ nhi như vậy. Chính là hiện tại bộ dáng Lệ Tinh Luân lại trở nên nhu hòa hơn, sự phản nghịch bị dấu đi, thoạt nhìn như một đệ tử quy củ bước ra từ chính phái của đại môn phái nào đó.
“Miễn cưỡng coi được.” Trường Không Trác Ngọc hơi hơi bất mãn nói, “ta vẫn thích dung mạo nguyên bản của Tiểu Tinh hơn.”
Y đưa tay sờ sờ nơi Lệ Tinh Luân thay đổi, vốn dĩ gương mặt Lệ Tinh Luân không nhu hòa như vậy, mà nhiều hơn một phần phản nghịch.
“Sau này có cơ hội, vẫn là đổi trở về tốt hơn.” Trường Không Trác Ngọc bất mãn nói.
Lệ Tinh Luân mỉm cười, trong mắt tràn đầy tinh quang xán lạn, “Ta biết, ngày sau nhất định sẽ làm theo ý sư phụ.”
“Ân.” Trường Không Trác Ngọc lúc này mới thoáng có vẻ hài lòng.
Nhượng Sầm Sầm: “…”
Nếu ghen tị là một ngọn lửa, như vậy quy mô hỏa của Nhượng Sầm Sầm tuyệt đối có thể cháy tận trời, có thể đem chín tầng trời thiêu trụi không còn một mảnh. Hình dạng hiện tại của hồ ly tinh đã là cao nhất trong nhân gian, trước đây nhìn còn tốt hơn? Lại đẹp hơn chính là cấp bậc của Huyết tông chủ, làm sao có thể!
Lệ Tinh Luân đối với chuyện này tỏ vẻ ta thực bất đắc dĩ, ta trước kia chính là càng tuấn lãng hơn a.
Cho dù như thế nào, trải qua một phen gây sức ép, Lệ Tinh Luân cuối cùng đã thành công thay đổi dung mạo. Mà bọn họ cũng đã nghĩ tốt một cái tên mới, gọi là Bùi Tinh Thần [Bùi Tinh Thần? Không đổi Bùi Tiến Dũng luôn thiệt là quá đáng tiếc], mà còn là một người không biết từ đâu đến.
“Thật sự đa tạ nhị vị tiền bối.” Lời này tất nhiên không thể do Trường Không Trác Ngọc nói, Huyết Thiên Kiếp là nhân vật gì, làm sao có thể chủ động đi cảm tạ người khác, Lệ Tinh Luân là tiểu bối, thay cảm tạ cũng là hợp lý.
“Không dám không dám.” Ánh mắt Nhượng Nguy Nhiên nhìn sang Trường Không Trác Ngọc nói, “Trước đó ta cũng nói qua, Bách Hoa Môn theo lệnh Huyết tông chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Huyết tông chủ phân phó, làm sao dám không tuân theo.”
Ngụ ý là, chúng ta kỳ thật đều nhìn không vừa mắt Bùi hồ ly, đáng tiếc Huyết tông chủ có lệnh, chúng ta không có biện pháp….
“Tất nhiên không thể để các ngươi xuất lực uổng công như vậy.” Trường Không Trác Ngọc hợp thời nói.
Đó là do y cùng Lệ Tinh Luân đã thương lượng tốt, bọn họ nhất trí cho rằng, Huyết Thiên Kiếp đã từng là Ma tông tông chủ, còn đi khắp thiên hạ, đi qua khắp các ngọn núi hiểm trở, làm sao có thể không có bảo tàng. Trường Không Trác Ngọc cho rằng nếu đã là đồ của mình, thì phải nhanh tìm sớm mới được; mà Lệ Tinh Luân lại cảm thấy, dù sao Huyết Thiên Kiếp đã biến mất một ngàn năm, bảo vật của hắn đều là vô chủ, ai tìm được thì thuộc về người đó.
“Nhưng mà sư phụ, người đã quên mất chuyện cũ, bây giờ trên người không còn gì a!” Lệ Tinh Luân nói lời khách sáo, cố tình nói đỡ cho sư phụ mình trước mặt sư đồ Nhượng thị. Bất quá thoạt nhìn hình như là đang giúp sư phụ quỵt nợ, không muốn trả thù lao cho Bách Hoa Môn, Nhượng Sầm Sầm nhìn tới tức tối, Huyết tông chủ như thế nào lại coi trọng hạng tiểu nhân bậc này!
Lông mi thật dài của Trường Không Trác Ngọc hơi run run một chút, tựa hồ không để ý chút nào mà nói rằng, “Không sao, vật trong thiên hạ, đều quy về ta.”
Nhìn xem cái khí phách này, trong mắt y, cái thiên hạ này chính là hầu bao (túi) của ta, ta nghĩ muốn cái gì, vươn tay lấy là được.
Nhượng Sầm Sầm một bên vì khí phách của Trường Không Trác Ngọc mà tâm nhộn nhạo, một bên khinh bỉ Lệ Tinh Luân, nàng áp chế tức giận mà nói rằng: “Huyết tông chủ, kỳ thật ma đạo có một truyền thuyết, các đời Ma tông tông chủ trước khi độ kiếp hoặc chết đi, đều sẽ đem bảo vật của mình giấu trên một trong những ngọn núi của Ma tông đàn, chờ sau khi mình chuyển thế đi lấy hoặc người có thể đột phá trận pháp của mình lấy được.”
Ma tông tông chủ hiếm khi nhận đồ đệ, cũng sẽ không đem toàn bộ đồ vật của mình lưu lại cho thuộc hạ đắc lực, chỉ là ngẫu nhiên thưởng linh đan hoặc bảo vật linh tinh, phần còn lại đều thuộc về mình. Ma đạo luôn tôn sùng kẻ mạnh, ngươi có thể phá được trận pháp ta lưu lại, chính là mạnh hơn ta, như vậy đồ vật của ta, có thể thuộc về ngươi. Truyền thừa căn bản không phải việc mà ma đạo sẽ làm, bọn họ luôn hướng tới ‘người có khả năng thì cứ lấy’.
Cho nên Huyết Thiên Kiếp vô cùng có khả năng lưu lại bảo vật, sau đó giấu trên ngọn núi của Ma cung? Nơi đó chính là đại bản doanh Ma đạo, chưa kể đến nhiều bẫy rập, chính là nghĩ muốn đi vào núi, đều cần phải có thực lực Kim Đan kỳ mới được.
Đi vào trong đó lấy bảo vật… Lệ Tinh Luân cảm thấy khả năng không lớn, nhưng không thể từ bỏ, vẫn là chuyên tâm tu luyện thôi.
Nhưng Trường Không Trác Ngọc hiển nhiên không cho là đúng.
“Một khi đã như vậy, cứ đi một chuyến thôi.” Ngữ khí của y thoải mái giống như đó là nhà mình.
“Cái này…” Ngay cả Nhượng Sầm Sầm quen kiêu căng cũng có chút do dự, “Tông chủ, ngài tuy rằng từng là tông chủ, chính là hiện tại đã qua ngàn năm, Ma tông tông chủ sớm đã thay đổi. Thân phận của ngài tương đối đặc biệt, nếu ngài nghĩ muốn tiến đến Ma tông đàn, phỏng chừng phải trực tiếp giết lên Hám Thiên phong.”
Sau đó gạt hết toàn bộ Ma tông, trực tiếp đánh tới trước mặt Ma tông tông chủ, huyết tẩy ma đạo, kinh sợ tứ phương, lần nữa leo lên vị trí Ma tông tông chủ.
Cái này Trường Không Trác Ngọc lại không muốn làm.
Y là muốn tìm lại ký ức, trấn an những thuộc hạ trung thành ban đầu của mình, tiếp đó mang theo đồ nhi hành tẩu thiên hạ, giúp hắn báo thù, nhàn vân dã hạc* vui vẻ mà sinh hoạt. Trường Không Trác Ngọc phát hiện mình ngoại trừ muốn tìm lại được ký ức, cũng không có dã tâm gì quá lớn, cái gì thống nhất Tu Chân giới chuyện linh tinh như vậy không phải phong cách của y, y muốn làm, chính là dùng hai chân mình đi khắp Thần Châu đại địa
(vùng đất rộng lớn Trung Quốc), chờ đi hết Tu Chân giới, lại đến Tiên giới dạo chơi, đi dạo đủ trên Tiên giới, nói không chừng ở trên cao còn có Thần giới.
*Hạc nội mây ngàn: không biết tung tích ở nơi nào, giống như hạc ở giữa đồng và mây bay trên trời.Một khi đã như vậy, tại sao phải đi làm Ma tông tông chủ, đem toàn bộ trách nhiệm của ma đạo cột lên người mình?
Vì thế y do dự.
Nhưng vẫn muốn đi tới Ma tông đàn sơn, dù sao đó cũng là một phần của Thần Châu đại địa, cũng là một trong những nơi mà Trường Không Trác Ngọc muốn đến chơi.
“Đối phó với Ma tông tất nhiên không nói tới nữa, chính là bản tôn không muốn đem ma đạo trói buộc trên lưng.” Trường Không Trác Ngọc thản nhiên nói, lời nói như vầy vẫn là phù hợp với thân phận Huyết Thiên Kiếp. Dù sao năm đó sau khi Huyết Thiên Kiếp trở thành tông chủ, đầu tiên là dùng thủ đoạn lôi đình (như sấm sét) làm cho tất cả mọi người không dám phản kháng, sau đó liền đem tất cả công việc cần xử lý ném cho thuộc hạ trung thành, chính mình lại đi chơi tứ phương, hiển nhiên là một người không yêu quyền lực lại sợ phiền toái.
“Này…” Nhượng Sầm Sầm không biết làm như thế nào mới tốt.
“Tiểu Tinh đi thôi.” Trường Không Trác Ngọc nói, “Không phải nói Kim Đan kỳ là có thể vào ma tông sao, vi sư giúp ngươi một phen, chờ sau khi ngươi đến Kim Đan kỳ, Tiểu Tinh liền mang vi sư đến Hám Thiên phong chơi.”
Lệ Tinh Luân: “…”
Sư phụ ngươi tỉnh tỉnh, ta là tu công pháp của chính đạo! Còn có đừng nhìn ta bây giờ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng đây chỉ là chuyện mấy ngày hôm trước, khoảng cách tới Kim Đan kỳ còn rất là lâu đó!
Nhượng Sầm Sầm cũng không còn lời nào để nói.
Lúc này gừng càng già càng cay, Nhượng Nguy Nhiên lập tức vèo vèo tiến lên phía trước nói: “Huyết tông chủ, Bùi công tử không phải là dùng đổi nhan cổ sao? Ngài có thể đem mẫu cổ đặt bên người, dùng khí tức ma đạo ảnh hưởng đến mẫu cổ, tử mẫu cổ liền tâm, trong cơ thể Bùi công tử có tử cổ, cũng sẽ lộ ra khí tức ma đạo, thi triển chiêu thức cũng sẽ không bị lộ tẩy, chỉ cần không đứng trước mặt người khác tu luyện là được rồi.”
Trước mặt người khác tu luyện cũng không có việc gì, phương thức Trường Không Trác Ngọc tu luyện, so với Ma tu còn công khai hơn.
“Như vậy rất tốt.” Trường Không Trác Ngọc tán thưởng mà liếc mắt nhìn Nhượng Nguy Nhiên một cái.
Nhượng Nguy Nhiên nhân cơ hội nói: “Chẳng qua cổ trùng dù sao cũng còn cần phải nuôi dưỡng, để tiện chiếu cố cổ trùng, không bằng để môn chủ đi theo tông chủ một chuyến. Sầm Sầm đến Nguyên Anh kỳ, cũng nên ra ngoài rèn luyện một phen.”
Nhìn đi, một con tử cổ, đi theo là một con mẫu cổ, tiếp đó vì chiếu cố mẫu cổ, còn phải đi kèm thêm một môn chủ, Bách Hoa Môn đối với Huyết Thiên Kiếp thật sự là trung thành vô cùng.
Trường Không Trác Ngọc tâm tư ngay thẳng như vậy (không có tiền), y ra vẻ trầm tư một lát rồi nói: “Cũng được.”
Nói xong muốn lộ ra một mặt cười đắc ý với Lệ Tinh Luân, chỉ thấy hai tay Lệ Tinh Luân nắm lại biểu tình ẩn nhẫn, Trường Không Trác Ngọc hiểu ra, đem biểu tình thu trở về.
Lệ Tinh Luân bộ dáng muốn táo bón: “…”
Không được, hắn về sau phải nghĩ ra ám hiệu nhắc nhở Trường Không Trác Ngọc.
——————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nói tốt song càng trung đệ nhất càng ~~ liền không mập đứng lên, rầm rì ╭(╯^╰)╮
(k hiểu muốn nói gì nữa man)[t cũng không hiểu gì đâu man]Tiền túi Nhượng Sầm Sầm lên sóng.
Nhượng môn chủ: đừng cản ta, để ta thiêu chết đôi cẩu nam nam này!