Ta Có Năm Đại Lão Ba Ba

Chương 27: BA BA CHÚNG NÓ GỌI LÀ GÌ NHA?

Editor: ꧁༺𝔂𝓾𝓴𝓲 𝓷𝓰𝓪̂𝓷 𝓱𝓪̀༻꧂

Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn nghe lời đưa di động cho Mục Thâm, sau đó ánh mắt trông mong nhìn Mục Thâm nhập một chuỗi số ở trên đó.

"Về sau có chỗ nào không hiểu thì gọi điện thoại hỏi, chăm chỉ học tập."

Khi nói lời này biểu cảm trên mặt hắn đặc biệt bình tĩnh, đôi mắt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn.

Nhuyễn Nhuyễn ôm di động, chớp mắt nhìn ở trước chữ sư phụ có chữ ba ba, sau đó vui vẻ gật gật đầu nhỏ.

"Ba ba lúc nào con cũng có thể gọi điện thoại cho ba ba sao? Vậy Nhuyễn Nhuyễn có quấy rầy ba ba làm việc hay không nha."

Mục Thâm mặt không đỏ tim không nhảy nói. "Sẽ không."

Điều này khiến Nhuyễn Nhuyễn càng thêm vui vẻ, vui vẻ nhìn Mục Thâm bằng đôi mắt nhỏ đặc biệt sáng." Vậy Nhuyễn Nhuyễn có gì không hiểu thì gọi điện thoại cho ba ba."

Vài ngày nữa không thể gọi điện cho sư phụ, vậy hỏi ba ba là được rồi!

"Ừ, thời gian không còn sớm, ta phải đi." Cố gắng làm bộ dáng không hề quan tâm, Mục Thâm đứng dậy đi ngay, chẳng qua là bước chân chậm đến mức có thể dẫm chết con kiến.

"Ba ba Nhuyễn Nhuyễn tiễn người." Nhóc con nhảy xuống từ trên ghế rồi chạy đến bên cạnh Mục Thâm và nắm lấy bàn tay to của hắn, Tiểu Bạch Bạch đương nhiên cũng giống như một vệ sĩ nhỏ đi theo ở phía bên kia của Nhuyễn Nhuyễn.

Mục Thâm ừ một tiếng thì tùy ý để nhóc con nắm tay của mình, sau đó bước chân cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Sau khi tiễn ba ba đi làm, Nhuyễn Nhuyễn đi làm bài tập buổi sáng giống y như ngày hôm qua

***

"Mau mau mau, tổng tài tới, mọi người tan hết đi!"

Nghe được lời này, vốn dĩ một đám nhân viên còn đang lẩm nhẩm lầm nhầm vây quanh một chỗ thì nhanh chóng bay đi giống như đi, một đám bay nhanh chạy về chỗ ngồi làm việc của mình, "Chuyên nghiệp" bắt đầu làm công việc của mình.

Thư ký Kim và Lý Ngạn liếc nhìn nhau, trong mắt cô nàng hiện lên tia đắc ý, không tiếng động dùng môi ngữ nói một câu với Lý Ngạn.

' Tôi thắng. '

Lý Ngạn vẻ mặt vô cảm vì vô cùng đau lòng chính mình thua tiền, tại sao hắn luẩn quẩn trong lòng đánh cuộc cái gì với người phụ nữ này!

Thư ký Kim sửa sang lại trang điểm của chính mình với tinh thần đặc biệt tốt, xác định không có địa phương nào không tốt nên cô nàng dẫm giày cao gót đi cùng với với Lý Ngạn để đi đón Mục Thâm.

"Tổng tài, hội nghị lập tức bắt đầu rồi." Lý Ngạn cung kính nói với Mục Thâm, thật ra trong lòng đặc biệt muốn biết ngày hôm qua đi trễ về sớm, hôm nay suýt nữa là đến trễ rốt cuộc là tại sao!

Mục Thâm nhìn thời gian, bước chân đi đường nhanh hơn.

"Chuẩn bị tư liệu cho ta."

Hắn duỗi tay ra và thư ký Kim vội vàng đem tư liệu trong tay đặt lên tay của Mục Thâm, mấy người cao tầng vây quanh Mục Thâm và đi về phía phòng họp.

Mà giờ phút này ở trong phòng họp, mấy đổng sự nhìn vị trí đầu không có ai rồi liếc mắt nhìn nhau.

"Sao lại thế này, hôm nay Mục tổng còn chưa tới sao?"

"Không biết, khả năng có việc gì bị trì hoãn sao."

"Nghe nói ngày hôm qua Mục tổng còn đến trễ một chút so với ngày thường, đến tột cùng là chuyện gì có thể làm cái máy làm việc kia có thể thả lỏng?"

Một người đàn ông trung niên vuốt cằm của mình suy đoán. "Tê...... Mọi người nói thử xem, Mục tổng của chúng ta có phải là cây vạn tuế ra hoa hay không? Phải biết rằng từ trước tới bây giờ chưa bao giờ xuất hiện qua loại tình huống này."

Có mấy người suy nghĩ rồi cảm thấy thật sự có loại khả năng này.

"Không có khả năng, Mục tổng cây vạn tuế kia của chúng ta dù suy nghĩ ra sao ta cũng không nghĩ ra bộ dáng ra hoa của hắn."

Lời này thật sự có không ít người tán thành.

Mấy người đổng sự vậy mà thật sự nhiệt tình thảo luận xem Mục Thâm cây vạn tuế già kia rốt cuộc có ở hoa hay không, cho đến khi cửa được mở ra Lý Ngạn ho một tiếng.

Bọn họ nhanh chóng ngồi ngay ngắn, làm bộ như người vừa rồi thảo luận đến mặt đỏ tai hồng không phải là bọn họ vậy.

Vị đại lão nào đó dùng đôi mắt thâm thúy quét mắt nhìn bọn họ một cái, cái này khiến thân thể của các đổng sự banh đến càng chặt.

Đừng nhìn nơi này có người lớn tuổi hơn so với Mục Thâm, nhưng bọn họ cũng không dám cậy già lên mặt, rốt cuộc bọn họ đều gặp qua thủ đoạn sấm rền gió cuốn cứng rắn đầy máu của Mục Thâm.

Trước kia khi đầu óc còn trẻ một đám bọn họ có thể khiêu khích và ngáng chân hắn nhưng không ngờ là bọ người chơi xoay quanh, chỉ trong thời gian có mấy tháng hắn đã đem toàn bộ tập đoàn nắm ở trong tay.

Hiện tại năng lực của Mục Thâm càng sâu, tính cách cũng càng thêm trầm ổn làm người không đoán ra được, các vị ngồi ở đây cũng không có luẩn quẩn trong lòng ngu ngốc muốn đi tìm đường chết.

Mục Thâm đi qua ngồi xuống ở vị trí đầu, nói một tiếng mở họp với vẻ mặt vô cảm, thân thể của mọi người thả lỏng một chút, tiếp theo đều nghiêm túc làm việc.

Khi hội nghị đến một nửa thì đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên.

Mục Thâm nhíu mày, người ở phía dưới càng là liếc nhìn nhau, có người thì nhanh chóng liếc nhìn điện thoại của mình một cái thấy không phải là di động của mình thì đều sôi nổi nhẹ nhàng thở ra.

Âm thanh kia tới từ chỗ nào?

Mọi người bắt đầu tìm kiếm, sau đó tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người Mục Thâm.

Mục Thâm "............"

Hắn cài đặt duy nhất một người khi gọi sẽ vang lên là Nhuyễn Nhuyễn.

Ho nhẹ một tiếng, Mục Thâm nói với vẻ mặt nghiêm nghị. "Hội nghị tạm dừng."

Mở điện thoại di động ra màn hình chiếu lập tức hiện ra một khuôn mặt nhỏ đáng yêu.

Mục Thâm lập tức cài đặt công năng chỉ có mình hắn nhìn thấy, thư ký Kim còn chưa kịp vui vẻ thì Nhuyễn Nhuyễn tiểu khả ái đã biến mất.

Nụ cười trên mặt cô nàng lập tức cứng đờ, khóe miệng hơi rũ xuống và có một chút u oán mà liếc mắt nhìn tổng tài nhà mình một cái.

Đã mấy ngày rồi cô nàng không có nhìn thấy tiểu khả ái, đúng rồi, lần sau gặp mặt nhất định phải lưu lại số điện thoại của Nhuyễn Nhuyễn tiểu khả ái.

Đôi mắt của những người ở phía dưới lập tức trừng thẳng, vừa rồi đó là một...... Đứa trẻ?

Trong mắt bọn họ mang theo nghi ngờ rồi nhìn Lý Ngạn và dùng ánh mắt muốn hỏi người vừa rồi là ai vậy?

Lý Ngạn nhìn trần nhà, tôi không có nhìn thấy cái gì hết.

"Ba ba ~"

Lỗ tai truyền đến giọng nói ngọt ngào mềm mại của nhóc con, đôi mắt Mục Thâm dịu dàng lại, ở dưới ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ của mọi người thì Mục Thâm đặc biệt kiên nhẫn ừ một tiếng.

Bọn họ hoảng sợ đương nhiên không phải bởi vì nghe thấy Nhuyễn Nhuyễn nói, Mục Thâm đã mang tai nghe từ rất sớm và chỉ có hắn mới có thể nghe thấy giọng nói của Nhuyễn Nhuyễn.

Mà người trong phòng họp sở dĩ hoảng sợ là bởi vì bọn họ chưa từng gặp qua biểu "Dịu dàng" xuất hiện ở trên mặt của Mục Thâm, thật sự có thể dọa chết người!

Thậm chí những người ngồi ở đây đều âm thầm nhéo đùi mình một cái, tiếp theo trong phòng họp đều truyền đến âm thanh đau đớn, một người nào đó không cẩn thận dùng sức quá lớn!

Mục Thâm liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, một họ lập tức che miệng lại yên tĩnh.

Đúng rồi, cái dạng này mới là tổng tài của bọn họ.

Mới vừa nghĩ như vậy, ngay sau đó lại càng thêm hoảng sợ khi có thể bằng mắt thường mà nhìn thấy Mục Thâm, cười!

Lý Ngạn "........."

Các người biểu diễn có quá lố hay không.

"Ba ba, người có đang bận hay không ạ, Nhuyễn Nhuyễn có quấy rầy đến ba ba hay không nha?"

Nhóc con ngồi ở trên ghế và trên đầu gối đặt một cuốn sách, đôi tay cầm di động và đôi mắt nhỏ thì chuyển động quay tròn, nhìn hoàn cảnh hiện tại xung quanh Mục Thâm thì sợ quấy rầy ba ba làm việc.

Mục Thâm trực tiếp bỏ qua toàn bộ người trong phòng họp, nói một cách nghiêm túc.

"Không có, có chuyện gì?"

Nghe thấy không có quấy rầy đến ba ba làm việc, nhóc con lập tức giơ thẳng điện thoại về phía cuốn sách, ngón tay mập mạp chỉ vào mấy cái chữ mà mình đã vẽ vòng tròn.

"Ba ba người nhìn cái chữ này, cái chữ này cùng có cái chữ này, Nhuyễn Nhuyễn không có quen biết chúng nó, ba ba chúng nó gọi là cái gì nha?"