Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 4 - Chương 49-2: Mỹ nhân dân quốc (20)

Editor: Drinna

Đường Tử Minh lại ra thêm một tập thơ mới, miêu tả tình cảm của hắn và "Trương tiểu thư" cảm động ra sao, khắc cốt ghi tâm như thế nào. Trong thơ miêu tả Trương tiểu thư đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, không chỉ đẹp đến vô song, tính tình lại càng ôn nhu săn sóc, đáng tiếc hai người hữu duyên vô phận, thật sự làm người khóc thương tận đáy tâm can.

A Yên cầm một phần về sao chép về, đếm mấy thứ a tình a yêu, miêu tả liên quan đến Đường Tử Minh, tất cả đều dùng bút xóa đen hết, chỉ còn để lại những dòng miêu tả mỹ mạo của Trương tiểu thư. Lúc này mới hài lòng đọc đi đọc lại, thực sự thỏa mãn vô cùng.

Đọc đến lần thứ ba, mẹ Hà gõ cửa, nói rằng Thẩm tiên sinh đến.

A Yên xuống lầu, rót một chén trà xanh cho người đàn ông ngồi đó: "Nhanh như vậy?"

Thẩm Cảnh Niên lạnh nhạt quét mắt một vòng, trêu tức nói: "Thật sự không có lương tâm.... Nếu muốn động thủ, thì anh cũng ăn thiệt thì lớn. Tốt xấu gì cũng có mấy năm tình cảm, em thì cứ như vậy, liền xoay người rời đi."

A Yên trêu đùa: "Không xoay người, không lẽ nhìn ngài chịu đòn sao?"

Thẩm Cảnh Niên bật cười ra tiếng.

A Yên lắc đầu một cái, nhấp một ngụm trà: "Quên đi, Thẩm tiên sinh, bất quá chỉ là một tên nhóc không đến hai mươi, coi như có hung dữ, cũng chẳng thể dọa được ngài. Cho dù trừng trị Đường Tử Duệ không được, ngài sống bằng từng ấy năm, cũng không phải chỉ lăn lộn ở bạch giới."

Thẩm Cảnh Niên hỏi: "Đường Tử Minh lại viết cho thơ mới cho em sao?"

Ánh mắt A Yên sáng lên, hứng thú bừng bừng nói: "Đúng vậy, ngài có muốn xem không?"

Trầm Cảnh Niên nói: "Chờ một chút, không vội."

"Xinh đẹp! Mỹ lệ!"

"Chim xa cá lặn! Hoa ngường nguyệt thẹn!"

"Mọc ra! Mau mọc ra!" Сon vẹt bên cạnh cũng lại ngân cao cổ họng khoe khoang. (Chết cười mất!!!!!)

Thẩm Cảnh Niên buồn cười "Câu cuối cùng đó, là do em mới dạy sao?"

A Yên nói: "Tôi có thể không có dạy, có lẽ bảo bối ngoan nghe tôi nói nhiều, nhớ kỹ đi."

Thẩm Cảnh Niên gật gật đầu, trầm mặc uống hơn nửa chén trà, bỗng nhiên nói: "Anh phải đi."

A Yên hỏi: "Công việc làm ăn sao?"

"Xuất ngoại."

Mẹ Hà vừa mới đi tới cửa phòng khách, nghe thấy vậy, kinh hãi rồi mau chóng lui về phòng bếp, chỉ nằm nhoài người bên cạnh cửa, nghe trộm.

Vẻ mặt A Yên không thay đổi, không có chút phản ứng quá lớn nào: "Chúc ngài thượng lộ bình an."

Thẩm Cảnh Niên nhìn cô không chớp mắt, trong giọng nói lộ ra chút căng thẳng dò hỏi: "Anh mua nhiều một vé tàu."

A Yên vẫn như trước không hề lay động, nói: "Ngài nên mua thêm một vé nữa, để cho vợ chồng Tề Chính cùng đi, ngài đi rồi, cuộc đời hắn giống như mất đi mục tiêu, thật đáng thương."

Thẩm Cảnh Niên thu lại ý cười hiền lành, giọng nghiêm túc nói: "A Yên!"

A Yên bỏ cái chén xuống, nhìn hắn: "Ngài biết tôi sẽ không đi theo ngài, cần gì còn phải mở miệng hỏi cái này?"

Thẩm Cảnh Niên hỏi: "Bởi vì Đường Tử Mình?"

A Yên lắc đầu: "Gốc rễ của hắn, sợ là không thể dài ra được nữa rồi, tôi cũng sẽ không vĩnh viễn ở lại đây."

Đôi mắt Thẩm Cảnh Niên tối lại, ánh mắt thâm trầm, ngữ khí trước giờ luôn trầm ổn, khó có một lần gợn sóng: "Nếu như vậy, vì sao không đi theo anh?"

A Yên nhìn hắn, trầm mặc một hồi, cất giọng nói: "Mẹ Hà, mau đi lên lầu đi, đừng nghe trộm nữa."

Mẹ Hà không thể làm gì hơn là đi ra, gương mặt có chút ngại ngùng, gật đầu với Thẩm Cảnh Niên, sau đó chậm rì rì đi lên lầu, đóng cửa phòng.

"Thẩm tiên sinh, bây giờ tôi nói cho ngài biết, nếu như tôi đi với ngài, sẽ có kết quả thế nào, ngài là người thông minh, chắc hiểu được việc cân nhắc thiệt hơn."

A Yên đứng dậy, cầm lên cái khay chứa thịt hạt dưa, từng hạt từng hạt cho vẹt ăn, giọng rất lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ không bởi vì bất luận người nào mà thỏa hiệp với khuôn mặt của tôi.... Tôi sẽ không già, có thể ngài sẽ dần dần già đi, dung mạo hay cơ thể đều sẽ thay đổi. Vừa bắt đầu, có thể người khác còn coi chúng ta là vợ chồng, qua vài năm, sẽ thành anh em, lại vài năm nữa, sẽ thành chú cháu, cha con.... Nếu như ngài sống được đủ lâu, có lẽ còn có thể nghe tôi gọi ngài một tiếng ông."

Thẩm Cảnh Niên đứng dậy: "Em..."

A Yên nghiêng người nhìn hắn, lắc đầu: "Thẩm tiên sinh, tôi biết ngài muốn nói gì. Không, vô dụng thôi, coi như có thể cứ qua vài năm, lại chuyển đến một nơi khác, nhưng thật sự đến lúc đó, ngài sẽ yên tâm thoải mái với tôi sao?"

Thẩm Cảnh Niên trầm mặc.

"Tôi có thể chữa khỏi vết thương của ngài, chữa khỏi bệnh cho ngài, nhưng sẽ không cho ngài khuôn mặt đẹp vĩnh viễn, tôi chỉ dụng tâm với khuôn mặt của mình mà thôi. Hơn nữa, tôi đã quen sống cuộc sống tự do tự tại một mình một người rồi, không hẳn sẽ chịu được mười năm, hai mươi năm, luôn có một người đàn ông cứ lắc lư bên cạnh tôi." A Yên cho ăn xong hạt dưa, vỗi nhẹ tay, đi tới bên cạnh hắn: "Xuất ngoại, tự mở ra một đoạn cuộc sống mới, như lẽ thường sinh lão bệnh tử, đây mới là cuộc sống ngài nên lựa chọn."

Trầm Cảnh Niên nhắm hai mắt, che đi toàn bộ tình cảm nới đáy mắt, một lần nữa mở ra, lại đã khôi phục sự bình tĩnh thường ngày.

Hắn cúi đầu, nhìn cô gái trước mặt: "Đây là câu trả lời của em, anh tôn trọng."

A Yên mỉm cười: "Cảm ơn. Chúc ngài trên đường thuận lợi.... Tạm biệt."

Thẩm Cảnh Niên đứng tại chỗ, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn nghiêng người về phía trước đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn: "Tạm biệt, A Yên. Chúc em... Vĩnh viễn vô tâm vô phế như vậy, sẽ không khổ vì tình. "

*

Lại qua vài ngày, ô tô của Thiếu soái dừng trước cửa số 36 ngõ Thanh Đồng, Đường Tử Duệ tự mình bấm chuông, nhìn thấy A Yên thì nói thẳng vào vấn đề chính: "Chị sẽ cùng Thẩm Cảnh Niên ngồi thuyền đi sao?"

A Yên nhìn hắn một chút, lại nâng cao thanh âm: "Mẹ Hà! Tôi biết bà đang ở bếp, đừng nghe nữa, lên lầu đi." Chờ mẹ Hà kiếm chế lại tâm tình bát quái, bất đắc dĩ đi lên lầu, lúc này mới nói "Không đi."

Đường Tử Duệ thở phào nhẹ nhõm.

A Yên lại nói: "Nhưng cũng sẽ không theo cậu đi Bắc Bình, đừng có tưởng tượng quá nhiều."

Đường Tử Duệ vừa thả lỏng, lại lập tức căng cứng trở lại: "....Tôi cũng đã nghĩ qua, bây giờ trước tiên sẽ không mang chị theo, phương Bắc đang loạn, tạm thời chỗ này vẫn an toàn hơn." Hắn trầm mặc một chút, đột nhiên vươn tay, nắm chặt đôi vai nhỏ gầy của cô gái, yên lặng nhìn vào mắt cô, từng chữ từng chữ nhấn mạnh: "Chờ đất nước yên thái bình, chờ tôi bình định trở về....dùng kiệu lớn tám người khiêng, nghênh đón chị vào cửa Đường gia."

"Cho dù kiệu lớn 16 người khiêng, thì tôi vẫn ở trong nhà của mình."

Sắc mặt Đường Tử Duệ tối lại, tức giận nói: "Vì sao? Tôi có gì không tốt? Anh trai tôi là đồ vô liêm sỉ, nhưng không có nghĩa là tôi cũng như vậy---- Tôi có chỗ nào không sánh bằng Thẩm Cảnh Niên?"

"Cậu quá dính người."

"Chị----" Đường Tử Duệ giận dữ: "Đây là cái loại lý do gì?"

A Yên nhìn hắn, nói: "Với tôi, đây chính là lý do quan trọng. Còn về phần cậu... cậu coi trọng tôi cái gì? Là trước đây tôi chăm sóc cho cậu, hay vẫn là mỹ nhan thịnh thế của tôi?"

Đường Tử Duệ im lặng, trêm má xuất hiện màu hồng khả nghi, nâng nên ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng: "Chị là người phụ nữ mà tôi đã thề một đời chăm sóc bảo vệ."

A Yên nói: "Câu trả lời sai rồi, đáp án thứ hai mới là đáp án chính xác, đã sớm nói nuôi cậu còn không bằng nuôi con vẹt. Tôi không muốn lại nhìn thấy cậu, tạm biệt."

Đường Tử Duệ nhìn cô xoay người đi lên lầu, không chút lưu luyến, tức thì tức, lại vẫn đuổi theo lên bậc thang: "Đợi tôi đánh giặc về, đem đám đáng chết kia đuổi khỏi biên giới--- tôi sẽ trở về đón chị."

A Yên không quay đầu.

Từ sau ngày đó, Đường Tử Duệ không còn gặp được vị chị dâu trước này của hắn nữa.

Không, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng hắn bị thương mà sinh ảo giác, hắn vẫn kiên định như trước, lần cuối cùng họ gặp nhau, là ở chiến trường phương Bắc.

Hắn bị trọng thương, phải rút lui về phía sau bệnh viện dưỡng thương.

Bác sĩ phương Tây nói, thương thể của hắn quá nặng, chỉ sợ... không lạc quan.

Đường Tử Duệ nằm ở phòng bênh đơn sơ, cảm giác rõ ràng sinh mệnh đang từng chút từng chút trôi đi, tí tách, đêm dài đằng đẵng, hắn thức suốt đêm cũng không thể chờ được ánh sáng ban mai đầu tiên.

Hắn không cam lòng.

Trận chiến này, bọn hắn có thể thắng, chỉ cần kiên trì... Hắn không muốn ngã xuống ở trong này.

Đêm đó, hắn quanh quẩn ở cửa quỷ môn quan, cùng Tử Thần đấu tranh vô số lần, nhất định không muốn buông xuống hơi thở cuối cùng, sau đó.... hắn nhìn thấy A Yên.

Lúc ấy ánh sáng trong phòng quá tối, hắn không thấy rõ mặt người phụ nữ kia.

Nhưng hắn biết, nhất định là cô.

Chỉ có người này, cho dù hóa thành tro, hắn vẫn có thể nhận ra.

Phía bên ngoài cảnh vệ không bị kinh động, bóng đêm vẫn lạnh lẽo mà nhu hòa, phảng phất tựa như một màn ảo ảnh.

A Yên đưa tay ra, đặt tay lên miệng vết thương của hắn, sau một lúc mới nhẹ nhàng nói: "... Ra đi vào hừng đông, thực sự đáng tiếc."

Hắn không có chút khí lực.

Quá nhiều nghi vấn, nhưng không cách nào lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ đi đến bên cạnh cửa, vẫn luôn là dáng người xinh đẹp, giờ khắc này lại lộ ra vẻ quạnh quẽ.

"Nếu như tôi là cậu, tôi cũng sẽ như vậy, đến chỗ này, vì quê hương, vì hàng trăm gàn đồng bảo phía sau, liều mạng dùng đến cạn khí lực, chảy đến giọt máu cuối cùng.... Thật lâu trước đây, tôi cũng là làm như vậy."

Đường Tử Duệ chưa từng nghe qua cô dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện.

----- không giống cách nói chuyện trước đây, bên trong câu nói không phải ái muội thì cũng câu dẫn người, vui thì cười tức giận thì mắng cứ như vậy vui vẻ mà sống.... ngữ khí lúc này cô bình thản, không có bao nhiêu tình cảm, không hiểu làm người ta buồn bực.

Bầu trời hiện ra từ vệt trắng xóa. Tia sáng đầu tiên, xuyên qua giấy dán cửa sổ, chiếu vào phòng.

A Yên quay đầu, lạnh nhạt nói: "Tiểu thiếu gia, hi vọng cậu đã đổ máu vì cái thời đại này, sẽ đối xử tử tế với cậu."

Câu nói ấy, Đường Tử Duệ nhớ kỹ cả đời.

Thương thế của hắn tốt lên rồi.

Chuyện vốn không thể xảy ra này, có thể coi là kì tích.

Sau này, chiến tranh kết thúc.

Đường Tử Duệ trở lại cố hương, hắn lật cả thành phố, cũng không tìm được tung tích người phụ nữ kia.

Thời gian như nước chảy mây trôi, vô thanh vô tức trôi qua.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Có quá nhiều người, quá nhiều chuyện, bị năm tháng không tiếng động chôn vùi.

Đường Tử Duệ không kết hôn, cũng không sinh con.

Kì thực cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là hai từ "không muốn" mà thôi. Khi hắn còn rất trẻ tuổi, đã dùng hết tình cảm một đời bỏ nên người một cô gái không đáp lại, từ đó, đã chẳng còn dư thừa thứ tình ái mà hoang phí nữa rồi.

Cứ như vậy cả đời, nói dài thật dài, nói ngắn cũng thực ngắn.

Chờ hắn từ thiếu niên, đến thành niên, rồi đến trung niên... cuối cùng dần dần già đi. Vào lúc hắn còn tinh thần, đủ để đi xa vài năm, hắn từ Bắc Bình trở lại phía nam, trở lại thành phố nơi sâu trong lòng kia.

Ở địa chỉ cũ của Bách Nhạc Môn, hắn gặp được hai người.

Lão nhân mặc trường bào kiểu Trung Quốc màu xanh nhạt, tóc hoa râm, hai mắt không chút vẩn đục, vẫn trong trẻo có thần, khí chất nho nhã hiền hòa. Người trung niên thì ăn mặc cực kì gây chú ý, cả người đều là âu phục Tây Dương, một người còn lại thì nói tiếng Trung không lưu loát.

Chờ hai người đi rồi, Đường Tử Duệ tiến lên, hỏi người canh giữ cửa: "Hai người vừa nãy là ai?"

Người kia đáp: "Vị lão tiên sinh kia họ Thẩm, từ nước ngoài trở về, bên cạnh là con nuôi của hắn, cũng không thể nói được tiếng Trung, Thẩm lão tiên sinh đã nhiều năm không trở về, nghe hắn nói, lần này về là đặc biệt tới tìm một cố nhân.... Là một vị từng là ca sĩ hát ở Bách Nhạc Môn, nhiều năm về trước từng nổi tiếng khắp bến Thượng Hải, khả năng đã mất tích nhiều năm rồi."

"Vừa rồi tôi cùng với hắn vào bên trong, ở một gian phòng lầu trên, Thẩm lão tiên sinh chỉ vào một cánh cửa sổ, nói rằng buổi tối ngày đó, vị cố nhân kia ngồi ở trước cửa sổ, trên khoác ánh trăng... Đó là phong cảnh đẹp nhất trong cuộc đời hắn, được gặp."

"Vị đó nói xong câu đó rồi cười, nhưng theo tôi lại cảm thấy hắn có chút khổ sở."

------ Cố nhân.

Đường Tử Duệ nhìn thấy bóng lưng hai người biến mất, khóe miệng nhếch lên vẻ cười cợt.

Có vài người, nhất định ai cũng giữ không được.

*

Sau khi Thẩm Cảnh Niên đi, A Yên cũng rời khỏi Bách Nhạc Môn, chia tài sản ra vài phần, để lại cho mẹ Hà một phần, liền mang theo Lão Cổ Đổng, vẹt nhỏ, tất cả những tranh chữ đã thu gom, tìm một nơi vắng vẻ, lại cách biệt với thế gian, cả ngày cùng khuôn mặt đẹp làm bạn chung sống---- kể từ khi bên cạnh không còn người nào phiền nhiễu, cô bắt đầu tự thả bay chính mình, tu tu bổ bổ một năm lại một năm, làm sao càng xinh đẹp hơn.

Cứ qua vài năm, cô lại đi ra ngoài một lần, đa phần là thu thập một ít văn chương -- văn nhân viết, tưởng nhớ tới A Yên tiểu thư, ca sĩ năm đó từng danh chấn một thời của Bách Nhạc Môn.

Đương nhiên, còn muốn mua cả thư viết cùng tập thơ của đại danh hào Đường Tử Minh, cắt hết những đoạn ngắn liên quan đến "Trương tiểu thư".

Đến cùng, ở thế giới này sống bao nhiêu năm, cô cũng không rõ.

Cô đối với thời gian luôn luôn không có khái niệm rõ ràng.

Dù sao, thời điểm qua đời ngày đó, vẻ bề ngoài của cô vẫn còn là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, vĩnh viễn là một cành hoa tuổi mười tám.

*

Ma giới.

Cấm điện Mạn Đà La cung.

A Yên đem tranh chữ mang trở về, tất cả đều cẩn thận bỏ vào trong hòm như báu vật, thực sự là yêu thích không nỡ buông tay, xem đi xem lại, vui vẻ ngồi ở trước gương... Liếc nhìn chính mình bên trong gương, lại trở nên không vui.

Nhiệm vụ thất bại.

Thế giới sau, nàng nhất định phải coi kĩ manh mối nam chủ, mặc kệ hắn 8 tuổi, 18 tuổi hay là 80 tuổi.... Miễn là nam nhân, nhất định phải coi chừng hắn, đảm bảo không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Lão Cổ Đổng ở bên cạnh sững sờ nửa ngày, cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng: "Kí chủ."

A Yên không nhìn nó: "Đi đến thế giới tiếp theo đi."

Lão Cổ Đổng lắc lắc đầu, chậm rì rì nói: "Ngày ấy, ngươi chạy đến chiến trường phương Bắc, đặc biệt cứu Đường Tử Duệ một mạng."

A Yên thở dài: "Cái thế giới tồi tệ, người muốn cứu, cứu không được, người không muốn cứu ma xui quỷ khiến lại cứu... Cũng không phải chỉ một người là Đường Tử Duệ. "

Lão Cổ Đổng nói: "Nhưng Đường Tử Duệ không phải là ma xui quỷ khiến mà cứu."

A Yên khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài: "Gặp cảnh thương tình mà thôi. Rất nhiều năm trước, ta đã từng---" Tiếng nói dừng lại, nàng đứng lại, nhìn thư chất đống như núi trước cửa điện, khóe miệng nhếch lên cười cợt: "Nói nhiều như vậy cũng thật vô vị, tóm lại ta bây giờ tam giới không dung, là tội nhân Thần Phật cộng tru."

Lão Cổ Đổng ỷ vào đã qua mấy thế giới, cùng Kí Chủ có chút quen thuộc, hiếu kì hỏi: "Đống thư này, là của ai viết vậy?"

"Hoa Dung."

"....Ai a?"

A Yên vung tay một cái, thư xếp thành núi nhỏ bỗng nhiên chôn vùi ở trong biển lửa.

"Hoa Dung, biểu ca của ta--- là nghĩa tử mà cậu ta thu dưỡng." Ánh lửa chiếu vào ánh mắt đen sâu thẳm của nàng, một màu đỏ giống như máu: "Đệ nhất mỹ nam tử Thiên Hồ tộc, đã từng mệnh danh là ngàn vạn chủng tộc trên giời dưới đất, chỉ cần hắn muốn, không có nữ nhân nào không chiếm được. Đương nhiên, tất cả chỉ là người đời nói loạn mà thôi, ta còn được mệnh danh là trên trời dưới đất, không có sinh mật nam tính nào không quyến rũ được đây."

Lão Cổ Đổng đăm chiêu: "Hắn là của ngươi..."

A Yên nở nủ cười, thản nhiên nói: "Không sai, từng có ý nghĩ như vậy, hắn thích chơi, ta cũng thích chơi, đến tuổi không còn muốn chơi nữa, hai người tự thấu hiểu thẳng thắn với nhau được, trước đây... đã từng muốn cứ như vậy, nghĩ rằng mặc kệ cuối cùng như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ cùng với hắn."

"Vậy sau này...?"

"Tan a."

"Là hắn...."

A Yên cười cười, lại vẫy tay thêm một cái nữa, ánh lửa tắt, chỉ còn một mảng tro bụi: "Không, hắn không có phụ ta.....Hừ, Hồ ly bộ tộc thiên tính phóng đãng, làm gì có thứ gọi là cô phụ. Chỉ là ta bây giờ muốn hủy diệt, nhưng hắn lại xin thề phải bảo vệ, chỉ như vậy mà thôi."

Lão Cổ Đổng ngây người.

A Yên nói: "Được rồi, ta đã tiến hành tự kiểm điểm tư tưởng, thế giới sau, nhất định sẽ không giẫm lại vết xe đổ này, lật thuyền trong mương*--- bắt đầu đi"

Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật thế nhưng lại lật, hàm ý chỉ việc vốn không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.