Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Quyển 4 - Chương 46: Mỹ Nhân Dân Quốc (12)

Editor: Tịch Nguyễn

Ban đêm ở Bách Nhạc Môn luôn ồn ào náo nhiệt. Trên sân khấu, nhảy múa hòa hợp, tiếng hát nhộn nhịp. Phía dưới, nam nữ thỏa thích nhảy múa, trêu đùa, lông mày cuối mắt đều ngập tràn tình ý.

Thế giới hỗn loạn ngoài kia cách rất xa nơi đây, làm cho con người phát ra một loại kích thích say đắm, muốn phô ra tất cả nhiệt tình và điên cuồng.

Trên tầng rất yên tĩnh.

Vài người đàn ông đội mũ canh giữ cuối hành lang, ngăn cách tiếp xúc của phòng nghỉ và thế giới bên ngoài.

Trầm Cảnh Niên đang dựa vào lan can, dưới ánh đèn lờ mờ dung mạo của hắn thêm phần mơ hồ.

Hắn nói, không bằng thử xem.

A Yên mỉm cười, nhìn chằm chằm hắn, giọng điệu mang vẻ chế giễu: "Thẩm tiên sinh, tôi vẫn nhớ ngài từng nói, bảo tôi đừng quá xem trọng mình."

Giọng nói ngọt ngào mà dịu dàng.

Nếu không phải bờ môi không nhếch lên mang ý xấu, thì giống như đang làm nũng.

Trầm Cảnh Niên đưa hai tay ra sau lưng, nhướng nhướng mày: "Nhất định phải tính nợ cũ sao?"

A Yên không trả lời, lại nói: "Tôi vẫn nhớ, hợp đồng kia của tôi, bị ngài đốt rồi đấy."

Thẩm Cảnh Niên giơ tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bóp nhẹ mũi cô: "Trương tiểu thư, trí nhớ của cô thật tốt."

A Yên mỉn cười, lại gần hắn, hai tay đặt lên cánh tay hắn khẽ nói: "Thông thường mà nói, phụ nữ đối với đàn ông theo đuổi mình, có yêu thích, có ghét. Nhưng tôi khác họ, chỉ cần đàn ông làm tôi hài lòng nhưng đừng quá bám dính tôi, tôi đều rất thiện ý mà đối xử chân thành với họ......có chút mong chờ."

Thẩm Cảnh Niên nghe cô nói nghiêm túc nói lời vô lí như vậy, lắc đầu mỉm cười.

A Yên đảo mắt một vòng quanh hắn, thật thật giả giả nói: "Hay là tôi cho ngài vài gợi ý?"

Thẩm Cảnh Niên lắc đầu: "Không cần."

A Yên không tin lắm, lại hỏi: "Thật sự không cần?"

Trầm Cảnh Niên cười nhẹ, đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai người cách nhau rất gần, ánh mắt chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt: "Sẽ không khiến em thất vọng, yên tâm."

Một thoáng đó đôi môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua cô.

A Yên: "......Chỉ mong là vậy"

Thẩm Cảnh Niên lại cười, lịch sự gật đầu với cô coi như lời từ biệt rồi quay đi.

A Yên đột nhiên nói: "Thẩm tiên sinh, đây xem như phúc lợi của ân nhân cứu mạng à? Tôi vẫn giữ câu cũ, không bán tâm, không bán tình cảm."

Thẩm Cảnh Niên đứng lại, quay đầu: "Đúng mà cũng không đúng."

A Yên nhăn mày: "Tôi không thích giải đố, cũng không quen nhẫn nhịn, có gì cứ nói thẳng."

Trầm Cảnh Niên trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: "Trước nay Thẩm mỗ là một người sắp chết, có rất nhiều băn khoăn, có một số việc không tiện ra tay, có mấy người......" Hắn dừng lại một lát, mới nói: "...Không muốn gượng ép." Hắn quay lại vài bước đứng trước mặt cô, đưa tay vén tóc mai của cô ra sau tai: "Những thứ em muốn tôi sẽ cho. Còn thứ tôi muốn...."

A Yên nhìn hắn, chờ đợi câu tiếp theo.

Thẩm Cảnh Niên cười cười, thanh âm dịu dàng: "Em cứ xem rồi cho tôi "

A Yên cười thành tiếng, lắc đầu, giơ một tay lên rồi bước đi: "Vậy thì tôi thật chờ mong đấy, Thẩm tiên sinh"

*

Tin tức lớn nhất gần đây của Bách Nhạc Môn không nghi ngờ gì chính là Thẩm Nhị gia muốn làm giai nhân vui vẻ, vung vô số tiền mua tranh mua chữ, người có tài đều có thể tham dự.

Trong phút chốc, không chỉ ở Thượng Hải ngay cả các tỉnh lân cận, thậm chí các văn khách ở Bắc Bình xa xa cũng nghe tin mà chạy cả ngày lẫn đêm vội vàng đến.

Từ trước đến nay, nơi mà các nhà văn tụ tập đều rất lịch sự, tao nhã không giống các chốn chơi bời bình thường, huống chi lần này vừa có thể thân cận mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, vừa được lấy tiền thù lao, kẻ đần mới không đến.

Buổi tối, đèn hoa vừa lên, ở Bách Nhạc Môn xuất hiện một cảnh tượng náo nhiêt.

A Yên tiểu thư nổi tiếng khắp bến Thượng Hại hát trên sân khấu, phía gần sân khấu những phần tử tri thức cầm lấy bản vẽ, lấy giấy bút, vùi đầu sáng tác, đến khi A Yên hát xong đi xuống, cảm xúc lại như suối tuôn ra, người vẽ nhanh đã cầm lấy tác phẩm dựng lên.

A Yên rất vui, lòng rộn ràng như hoa nở.

Bạo quân, hòa thượng và thư sinh đều là những người hồ ly tinh chọn lựa đầu tiên.

Trong đó, bạo quân thì có thể lợi dụng, hòa thượng để trêu đùa, còn thư sinh.....chính là câu chuyện thê mỹ, phong hoa tuyết nguyệt lưu truyền trong các dân gian.

Làm cho người ta thật mê hoặc.

A Yên nghe thấy những từ ngữ hoa mỹ, miêu tả vẻ đẹp của mình với nhiều góc độ khác nhau, những bài văn phong phú, muốn bao nhiêu hoa mỹ có bấy nhiêu hoa mỹ, lại không trùng lặp, thế giới quả thật rất đẹp, Bạch Nhạc Môn không hổ là một địa điểm tốt, đối với ông chủ đằng sau Thẩm tiên sinh cũng thuận mắt hơn.

Nhưng mà, những tên nhà thơ kia mỗi lần vui sướng quá độ, muốn lại gần sờ bàn tay nhỏ, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn để dâng lên chút linh cảm thì bên cạnh lại lại vang lên âm thanh lạnh như băng của Tề Chính.

"A Yên tiểu thư, Nhị gia đã nói, vui vẻ thì vui vẻ, chớ động chân động tay."

Mất hứng.

Cũng không sao, A Yên cầm lấy bức tranh vẽ cô, cẩn thận cất đi, nhắc nhở bản thân lúc rời đi nhất định không được quên mang theo.

Trải qua vài ngày thật khá tốt, một hôm A Yên bị gọi vào phòng Thẩm Cảnh Niên.

Trời se lạnh, Thẩm Cảnh Niên đeo kính gọn vàng, cổ quàng khăn trắng, ngồi trên sô pha đơn đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa ngẩng đầu: "Đến rồi"

A Yên nét mặt tỏa sáng, đến bênh cạnh hắn, ngồi lên tay vịn: "Thẩm tiên sinh, ngài thật là một người tốt."

Thẩm Cảnh Niên không cho là đúng: "Thế ư."

A Yên đáy mắt không che giấu sự đắc chí vừa lòng, rất tự nhiên lại gần hắn: "Ngài chọn một chỗ nha... dù sao phía Đường Tử Minh vẫn sớm, nào, ngài tùy ý chọn một nơi, chúng ta cùng vui vẻ."

Thẩm Cảnh Niên: "Địa điểm đã quyết định rồi."

A Yên hỏi: "Ở đâu?"

Trầm Cảnh Niên bỏ sách xuống, gỡ kính: "Ngày kia, nhà tôi tổ chức vũ hội, em nhảy của tôi, cùng tôi tiếp khách."

A Yên nhìn hắn: "Lại là vũ hội, ngài thích khiêu vũ đến thế à?"

Thẩm Cảnh Niên trả lời: "Có vài vụ làm ăn, mấy cái người nước ngoài kia thích khiêu vũ, đợi bọn họ vui vẻ rồi, cũng dễ nói chuyện."

A Yên hiểu ra, gật đầu: "Được rồi." Nhớ lại cậu thanh niên vừa nãy phong độ, trí thức, kích động mà đọc văn diễn cảm, không khỏi mặt mày hớn hở, dùng giọng điệu ngọt ngấy: "Thẩm tiên sinh, đừng nói cùng ngài tiếp khách, dù ngài muốn tôi đi dỗ dành những người nước ngoài kia, tôi cũng vô cùng cam tâm tình nguyện! Đúng rồi, những người nước ngoài kia có văn hóa chứ? Tuy rằng tôi không hiểu ngoại ngữ, nhưng vẫn có thể nhờ người phiên dịch giúp, đợi bọn họ viết cho tôi."

Thần sắc Thẩm Cảnh Niên trầm xuống.

A Yên biết rằng lúc nãy đắc ý quá mức, nói năng không kiêng dè, những lời nên nói không nên nói đều nói ra rồi, khẽ hừ một tiếng, không nói nữa.

Thẩm Cảnh Niên: "Lại đây ngồi."

A Yên rất biết điều mà ngồi lên đùi hắn, thân mật ôm gáy hắn, cười dịu dàng: "Thẩm tiên sinh, ngài là người thông minh, lại biết nhiều, thật tốt....Nếu như không phải quá lạnh lùng, liền có thể cùng tôi chơi trò tình nhân nhỏ, ngài nhất định có thể vượt qua các bạn giường của tôi, trở thành tình nhân được tôi yêu thích nhất."

Thẩm Cảnh Niên thoáng nở nụ cười, thần sắc bình thản, lời nói vẫn hàm súc khó dò, hỏi: "Em từng có rất nhiều tình nhân?"

"Đương nhiên, nói ra sẽ dọa chết ngài đấy." A Yên nhếch mày với hắn, vờ đứng đắn: "Không so sánh thì không đau lòng, thế nào, ngài mắc bệnh nan y không chữa được, hay thanh tâm quả dục nhiều năm không tự tin với bản thân mình, sợ à?"

Thẩm Cảnh Niên than thở: " Trương tiểu thư"

A Yên hỏi hắn: "Thế nào?"

Thẩm Cảnh Niên: "Lúc em vui vẻ, đều kiêu ngạo như thế sao?"

A Yên cười: "Tôi vui hay không vui cũng đều kiêu ngạo như vậy...." Dừng lại một lúc, cô nhăn mày: "Thôi đi, ngài nói cũng đúng, dạo này hơi quá rồi, không phải chuyện gì tốt."

Trầm Cảnh Niên cười hai tiếng, không để ý lắm, lại nói: "Ngày kia tôi đón em."

"Được"

*

Buổi tiệc hôm đó, A Yên trang điểm rất xinh đẹp, xịt lên chút nước hoa rồi đi xuống nhà, chợt nghe thấy Anh Vũ kêu: "Xinh đẹp! Mỹ lệ! chim sa cá lặn...."

A Yên nở nụ cười: "Bảo bối ngoan, thật đáng tiếc mi chỉ có thể nói vài câu đơn giản, ta thật hận không thể mời một vị tiên sinh ngày ngày đến dạy ngươi nói chuyện."

Anh Vũ lại kêu: "Vân tưởng xiêm y, hoa tưởng dung*"

*Một câu thơ của Lý Bạch liên tưởng đến Dương quý phi, mây là y phục của nàng, còn hoa là dung mạo của nàng.

A Yên đáp: "Đúng, ta ngày nào cũng muốn mỹ nhan thịnh thế."

Mẹ Hà làm việc bên cạnh, nghe thấy cuộc đối thoại không thể tưởng tượng được của một người một chim, thở dài: "Tiểu thư, nếu lão gia, phu nhân vẫn còn sống mà nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu thư sẽ rất đau lòng đấy! Tiểu thư cả ngày không ca hát thì lại nhảy múa, Thẩm nhị gia vừa nhìn đã biết là kẻ trăng hoa lão luyện, có thể dựa vào được sao? Vẫn nên tìm người thành thật thì hơn."

A Yên đáp: "Bộ dạng này của ta, muốn tìm một người thành thật, không phải là lừa người ta à? Ta chính là thích chơi với những kẻ trăng hoa lão luyện đấy, so lại còn đỡ thương tâm hơn."

Mẹ Hà lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Tạo nghiệp, tạo nghiệp!"

A Yên đeo hoa tai ngọc trai, xoay người, nhìn thấy Đường Tử Duệ đang đứng ở cạnh cửa, nói: "Cậu về muộn rồi, mẹ Hà để đồ ăn trong bếp, cậu tự đi hâm lại rồi ăn....."

Ánh mắt Đường Tử Duệ khẽ đổi: "Chị đừng xem tôi như trẻ con!"

A Yên kì quái liếc hắn, nhún vai: "Tùy cậu"

Ngoài cửa, còi ô tô vang lên hai lần.

A Yên đi giầy cao gót màu vàng, phủi mái tóc dài, đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Đường Tử Duệ đột nhiên đứng chắn trước cửa.

A Yên nhìn hắn một lúc, cúi người, nhìn chòng chọc vào mắt hắn: "Chị ý à, thích khiêu vũ, thích ca hát, thích các loại đàn ông thú vị....nhưng lại không thích chơi đùa với trẻ con."

A Yên nói rồi đẩy hắn ra, trực tiếp đi ra ngoài.

Đường Tử Duệ đuổi tới cửa: "Tôi không phải cả đời đều là trẻ con, tôi đã mười ba tuổi rồi."

A Yên lại nhìn hắn: "Ồ"

Tề Chính xuống xe mở cửa, A Yên liền ngồi vào trong xe.

Xe chạy, lốp xe còn đẩy ra khói bụi, dần dần đi xa.

Đường Tử Duệ xiết chặt nắm đấm, đứng ở đó rất lâu mới vào nhà.