By Linh

Chung Dịch giữ Hề Điền lại tầm hai tháng, hơn ba tháng trước đó, hai người đều tự nhiên mà kể hết một lượt.

Mới bắt đầu quãng thời gian ấy, Hề Điền vì mẹ nuôi qua đời nên rất suy sụp, còn công bằng mà nói thì Chung Dịch là một thằng công tử bột não phẳng, không biết làm thế nào cả, vắt óc vận dụng hết bản lĩnh toàn thân  mới khiến cậu trở nên vui vẻ. Sau đó hai người liền nhằm vào Chung Hạo làm thật nhiều ngâm cứu, vô cùng ngu xuẩn mà nghĩ mãi, làm thế nào mới có thể để Chung Hạo đồng ý giữ lại đứa bé.

Chung Dịch còn vội vã cuống cuồng mà nói cho cậu biết: "Mặc dù bây giờ mới nói cho cậu thì rất không tử tế, thế nhưng cái gì ra cái đó, anh tôi đã có người trong lòng! Cái người kia rất giống cậu, nên lúc đầu tôi mới tìm cậu... Nhưng ai mà ngờ cậu lại có tình cảm không nên với anh ta, sẽ rất là bi thảm đây."

Hề Điền liền vỗ ngực một cái với Chung Hạo, bảo đảm nói: "Tiên sinh yên tâm, tôi đã chuẩn bị tâm lý rất sớm rồi!"

Cậu thế này sẽ giúp hắn giảm nhiều phiền phức, Chung Hạo gật gật đầu, nhìn đôi mắt cậu đen bóng giống như con cún nhỏ, rồi khẽ vuốt tóc cậu.

Trong khoảng thời gian này, Chung Hạo phải đi công tác, trước khi đi hắn cũng nói rõ tình huống với dì quản gia.

Người phụ nữ trung niên này đã làm giúp việc cho nhà hắn nhiều năm, luôn coi hắn như con ruột, mặc dù đối với chuyện con trai có thể mang bầu thì có hơi phức tạp một xíu, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của hắn.

Hắn và Hề Điền thêm bạn trên WeChat. Sau lần nói chuyện đó, khoảng cách dường như được kéo lại không ít, cậu cũng rất hoạt bát, thỉnh thoảng còn gửi cho hắn vài tấm hình.

Có lúc là đóa hoa mới nở trong vườn, có khi là ô cửa sổ thủy tinh được lau đến sáng loáng, có lúc lại là nước ô mai lạnh cậu tự pha. Lúc đầu Chung Hạo không để ý lắm, về sau thì cũng thỉnh thoảng bình luận vài câu, làm cậu nhóc càng thêm hăng hái.

Cậu rất biết cảm nhận cuộc sống, giống hệt như một cậu bé chưa lớn, xung quanh có gì cũng phải khoe một cái, có lần không cẩn thận còn gửi nhầm ảnh cap màn hình cuộc nói chuyện với Chung Dịch cho hắn.

Chung Hạo: "Các cậu vẫn thường liên lạc à?"

Hề Điền: "Cậu ấy ở nước ngoài buồn mà, tiếng Anh lại không tốt... Tiền tiêu vặt lại bị cắt hơn một nửa, ngày nào cũng than thở kêu ca với tôi 233333."

Chung Hạo bĩu môi, bảo trợ lý mở thẻ lại cho Chung Dịch, đương nhiên đi kèm một combo giáo huấn và nhắc nhở. Cậu em họ cảm tạ ân lớn của hắn, gọi điện lại nịnh nọt tâng bốc nửa ngày, từ nhỏ đến lớn Chung Hạo nghe đến mọc kén luôn rồi, ậm ờ vài câu, cúp máy luôn.

Trước ngày về một hôm, Chung Hạo phải đi dự một bữa tiệc tối, là tiệc của nhà họ Tân đứng đầu thành phố D.

Trong số những người cùng thế hệ, người duy nhất có thể cạnh tranh với Chung Hạo chỉ có cậu cả nhà họ Tân. Tuy hắn và vị công tử này hay bị đem ra so sánh, nhưng thật ra họ gặp nhau rất ít.

Tiệc tối quá nửa, Tân đại thiếu cầm ly rượu đến cạnh hắn. Hai người cười cười cụng ly, anh ta nheo nheo đôi mắt hồ ly lại, nhấp một ngụm rượu: "Chung tiên sinh, gần đây lệnh đệ thế nào?" (có trải qua tốt không)

Chung Hạo trên mặt không lộ ra vẻ gì: "Nó chẳng có chí hướng gì, dạo gần đây tôi mới cho ra nước ngoài học tập. Tân tiên sinh đã từng gặp nó rồi chăng?"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tân đại thiếu tràn đầy ý cười, ý vị thâm trường nói: "Cậu ấy nợ tôi một vật. Lần sau mà gặp, tôi sẽ nhắc cậu ấy trả lại cho tôi."

____

Quên mất không chú thích từ đầu, Chung Hạo gọi Chung Dịch là "đường đệ", nghĩa là em con chú ruột, có nghĩa hai anh em đó cùng 1 ông nội. Tớ để là "anh em họ" nhé, nhưng mình hiểu là anh em nhà đấy thân nhau, cũng yêu thương nhau như ae ruột.