Tay Hề Điền bị hắn bóp cho ứ máu, vết bầm đó càng nổi bật đến chói mắt trên làn da trắng nõn của cậu.

Chung Hạo buông tay ra, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cứ ngồi đấy nhăn nhó lông mày. Hề Điền tăng cao cảnh giác, cẩn thận theo dõi, phát hiện mồ hôi trên trán hắn giọt lớn giọt nhỏ tuôn ra, sắc mặt cũng không quá tốt.

Hề Điền cẩn thận hỏi: "Tiên sinh thân thể không thoải mái sao?"

Trên người cậu có mùi thơm nhàn nhạt của sữa bò, đối với người vừa uống một bụng rượu, đang khó chịu đến buồn nôn như Chung Hạo mà nói thì quả là dễ ngửi không chịu được. Cậu vẫn không hay biết gì, thấy Chung Hạo không trả lời, còn khá là lo lắng mà ghé sát vào, bàn tay mềm mại khẽ đặt lên trán Chung Hạo: "Tiên sinh, có cần tôi giúp một tay không..."

Mùi sữa thơm càng ngày càng gần, đôi môi đẹp đẽ phấn nộn muốn nói lại thôi, vào đúng lúc này lại sức mê hoặc vô cùng lớn. Đầu óc Chung Hạo choáng váng, không có cách nào phân tích xem mình đang làm gì, lần thứ hai tóm được tay người kia, đè người ta lên ghế sô pha, nghiêng người hôn xuống.

Hề Điền cứng đờ cả người, ngốc nghếch, không động đậy được cũng quên luôn phải phản kháng, cứ vậy mà trợn to hai mắt.

Đợi đến lúc cậu nhớ ra mình phải giãy giụa gì đó, đối phương đã sớm đem đầu lưỡi tiến vào, cạy hàm răng xông thẳng vào khoang miệng, bá đạo tham lam hút lấy nước bọt của cậu. Hề Điền chưa từng có kinh nghiệm hôn hít, lập tức bị kinh hoàng, chống lại không xong, còn bị anh ta đè xuống ghế sa lông cậy mạnh cưỡng hôn, bị hôn tới mức cả người mềm nhũn ra.

Từ họng cậu phát ra một tiếng "A", nước mắt chảy xuống, oan ức nhìn hắn. Mùi vị của Chung Hạo tràn đầy trong mũi, hô hấp lại bị cướp đoạt, dần dần có chút không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng.

Lúc này, bên ngoài phòng khách truyền đến một tiếng "Á" kinh ngạc, dì quản gia bận rộn xong đã trở lại. Hề Điền lập tức xấu hổ, vặn vẹo hai lần, hoang mang lo lắng, nhẹ nhàng đẩy Chung Hạo một cái, lúc này hắn mới thả cậu ra.

Chung Hạo cuối cùng cũng lôi được mấy dây thần kinh trở về, khiếp sợ mở to mắt.

Hề Điền thoát ra từ dưới thân hắn, nhanh chóng chạy ra sau ghế, không đứng lại đến hai giây, làm dì quản gia còn chưa kịp hỏi "Chuyện gì xảy ra", cuối cùng cậu phản ứng, bị cưỡng hôn thật xấu hổ, chạy ngay lên phòng.

Chung Hạo nhìn chăm chú vào bóng lưng của cậu, không gọi lại, kinh ngạc lại phiền lòng mà nhéo mi tâm. Hắn không giải thích gì cả, chỉ nhắm mắt, rồi lại nằm lên ghế salông nghỉ ngơi.

Lúc lâu sau, hắn mới nói: "Dì ơi, cho cháu xin một cốc sữa bò ấm nhé."

Dì quản gia xoa xoa tay, đi nhanh vào nhà bếp, lấy sữa bò mà Hề Điền hay uống cho hắn một cốc.

Chung Hạo nằm trên ghế, buồn ngủ nhưng không ngủ được, tâm tư lộn xộn. Bỗng nhiên, hắn nhận ra một thứ từ trong những ý nghĩ ngổn ngang đó --

Trước kia sao hắn không biết sữa bò lại thơm như vậy nhỉ.

Hắn lắc đầu, cố ném cái ý tưởng kỳ quái ý này ra khỏi đầu. Nằm một lát, cơn đau dạ dày bắt đầu chậm rãi kéo tới, Chung Hạo siết tay thành nắm đấm, cố gắng nhịn đau, nghĩ bụng: Sáng mai ngủ dậy, nhất định phải xin lỗi Hề Điền.

Trước mắt bỗng tối lại, có tiếng bước chân tới gần, rồi mùi sữa thơm quen thuộc cũng tới gần. Hắn tưởng dì quản gia đã hâm xong sữa mang đến, không mở mắt, đợi một chút, tiếng bước chân đã rời đi lại trở về, có người đắp cho hắn một tấm thảm.

Chung Hạo đột nhiên mở mắt, Hề Điền giật mình lùi về sau hai bước, vội vàng nói: "Bây giờ tiên tiên sinh anh nên nghỉ ngơi thật tốt! Lần sau đừng nhận nhầm tôi thành người khác nữa!"

Mỗi khi căng thẳng cậu lại nói lắp, nét đỏ ửng trên mặt còn chưa tan hết, nói xong lập tức quay đầu, lần nữa chạy trốn.

Chung Hạo nắm lấy tấm thảm, cảm giác kỳ lạ trong lòng không diễn tả được bằng lời.