Ta Chính Là Thần

Chương 17: Ngươi Đã Nhìn Thấy Chưa?

Redlichiida: “Ta là phụ thân của ngươi, nhưng cũng là vua trí tuệ của thành Thần Tứ, cũng là vua của ngươi.”

“Khi ở trước mặt người khác, ngươi nên gọi ta là vua.”

Trong hoàng cung.

Cả gia đình vua trí tuệ vây quần quanh một một chiếc bàn dài bằng đá, trên bàn có đặt những con cá thủy tổ đã được xử lý.

Đại gia tộc này đã có rất nhiều người, Redlichiida đã có cháu thậm chí có cả chắt, nhưng diễn viên chính hôm nay là con trai út của hắn.

Vua trí tuệ chúc mừng con trai nhỏ của hắn bước vào thời kì thiếu niên, cũng đã biến đổi từ hình dạng của một con bọ trong biển sang hình dạng con người.

Huynh trưởng ngồi bên tay trái của Redlichiida niềm nở nhìn hắn: “Hoan nghênh ngươi gia nhập gia đình của chúng ta, huynh đệ của ta.”

Một vị huynh trưởng khác trực tiếp vỗ vỗ vào vai của hắn: “Qua vài ngày, ngươi tới kho tìm ta, ta cho ngươi xem vài món đồ tốt.”

Tỷ tỷ ở đối diện cũng dùng dáng vẻ dịu dàng nhìn hắn: “Ngày mai tỷ tỷ dẫn ngươi đi xem cá thuỷ tổ ở trong nước.”

“Ngươi vẫn chưa nhìn thấy nhỉ! Ánh mặt trời chiếu xuyên xuống đáy nước, đàn cá hàng chục nghìn con bơi qua bơi lại, đẹp đến mức không thể hình dung được.”

Khi ăn xong cơm tối, đúng lúc màn đêm cũng buông xuống.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, chiếu cả cung điện trở nên vô cùng trong suốt.

Redlichiida: “Ngươi đã trưởng thành rồi, cũng nên có một cái tên của mình.”

Vua trí tuệ và vương hậu nhìn nhau cười, chuẩn bị được chính miệng mẫu thân của hắn nói cho hắn biết tên của mình, bởi vì cái tên này là do vương hậu đặt.

Nhưng vương hậu còn chưa mở miệng, thiếu niên Tam Diệp Nhân đã mở miệng nói ra.

“Yasser!”

“Tên của ta là Yasser? Có nghĩa là ánh trăng?”

Ý nghĩa của Yasser chính là ánh trăng, một cái tên rất đẹp.

Ngôn ngữ của Tam Diệp Nhân bắt nguồn từ sự giao lưu của Doãn Thần và Redlichiida, mặc dù Doãn Thần có thể nghe hiểu khẩu âm của Redlichiida, nhưng chỉ có tên gọi là khó nghe.

Trong loại khẩu âm và chữ viết được sáng tạo độc đáo này, hình thành một hệ thống ngôn ngữ mà Doãn Thần cũng không biết nên giải nghĩa như thế nào.

Nhưng giờ phút này rõ ràng không phải lúc để vướng bận ý nghĩa mặt chữ, vương hậu vô cùng ngạc nhiên nhìn đứa con trai út của chính mình.

“Làm sao ngươi biết được? Ngoại trừ phụ thân của ngươi ra thì ta cũng chưa từng nói cho ai biết.”

Thiếu niên Tam Diệp Nhân chỉ nói: “Là ngươi nói cho ta biết mà! Ta nghe thấy trong thân thể của ngươi hô lên tên của ta.”

Yasser còn nhìn về phía ca ca của mình, cười nói.

“Nhà kho rất lớn, ngày mai ta nhất định sẽ đi xem.”

Hắn lại gật đầu với tỷ tỷ ở đối diện: “Cảnh bầy cá bơi lội thật sự rất đẹp, ta đã nhìn thấy rồi.”

Redlichiida nhìn con trai của mình: “Ngươi có thể trực tiếp nhìn thấy suy nghĩ và ý thức của người khác.”

Cả nhà kinh ngạc nhìn Yasser, đây là sức mạnh mà chỉ có vua trí tuệ mới có.

Thiếu niên Tam Diệp Nhân rõ ràng không hiểu được sự khác biệt trong đó, hắn chỉ nghĩ rằng đây là một loại năng lực không đáng được coi trọng, những người khác cũng phải có mới đúng.

Nhưng mà hắn không biết, loại năng lực giống như thần thoại này trước mắt chỉ có hắn mới được truyền thừa từ vua trí tuệ.

Redlichiida ngồi ở vị trí đầu của chiếc bàn dài bằng đá, nhìn con trai út của mình, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

“Yasser.”

“Ngươi rất giỏi.”

“Rất giỏi!”

“Ha ha ha ha ha!”

“Thật sự rất giỏi!”

Redlichiida rất hiếm khi lộ ra cảm xúc mãnh liệt ở trước mặt Tam Diệp Nhân khác, cho dù là người nhà của mình.

Nhưng hôm nay hắn thật sự vô cùng vui vẻ, vui đến tột đỉnh.

Từ trước đến nay trong tất cả các Tam Diệp Nhân thì chỉ có hắn mới sở hữu được sức mạnh thần thoại, hắn tiếp nhận thần dụ từ Nhân Trại Thần, hắn muốn tạo ra một nền văn minh vĩ đại.

Nhưng không ai có thể hiểu hắn, không ai có thể chân chính đồng hành với hắn, cũng không có ai có thể kế thừa sức mạnh và lý tưởng của hắn.

Hắn là vua trí tuệ, là vua của Tam Diệp Nhân, có cả hàng chục nghìn đồng tộc.

Nhưng hắn lại cảm thấy mình cô độc giống như Thần.

Nhưng kể từ giờ phút này thì đã khác, hắn tựa như đã nhìn thấy người có thể kế thừa ý chí và lý tưởng của mình.

- -------------

Yasser đi theo phụ thân lên một cái cầu thang dường như vô tận leo cỡ nào cũng không hết, vượt qua Kim Tự Tháp giống như núi, đi về hướng thần điện cao nhất.

Con đường băng qua cầu thang này, khiến hắn cảm nhận được một loại cảm xúc thần thánh dâng lên trong lòng ngực.

Kể từ lần Redlichiida dẫn con trưởng của hắn đến đây nhưng lại thất vọng quay về, hắn đã không còn dẫn bất kì người nào đến đây nữa.

Cho dù là con hắn, người không có sức mạnh thần thoại thì không xứng được tiến vào yết kiến thần linh.

Theo hắn thấy.

Người đến ngay cả sức mạnh để nhìn thấy thần và nhận thần dụ cũng không có, chỉ biết khinh nhờn ý chí của thần linh, làm ô uế điện phủ của thần linh.

Trước thần điện, hai Tam Diệp Nhân một lớn một nhỏ quỳ xuống.

Vua trí tuệ Redlichiida vừa kích động, vừa vô cùng chờ mong mà nhìn Yasser.

“Yasser!”

“Ngươi đã nhìn thấy chưa?”

Yasser vừa quỳ vừa nhìn vào trong thần điện, dè dặt ngẩng đầu lên, để tầm mắt xuôi theo sàn nhà và kéo dài vào chỗ sâu bên trong.

Hắn nhìn thấy vỏ ốc phát ra ánh sáng thần thoại, thần khí tối cao để tạo ra sinh mệnh.

Ngồi dưới Bệ thần là một thiếu nữ, Sally Dung Hợp Quái lộ ra sức mạnh khủng bố.

Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ, một con cự thú to như núi cao hiện ra trước mắt hắn, vô số cánh tay và hàng trăm nghìn ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm hắn, khiến hắn cảm thấy giống như rơi vào vực sâu.

Cuối cùng.

Hắn nhìn thấy thần linh.

Thần linh vượt qua năm tháng muôn đời điều khiển quy luật thời gian tỏa ra ánh sáng rực rỡ giống như những vì sao, hào quang bao phủ lấy hắn, biến mọi thứ mà hắn nhìn thấy trở thành ánh sáng trắng.

Ánh mắt của Yasser dại ra, ý thức trở nên trống rỗng.

Hắn hô lên một tiếng giống như phụ thân của hắn nhìn thấy thần linh lần đầu tiên.

“Thần!”