Edit: Đào Sindy

Dung Hà, người bị xem như hàng hóa mà cướp về, đang ở trong nhà đãi khách, bởi vì còn hiếu kỳ, đám quan chức cũng không thể uống rượu mua vui, cho nên y dùng hai chén trà xanh mời khách.

Thân phận khách khứa cũng không thấp, chính là Hộ bộ thượng thư Diêu Bồi Cát, yếu viên* trong triều.

*nhân viên quan trọng

Diêu Bồi Cát là một người yêu thích thư hoạ cuồng nhiệt, cho nên ông có ấn tượng cực kỳ tốt với Dung Hà, ngày thường xưng huynh gọi đệ với Dung Hà, hoàn toàn không ngại giữa hai người kém ba bốn mươi tuổi. Trên thực tế, nếu ông có thể cầu được một bức mặc bảo của Dung Hà, muốn ông gọi Dung Hà là huynh trưởng, chỉ sợ ông cũng nguyện ý đấy.

"Vẽ đẹp lắm, cảnh thật hảo ý. " Diêu Bồi Cát nhìn bức tranh mèo đùa hoa cỏ treo trên tường, kích động đến hai gò má đỏ lên, nói với Dung Hà: " Họa kỹ của Bá gia lại tinh tiến, mèo con này cứ như đang sống. Chỉ là trên đầu con mèo này, muốn bắt lại một đóa hoa mẫu đơn sao?"

Dung Hà cười tủm tỉm nói: "Đây chẳng qua là tại hạ vẽ lại một số chuyện nhỏ thú vị."

"Vẽ tranh tùy tâm mà thôi, càng có linh tính, vốn nên như vậy, vốn nên như vậy. " Diêu Bồi Cát khẽ vuốt bàn tay, đột nhiên cảm giác được đóa Mẫu Đơn này đơn giản chính là vẽ rồng điểm mắt, khiến con mèo này càng tôn lên nét ngây thơ chân thành, đồng thời còn có một ít tuỳ hứng nho nhỏ.

Mèo à, nên tùy hứng một chút mới đáng yêu.

Diêu Bồi Cát nói với Dung Hà về chuyện tranh vẽ thật lâu, sau đó cảm khái nói: "Bá gia tài giỏi như vậy, không biết hạng nữ tử gì trong thế gian mới có thể xứng với ngươi."

Dung Hà cười không nói, chỉ mời Diêu Bồi Cát một ly trà.

"Ta thấy Nhị tiểu thư trong phủ Thạch Tướng gia vừa xinh đẹp lại thông minh, vô cùng có tài hoa, cùng ngươi rất là xứng đôi. " Diêu Bồi Cát nhấp một miếng trà, cười nói: " Không biết Bá gia có ý gì không?"

Trên mặt Dung Hà lộ ra mấy phần suy tư, sau một lúc lâu mới nói: "Diêu đại nhân nói là Nhị thiên kim của Thạch Tướng phủ?"

"Đúng là nàng. " Diêu Bồi Cát nói: " Tiện nội thường hay nhắc về vị thiên kim này, hôm qua ta bỗng nhiên nghĩ đến, cô nương nhà này ngược lại rất xứng đôi cùng ngươi."

"Chỉ sợ để Diêu đại nhân thất vọng rồi. " Dung Hà đứng dậy thi lễ một cái với Diêu Bồi Cát, áy náy nói: " Không dối gạt Diêu đại nhân, trước đó vài ngày tại hạ đã định một môn hôn sự, chỉ là hiện tại đang trong hiếu kỳ của Trưởng Công Chúa, không nên nhắc đến việc này, cho nên mong Diêu đại nhân thay tại hạ giữ bí mật."

"Cái, cái gì?" Diêu Bồi Cát kinh ngạc nhìn Dung Hà, vậy mà Dung lang quân đính hôn rồi, tại sao không hề có một chút tin tức nào truyền tới? Cũng may ông là người phẩm tính phong nhã, thấy Dung Hà nói như vậy, thì không tiếp tục hỏi: "Đã như vậy, lão phu chúc Dung Bá gia và phu nhân tương lai tình bền như son, răng long đầu bạc."

"Đa tạ Diêu đại nhân đã chúc. " Dung Hà đứng dậy trịnh trọng thi lễ một cái với Diêu Bồi Cát.

Diêu Bồi Cát thấy Dung Hà hồng quang đầy mặt, nụ cười xán lạn, cảm khái trong lòng, xem ra Dung Bá gia thật tâm yêu thích vị hôn thê này, bằng không thì cũng không cười đến xán lạn như thế. Chỉ tiếc tâm tư Thạch gia không thành được rồi, ông liền đi Thạch gia một chuyến.

Dung Hà thấy Diêu Bồi Cát đã có ý muốn rời đi, mời ở lại liên tục vẫn không được, liền tiễn ông đến cửa chính,  sau khi Diêu Bồi Cát ngồi xe ngựa rời đi, mới bảo người gác cổng đóng lại đại môn.

Trong Hữu Tướng phủ, Thạch Tấn đang ở trong nhà dưỡng thương, nghe thấy gã sai vặt bên người phụ thân gọi hắn đi đãi khách, hắn liền thay đổi một bộ trường bào màu trắng hơi cũ, đi theo sau lưng gã sai vặt đi ra ngoài. Trước đó bởi vì Trưởng Công Chúa gặp chuyện bỏ mình, hắn làm Phó thống lĩnh cấm vệ quân, bị phạt năm mươi đại bản. Cũng may hắn là chi tử Hữu tướng, người chấp trượng hành hình có chừng mực, cho nên thương thế của hắn nhìn nghiêm trọng, trên thực tế cũng không đả thương đến gân cốt. Ngược lại thống lĩnh cùng bị đánh năm mươi đại bản như hắn lại tương đối nghiêm trọng, nghe nói hiện tại còn không xuống giường được, cũng không biết thống lĩnh chức cấm vệ quân còn có thể giữ được hay không.

Đã đến chính sảnh chính phòng, hắn thấy người tới là Diêu Bồi Cát, liền đoán được chuyện ra sao, liền thi lễ với Diêu Bồi Cát.

Nguyên bản Thạch Sùng Hải cũng không muốn để nữ nhi gả cho Dung Hà, thế nhưng mắt thấy Dung Hà càng ngày càng có danh vọng, đồng thời được Hoàng Thượng coi trọng vô cùng, trong triều càng ngày càng có thực quyền, liền cảm giác nữ nhi gả cho y cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng từ xưa đến nay, đều là nam nhân cầu hôn nữ nhân, không có nữ nhi nhà nào vội vàng hỏi bên nam có cưới hay không, cho nên ông ta càng nghĩ, phải làm phiền Diêu Bồi Cát giúp ông ta dò ý.

"Vừa rồi thưởng thức một bức mèo đùa hoa cỏ trong phủ Dung Bá gia, hết sức có ý tứ. " Diêu Bồi Cát đã uống một bụng trà ở chỗ Dung Hà, lại đến Tướng phủ,  dùng nước trà hơi dính môi liền buông xuống: " Hôm nay lão phu nói nhiều hơn một câu, hỏi đến hôn sự của Dung Bá gia."

Diêu Bồi Cát không hề đề cập tới chuyện Thạch gia bảo ông đi hỏi, mà nói mình lắm mồm, ngược lại nhìn chung là giữ mặt mũi cho người Thạch gia.

"Ai biết vị Bá gia này là một người không hiểu phong tình, đối với tình yêu nam nữ không chú ý chút nào. " Diêu Bồi Cát lắc đầu thở dài nói: " Cũng không biết người tuổi trẻ bây giờ đến tột cùng nghĩ như thế nào, người đã hai mươi mấy tuổi rồi. Năm đó lão phu ở độ tuổi hắn, hài tử đã chạy đầy đất."

Thạch Tấn nhíu mày: "Dung Bá gia không muốn à?"

Diêu Bồi Cát cười híp mắt nhìn Thạch Tấn: "Cũng không phải, hắn không muốn chuyện cầu hôn thôi." Ngụ ý chính là, chuyện nhà các ngươi bảo ta làm, ta đã làm, thế nhưng người ta không có tâm tư kia, các ngươi nên nghỉ đi.

Thạch Tấn không biết nghĩ tới điều gì, nhịn không được nhíu mày.

Thạch Sùng Hải nghe vậy liền cười nói: "Người trẻ tuổi thích sinh hoạt tự do tản mạn, không có trưởng bối trong nhà đốc thúc, tất nhiên không muốn thành thân."

Chỉ là một người cô tinh chi mệnh mất cha mất nương, sao có tư cách chọn ba lấy bốn với nữ nhi của ông ta chứ, thật là không biết điều!

Diêu Bồi Cát chỉ coi như không nghe ra ý trào phúng trong lời Thạch Sùng Hải, ngồi ở Thạch gia trong chốc lát, liền đứng dậy cáo từ, tiễn ông ra ngoài chính là quản gia Thạch gia.

Lúc lên xe gựa, Diêu Bồi Cát gật gù đắc ý khẽ hát, lộ ra tâm tình vô cùng tốt. Với người khác mà nói, ông là triều thần phụ thuộc Thạch Sùng Hải, nguyên bản ngay cả chính ông cũng cho là như vậy. Thế nhưng việc này không đại biểu ông thích Thạch gia coi ông là một chân chạy, trong nhà có hậu bối, cũng không phải thời khắc tân khách đông đảo bận rộn, Thạch gia lại cho một hạ nhân tiễn ông ra ngoài, thật sự là quá xem thường người khác.

Dung Hà người ta trước mặt Hoàng Thượng được sủng ái như vậy, còn tự mình tiễn ông ra ngoài đấy, mặt Thạch gia lớn như vậy, ngay cả tiễn ông mấy bước cũng không được?

Người đọc sách luôn chú trọng lễ nghi nhất, lễ nghi người khác không đúng chỗ, đối với người đọc sách mà nói, đó chính là mạo phạm.

Diêu Bồi cát đối với Thạch gia, chung quy đã có ý kiến.

"Thật coi khuê nữ nhà ngươi là thiên tiên, nhìn trúng ai, thì người đó phải cưới à?"

Diêu Bồi Cát hừ một tiếng, duy trì tâm tình vui vẻ quỷ dị, rời đi địa phận Thạch gia.

Mặt mũi Ban Hoài biểu lộ một lời khó nói hết về tới nhà, gọi thê tử nhi nữ đến trước mặt, vẫy lui tất cả hạ nhân, một mặt nghiêm túc nhìn ba người khác trong nhà.

"Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?" Âm thị thấy biểu lộ Ban Hoài quái dị, do dự nói: " Là Hoàng Thượng hối hận, không muốn cho ông tước vị Quốc Công sao?"

Ban Hoài lắc đầu.

"Là Nhị Hoàng Tử lại mạo phạm người rồi?" Ban Hằng rướn cổ lên, tiến đến trước mặt Ban Hoài: "Hay là trên đường gặp mấy người kỳ quái?"

Ban Hoài vẫn lắc đầu.

Ban Họa thấy ánh mắt phụ thân nhìn về phía mình, đưa ngón trỏ ra chỉ chóp mũi mình: "Có liên quan tới con ư?"

Ban Hoài gật đầu.

Ban Họa vỗ bàn một cái: "Lại là kẻ nào nói xấu con đây?"

Ban Hoài lau mặt một cái: "Nữ nhi ngoan, chúng ta có thể nghĩ tốt hơn chút không?"

"Vậy biểu lộ gương mặt này của người, cũng không giống là có chuyện tốt lắm đâu." Ban Họa hít sâu một hơi, cúi đầu uống trà nói: " Người cứ việc nói thẳng đi, con chịu được."

"Dung Bá gia nhờ Hoàng Thượng thay hắn làm mai mối, hắn muốn cầu hôn con."

"Khụ khụ khụ!" Ban Họa bị sặc trà trong cuống họng, ngay cả nước mắt cũng bị sặc đến chảy ra, dọa người nhà vội đấm lưng, cầm khăn.

"Con, con không sao. " Ban Họa vỗ ngực, nước mắt rưng rưng nhìn Ban Hoài: "Dung Bá gia hắn không bị mù đấy chứ?"

Ban Hoài nhún vai: "Vấn đề này ta cũng muốn biết."

"Thật dễ nói chuyện, hai người các ông nói hươu nói vượn cái gì thế!" Mày liễu của Âm thị nhíu lại: " Dáng dấp nữ nhi nhà ta đẹp như vậy, người nào tới van xin cầu cưới cũng không có gì là lạ, một Bá gia tính là gì."

Ban Hằng hừ hừ nói: "Nhưng người ta là Dung Hà, nhiều nhà thiếu nữ trong Kinh Thành đều muốn gả cho hắn."

"Dung Hà thì sao, coi như hắn không tì vết thì thế nào?" Âm thị vỗ bàn một cái: "Vả lại, loại nam nhân bị vô số nữ nhân nhìn trúng thì có cái gì tốt, lỡ như hoa tâm thì làm sao bây giờ?"

"Vậy nam nhân tỷ con coi trọng, người nào không phải dung mạo xuất chúng, bị vô số nữ nhân nhớ thương chứ. " Ban Hằng nhìn ánh mắt Âm thị, nhỏ giọng nói: " Nếu như tỷ tỷ thật sự có thể gả cho Dung Hà cũng không tệ lắm, chí ít Dung Hà là một chính nhân quân tử, coi như sau này nhà chúng ta suy tàn, hắn cũng không bởi vậy mà khắc nghiệt với tỷ tỷ, điều này con cũng có thể yên tâm hơn."

Âm thị nghe nói như thế, lập tức trầm mặc.

Năm năm sau đến tột cùng sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không dám khẳng định. Nhưng trong giấc mơ của Họa Họa hình như không có thành thân, cũng không còn là Hương Quân.

Không đúng, không đúng!

Âm thị bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ban Họa: "Con nói trong mơ con ở tước vị gì?"

"Hương Quân." Ban Họa trả lời rất khẳng định, bởi vì nàng nhớ rất rõ ràng, có thái giám đến nhà bọn họ tuyên chỉ, nói là tước Hầu tước của phụ thân, thân phận cáo mệnh của mẫu thân, còn có tước vị Hương Quân của nàng.

"Nhưng bây giờ con là Quận Chúa, phụ thân của con cũng đã trở thành Quốc Công. " Giọng Âm thị trở nên trầm thấp hơn: "Hiện thực... Đã khác giấc mơ của con rôi."

"Đây hết thảy..." Ban Hằng cẩn thận hồi tưởng: "Hình như bắt đầu từ lúc tỷ tỷ rút  roi quất Trầm Ngọc bên đường."

"Ý của đệ nói là, trong mơ bởi vì ta điêu ngoa không đúng chỗ, cho nên kết cục mới không tốt?" Ban Họa nhíu mày: "Chuyện này có chút không thể nào nói nổi rồi."

Ban Hoài bất đắc dĩ nhìn một đôi nhi nữ: "Chuyện nào có đơn giản như các con nghĩ vậy? Giấc mơ của con mơ hồ, đi qua càng lộn xộn không rõ, điểm mấu chốt duy nhất là con ngay cả cuối cùng ai tạo phản cũng không biết, phải dựa vào giấc mơ để suy đoán hiện thực quá khó khăn. Có lẽ bây giờ con là Quận Chúa, đằng sau bởi vì phạm vào chuyện gì, lại biếm thành Hương Quân. Ta bởi vì phạm vào chuyện gì, lại biến về là Hầu Gia thì sao?"

"Cũng đúng." Ban Họa rất tán thành: "Mọi người nói... Tạo phản có khả năng là Thạch gia không? Đại lang Thạch gia Thạch Tấn, rất thích mặc huyền y, mà nhà bọn họ hiện tại quyền thế ngập trời, nếu như muốn tạo phản, cũng có khả năng đấy."

Bốn người Ban gia cùng nhau lâm vào trầm tư, càng nghĩ càng thấy có thể, quả thật Thạch gia có hiềm nghi.

"Quốc công gia, Thành An Bá cầu kiến."

Giọng của quản gia vang lên trong viện, bốn người Ban gia hai mặt nhìn nhau, con rể "hàng hot" nhà họ đã chạy tới?

Gặp hay không gặp, quả là một vấn đề.