Ban Họa bị Vương Đức mời đến tiền điện, nàng thấy tiền điện đứng đầy cung nữ, hơi nhíu mày, Dung Hà bình thường không thích cung nữ hầu hạ trước điện, làm sao hôm nay có nhiều cung nữ như vậy ở đây?

"Nương nương, mời ngồi bên này." Vương Đức làm một tư thế xin mời ra hiệu Ban Họa ngồi vào sau tấm bình phong.

" Bệ hạ nhà các người lại để ta ngồi nghe ở góc tường sao?" Ban Họa nhấc váy lên, nàng bước lên bậc cấp vòng qua bình phong ngồi xuống: "Nói đi, là có người mật báo với bệ hạ nhà ngươi à?"

Vương Đức cười nói: "Nương nương thật là liệu sự như thần, quả thật có người cố ý cầu kiến bệ hạ, người này có chút qua lại cùng nương nương, bệ hạ càng nghĩ, càng không thể làm mất mặt họ, nên mới để nô tài mời nương nương đến."

"Nhìn tới vẫn là người cũ. " Ban Họa cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười vô hỉ vô nộ*.

*không giận không vui.

Vương Đức lén dò xét thần sắc Hoàng hậu, phát hiện trên mặt đối phương không có bao nhiêu cảm xúc, cứ như người cũ này không thể tác động tới tâm tình của nàng. Ông gục đầu xuống lui qua một bên, tâm tư của Hoàng hậu nương nương, có đôi khi quả thật làm cho người ta khó mà nắm lấy.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Vương Đức thi lễ cho Ban Họa, khom người thối lui ra ngoài bình phong.

Chờ sau khi Vương Đức rời đi, nụ cười trên mặt Ban Họa biến mất, bỗng nhiên lại cười thoải mái một tiếng, đổi một tư thế càng thoải mái dễ chịu ngồi xuống ghế.

"Công Chúa Điện Hạ. " Vương Đức tiến lên thi lễ cho An Nhạc Công Chúa: "Mời người ngồi, đợi chút bệ hạ sẽ tới."

An Nhạc Công Chúa cười lạnh một tiếng: "Ngươi thực sự là một con chó ngoan."

Vương Đức cười thi lễ một cái, trên lễ nghi không tìm ra chút sai lầm. Sắc mặt An Nhạc Công Chúa hơi biến đổi, kiêng kỵ đến nơi đây là địa bàn của Dung Hà, không dám nói nhiều hơn. Nhưng thân là Công chúa tiền triều, nàng có hận ý với Vương Đức. Rõ ràng là Tổng quản thái giám bên cạnh phụ hoàng, bây giờ lại ngoắt ngoắt đuôi hầu hạ trước mặt Hoàng Đế tân triều, tình cảm chủ tớ trung thành chẳng thèm nhớ.

Mí mắt nàng cụp xuống, nhìn thấy bàn tay Vương Đức đang đan vào nhau thiếu mất ba ngón tay, tức giận trong lòng đánh tan không ít. Ba ngón tay này, nghe nói là lúc ông bảo vệ phụ hoàng bị Nhị đệ chặt. Nghĩ đến những chuyện Nhị đệ làm, giận dữ trên mặt An Nhạc biến mất, vuốt vuốt bên trán: "Ta không nên trách ngươi."

Nụ cười trên mặt Vương Đức không thay đổi: "Đa tạ Công chúa điện hạ khoan hồng độ lượng."

"Vương công công khách sáo. " An Nhạc cười khổ: "Ta bây giờ..."

Nàng chỉ là Công chúa tiền triều, đối phương lại là Tổng quản thái giám đại nội, nếu muốn làm khó dễ nàng, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng. Danh hào Công chúa nhìn như phong quang, thực tế chỉ để cho đẹp.

Vương Đức chắp tay nói với An Nhạc: "Điện hạ có thể nghĩ thông suốt, giao hảo giữa người và nương nương, chỉ cần có nương nương ở đây, ai lại dám đắc tội người?"

Lời này là Vương Đức xem về mặt tình cảm chủ tớ trước đây, cố ý nhắc nhở An Nhạc Công Chúa một câu, nếu đối phương lĩnh hội không được, ông cũng không thể nói gì hơn. Từ nhỏ An Nhạc Công Chúa nhận hết sủng ái, chưa bao giờ gặp chuyện không theo ý mình, duy nhất khiến nàng ngột ngạt là Phò mã cuối cùng rơi xuống kết quả cửa nát nhà tan, sau đó nàng đã trải qua thời gian xa xỉ phong lưu. Một người sống trong cảnh thuận buồm xuôi gió quá lâu, có đôi khi sẽ thấy không rõ hiện thực, hi vọng vị Công chúa có mấy phần giao tình cùng nương nương sẽ không phạm vào chuyện ngu ngốc.

An Nhạc Công Chúa cười khổ một tiếng, đang chuẩn bị nói mấy câu, các cung nữ ngoài cửa điện nhao nhao quỳ xuống. Nàng giật mình trong lòng, là Dung Hà tới?

Không được tự nhiên từ trên ghế đứng lên, nàng nhìn qua cửa, chờ một chút, cuối cùng Dung Hà đã đi đến. Đối phương mặc một thân cẩm bào màu đen, trên áo choàng bên thêu hình mây màu trắng, nhìn vừa nho nhã lại quý khí.

Nhưng nam nhân nhìn như ôn hòa này, trong vòng một ngày, giết mấy trăm người. Những người này đều thông đồng làm bậy cùng Nhị đệ, tay nhiễm máu tươi của bách tính. Võ tướng tôn sùng y, nói y sát phạt quả quyết, có phong phạm minh quân. Người đọc sách sùng kính y, nói tâm y đầy nhân đức, là người đối xử tử tế có tài, là vị nhân quân hiếm có.

Cứ như tất cả mọi người đã quên, y vốn chỉ là một Hầu Gia của Hoàng Triều Tưởng gia, thậm chí dưới tình huống Hoàng Triều Tưởng gia còn có Thái Tử, long bào gia thân đã thành lập nên một triều đại, hơn nữa còn đặt triều đại tên Doanh.

Doanh, thắng lợi.

Rõ ràng là một người tràn ngập dã tâm và tính toán, vì sao những người này đều điên lên tôn sùng y?

Trong lòng An Nhạc rõ ràng có rất nhiều sự không cam lòng, nhưng đối mặt Dung Hà, trên mặt nàng cũng không dám lộ ra chút cảm xúc. Nàng quy củ thi lễ: "Bái kiến bệ hạ."

"Công chúa không cần đa lễ như vậy, mời ngồi." Dung Hà đi đến ghế ngồi xuống: "Không biết hôm nay điện hạ đến, vì chuyện gì?"

"Tội phụ muốn hỏi bệ hạ mấy vấn đề. " An Nhạc do dự một chút: "Chỉ cần người đồng ý thẳng thắn cho biết, tội phụ bằng lòng nói cho người bí mật liên quan tới Hoàng hậu nương nương."

"Ồ?" Trên mặt Dung Hà lộ ra một ý cười hết sức phức tạp: "Công chúa mời hỏi."

"Nhị... Lệ vương thật sự cho người hạ độc phụ hoàng?"

"Ừm." Dung Hà gật đầu: "Lệ vương quả thật cho người hạ dược Vân Khánh Đế."

Sắc mặt An Nhạc trong nháy mắt trắng bệch, nước mắt thuận hai gò má chảy xuống, nàng lấy tay lau đi nước mắt: "Đa tạ bệ hạ cho hay."

"Điện hạ còn có gì muốn hỏi?" Dung Hà nghiêng người nhìn phía sau bình phong, cứ như đang thưởng thức bức tranh mèo đùa Mẫu Đơn trên bình phong.

" Trên người bệ hạ có huyết mạch Tưởng gia không?"

"Công chúa ngươi đã quên? Mặc dù ngoại tổ mẫu trẫm bị trục xuất hoàng thất, nhưng cũng là huyết mạch Tưởng gia, tính như vậy, tất nhiên là có. " Dung Hà nhíu mày nhìn về phía An Nhạc: " Làm sao điện hạ lại hỏi vấn đề này?"

"Ta muốn hỏi chính là..." An Nhạc yên lặng nhìn Dung Hà: "Ngươi có huyết mạch của phụ hoàng hay không?"

Trong điện tĩnh mịch một mảnh.

"Xùy. " Dung Hà xùy cười một tiếng: "Điện hạ, những lời đồn bên ngoài của kẻ vô tri, ngươi tuyệt đối đừng coi là thật. Trên người trẫm mặc dù có chút huyết mạch Hoàng Triều Tưởng gia, nhưng quả thật chính là tử tôn Dung gia. Lời khiến người ta hiểu lầm này, mai sau mong điện hạ đừng nói nữa, miễn cho người ngu muội nghĩ là thật."

Chút huyết sắc trên mặt An Nhạc cuối cùng tán đi, cả người nàng trong nháy mắt đã mất đi sức sống, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại: "Ta... Đã biết."

Thì ra Dung Hà không phải là huyết mạch Tưởng gia, nàng ngay cả lừa gạt mình cũng không làm được, Hoàng Triều Tưởng gia các nàng, thật sự đã hết. Nàng lấy khăn lụa lau khóe mắt, lau sạch nước mắt: "Bệ hạ có vấn đề gì, cứ hỏi đi."

"Trẫm không có gì muốn hỏi. " Dung Hà cười: "Hoàng hậu của trẫm chính là một quyển sách thú vị nhất thế gian, mỗi ngày trẫm đều xem, lúc nào cũng xem, xem mà không thấy chán. Nếu nàng thật có bí mật gì, cũng là trẫm cần khai phá, đây cũng là tiểu tình thú giữa phu thê. Nghi ngờ trong lòng điện hạ đã giải, mời trở về thôi."

"Mấy năm trước ta còn trêu nàng, nói nàng thích mỹ nam tử như vậy, chỉ có gả cho ngươi, bởi vì toàn bộ Kinh Thành không có nam nhân nào tốt hơn ngươi. " Thần sắc An Nhạc có chút sợ sệt, không biết trong lòng nhớ giao hảo ngày xưa cùng Ban Họa, hay hoài niệm lúc trước mình được mọi người vây quanh: "Khi đó Họa Họa còn nói, ngươi thích nhất định là nhân vật xinh đẹp như tiên, nàng sẽ không đi tham gia náo nhiệt."

Ai có thể nghĩ tới, một câu nói đùa năm đó của nàng vậy mà lại thành thật.

Mỹ nam đệ nhất Kinh Thành không coi trọng ai, hết lần này tới lần khác cầu hôn Ban Họa có thanh danh không tốt lắm.

"Ước chừng đây chính là duyên phận. " Nụ cười trên mặt Dung Hà càng đậm: "Ông trời đã định muốn trẫm cưới được Họa Họa, trẫm rất cảm kích." Y giơ tay lên: "Vương Đức, đưa An Nhạc Công Chúa về."

"Vâng." Vương Đức nhẹ nhàng thở ra, may mắn vị điện hạ này không nói lời không nên nói, không thì đã bị nương nương ở sau tấm bình phong nghe được, nhất định sẽ thương tâm khổ sở.

"Ngươi yêu nàng như thế à? " An Nhạc Công Chúa đứng lên, giọng điệu trở nên có chút kỳ lạ: "Ngươi có thể chịu được, trong lòng nàng có nam tử khác không?"

Mí mắt Dung Hà khẽ run: "Điện hạ, trẫm và Hoàng hậu phu thê tình thâm, điện hạ bịa đặt như thế, để làm gì?"

"Phu thê tình thâm sao?" Giọng điệu của An Nhạc Công Chúa có chút trào phúng: "Chỉ có ngươi tự cho là tình thâm thôi, ngươi từng gặp ba vị hôn phu của nàng chưa, chẳng lẽ không cảm nhận được bọn họ trông giống ai à?"

Đối với Dung Hà, An Nhạc Công Chúa vẫn hận, nàng hận không thể để y sống qua ngày không thoải mái, cả đời đều mong mà không được, mới có thể đè xuống ý hận trong lòng.

"Họa Họa vốn không yêu ngươi, năm đó nàng đồng ý đính hôn cùng Tạ Khải Lâm, là vì nàng coi trọng hắn, không phải thì địa vị Tạ gia thì làm sao có thể đính hôn cùng đích nữ Ban gia?" An Nhạc trào phúng nhìn Dung Hà: "Coi như ngươi là mỹ nam đệ nhất Kinh Thành, kinh tài tuyệt diễm thì như thế nào, người khiến Họa Họa động tâm, không phải ngươi!"

"Ăn nói bậy bạ!" Vương Đức quát lớn An Nhạc Công Chúa: " Tình nghĩa giữa nương nương và bệ hạ, há lại để ngươi bịa đặt, còn không mau lui ra!"

"Lúc trước Họa Họa biết Tạ Khải Lâm thích thi từ, không biết dùng thủ đoạn gì, tìm được bản độc nhất ngàn vàng khó tìm đưa cho Tạ Khải Lâm. " An Nhạc Công Chúa nâng cằm: "Ban đầu bản cung là khuê trung mật hữu* tốt nhất của nàng, làm sao lại không biết nàng động tâm với nam nhân nào?"

*bạn thân chốn khuê phòng.

"Dung Hà, mặc dù ngươi có  được thiên hạ Tưởng gia thì thế nào, Họa Họa coi trọng ngươi, cũng chỉ có gương mặt này mà thôi. Đợi ngươi không còn trẻ nữa, tất nhiên nàng có thể thưởng thức nam nhân khác, cuối cùng cả đời, ngươi cũng không các nào có được thật tâm của nàng!"

"Ngươi cho rằng trẫm sẽ tin lời bịa đặt của ngươi sao?" Ánh mắt Dung Hà yên tĩnh nhìn An Nhạc Công Chúa: "Nếu như ngươi là bạn tốt của Họa Họa, sao lại nói những lời này ngay mặt trẫm, ngươi có nghĩ tới không, những lời này sẽ đem đến hậu quả gì cho Họa Họa?"

"Người như ngươi không xứng làm bạn tốt của Họa Họa, cũng không xứng gọi tên nàng. " Dung Hà đứng lên, giọng nói lạnh lùng: "Nếu sao này trẫm nghe được ngươi lại gọi tục danh của Hoàng hậu nương nương, trẫm nhất định sẽ trị ngươi tội bất kính với hoàng thất."

An Nhạc bị ánh mắt Dung Hà nhìn chằm chằm có chút e ngại, đầu óc trống rỗng, đợi nàng đi khỏi Đại Nguyệt cung, mới phát hiện trong lòng bàn tay và sau lưng lạnh buốt.

"Điện hạ. " Vương Đức dừng bước lại thở dài nói: " Xin người đi thong thả."

An Nhạc Công Chúa nhìn ông nói: " Ta có thể đi gặp Họa... Hoàng hậu một lần không?"

"Người muốn gặp Hoàng hậu?"

An Nhạc phát hiện biểu lộ Vương Đức có chút kỳ lạ.

"Đúng."

"Điện hạ, thật có chút không khéo, hôm nay nương nương triệu kiến Dương thị, chỉ sợ không có thời gian gặp người." Vương Đức làm một tư thế xin mời: "Điện hạ, lần sau lại đến."

"Dương thị?" An Nhạc Công Chúa nhìn thấy nơi xa có một vị phụ nhân đi tới, người này sợ hãi rụt rè, ánh mắt lơ lửng, nhìn không có chút phóng khoáng: "Chính là nàng?"

"Đúng vậy."

"Bản cung đã biết." An Nhạc Công Chúa không nói những thứ khác, đi ra khỏi địa bàn Đại Nguyệt cung. Vương Đức nhìn bóng lưng của nàng, cho đến khi không nhìn thấy nàng, mới xoay người lại.

Có chút tình cảm, không chịu nổi hao mòn.

Trong điện cực kỳ yên tĩnh, Dung Hà ngồi trước ngự án không hề chuyển động. Ban Họa từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn thấy y cầm trong tay một bản tấu chương, nhân tiện nói: "Có gì muốn hỏi không?"

Dung Hà buông tấu chương xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Ban Họa. Nét mặt nàng cực kỳ tự nhiên, không sợ không giận, thậm chí không đau lòng khi bị bằng hữu bịa đặt, vẫn là Họa Họa thoải mái tự tại như cũ. Y đứng dậy ôm nàng vào lòng: "Nàng... Thật sự chỉ nhìn trúng dung mạo của ta sao?"

"Sao chàng lại nghĩ như vậy?" Ban Họa trấn an vỗ đầu y: "Ta nhìn trúng rất nhiều, không thì làm sao lại gả cho chàng."

"Thật sự?"

"Đương nhiên. " Ban Họa tựa đầu vào ngực y, chớp mắt nói: " Từ trước tới giờ ta không gạt người."

Dung Hà cười ra tiếng, y buông Ban Họa ra, nhìn chăm chú vào mắt nàng: "Họa Họa, nàng đừng gạt ta. Cuộc đời này người ta để ý rất ít, người ta đặt trong lòng, chỉ có mình nàng, nếu như nàng gạt ta, không khác gì đang moi tim ta cả."

Ban Họa nắm tay đặt vào lồng ngực y, cảm thụ được hịp tim: "Ta sẽ để nó ở trong đấy thật yên ổn."

Nàng cúi đầu, Dung Hà không nhìn thấy mắt của nàng.

"Nương nương, Dương thị đã đến." Ngoài điện, giọng nói dienn+dannn:::lee+++quyyyy!!donnn Như Ý cẩn thận từng li từng tí.

"Ta đã biết. " Ban Họa nắm cằm Dung Hà, nhón chân hôn nhẹ lên môi y một cái: "Đừng nghĩ nhiều, trước kia ta chưa từng yêu nam nhân khác."

Dung Hà kéo nàng lại, đè thêm một nụ hôn lên môi nàng.

"Ta tin nàng."

Sau khi Ban Họa rời đi, Dung Hà ngồi trước ngự án thật lâu không nhúc nhích. Họa Họa nói, trước kia nàng chưa từng yêu nam nhân khác, y tin.

Hiện tại... Nàng yêu y sao?

"Choang!"

Vương Đức nhìn thấy chén trà trên ngự án rơi trên mặt đất, ông khom người nói: "Bệ hạ, người không sao chứ?"

"Trẫm không sao. " Dung Hà mặt không chút thay đổi nói: "Cho người đến dọn dẹp sạch sẽ."

"Vâng."

Lúc Dương thị vẫn là tức phụ Dung gia, thường có cơ hội tiến cung, ngay cả Đai Nguyệt cung cũng từng tới. Nhưng lúc đó mặc dù Đại Nguyệt cung hoa lệ, khắp nơi đều là đồ của nam nhân. Nhưng lần này nàng ta tới, phát hiện Đại Nguyệt cung ngoại trừ hoa lệ như cũ xưa ra, còn có thêm rất nhiều nữ đồ vật nhân thích.

Bên trong toà cung điện này, dấu vết nữ nhân khắp nơi có thể thấy được.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm."

Nàng ta vội vàng quỳ xuống đất hành đại lễ, ngay cả đầu cũng không dám nhấc. Một bộ váy dài hoa lệ quét ngang người nàng ta, nàng ta thuận theo hướng váy, thay đổi tư thế quỳ lạy.

"Đứng lên đi."

Giọng nói của Hoàng hậu rất êm tai, cũng rất trẻ trung. Ban đầu ở Dung gia, nàng nhớ kỹ Dung binh sĩ là một hài tử cực kỳ lạnh nhạt, không biết Ban Hoàng hậu là kỳ nữ cỡ nào, mới có thể khiến y si mê như thế. Lần trước mặc dù nàng ta có cơ hội tiến cung tham gia đại điển phong hậu, nhưng cách Hoàng hậu cực xa, nàng ta chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng đối phương.

Nàng ta cẩn thận từng li từng tí đứng lên, thấy rõ tướng mạo Ban Hoàng hậu rồi, nhịn không được hít sâu một hơi, người xinh đẹp như thế, rất giống nữ yêu tinh câu hồn đoạt phách trong miệng tiên sinh kể chuyện, nếu nam nhân rơi vào tay nàng thì không còn chỗ nào để trốn.

Dung Nhị Lang... Vậy mà lại thích nữ nhân như vậy?

Lúc nàng ta vừa thành thân với Dung Đại lang, bà bà Lâm thị còn chưa qua đời, còn nhớ đối phương là một tài nữ cực kỳ tươi mát lịch sự tao nhã, tài danh bên ngoài của tiểu thư Thạch gia sau này, chỉ sợ cũng phải kém hơn mấy phần. Nếu không cũng sẽ không để công công si mê bà như thế, dù chịu đủ mọi áp lực cũng muốn cưới bà vào cửa.

Ban Hoàng hậu và bà bà Lâm thị, toàn thân cao thấp không có bất kỳ chỗ tương tự nào, thực khó tưởng tượng Dung binh sĩ tướng mạo phi phàm sẽ mê luyến nữ nhân hoàn toàn tương phản với Lâm thị. Nàng ta không dám nhìn nhiều, lúc Ban Họa kêu lên đã quy củ cục khom người đứng dậy, một đôi tay co quắp không biết để đâu cho tốt.

"Nghe Triệu phu nhân nói, ngươi muốn gặp bản cung?" Ban Họa thấy lá gan Dương thị cũng không lớn, thực khó tưởng tượng một nữ nhân như vậy lại trong lúc chịu tang cho trượng phu, làm chuyện phá thai rồi gả cho người khác.

"Tội phụ Dương thị, là đến thỉnh tội với nương nương. " Dương thị lại quỳ xuống: "Tội phụ tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu được bệ hạ và nương nương tha thứ, tội phụ nguyện lấy cái chết tạ tội, nhưng mong bệ hạ và nương nương đừng tìm người khác."

"Đứng lên mà nói. " Ban Họa gõ bàn một cái: "Bản cung muốn mạng của ngươi làm gì, chuyện trước kia bệ hạ đã sớm không có ý định truy cứu, bản cung và ngươi lại không có chút ân oán, chắc sẽ không cố ý làm khó ngươi."

"Nương nương..." Dương thị cảm kích nhìn Ban Họa: "Đa tạ nương nương!"

Nữ nhân tâm tư như thế đơn giản, làm sao ra tay độc ác phá thai chứ? d$đ~l/q&đ

"Bản cung thấy ngươi là người trung thực, lúc trước làm sao lại phá thai?"

"Nương nương, đứa bé kia... Không phải do phá thai. " Dương thị đỏ vành mắt nói: " Sau khi tội phụ gả cho Dung Đại lang, hắn không thích tội phụ, ngay cả bà bà cũng không quá thích ta. Sau này bà bà qua đời, Đại lang thương tâm vạn phần, chúng ta cũng muốn có hài tử. Sau khi công công bệnh chết hai năm, trong bụng tội phụ rốt cục đã có một đứa bé, làm sao lại không vui mừng?"

Dương thị nói mình mất con thế nào, lại nói mình bị người ta bức ép gả cho người ta. Nói đến lúc bị ép thành thân, giọng nói của nàng ta bình tĩnh chết lặng, không chút oán giận cũng không chút vui vẻ.

Ban Họa ít nhiều suy nghĩ ra một số thứ, ví như Lâm thị bất mãn tức phụ, Dung Đại lang ghét bỏ nguyên phối không đủ phong tình. Sau khi Dung Đại lang bệnh chết thì Dương thị sinh non, cộng thêm nàng ta vội vàng tái giá, trong mắt người khác chính là tự minh phá thai.

Từ trong lời nói Dương thị có thể nghe ra, nàng ta chưa từng thấy bà bà Lâm thị trước mặt là một người không dễ sống chung. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến, Dung Hà đăng cơ lâu như vậy, ngoại trừ dựa theo quy củ truy phong Lâm thị là siêu nhất phẩm Định Quốc phu nhân ra, thì không còn gia phong bất luận phong hào vinh dự gì nữa, tình mẫu tử giữa y và Lâm thị, hình như không quá nồng nàn.

So sánh cùng Lâm thị, lúc Dung Hà truy phong vong phụ* dụng tâm rất nhiều, không chỉ thêm mấy phong hào, còn tấn phong kỳ là siêu phẩm Quốc Công và Thái Phó Thái Tử, nếu không phải không hợp lý, không chừng Dung Hà sẽ truy phong là Kỳ Vi Hoàng Đế.

*người cha đã khuất.

"Lâm thị... bà bà của bản cung, đối đãi bệ hạ được không?" Ban Họa gặp Dương thị ấp a ấp úng, lại nói: " Ngươi nói chi tiết cho bản cung, nếu bản cung phát hiện ngươi nói láo, bản cung chắc chắn trách phạt ngươi."

"Tội phụ không dám. " Dương thị vội vàng nói: "Bà bà là một nữ tử Lân Hoa Tích Nguyệt, tình cảm giữa bà và công công rất tốt, lúc chăm sóc bệ hạ, khó tránh khỏi sẽ... Khó tránh khỏi cũng có chút xem nhẹ. Bài tập bình thường của bệ hạ, phần lớn là công công quản, những thứ khác đều từ nha hoàn gã sai vặt quản lý. Tính tình bà bà lạnh lùng, không quản những tục vụ này. Nhưng bà yêu cầu cực cao với bệ hạ và vong phu, luôn lấy phong độ quân tử trong thư tịch ra yêu cầu bọn họ."

Dương thị tính cách mềm mại, là nữ nhân nhẫn nhịn chịu đựng, trong nội tâm nàng ta coi như cảm thấy bà bà Lâm thị làm người có chút kỳ lạ, cũng không dám mở miệng nói ra, thậm chí không dám tiếp xúc quá nhiều với tiểu thúc, sợ bà bà vì vậy trách tội mình.

Sau này Lâm thị bệnh chết, nàng ta không cảm thấy buồn, mà là vui vẻ.

Nàng ta biết mình có ý nghĩ như vậy không đúng, tuy nhiên lại không khống chế nổi.

"Bản cung đã biết. " Ban Họa khoát tay áo: "Ngươi lui ra đi."

"Đa tạ nương nương, tội phụ cáo lui."

Ban Họa gọi người viết tiểu thuyết, Vũ Cơ chờ giải sầu cho mình, nhưng làm sao cũng không có chút hứng thú nào, phất tay để bọn họ lui ra ra: " Người tới, gọi Đỗ Thống lĩnh tới."

Đỗ Cửu luôn đi theo bên cạnh Dung Hà, khi còn bé Dung Hà trải qua thế nào, người rõ ràng nhất hẳn là Đỗ Cửu.

Đỗ Cửu nghe nói Hoàng hậu nương nương tìm hắn, sau khi Hoàng hậu nương nương nhàm chán muốn muốn xuất cung, đã về đến điện, phát hiện thần sắc nương nương có chút khó coi, tiến lên hành lễ nói: " Nương nương, là ai trong cung chọc người mất hứng?"

"Trong lòng ta có chút không vui. " Ban Họa bảo hắn ngồi: "Ngươi nói ta biết một chút chuyện khi gia chủ của các ngươi còn bé đi, để ta giải buồn."

"Mạt tướng lo lắng sau khi nói chuyện khi chủ tử còn bé, người biết càng buồn bực. " Đỗ Cửu thành thật nói: "Khi chủ tử còn bé sống không thú vị, không bằng nương nương người, ừm... Nhiều màu nhiều sắc."

Vị đích tiểu thư Ban gia này, từ nhỏ đã không có mấy người dám trêu chọc cô nương, không có gì chưa từng chơi, không gì không biết. Nào giống gia chủ hắn, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu học thuộc sách, lớn hơn chút phải cưỡi ngựa bắn tên, học tác phong quân tử, nếu làm không tốt, phu nhân sẽ một mặt thất vọng nhìn chủ tử, không khóc mấy hồi sẽ không tính là xong.

"Không thú vị thế nào, nói ta nghe xem. " Ban Họa một tay chống cằm: "Ta và gia chủ của các ngươi ở cùng nhau, rất ít nghe chàng nhắc đến chuyện khi còn bé, ta có thể không tò mò à."

"Lúc chủ từ ba tuổi, giờ Mão một khắc phải rời giường, đọc sách tập viết một lúc lâu sau mới đi thỉnh an phu nhân..." d#đ:l+q&đ

"Giờ Mão một khắc?" Ban Họa kinh ngạc nhìn Đỗ Cửu: " Hài tử ba tuổi rời giường vào giờ Mão một khắc, đây không phải tra tấn tiểu hài tử à?"

Đỗ Cửu cười khan nói: "Đây là quy củ phu nhân quyết định."

"Bà để hài tử giờ Mão rời giường, mình lại một lúc lâu sau mới để hài tử đến hành lễ, đây không phải đối với mình thì rộng rãi, đối với người lại nghiêm khắc sao?" Ban Họa trợn trừng mắt: "Thương cho gia chủ ngươi, tuổi còn nhỏ lại như thế. Lúc ta ba tuổi không ngủ tới hừng sáng sẽ không rời giường."

Nụ cười trên mặt Đỗ Cửu nhanh chóng không trụ được, lời này muốn hắn làm sao tiếp?

Một người là thân mẫu của chủ tử, một người là  nữ nhân chủ tử yêu mến nhất, hắn nói gì cũng là tìm đường chết.

"Vậy ngươi lại nói cho ta biết, gia chủ của các ngươi khi còn bé từng có chuyện lý thú gì không, hắn có chuyện gì muốn làm mà không làm được, lớn lên lại không muốn làm nữa?"

Đỗ Cửu lắc đầu: "Chủ tử từ nhỏ đã rất tự hạn chế, không yêu thích đặc biệt gì."

"Chuyện lý thú thì lại có một chuyện,  năm chủ tử mười một mười hai tuổi, gặp được một tiểu cô nương trong cung, bị tiểu cô nương lôi kéo đi trượt băng..." Giọng điệu Đỗ Cửu dừng một chút: "Nhưng việc này bị phu nhân biết, chủ tử đã bị phạt."

"Ai phạt?"

"Phu nhân."

"Phạt gì?"

"Hai mươi roi, chép gia quy mười lần." Bây giờ Đỗ Cửu còn nhớ, năm đó chủ tử bị đánh đến lưng rướm máu. Chuyện đó qua chưa tới một năm, phu nhân đã bệnh qua đời. Từ đó về sau, hắn chưa từng thấy chủ tử làm bất kỳ chuyện gì phù hợp lứa tuổi.

Mùa đông lạnh như vậy, chủ tử nằm lỳ trên giường, lúc Thái y bôi thuốc cho y cũng không khóc không nháo, ngược lại Hầu Gia vì chuyện này mà cãi nhau với phu nhân một trận.

Ban Họa nghe đến đây, trong lòng chua xót, như bị kim đâm, vừa chua vừa đau, nàng trầm mặc thật lâu, nhìn ngoài cửa sổ nói: " Năm nay tuyết lớn, rất nhanh đã đến rồi."

Đỗ Cửu không hiểu nhìn Ban Họa, chỉ ngây ngốc gật đầu: "Có lẽ vậy."

Vào ban đêm, Kinh Thành có tuyết tới.

Ban Họa hất lên áo lông chồn, đứng trên bậc thang, nhìn thế giới tuyết trắng mênh mang, quay đầu nói với một tên thân vệ: "Ngươi đi nói với Thế tử, nói bản cung muốn trượt băng, bảo hắn tìm nơi nào đẹp, ngày mai ta đi tìm hắn."

"Vâng."

Ban Họa cười cười, quay đầu đi đến chính điện.

Trên chính điện, Dung Hà nghe mấy cận thần thảo luận về mấy thanh thiếu niên có tài năng trong Kinh Thành.

"Nguyên Trung Bình bá đích thứ tử Tạ Khải Lâm, cũng có mấy phần tài học, chỉ tiếc mắt bị thương..."

"Trẫm không cần người đức hạnh bất chính."

Chu Bỉnh An sững sờ, lập tức nói: "Bệ hạ nói rất đúng, vi thần xem xét không chu đáo."