Dương Khả Lạc mở mắt ra, xung quanh nàng là một khoảng sương mờ nhạt che mất phương hướng.

- Đây là đâu? Ta đang ở đâu đây? Nhị Nương, Vương béo ca. Mọi người đâu rồi?

Nàng nhìn ngó xung quanh, cất tiếng gọi mọi người, nhưng không một tiếng đáp lại. Nàng bước đi trong vô định, nàng đi, đi mãi cho đến khi một hình ảnh vụt sáng trước mặt nàng.

- Lạc nhi của ta chưa chết, nó chỉ đang ngủ thôi, nó sẽ tỉnh lại.

Cái gì kia?

Dương Khả Lạc như không tin vào mắt mình nữa, khung cảnh trước mặt nàng kia chính là ông ngoại, ông đang ôm đứa cháu gái xấu số là nàng mà lẩm bẩm. Đây là chuyện gì xảy ra, tại sao nàng lại thấy được những hình ảnh này?

Dương Khả Lạc như chết trân tại chỗ khi nhìn thấy hình ảnh người ông mà nàng luôn kính mến đang ôm di thể của nàng mà khóc như mưa. Dì ở bên cạnh không ngừng an ủi ông ngoại, nước mắt cũng rơi lã chã. Trước mặt hai người là ảnh thờ nàng cùng mấy vòng hoa tang tĩnh mịch. Trong khi cả hai đang khóc lóc thì có hai người đi vào. Vừa trông thấy họ, ông ngoại nàng liền chỉ thẳng tay mà mắng.

- Chúng mày còn vác mặt đến đây làm gì, khi nó còn sống thì không một lần hỏi thăm, bây giờ nó chết rồi chúng mày vui lắm đúng không?

- Bố ơi, bình tĩnh lại đi, cẩn thận sức khỏe.

Dì ở một bên vuốt lưng cho ông ngoại. Còn hai người kia nghe xong cũng im lặng, người phụ nữ không nói gì chỉ lấy khăn lau nước mắt, Dương Khả Lạc thấy dì nói.

- Còn khóc cái gì? Chị tưởng chị rơi vài giọt nước mắt thì chúng tôi sẽ tha thứ cho chị sao? Anh chị có hiểu cái cảm giác của một đứa trẻ khi bị vứt bỏ là như thế nào không? Nếu lúc đó tôi không tìm thấy nó, thì nó sẽ không như bây giờ? Đến lúc chết nó còn không biêt lý do gì mà cha mẹ nó lại nhẫn tâm vứt nó lại giữa đêm đông giá rét hay không?

- Nhã Ngân, em không được nói chị dâu em như vậy?

Người đàn ông dường như nhịn không được liền lên tiếng cản lại, Dương Khả Lạc thấy dì nàng không những không buông mà còn nói lớn hơn.

- Sao nào, tôi nói sai à, anh cũng dám mở miệng bảo tôi câm sao, tất cả là cái dòng họ cổ hủ nhà anh, năm đó chị tôi sinh đôi cho anh một nam một nữ, nam thì dòng họ anh giữ lấy còn nữ thì anh vứt đi như một bao rác không hơn không kém, anh lấy tư cách gì mà dám ở đây to tiếng.

- Đủ rồi, đủ rồi. Đừng nói nữa, bố, con chấp nhận việc năm đó chúng con làm là sai trái, chỉ giữ lại một đứa, còn gián tiếp giết một đứa. Nên bây giờ ông trời mới quả báo. Đứa con trai mà chúng con giữ lại cũng đã bị tai nạn, chết cùng ngày với tiểu Lạc rồi. Chúng con biết sai rồi, bố ơi.

Dương Khả Lạc hờ hững nhìn cảnh tượng trước mặt rồi bỗng chốc cười lớn.

- Ha ha ha...

Nàng vừa cười vừa khóc, cười vì cái thằng anh song sinh của nàng cũng đã chết theo nàng khiến cha mẹ đau khổ, khóc vì tới bây giờ nàng mới biết, cha mẹ, vốn dĩ không hề quan tâm nàng.

Cười một hồi, khung cảnh trước mắt nàng đột nhiên thay đổi, nàng thấy một người thanh niên dáng dấp có đôi phần giống nàng đang băng qua đường thì bị một chiếc xe tải chạy ngược chiếc đụng phải. Huyết nhục mơ hồ khiến người kia chết ngay tại chổ.

Một lúc lâu thì từ cái đống thịt bầy nhầy kia nàng thấy một làn khói mờ hình người từ đó bay ra, được gió nâng đỡ, làn khói kia lơ lững trên không trung rồi bị một lỗ đen hút vào. Tiếp đó lại thêm mấy khung cảnh nữa lướt qua. Dương Khả Lạc chỉ nhìn thấy một nam nhân vận y phục cổ đại. Nàng thấy người đó lúc thì cười, lúc thì nghiêm mặt nhìn về nơi xa chợt, người đó từ từ quay đầu lại nhìn về phía Dương Khả Lạc. Khiến nàng giật mình đồng thời cũng tỉnh giấc.

Nhị Nương thấy nàng đã tỉnh vội đỡ nàng ngồi dậy.

- Từ từ thôi.

Dương Khả Lạc nhìn quanh, không còn cảnh sương mủ nhàn nhạt nữa mà là một căn phòng quen thuộc với một đống người.

- Đây là đâu?

Nhị Nương thấy Dương Khả Lạc như vậy liền giải thích.

- Đây là phòng trong khách sạn, muội hôn mê gần một ngày rồi. Cứ tưởng muội không tỉnh dậy.

Tô Lĩnh Trạch đi tới chắp tay với Dương Khả Lạc.

- Dương cô nương, cô thấy trong người sao rồi?

- Ta không sao. Cuộc thi...

Dương Khả Lạc cụp mắt xuống, hỏi. Hiện giờ tâm tình nàng đang rất rối ren, nàng muốn mau mau giải quyết chuyện này rồi mới suy nghĩ chuyện kia.

Tô Lĩnh Trạch đem chuyện sau khi nàng chìm vào hôn mê kể lại.

Thì ra, sau khi nàng mất ý thức thì những thí sinh tham gia thi đều thổ huyết rồi qua đời, đại phu kiểm tra thì thấy đây là một loại độc nguy hiểm vốn dĩ sẽ không người nào có thể sống sót. Nhưng chỉ duy nhất một mình nàng là không dính độc mà chỉ bị đau bụng nhẹ.

- Dương cô nương có thể cho tại hạ biết lý do gì mà cô có thể thoát chết thần kì như vậy?

Dương Khả Lạc im lặng một lúc rồi trả lời.

- Không giấu gì các vị, cơ thể của ta từ khi sinh ra đã có thể kháng lại với nhiều loại độc dược nên không bị teung độc như mấy người kia.