Dịch giả: HCTver2.

Ánh mắt của người hộ vệ cũng nghiêm lại, cả bốn người không có chút nào khinh địch, đồng thời ra tay.

Chiến lực chênh lệch gần như gấp ba, nên chỉ trong chớp mắt, hai người kia đã bị đánh ngã quỳ rạp ra đất, xung động Diệu Khí do chiến đấu cũng vô cùng ít ỏi, hầu như không có mấy đã phân rõ thắng bại.

-Ba ức.

Lâm Việt nhẹ nhàng nói.

Cùng với đó là một Diệu Thù cuối cùng rơi vào luồng sáng, vừa đúng số lượng, không nhiều một viên không ít một phân.

Xong sau đó, hắn mới thu quả trứng lớn kỳ lạ vào trong Trữ Vật Giới Chỉ, đoạn quay sang nhìn Lăng Phong, mặt lạnh như tiền:

-Giờ, đến phiên ngươi rồi.

Tên kia sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, sợ hãi lắp bắp, nói không thành lời:

-Vì sao... Tại sao... bọn chúng lại kịp chặn được?

Hắn không tin, cũng không thể nào chấp nhận được, hai Siêu Thoát Cảnh đồng thời ra tay, đã vậy còn là đánh lén quỷ không biết thần nào hay, lại bị ngăn cản một cách dễ dàng như thế.

Đã thế còn là bốn tên đồng thời ra tay!

Đám hộ vệ của Tần Vô Niệm, dường như là đã chuẩn bị trước, chỉ có chờ người của hắn động thủ, liền có thể chặn được ngay lập tức!

-Người chết đừng nói nhiều.

Lâm Việt từ từ bước từng bước một đến vị trí của Lăng Phong.

-Trời ạ, đúng là có ba ức!

-Phen này tên kia chết rồi.

-Không hẳn, tại Bắc Tinh Vực làm gì có ai dám ngang nhiên hạ sát Lăng Thiên Điện Thiếu Điện chủ? Muốn chết hay sao?

-Ài, cũng phải, chắc hắn cũng biết không ai dám đụng đến mình mới dám cược mạng, rõ ràng là không công bằng, nếu là Lâm tiểu tử kia thua, vậy liền chỉ còn lại thi thể...

Lăng Phong run rẩy bước lùi từng bước, Hà Đạo cùng Trương Bạch Liên đứng cạnh cười khẩy một tiếng, liền đi lên ngăn trước mặt hắn.

Hà Đạo nói với Lâm Việt, nhưng thái độ lại chẳng mấy tôn trọng như lời nói:

-Vị bằng hữu này, trò hề nên dừng lại ở đây thôi, bỏ qua được thì nên bỏ qua, đừng chấp nhặt làm gì.

Trương Bạch Liên cũng không kém cạnh, vẫn cái vẻ mặt y sì đúc Hà Đạo, phụ họa theo cả một tràng dài, nhưng nghe còn muốn đấm vào mặt hơn cả người sau:

-Các hạ hôm nay đắc tội Lăng Thiên Điện, nhưng cũng không phải là quá nặng, chỉ cần quỳ xuống dập dầu nhận sai ngay bây giờ, hẳn Lăng thiếu cũng sẽ niệm tình mà tha cho, không để chuyện này đi quá giới hạn đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Hai người này cố nhiên là biết rõ thực lực của Lăng Thiên Điện, hơn nữa, đây lại là ở ngay Dạ Vương Thành, lại đã phát hiện ra các Trưởng lão ở đây đều đã xuất hiện bên cạnh Dạ Minh Nguyệt, như bọn hắn nghĩ chắc chắn là để bảo vệ phòng khi bất trắc.

Như bọn hắn nghĩ, hiện tại không ai có thể động vào một cọng tóc của Lăng Phong.

Cũng không phải thật tâm muốn giúp tên này, mà chỉ đơn giản là dưới tình huống như này, để Lăng Phong thiếu nợ mình một ân tình cứu mạng, bọn họ lại chẳng xây sát miếng nào, quá hời, ngu sao không làm.

Trương Bạch Liên, Hà Đạo nhìn nhau quan sát, chỉ trong giây lát đã hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Chỉ là, có vẻ như mọi chuyện không có thuận lợi như dự tính.

Lâm Việt nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần, chỉ lạnh lùng lên tiếng:

-Cút.

Vốn dĩ theo kịch bản trong đầu họ, tên này hẳn sẽ thấy khó mà lui, bây giờ sự thật hiển hiện trong lúc nhất thời nửa khắc khó mà tin vào lỗ tai, mất ít lâu mới xác định được mình không nghe lầm.

-Bằng hữu/Các hạ, người thức thời mới là trang tuấn kiệt.

(Một cái là cách xưng hô của Hà Đạo, một là cách xưng hô của Trương Bạch Liên.)

Giọng điệu hai người chợt biến lạnh.

Nhưng vừa dứt lời, bốn Siêu Thoát Cảnh đã xuất hiện sau lưng Lâm Việt.

Hiển nhiên, là người của Tần Vô Niệm.

Lâm Việt ngang nhiên đi qua hai người, đã không ai dám ho he lấy nửa câu nửa chữ.

Con mẹ nó, lần này hình như là không phải cược chơi rồi.

Cảm nhận được sát ý của Lâm Việt dần khóa chặt bản thân, Lăng Phong cảm giác sống lưng lạnh toát, sợ hãi lắp bắp quát:

-Ngươi... Ngươi... chỉ là Nhất Nhiên Chuyển Luân Cảnh... Ngươi... không thể giết ta được!

Đồng thời, Diệu Khí toàn thân bạo phát, ngay lập tức hắn liền thấy một bàn tay đang đập đến phía mình!

Nhưng mà tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi hắn không thể có chút phản ứng, dù là nhỏ nhất!

Hắn cả người bị đánh cái rầm xuống sàn nhà, cái đầu trực tiếp bị đập vào đất!

Ngũ Hành Đại Trận bị chấn động không nhỏ, máu me Lăng Phong chảy đầm đìa ướt đẫm sàn!

-Ngươi... Ngươi là Thể tu?...

Trong lúc bị tấn công, hắn liền có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh thể chất của đối thủ, quá mạnh mẽ, thậm chí hắn còn có thể thấy được Thần Niệm đau đớn, vậy nên mới không thể làm ra bất cứ phản ứng nào.

-Không chỉ là Thể tu, mà còn là Niệm tu?

Lăng Phong cuối cùng thật sự kinh hoảng vạn phần, điên cuồng giãy dụa, hai tay liên tục cào cấu hòng gỡ cánh tay cứng như thép đang bóp lấy đầu mình.

-Đừng! Đừng! Xin đừng giết ta, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi hết, đừng giết ta.

Lâm Việt chẳng nói chẳng rằng, bàn tay hơi dùng sức nắm chặt.

Tinh Hà thấy việc cần đã đến nước phải ra quyết định ngay, liền liếc nhìn Minh Nguyệt.

Nhưng mà nàng lắc đầu.

Liền đó là âm thanh răng rắc của phần xương người bị nghiền nát.

Lâm Việt đứng dậy, bình thản chia tay về phía Lạc Tuyết Y:

-Khăn tay.

Tất cả người ở đó đều bị dọa cho nín lặng im thin thít, cũng không phải là bọn họ chưa từng thấy kẻ nào giết người mà không nhíu mà lần một cái, mà là những người kia giết chỉ là mấy kẻ điêu dân, tầm thường không quan trọng, chết rồi thì thôi, nhưng mà đây là ai chứ?

Lăng Thiên Điện Thiếu Điện chủ, nói giết là giết, không chút lưu tình, đã thế còn làm công khai trước mặt mọi người...

Dường như hắn vừa giết... một con kiến vậy, không đáng bận tâm.

-Con mẹ nó, Lăng Phong... thật sự chết?

-Trời ạ, Lâm Việt kia đến cùng là ai vậy?

Lạc Tuyết Y định thần lại, mới vội vàng lấy khăn tay ra lau cho hắn.

-Hừ, người giết Thiếu chủ, Lăng Thiên Điện tất sẽ báo thù này.

-Tông chủ sẽ quay về sớm thôi, cứ chờ đấy.

Hai người hộ vệ của Lăng Phong điên cuồng gào thét, nhưng mà Lâm Việt vốn đã được lau sạch sẽ tay mình, đột nhiên rút lại, thở dài:

-Ài, lại phải làm bẩn rồi.

Nói xong, một ánh kiếm sắc bén quét ra từ trong nhẫn chứa của Lăng Phong.

Hai người kia đã vào thế bị động mà còn không biết thân biết phận, lúc này mới thấy cảm giác nguy hiểm chưa từng có dâng trào trong lòng, giờ mới cuống lên lui lại, nhưng mà đã muộn rồi.

-Nhanh quá!

-Kia... Ta hoàn toàn không thể thấy được hắn đang làm gì!

Ngay cả Tinh Hà cũng cảm thấy khó có thể tin được.

Tần Vô Niệm cũng cả kinh, không ngờ Kiếm Đạo của Lâm Việt lại cao cường như thế.

Lấy chiêu này, cho dù hai hộ vệ kia có được giải phóng tu vi, ở khoảng cách gần như thế, hắn đảm bảo vận mệnh của họ cũng không khác là bao, đều xuống chầu Diêm Vương cả.

Kinh Trập Kiếm lưỡi kiếm cực mỏng, kết hợp với cực tốc sẽ có uy lực không hề tầm thường, kiếm khí chém ra sẽ vô cùng sắc bén.

Dĩ nhiên, Lâm Việt đã tận dụng triệt để yếu tố ấy, có thể vượt cấp một kiếm miểu sát hai Siêu Thoát Cảnh, thử hỏi trên Kiếm Đạo hắn đã đi xa đến mức nào?

(Miểu sát: Giết chết trong nháy mắt, không ú ớ được lời nào để phải lên miền cực lạc hoặc chui xuống cửu u rồi =)) )

-Hà thúc, ngươi cảm thấy sao?

Dạ Minh Nguyệt thở có chút gấp, nhìn thấy Tinh Hà đang kinh ngạc quan sát, mới hỏi:

-Kiếm vừa rồi, ngươi có ngăn được không?

Tinh Hà không chút ngập ngừng liền nói:

-Được... Nhưng ta cần phải dùng toàn lực, còn phải vận dụng ngoại vật nữa.

Kiếm khí xuất hiện nhanh tàn lụi cũng nhanh, toàn bộ quá trình dường như chỉ là trong nháy mắt, Lâm Việt từ từ buông tay, Kinh Trập Kiếm biến mất, trở về trong nhẫn của hắn:

-Còn ai muốn cá cược nữa không?

Toàn trường im bặt, giọng nói của hắn rất lớn, nhưng không ai dám ho he nửa tiếng.

Một lúc sau.

Lúc Lâm Việt đã được lau sạch tay, hắn quay sang nhìn nàng:

-Xin lỗi, làm bẩn của ngươi.

Lạc Tuyết Y cúi đầu:

-Công tử không việc gì là được rồi, không cần để ý mấy thứ này.

Hắn chỉ gật đầu cười.

Vẫn là bộ dáng thiếu niên trẻ tuổi vô hại.

Nhưng mà chính thế, mọi người lại đã bị dọa đến sợ hãi tột độ.

-Chúc mừng Lâm công tử thắng cuộc.

Dạ Minh Nguyệt hơi cúi người, lên tiếng phá vỡ sự im lặng, xong sau đó lại quay sang đám khách nhân đứng lúc nhúc đằng xa:

-Lâm công tử đã mua về được món đồ cuối cùng, hội đấu giá lần này đã kết thúc, xin mời các vị quay về nghỉ ngơi, Dạ Vương Thành chúng tôi sẽ tiếp đãi đàng hoàng.

Là nhi nữ của chủ nhân chỗ này, nàng nói vậy cũng là không hề quá phận.

Lâm Việt cười nhạt, cũng không phản đối hành động của nàng.

Mà quay sang Tần Vô Niệm:

-Tần huynh, để huynh chê cười rồi.

Nhưng Vô Niệm không để ý, chỉ thở dài:

-Lăng Thiên Điện cùng Lôi Vân Tông hẳn sẽ gây khó dễ cho ngươi, Lâm huynh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?

Lâm Việt không trả lời này, mà là nhìn về Dạ Minh Nguyệt, trong mắt tràn đầy thâm ý:

-Việc này... Dạ Vương Thành sẽ giúp ta giải quyết.

Dạ Minh Nguyệt còn chưa kịp hiểu lời ấy có nghĩa gì, hai người kia đã sớm bước đi.

Tinh Hà lúc ấy mới đi lại:

-Tiểu thư, tiểu tử này nói vậy là có ý gì?