Diệp Phi Hành Động!

“Tử Câm cậu xem, bên kia có một đại soái ca!” Trong lúc lơ đãng nhìn thấy Diệp phi, ôn hiểu đình hai mắt định dạng, dán ở trên người Diệp Phi không rời.

Đây là thần tiên à?!

Ôn Hiểu đình vẻ mặt kinh diễm, trái tim nhảy rộn, vội vàng lôi kéo Mộc Tử Câm nói.

Mộc Tử Câm cũng thấy được Diệp Phi, Diệp Phi trùng hợp lúc này cũng chú ý tới cô, hai người ánh mắt nhìn nhau vài giây.

Diệp Phi lộ ra một tia mỉm cười.

Xem như là lần đầu hai người gặp nhau.

Mộc Tử Câm bỗng chốc hiện lên một tia nhàn nhạt kinh ngạc, nhưng thực mau khôi phục, đôi mắt trở nên gợn sóng bất kinh.

Xác thật rất tuấn tú.

Điểm này Mộc Tử Câm thật ra không thể không thừa nhận.

“Tử Câm, có phải soái ca này vừa hướng về phía chúng ta cười, cậu nói, có phải hay không hắn ta thích mình?” Ôn Hiểu Đình chớp chớp mắt, nhịn không được nhìn Diệp Phi.

Mộc Tử Câm nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Xem cậu mê trai kìa.”

Ôn Hiểu Đình nghe được mộc tử câm nói, phục hồi tinh thần lại, nhanh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, biến thành bộ dáng thục nữ.

Rụt rè, ở trước mặt soái ca nhất định phải rụt rè!

Ôn hiểu đình đang chuẩn bị làm thục nữ, chợt lại là nhớ tới cái gì.

Không đúng a, cô hiện tại cùng mộc tử câm ở bên nhau, soái ca này khẳng định là chú ý Mộc Tử Câm, không có khả năng năng là chú ý tới cô. Mộc Tử Câm xinh đẹp hơn mình chắc chắn là tên đó chú ý tới cô ấy.

Tuy rằng Ôn Hiểu Đình cũng coi như là một mỹ nữ, nhưng cô cùng Mộc Tử Câm đi ở trên đường lớn, cơ hồ tất cả mọi người sẽ theo bản năng bỏ qua cô mà chú ý Mộc Tử Câm.

Nghĩ vậy, Ôn Hiểu Đình cuối cùng cũng hiểu.

Làm nửa ngày, nguyên lai là cô tự mình đa tình!

“Tử Câm, này soái ca vừa rồi hình như là hướng về phía cậu cười, hơn phân nửa là coi trọng cậu rồi. Như thế nào, đã muốn đặt con tên gì hay chưa?” Ôn Hiểu Đình hỏi.

Mộc Tử Câm chỉ là nhợt nhạt cười: “Mới nhìn thoáng qua mà thôi, nào có cái ý nghĩ đó.”

“Cậu đó nha, chính là tiêu chuẩn quá cao, cực phẩm soái ca như vậy mà cậu lại chê? Nhan sắc này của hắn không thua kém gì minh tinh nam thần a.” Ôn Hiểu Đình nói.

Mộc tử câm cười mà không nói.

Đối với cô mà nói, diện mạo cũng không thể tác động đến cô dễ dàng.

Diệp Phi chú ý tới thần thái Mộc Tử Câm, trong lòng cũng đối với Mộc Tử Câm cũng có chút ấn tượng.

Mộc Tử Câm dung nhan, dáng người liền không cần phải nói, tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.

Mấu chốt là cô ăn mặc có thể thấy được, cô là một cô gái rất giản dị.

Mộc Tử Câm trên người mặc đồ, giày đều là nhãn hiệu rất bình thường.

Đương nhiên, về thân phận của cô cùng năng lực, cũng không cần bất luận hàng xa xỉ, trang sức nào.

Điều khiến Diệp Phi ngạc nhiên một chút là Mộc Tử Câm trông rất duyên dáng, hoàn toàn không giống một nữ nhân thành thạo võ thuật và đấm bốc.

Một nữ nhân như vậy, quả thật rất đặc biệt.

Diệp Phi nhìn thấy Ôn Hiểu Đình lôi kéo mộc tử câm đang nói cái gì đó, sau đó hai người bọn họ liền chuẩn bị rời đi khỏi trung tâm, và đi qua bên đường đối diện.

Đường này là bọn họ đi đến nơi đó.

Mà diệp phi lúc này nhìn nhìn đồng hồ Vacheron Constantin.

Thời gian là buổi chiều 4h55!

Khoảng cách 5 giờ chỉ có năm phút đồng hồ.

Diệp Phi mày hơi hơi nhăn lại, hắn cũng đứng dậy, lúc này cũng băng qua đường.

Thời gian sắp tới.

Khoảng cách diễn ra vụ cướp tiệm vàng chỉ còn 5 phút!

Cửa hàng Trang Sức Cẩm Y mặt tiền tốt nên, bên trong mua sắm vàng, bạc, khách hàng nối liền không dứt.

Trong tiệm vàng này, bao gồm khách và nhân viên cửa hàng, ít nhất 50-60 người.

Hiện trường lớn như vậy nhiều người, trong chốc lát cướp bóc án phát sinh khi, có thể nghĩ hiện trường sẽ cỡ nào hỗn loạn.

Diệp phi nhìn thời gian, lúc này liền nhìn thấy phía xa một chiếc xe cũ nát màu xám bạc Minibus nhanh chóng chạy tới, chiếc xe Minibus màu xám bạc này bị cố tình dùng miếng vải đen chặn biển số xe, đúng là những người đó bọn cướp dùng Minibus tới đây!

Tới rồi!

Diệp phi trong lòng vừa động, nhìn chằm chằm đường bọn chúng.

Chiếc Minibus dừng ngay lề đường.

Minibus cửa xe bị đột nhiên kéo ra, từ trên xe nhảy xuống mấy tên nam tử to con.

Tổng cộng bốn người.

Bốn nam tử này đều là, lưng hùm vai gấu, cơ hồ đều là 1m8 trở lên, dáng người cũng là cường tráng vô cùng.

Bọn cướp tổng cộng năm người, trong đó một người là tài xế, cho nên xuống xe tổng cộng bốn người.

Bốn người này nhảy xuống xe sau, không nói hai lời, trực tiếp vọt vào cửa hàng cẩm y.

Trong tiệm lúc này lại một trận quỷ dị an tĩnh.

Nhưng ngay sau đó, cả bốn người lấy ra một cây búa, một con dao gọt hoa quả và thậm chí là một khẩu súng lục tự chế!

“Tất cả đừng nhúc nhích, cướp đây!” Cầm đầu nam tử mang khẩu trang, là một tên đầu trọc.

Nam đầu trọc hét lớn một tiếng, mặt khác vài tên bọn cướp tề động, hiện trường không thể tránh khỏi phát ra một trận thét chói tai.

“ Ăn cướp, có ăn cướp!”

“Chạy mau, mọi người chạy mau!”

Ăn cướp!

Vừa nghe đến này hai chữ này, khung cảnh trở nên hoảng loạn

Những tiếng la hét đáng sợ vang lên, và mọi người chạy trốn tán loạn khắp mọi nơi, và cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Bọn cướp cũng mặc kệ, nhân cơ hội nước đục béo cò.

Mà bọn cướp này đã sớm có kế hoạch, bọn họ căn bản mặc kệ hiện trường như thế nào hoảng loạn, trực tiếp lấy ra búa đập liên tục vào tấm kính thủy tinh.

Phanh!

Với tiếng vỡ của kính, kính của quầy bán vàng đã vỡ tan.

Những tên cướp này hành động rất nhanh chóng, trực tiếp cầm một số lượng lớn trang sức bằng vàng và bạc trong quầy và đóng gói chúng vào túi vải đen.

Cầm đầu là cái tên đầu trọc bọn cướp càng là dùng súng lục chỉ vào nhân viên nữ tiệm vàng, nói: “Bọn mày thành thật khai báo, đem quầy thu ngân tới mở khóa ra cho tao, lấy tiền mặt ra đây!!”

Nghe lão đại bọn cướp nói, nhân viên nữ sợ hãi đến cả người phát run, có chút nhân viên nữ thậm chí ngồi bệt xuống đất mà khóc.

“Lại khóc, lại khóc lão tử một phát súng bắn chết mày!” lão đại bọn cướp phẫn nộ quát.

Hiện trường hỗn loạn, mà đối mặt với tình huống này, Diệp phi đã sớm có chuẩn bị.

Bọn cướp trong tay có súng lục!

Đây là mối đe dọa duy nhất.

Bất quá may mắn, chỉ có một khẩu súng lục.

Diệp phi hít sâu một hơi, liền chuẩn bị động thủ.

Cùng lúc đó, mặt khác một đạo bóng hình xinh đẹp đã hành động!