Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 97: Xem lại một lần nữa

Điền Trọng nói làm mấy người ở đây chấn động trong lòng. Trái tim Dương Phàm không khỏi đập mạnh. Rất tư nhiên nghĩ đến Trần Chính Hòa. Điền Trọng có lẽ là được Trần Chính Hòa nhờ vả nên mới vậy.

Trầm Minh và Lưu Thanh đều biết Điền Trọng và Trần Chính Hòa có quan hệ, phản ứng cũng không đến mức quá bat ngờ. chi là trước mặt Chúc Vũ Hàm nói ra những lời đó, còn có một hàm ý khac. Tỉnh Giang Nam đều do người bản đia làm chủ, thế lực binh thường sẽ không tùy tiện đưa tay về phía này, Điền Trọng nói như vậy rốt cuộc là có ý gi?

Chúc Vũ Hàm biết rố Điền Trọng luôn luôn trung lập, không dễ dàng gi ngả về một phía nào.

Điền Trọng trước kia đến gần bên nào, điều này không có mấy người biết. Chăng lẽ bây giờ Điền Trọng thưc sự có ý hướng về phía Trần lão gia? Điều này không thê?

Lúc này người khác nói đều không thich hợp, đều sẽ bị đưa vào diện tình nghi. Điền Trọng dâm nói như vậy, khăng định là muốn làm rố chuyện này. ông ta thưc sư muốn có mưa bao, có người khổ rồi đây. Lúc này thái độ của Dương Phàm là quan trọng nhất. Thấy tất cả mọi người đều nhìn vào mình, Độc Mã không khỏi cười khổ, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.

"Tỉnh trưởng, chuyện này cũng đã được xử lý, coi như xong. Nói cho ông ta, cháu tự biết mình nên đi con đường nào" Nói lời này, Dương Phàm đã cân nhắc rất lâu. Nói ra làm cho không khi trong phòng đang ngưng trệ trớ nên thỏai mái hơn nhiều.

Điền Trọng ngẩn người, cười ha hả nói:

- Được, được, được. chú về trước, cháu chịu khó tĩnh dưỡng. có việc gì gọi điện cho chú.

Nói xông, thư ký của Điền Trọng đi lên, đưa cho Dương Phàm một tở danh thiềp.

Ngoài trư Dương Phàm, ba người đều đang suy nghĩ, số điện thọai di đông trên tâm danh thiếp không có mấy người biết.

Điền Trọng cứ như vậy rời đi, hai người còn lại cũng đứng dậy ra về. Hôm nay đến đây coi như được mở rộng tầm mắt. Hai người đều âm thầm bội phục anh mắt độc đáo của lão gia tử.

Dương Phàm này không muốn có ai giúp đỡ. Xem ra tiểu tử này rất rõ giai đoạn hiện nay, được trợ giúp quá nhiều sẽ lãng phi tài nguyên.

Ánh mắt của Chúc Vũ Hàm vẫn đang hơi tán loạn, hai tay hơi di động, tóm lại không có lúc nào rảnh rồi. Dương Phàm thấy Chúc Vũ Hàm như vậy không khỏi thớ dài nói:

- Muốn biết gi thì hỏi đi, nhìn khó chịu làm đó.

Chúc Vũ Hàm nghe thấy thế, mắt sáng rực lên, ngồi sát lại gần Dương Phàm, nghiêm giọng hỏi:

- Em có thể nói?

Dương Phàm cười nói:

- Chị hỏi, em nói. Em cũng không định giấu chị mà.

- Chị không hỏi đâu.

Chúc Vũ Hàm cười, nâng bàn tay mềm mại nhe nhàng chải lại tóc cho Dương Phàm, lặng lẽ nhìn Dương Phàm một lát, nói:

- Mỗi người đều có bi mật của riêng mình. chị tin em, cũng tin tỉnh trưởng Điền.

Ngay khi Dương Phàm đang không hề do dự định nói hết ra. Chúc Vũ Hàm đột nhiền nghĩ ra, Điền Trọng nói ra những lời đó trước mặt mình chi có một mục đich, đó chính là ra vẻ thẳng thắn. Còn nói rõ một điều, sau này ông ta sẽ là chỗ dựa của Dương Phàm. Đề bạt hay không không nói, ở tỉnh Giang Nam này nều ai muốn động vào Dương Phàm, vậy phải hỏi xem ông ta có đồng ý hay không đã. Sau đó Điền Trọng cười to rời đi lại mang một hàm ý khac, đó là Dương Phàm muốn phát triển như thế nào, ông ta sẽ không can thiệp. Đề lại số điện thọai di động tự nhiền là một lời hứa lúc nào cũng có thể tim ông ta giúp.

Người từng trải nói gì, làm gi đều rất chú trọng.

Y Đạt Hữu mang theo một túi hoa quả, đặt ở góc hành lang, nhìn theo Điền Trọng rời đi, lau mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán., A Hông, A Ngọc phía sau rất bất mãn nhìn hắn.

- Anh có còn là lãnh đạo không thể, trông thấy ai mà sợ như vậy?

A Hồng rất bất mãn nói.Sáng nay nhận được thông báo ngày mai phải quay về Bắc Kinh.

Hai người đã bàn với nhau sẽ đi tạm biệt Dương Phàm. Không ngờ rằng lại nghe Y Đạt Hữu nói, mới biết Dương Phàm nằm viện. Vi thế liền kéo Y Đạt Hữu đến đây, kết quả rất không may là vừa đến đây liền thấy Điền Trọng và thư ký đi vào phòng bệnh Dương Phàm. cái này gọi là có tật giật mình, Y Đạt Hữu thấy Bao công ở bên trong sao dám đi vào? Đánh phải chờ ở bên ngoài.

- Nói nhảm gi thế? Đi rồi, chờ một chút.

Y Đạt Hữu đưa tay ngăn hai cô gái lại, đi về phía góc hành lang mà trõn. Hóa ra, hắn thấy Lưu Thanh và Trầm Minh đi ra.

- Không được, tôi phải ngồi xuống nghỉ một lát đã.

Y Đạt Hữu bị xung kich quá mạnh, đặt mông ngồi xuống ghế thớ hổn hển.

- Tôi nói, làm gì đó?

A Ngọc khinh thường nhìn khuôn mặt trắng bệch của Y Đạt Hữu. Y Đạt Hữu khó chịu nhìn lại:

- Hai cô biết cái gì, biết người vừa đi ra là ai không? Tôi nói cho hai cô, có học trưởng tốt như vậy mà không biết tận dụng. Nếu mà anh ta đông ý giúp, sau khi tốt nghiệp tim việc đâu có gì khó.

A Ngọc u oán nhìn cửa phòng bệnh, nói thầm:

- Anh cho ràng đàn ông đều giông như mình sao? Thấy gái đẹp là muốn đưa lên giưòng?

Anh ấy nều muốn chi cần khẽ gật đãu, hừ hừ, quên đi, không thèm nói với anh.

Dương Phàm thưc sư không ngờ Y Đạt Hữu sẽ đến, càng không nghĩ tới phía sau còn có A Hồng và A Ngọc. Hai cô nữ sinh thấy Chúc Vũ Hàm , không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, đông thởi cung kinh nói:

- Chào anh, chào chi.

Trước mặt có Chúc Vũ Hàm , Y Đạt Hữu thực sự không dám ra vẻ, khách khi chào:

- Là Chúc thư ký đó sao. Tôi là Y Đạt Hữu ở Uyển Lăng. Xấu hổ quá, chúng tôi không chiếu cố tốt cho đông chi Dương Phàm, thật không làm tròn chức trách.

Chúc Vũ Hàm không có gì trach cứ, mim cười bắt tay với ba người, sau đó cười nói:

- Y thị trưởng quá khách khí, chuyện này xảy ra không ai ngờ được mà. Điều này sao có thể trách anh chứ. Sau này cậu em tôi còn làm việc dưới sư lãnh đạo của anh, mong anh dạy bảo.

Nói xongChúc Vũ Hàm nhìn hai cô nữ sinh, thản nhiên cười nói:

- Mấy người nói chuyện đi, tôi có chút việc muốn ra ngoài.

Chúc Vũ Hàm chi là ra ngoài hỏi bác sĩ mấy câu, lúc về ba người đã đi rồi, xem ra đều là người quen ca. Ở trong bệnh viện ca một ngày, Chúc Vũ Hàm bởi vi quá bận việc không thể không rời khỏi quay về Vu Thanh. Dương Phàm ở trong căn phòng cao cấp nên không phải lo lắng vấn đề y tá, bác sĩ. Điều duy nhất làm nàng lo lắng chinh là Trương Tư Tề kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hội chợ thương mại đã kết thúc, Ngô Yến trước khi đi cũng đến đây thăm Dương Phàm.Chẳng qua lần này rất nhiều người cũng đến, mới chơi được một lúc đã bị y tá đuổi hết đi.

Đoàn của Uyển Lăng lần này có thể nói đặt được thành công rất lớn trong hội chợ. Số tiền các nhà đãu tư tống cộng đặt đến hơn ba triệu. Nhất là hai xi nghiệp là công ty dược Vĩnh thái và công ty điện tử Hòa Tinh, là trọng điểm trong chinh sách của quốc gia.

Lý Thụ Dương và Quý Vân Lâm phá lệ tự mình ra đường cao tốc đón đoàn. Dương Phàm gặp chuyện không may, hai lãnh đạo đều biết. Chẳng qua chi tiết cụ thể sau khi mọi người bàn bạc nên không nói ra ngoài.Chỉ nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Dương Phàm năm trong bệnh viện rất buồn chán. Ngô Yến vộn có ý ở lại chăm sóc hắn, nhưng Dương Phàm không đáp ưng. Ngô Yến trước khi đi còn hỏi mấy vấn đề như công việc, giảng dạy sau này do ai phụ trach, Dương Phàm nghĩ đến ba cấp dưới trước mắt chưa thể đề bạt được, liền bảo sẽ do Trưởng phó khoa tạm thời vất vả.

Thời gian Dương Phàm khoan khóai nhất trong ngày là lúc nữ y tá mặc bộ quần áo màu hồng nhạt đến đưa thuốc, nàng không ngừng liu riu như con chim nhỏ, dáng người lả lướt.

Ngày thư ba trong bệnh viện, y tá hôm nay giông như có thêm một người, rất it nói, anh mắt không ngừng nhìn ngắm trên người Dương Phàm. Dương Phàm cảm thấy y tá nay có vẻ quen quen, nhất là đôi mắt. Nhưng người ra vào trong viện rất nhiều, không thể nhớ rõ.

Y ta nói nhiều rốt cuộc cũng đi ra ngoài, cô y tá đứng bên cạnh không có ý rời đi, mà còn ngồi xuống cảnh Dương Phàm dưới anh mắt chăm chú của hắn. Đưa tay lên tháo chiếc khẩu trang ra, thớ dài một hơi, xấu hổ cười nói:

- Hắc hắc, coi như không bị người khác trông thấy. Đúng rồi, canh mà em nấu anh có ăn không?

Dương Phàm thấy rõ là Trương Tư Tề, không khỏi cười khổ.

- Sao em lại mặc như thế này?

Còn có một điều Dương Phàm không nói. Đó là ăn mặc như vậy thực sự rất quyền rũ người.

Quần áo y tá, trông thật gợi cảm.

Trương Tư Tề trưng mắt, thể lưởi tinh nghich, cười nói:

- Mắt chị gái anh thật đáng sợ. Em sợ chị ấy có ở đây, nên mới tim chị dâu giúp, thay đổi quần áo một chút, đi vào xem tình hinh.

cô gái này biết sợ sao? Điều này có thể nói giống như cô dâu trẻ sợ chị chồng vậy. Dương Phàm không khỏi nghĩ đến như vậy, trên mặt nớ nụ cười dâm đãng.

Trương Tư Tề thấy Dương Phàm không nói gi mà chi nhìn chằm chằm vào minh, không khỏi có chút kỳ quái. Còn tưởng rằng trên người mình có gi không đúng.

"Anh nhìn gì vậy? Mặt em bị bẩn sao?Nói xong đưa tay lên xoa xoa lung tung trên mặt, nhìn thấy Dương Phàm không nói gì, liền đẩy Dương Phàm ra một chút, nói:

- Anh nói đi, anh nhìn gi thế?

Trông lòng Dương Phàm như có ma xui quỷ khiến muốn nhìn toàn cảnh khi cô gái này mặc quan áo y tá, liền cười nói:

- Em đứng lên, quay một vòng được không?

Trương Tư Tề không hề phản đối, theo lời đứng lên, lui lại hai bước từ từ quay mấy vòng,sau đó hỏi:

- Đủ chưa anh?

Cô gái này xuất thân tư văn công, dáng người với đường cong lả lướt, bờ mông cong tròn trịa, toàn bộ hiện ra thanh một hình chữ S. Dương Phàm không dám nhìn nữa, bởi vì đã có phản ứng. Bây giờ mấy người phụ nữ có quan hệ không có ở đây, muốn hạ nhiệt khá là khó khăn.

- Ừ, đủ rồi. Em mặc thế này đẹp lắm.

Miệng thiều chút nữa không giữ được mà nói ra hai từ gợi cảm.

Trương Tư Tề cười tưới như hoa, ngồi trước mặt Dương Phàm, cười hỏi:

- Tay có còn đau không anh?

- Không đau, chi là giông như xác ướp mà thôi, không thể lộn xộn, thật nhàm chán.

Dương Phàm vẻ mặt khổ sớ nói. mắt Trương Tư Tề đạo đạo, lặng lẽ đóng cửa lại, quay đãu nhỏ giọng nói:

- Em nhảy cho anh xem nhe.

- Em còn biết nhảy?

- Anh coi thường người ta rồi đó. Em trước kia là người múa chính trong đoàn, anh muốn xem điếu múa gì?

Trương Tư Tề đắc ý giống như một con gà trống hiếu thắng.

Muốn xem gì? Đương nhiên là múa cột, dáng người này, ồ, múa cột mới gọi là kinh ngưới.

Chẳng qua nếu thực sự nói như vậy, Dương Phàm sợ rằng sẽ có người cầm gậy đập hắn.

- Hắc hắc, thôi, điều anh muốn em lại không biết làm

Dương Phàm cười nói.

Trương Tư Tề không nghĩ đến Dương Phàm lại suy nghĩ rất xa, không chịu bỏ qua, nhấn mạnh nói:

- Em biết múa rất nhiều kiểu. Điệu múa đang được ưa chuộng hiện nay em cũng biết. Anh đang chán như vậy, em sẽ múa cho anh giải sầu.

Dương Phàm trong lòng thầm nói, cô nàng này thay đổi ghê thật, giống như đột nhiên rất quen thuộc với mình vậy.Có nên cho nàng một gáo nước lạnh không, bây giờ bản thân đang rất nóng, nóng thêm chút nữa có khi chết người đó.

Dương Phàm nghĩ đến đây liến cười nói:

- Hắc hắc, thực ra anh thích nhất chính là múa cột, em biết không.

Trương Tư Tề rốt cuộc tỉnh lại, mớ to mắt nhìn Dương Phàm một lát, sau đó rất kinh ngạc nói:

- Không ngờ được anh lại thích cái đó? Thật xấu xa, em không…

Nói xong không có vẻ gì là tức giận, nhưng mồm miệng thật lợi hại.

Trương Tư Tề nói xong có cảm giác thất bai, từ từ ngồi xuống bến cạnh Dương Phàm, anh mắt đạo đi đạo lại trên người hắn, một lúc sau không nói gì.Thực ra người bị đánh bại lại là Dương Phàm. Nói ra những lời đó mà cô gái này cũng không tức giận, không bỏ đi. Không phải là do đóa hoa tình yêu nên mới vậy chứ.

- Em không tức sao?

Dương Phàm khó hiếu hỏi.

Trương Tư Tề bĩu môi nói:

- Vì sao em phải tức. thứ mà đàn ông các người thích, em sao lại không biết. Chẳng qua anh thẳng thắn hơn những người khác là nói ra. Rất nhiều người đàn ông trúớc mặt em toàn ra vẻ đứng đắn, kết quả ánh mắt như kẻ trộm, vừa nhìn là biết không phải người tốt.Chuyên môn nhìn ngực người ta, nhất là mùa hè, càng. Hừ hừ, không nói.

Dương Phàm quyết tâm bóp chết tình yếu của Trương Tư Tề trong trứng nước, cho nên nhìn vào ngực Trương Tư Tề một cái nói:

- Chỗ đó của em hình như không to cho lắm. Muốn thấy đầu vú, có lẽ phải dùng tay.

Lời nói thật hạ lưu. Trương Tư Tề ngây ngưới, há hốc mồm ngơ ngác nhìn Dương Phàm,hơn nửa ngày mới nói ra một câu:

- Anh cái gì?

Dương Phàm đã chuẩn bị đợi cơn dông bão tới, trên mặt hiện lên nụ cười dâm đãng.

- Anh bị cận a, theo tính toán của Châu ́u, người ta là loại D đó.

Câu trả lời của Trương Tư Tề làm Dương Phàm thiếu chút nữa ngừng thở.Cô gái này không thể dùng từ cực phẩm để hình dung. Lúc này Dương Phàm mới coi như thực sự cẩn thận đánh gia Trương Tư Tế. Hóa ra đây là một cô gái đơn thuần, vúợt xa tưởng tượng trúớc kia của hắn

là một cô gái có thể dễ dàng để lộ cơ thể khi đi trên đường.

- Em bình thường thích làm gì?

Dương Phàm quyết đinh nói sang chuyện khác.Thủ đoạn lưu manh không có hiệu quả gì với Trương Tư Tề rồi.

- Đọc sách, thi thỏang cũng lên mạng chat, em còn thích đi du lich.

Lên mạng? Lời này của Trương Tư Tề lập tức làm cho Dương Phàm có cảm giác thấy anh măt trời. Đúng vậy, buồn chán như vậy sao không lên mạng chứ.

Nhìn thư Ngô Yến để lại, Dương Phàm vội vàng nói: "Em giúp anh hỏi xem chỗ này có thể lên mạng được không? Nếu không được, em đi tìm giúp anh một vò tục trên mạng cái.

Trương Tư Tề lập tức đáp ứng, đứng lên nói:

- Vâng, anh chờ em

Nói xong đi ra ngoài, lưu lại bóng lưng hấp đẫn đàn ông phạm tội.

Phù, Dương Phàm thớ dài một hơi, đưa tay lên lau trán đang đầy mồ hôi.

"Cốc cốc" tiếng gõ cửa làm Dương Phàm có chút không ngờ được, nhanh như vậy đã về sao.

- Mời vào, sao lại gõ cửa vậy? Khách khí quá.

Dương Phàm thuận miệng đáp một câu, cửa mớ ra, đi vào không ngờ lại là Chữ Phàm thư ký củ̉a Quy Văn Lâm.

- Ha ha, Dương Phàm, tôi thấy cậu thật thỏai mái. cô y tá vừa đi ra không tồi đâu.

Chữ Phàm nói chuyện rất tục ý, trong nháy mắt đã kéo quan hệ giữa hai người lại gần hơn rất nhiều. Thực ra hai người vốn đã có cảm tình tốt, lời này nói ra cũng tự nhiên hơn.

- Ha ha, ngọn gió nào đưa thư ký Chữ đến đây vậy? Mời ngồi, mời ngồi.

Dương Phàm vội vàng nói. Chữ Phàm không khách khi ngồi xuống, sau đó lấy một búc thư trong túi ra:

- Bí thư gúi thư tới, không biết tại sao lại gửi đến tỉnh đoàn, kết quả tỉnh đòan lại chuyển sang bên chính quyền. Tôi mạo muội mớ ra, thì ra là thông báo nhập học của cậu. Thới gian khai giảng là nửa tháng sau, cái này của cậu.Chữ Phàm đích thân đưa giấy nhập học cho minh, không đơn giản như vậy chứ?

- Ha ha, vất vả rồi. Không ngờ thư ký Chủ lại phải tư mình đến đây một chuyến. Tôi muốn tiếp đón cũng không thể. Xin lỗi, lần sau sẽ bù lại.Dương Phàm đây hàm ý nói. trong mắt Chữ Phàm lộ ra một tia hài lòng:

- Ha ha, lần này trường đảng Uyên Lăng chọn cậu, tôi cũng được đi học. Sau này chúng ta là bạn học.

Dương Phàm không khỏi ngồi thẳng dậy, trong lòng nói cơ hội học ở trường đảng rất khó được. Chữ Phàm là thư ký của Quy Vận Lậm, sao lại có thời gian theo học chứ? chắng lẽ là đề bạt?

- Thư ký Chữ, tôi chúc mừng anh trước.

Dương Phàm cười ha ha. Chữ Phàm hiếu ý gật đâu, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Dương Phàm, có một chuyện tôi muốn nhờ cậu.

Dương Phàm có chút khó hiếu. Chữ Phàm có chuyện gì mà phải đến nhờ mình? chắng qua ngoài mặt đầy khách khi nói:

- Mời nói, có thể nhất đinh sẽ giúp.

- Là như vậy, đòan đội đêm qua đã xuống, hành động rất nhanh. Tôi giúp đỡ mọi người tiếp đón một chút, trong quá trình nói chuyện với bọn họ hiếu được một chút cán bộ trẻ được phân công chủ yếu là bằng cấp. Cậu cũng biết, tôi mặc dù cũng có bằng đại học, nhưng muốn lên chức phải nỗ lực rất lớn.Có́ vị viện trưởng trong khoa cho tôi một chủ ý. ông ta nói quan hệ đủ, tốn chút tiền, có thể giải quyết được vấn đề bằng cấp. Sau đó có thể tìm một giáo sư trông truờng, nhiều nhất ba năm là có bằng thạc sĩ. Tôi sau khi về đã nghĩ kỹ, cậu không phải là học sinh của Chu lão viện trửơng của trường sao, nên tìm tới cửa.Hóa ra đây mới là mục đích thật. Thực ra tìm một giáo sư hướng dẫn cũng không khó. Dương Phàm cảm thấy tìm Chu Minh Đạo, là có thể giải quyết một chút.

-Thư ký Chữ, biện pháp không phải không có, nhưng quốc gia có một quy đinh cứng ngắc,đó là tiếng Anh phải đạt trên năm trăm điểm.

Dương Phàm cười giải thích, theo lời này đối phó viếc này, cái khác sẽ dễ hơn nhiều.

Chữ Phàm tư nhiên hiếu được, gật đầu nói:

- Vấn đề này tôi sẽ lo. Vấn đề giáo sư, nhờ cậu vậy.

Dương Phàm không dám chắc chắn, cười cười, hàm ý nói:

- Tôi sẽ cố gắng.

Chữ Phàm mim cười hài lòng, gật đầu nói:

- Chi phí cụ thể cần bao nhiều cậu cứ nói một tiếng. Đợi học xong ở trường đảng, tôi có thể sẽ đến Sơn Thảnh khu. Vế vấn đề của cậu, Bí thư Lý và Bí thư Quy đã bàn bạc qua, có lẽ cũng sẽ trọng dụng.Cụ thể sẽ vào vị trí nào thì bây giờ vẫn chưa biết được. Nhưng dù sao cậu vẫn phải mời khách.

Chữ Phàm đây là bánh ít đi, bánh quy lại. Dương Phàm trong lòng nói có một người bạn thế này tốt hơn nhiều so với thêm một kẻ thù. Mình bây giờ đang cần những kẽ hở để sinh tồn.

Dương Phàm nghĩ nghĩ rồi cười nói:

- Thư ký Chữ nếu như có vấn đề gì ở tỉnh, có thể gọi điến bao. Tôi cũng biết mấy ngưới, mọi người sau này là bạn học, phải giúp đỡ lẫn nhau.Hai người đang nói chuyện, có một cô gái tư ngoài cửa đi vào, vừa vào liền kêu:

- Dương Phàm, anh không sao chứ?

Chữ Phàm quay đầu lại nhìn cô gái, miệng nở nụ cười ám muội, từ từ đứng lên, bắt tay Dương Phàm nói:

- Tôi về trúớc, không quấy rầy cậu dưỡng bệnh. Thơời tiết mấy hôm nay không tốt, không nắng không mưa, thường xuyên ra ngoài đi lại sẽ rất có ích cho cơ thể.

Câu từ biệt này là Chữ Phàm ám chi tình thế chính trị Uyên Lăng đã dần dần ổn đinh. Thi ủy và chính quyền đã bắt tay với nhau.

Nhìn Chữ Phàm rời đi, Dương Phàm cười khổ nói với cô gái:

- Sao em lại tới đây?