Bí thư Hác, tôi nghĩ như này, tôi đã đi 3 thành phố rồi, sau này mỗi tháng tôi sẽ đi xuống hai lần, để xem các địa phương có thực sự coi trọng công tác tiếp dân hay không.

Dương Phàm vẫn biểu đạt ý tứ của mình rất kín đáo, không hề tỏ ý soi bộ máy Giang Hoài không tha.

- Tôi tán thành suy nghĩ của cậu, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Đúng rồi, vấn đề điều chỉnh bộ máy ở Lưu Tuyền, cậu có ý kiến cụ thể nào không?

Hác Nam dùng thái độ này để bày tỏ mình ủng hộ Dương Phàm, Dương Phàm đương nhiên phải trả lời trực tiếp.

- Bộ máy Lưu Tuyền vẫn rất có sức chiến đấu, điều chỉnh một số đồng chí cá biệt là được. Tôi nghĩ như vậy, điều đồng chí Ngô Huề lên tỉnh, ngoài ra điều một đồng chí tới phối hợp công tác với đồng chí Tiền Chính Thanh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khi Dương Phàm nói lời này, trong lòng Hác Nam có phần không thoải mái, trước kia vấn đề nhân sự đều là Hác Nam quyết định, cơ bản là không có phần cho người khác nói chuyện.

- Cậu cảm thấy để đồng chí ấy tiếp nhận công tác của Ngô Huề có thích hợp không?

Hác Nam vẫn cố áp chế khó chịu trong lòng, mặt không đổi sắc hỏi.

Dương Phàm sớm đã có chuẩn bị, cười nói:

- Tôi cảm thấy đồng chí Biện Vĩ Cường của huyện Vĩ Huyền khá tốt, anh ta là thường vụ thị ủy Uyển Lăng, bí thư huyện ủy, trước kia đã đảm nhiệm qua công tác phó thị trưởng của thành phố Uyển Lăng, chỉ có điều không có nhập thường thôi.

- Vậy công tác của Biện Vĩ Cường kia sẽ do ai tới tiếp nhận?

Hác Nam nói xong trong lòng thầm nghĩ: "Không phải ngay cả vị trí này mày cũng muốn chiếm đó chứ? Nếu thật sự là như vậy, tao cũng không thể đáp ứng".

- Việc đó cứ để thị ủy Uyển Lăng đề cử đi!

Dương Phàm thản nhiên nói. Trong lòng Hác Nam thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi còn đang cân nhắc xem phản kích như thế nào thì thích hợp. Không ngờ Dương Phàm vẫn rất biết chừng mực, không hề va chạm với điểm mấu chốt của Hác Nam.

- Ừ, cứ như vậy đi!

Giọng nói của Hác Nam có vẻ hơi thoải mái, tuy nhiên trên mặt vẫn rất nghiêm túc, nói:

- Công tác tiếp dân xảy ra vấn đề, bí thư thị ủy vẫn phải có trách nhiệm. Tôi không thể tha cho hai tên Long Tư Đạt và Chu Cao Minh này được.

Cái kiểu nói chuyện gia trưởng này, Dương Phàm nghe mà trong lòng không thoải mái. Hác Nam không phải không có trình độ, nhưng mà hắn luôn tồn tại cái tác phong gia trưởng này, đối với cán bộ bên dưới có đôi khi không phải cứ cứng nhắc dựa theo trình tự bình thường để xử lý vấn đề. Điểm này, Dương Phàm dù trong lòng cũng không dám gật bừa.

Dương Phàm không có ngồi lâu trong phòng làm việc của Hác Nam, nói xong công việc liền đi xuống.

Còn chưa tới cửa văn phòng đã chợt nghe thấy Lý Thắng Lợi nhận điện thoại nói:

- Ha ha, anh còn khách khí gì chứ? Cứ lên thẳng đây đi.

Dương Phàm nghe thấy rõ ràng, cười tiến vào nói:

- Ai tới thế?

Lý Thắng Lợi thấy thế vội vàng để điện thoại xuống nói:

- Lâm Đốn gọi tới, hỏi xem ngài có ở nhà hay không, là Trầm Ninh đưa hắn tới.

Dương Phàm vừa nghe liền hiểu, lần trước ở tỉnh Thiên Nhai nhìn thấy Lâm Đốn, căn dặn hắn trước tiên thu xếp ổn thỏa việc trong nhà, cho hắn nửa tháng nghỉ ngơi và hồi phục, bây giờ còn chưa hết thời gian nghỉ phép đã vội vã tới đây nhận chức. Bên cạnh Dương Phàm hiện giờ quả thật cũng cần vài người tuyệt đối tin cậy hỗ trợ trong tỉnh ủy, thái độ của Lâm Đốn khiến cho Dương Phàm có chút vui mừng.

- Cái tên này, đến đây cũng không thông báo cho tôi, lại kêu Trầm Ninh đi đón.

Dương Phàm cười nói một câu rồi đi vào phòng trong.

Lâm Đốn và Trầm Ninh nhanh chóng đi tới cùng nhau, hai người này cộng thêm Lý Thắng Lợi và Lâm Chí Quốc, có thể nói là tứ đại kim cương mà Dương Phàm tín nhiệm nhất. Thấy hai người tiến vào, Dương Phàm nghiêm mặt giả bộ tức giận nói:

- Giỏi nhỉ, dám làm công tác bí mật với tôi nữa.

Lâm Đốn và Trầm Ninh đương nhiên là biết Dương Phàm giả bộ. Trầm Ninh cười hì hì, liên tục thở dài nói:

- Thế là oan uổng cho chúng tôi, Lâm Đốn gọi điện thoại tới nói với tôi, tôi nói lãnh đạo như ngài công việc nhiều, tôi đi đón là được. Xuất phát điểm của tôi là không muốn phiền toái tới lãnh đạo, là ý tốt đó nha.

Dương Phàm gõ Lâm Đốn một chút nói:

- Trông anh khá tốt nhỉ, còn nửa tháng nữa mới phải đi nhậm chức ở Sở công an tỉnh cơ mà? Sao không nghỉ ngơi đủ mà lại tới đây ngồi?

Trầm Ninh cười ha hả nói:

- Lãnh đạo nhiều việc, việc đầu tiên khi về là tôi phải thu xếp chuyện trong nhà, loại việc nhỏ như này không cần phải phiền phức tới lãnh đạo. Hơn nữa, tôi vừa trở về lại tới đây chụp cái rắm ngựa của lãnh đạo, vậy không phải để cho người khác bàn tán sao?

Dương Phàm làm mặt nghiêm nói:

- Sao lại nói như vậy? Thời gian của tôi há sợ người khác nói gì chứ? Các anh đều ở đây, tôi cũng nói thẳng luôn, sau này trên cương vị công tác của bản thân, chúng ta không được ức hiếp người, nhưng cũng không thể để cho người khác ức hiếp chúng ta.

Lời này xem như là quyết định chắc chắn rồi, có thể khiêm tốn nhưng không thể yếu đuối.

- Rõ!

Mấy người trong phòng đồng thanh trả lời, lúc này Dương Phàm mới vừa lòng mỉm cười, vỗ vai Trầm Ninh cười hỏi:

- Thế nào, thân thể ông cụ nhà mày có khỏe không? Mấy lần tao muốn đi thăm ông cụ, không ngờ ông cụ lại trở về quê ở tỉnh S mà không chịu trở về.

Trong lòng Dương Phàm đối với Trầm Minh thủy chung luôn cảm kích, lúc đầu ở bên cạnh Trầm Minh đã nhận được rất nhiều lợi ích.

- Ông cụ mua một căn hộ nhỏ ở quê, mỗi ngày đều đi giao lưu với đám ông già bà già ở tiểu khu, cuộc sống rất đầy đủ. Người mẹ kế của tao cũng đã khỏi bệnh, cũng đi theo về đó. Ông cụ vất vả cả đời, chúng ta là thế hệ sau mà không thể ơn bên cạnh chăm sóc, thật sự là hổ thẹn. Tao cũng khuyên ông theo tao về, ông cụ lại nói quê hương thân thiết, lá rụng về cội.

Trầm Ninh nói xong có vẻ hơi xúc động, bộ dáng hết sức bùi ngùi.

Dương Phàm cũng rất cảm động nói:

- Đúng vậy, cũng lâu rồi tôi cũng không về thăm nhà, vài ngày nữa lên Bắc Kinh họp, tôi sẽ tìm cớ ở nhà vài ngày bồi tiếp mấy ông cụ cho tốt.

Nói xong Dương Phàm nói sang chuyện khác, nói với Lâm Đốn:

- Vụ án em vợ của anh như thế nào?

Lâm Đốn nói có phần hổ thẹn:

- Bởi vì có tình tiết tự thú, chủ động trả lại của phi pháp, tòa án đã xử nhẹ cho, phán một năm đến hai năm. Ngược lại Nguyễn Bình Hòa lần này gặp hạn, lục soát tiền mặt trong nhà hắn có hơn 5 triệu, bây giờ vụ án còn đang từng bước điều tra, nói là còn có rất nhiều vấn đề cần phải xác minh. Nguyễn Tú Tú bị hắn liên lụy đổ bệnh luôn, người đàn bà này trước sau rất đam mê quyền lực, lúc này tới Hội nghị hiệp thương chính trị thì là một đả kích rất lớn đối với cô ta.

Dương Phàm nghe xong cười khẩy hai tiếng nói:

- Khi trước tôi còn ở thành phố Hải Tân đã từng nhắc nhở Nguyễn Tú Tú. Người đàn bà này thuộc loại gieo gió bặt bão, còn muốn cắm tội danh lên trên đầu anh, khi dễ người của tôi có thể dễ bắt chẹt sao?

Lâm Đốn nói:

- Lúc này bí thư Tào có thể đứng vững trước áp lực một số người bên trên, nắm vững quyền chủ động, đầy đủ sự quyết đoán.

Dương Phàm nghe xong không khỏi cười nói:

- Lần này lão Tào cố gắng hiếm thấy.

- Bí thư Tào tối đa chỉ còn một khóa rồi đi xuống, đến lúc này lão không còn gì phải e dè cả.

Lâm Chí Quốc ở bên cạnh bồi thêm một câu về Tào Dĩnh Nguyên. Dương Phàm liếc nhìn hắn một cái, cười cười nói:

- Không muốn lại được, đó là một vấn đề tâm tính. Trên thực tế sau này mọi người làm việc, chỉ cần không tồn tại tư tâm, tuyệt đối không thò tay vào thì không có gì đáng sợ.

- Bản thân tôi thì lại cho rằng, quyết sách sai lầm mới là mối nguy hại lớn nhất.

Trầm Ninh nói tiếp một câu như vậy, nhưng nói xong thì mọi người đều ngẩn cả người, giống như là một câu nói có trình độ như vậy không nên từ miệng Trầm Ninh nói ra mới phải.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về Trầm Ninh, còn tưởng rằng mình nói sai, Trầm Ninh cười cười xấu hổ. Dương Phàm thở dài một tiếng, vỗ vai Trầm Ninh nói:

- Nói rất có lý!

Lúc này điện thoại vang lên, Lý Thắng Lợi sau khi tiếp máy cười hỏi:

- Lãnh đạo, Tiền Chính Thanh bên thành phố Lưu Tuyền gọi điện thoại tới, hỏi hôm này ngài có rảnh không để lên báo cáo công tác?

- Thế à? Hắn lên tỉnh rồi ư?

Dương Phàm cũng hơi bất ngờ, không ngờ động tác của Tiền Chính Thanh lại nhanh như vậy. Sau một lúc ừ ừ, Lý Thắng Lợi tiếp tục che điện thoại quay đầu lại nói:

- Tiền Chính Thanh còn đang ở thành phố.

- Vậy bảo hắn sáng mai tới đây đi.

……

Một đợt không khí lạnh từ phía Bắc quét qua, mang đến không khí mát mẻ nhưng đồng thời cũng mang đến những cơn mưa nhỏ dai dẳng cứ quấn bện vào với nhau. Cũng rối rắm như vậy còn có Chu Cao Minh bí thư thị ủy Lưu Tuyền. Chiếc xe số 1 của thị ủy chạy cẩn thận trên đường cao tốc, mưa phùn cứ lộp độp hắt vào cửa kính xe, hỗn độn như tâm tình của Chu Cao Minh.

- Bí thư, đêm qua thị trưởng Tiền đã lên tỉnh rồi.

Thư ký ngồi ở ghế trước quay đầu lại cẩn thận nhắc nhở một câu, Chu Cao Minh làm như không nghe thấy, bộ dáng hơi hơi cúi đầu trông như ngủ gật. Thấy trạng thái này của Chu Cao Minh, thư ký cũng không dám quấy rầy, hết bổn phận rồi quay đầu nhìn ra phía trước.