Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 18: Mẹ hay là chị gái

Trí giả không uống nước Đạo Tuyền, người thanh liêm không nhận của bố thí. Dương Phàm mặc dù không nghĩ bản thân mình là quân tử đường đường chính chính gì, thế nhưng thằng đàn ông luôn nào cũng muốn giữ thể diện.

Với Chúc Vũ Hàm thì một chiếc ô tô là chuyện nhỏ, tặng cho Dương Phàm vẫn còn gọi là lễ mọn, thực sự không ngờ Dương Phàm lại phản ứng mạnh như vậy.

"Chỉ là một chiếc Passat mà thôi, nó vốn là do công ty cho chị, chị... ." Phát hiện Dương Phàm sắc mặt âm trầm, Chúc Vũ Hàm kịp thời thay lời nói:" Nếu em đã không thích thì bỏ đi, cứ coi như chị thiếu em một món quá, sau này em cần gì cứ việc lên tiếng."

Chúc Vũ Hàm có lòng tốt tặng xe nhưng bị từ chối, lại còn gặp phải khuôn mặt bí xị, trong lòng ít nhiều cũng có chút không cân bằng, thấy Dương Phàm trầm mặc cũng giận không thèm nói nữa. Dương Phàm càng vui vẻ chuyên tâm lái xe.

Ánh nắng mùa xuân mặc dù không gay gắt, nhưng giữa trưa đi trên đường cao tốc xi măng khiến cho nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng lên. Chúc Vũ Hàm tâm thần không yên, cảm thấy nóng bức bèn cởi áo khoác ra, để lộ chiếc bra màu trắng đang che chở hai trái bưởi dụ người. Dương Phàm bất giác liếc mấy cái, tâm tình của Chúc Vũ Hàm chẳng mấy chốc đã tốt hơn. Đó là vì thân hình của mình hấp dẫn được Dương Phàm. Có một việc Chúc Vũ Hàm không rõ cho lắm, chính là việc lúc trước chỉ cần tiếp xúc có vậy thôi mà đã lên đỉnh rồi. Mấy năm nay lúc buồn bã cô đơn tới cùng cực cũng có tự mình giải quyết, cảm thấy hình như tự mình ra tay mà muốn lên đến đỉnh cũng không dễ dàng gì, tại sao Dương Phàm chỉ mới sờ mó mấy cái cách quần áo thôi mà đạt cao trào được, nếu mà là hàng thật không phải là sướng chết hay sao.

Có câu "đàn bà vì yêu mà phát dục", không phải mình bất tri bất giác đã yêu cậu em trai bên cạnh rồi chứ? Việc này nói ra cũng thật là vớ vẩn, hai người gặp nhau được mấy lần chứ? Chỉ là không giải thích như vậy thì làm sao có thể giải thích cho thông đây?

Chúc Vũ Hàm có điểm hoảng hốt, lúc xe từ từ tới trạm thu vé, Dương Phàm móc tiền từ trong túi quần bò ra mới có phản ứng.

"Không cần đâu, trong cái hộp kia có tiền lẻ." Chúc Vũ Hàm cười nói, thấy ánh mắt Dương Phàm càng lúc càng không giống nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL

Xe chạy ra khỏi đường cao tốc, Dương Phàm táp vào lề đường nói:" Đường ở Vu Thành em không biết, chị lái đi."

Lần này Dương Phàm đã học khôn rồi, trước tiến mở cửa xuống xe đổi vị trí với Chúc Vũ Hàm, Chu Tử Dương từ phía sau cũng đã đuổi kịp.

"Em trai, có việc gì thế?"

"Ha ha, làm gì có gì, em không biết đường đó mà. Mới cả đợi tí nữa em tiện xuống bến bắt xe về Uyển Lăng." Dương Phàm cười giải thích, Chu Tử Dương thấy Dương Phàm không đi cùng Chúc Vũ Hàm nữa bèn lập tức hưng phấn.

"Chú em biết tính anh rồi đấy, đã một giờ rưỡi trưa rồi, rời phi trường hai người cũng chưa có ăn gì, để anh mời chú ăn cơm rồi sau đó cho xe đưa chú đi."

Sự ân cần của Chu Tử Dương khiến cho Chúc Vũ Hàm lập tức tức giận nói:" Cần gì anh lo chuyện bao đồng, Dương Phàm tối nay chưa đi đâu cả, ở lại nhà tôi một đêm, anh đừng có đi theo đấy."

Dương Phàm biết điều lập tức đi lên xe, ngậm mồm không thốt câu nào. Chúc Vũ Hàm vít ga một cái phóng thẳng về phía trước, để lại phía sau một trận khói đen.

Ý của Chúc Vũ Hàm khiến cho Dương Phàm không hiểu nổi, bất quá có thể khẳng định một điểm, hiện tại Chúc Vũ Hàm hoàn toàn không có ý nói đạo lý với mình. Dương Phàm luôn cho rằng có những lúc muốn đàn bà nói đạo lý không bằng hi vọng lợn biết trèo cây còn hơn.

Xe lượn vài vòng rồi đi vào một khu biệt thự, Dương Phàm lúc này đây không hề có ý ở lại Vu Thành một đêm, mặc cho Chúc Vũ Hàm có điểm tức giận, vẫn mở miệng nói:" Chị à, thật sự muốn em ở lại đêm nay sao?"

Con đường rộng rãi bằng phẳng, xa xa có thể nhìn thấy dòng sông Trường Giang, phong cảnh thật sự không còn lời gì để diễn tả, chỉ là hơi vắng bóng người. Chúc Vũ Hàm đỗ xe tại lòng đường, quay đầu lại như có ủy khuất trong lòng nói nhỏ:" Em thật sự không thích chị tới mức này sao? Tặng em xe em không cần, muốn em ở lại một đêm thôi em cũng không chịu sao?"

Lúc này Dương Phàm nhớ tới Du Nhã Ny, nhớ tới lực không chế bản thân của mình thật sự là quá kém cỏi, không khỏi cười khổ bất đắc dĩ nói:" Chị à, ngủ lại một đêm không phải là không thể, chỉ là em không biết làm thế nào nữa đây, em sợ mình không khống chế được bản thân mà..." Dương Phàm không nói tiếp vế sau, nếu nói hết ra thì đại ý cũng là "Em sợ giống như Du Nhã Ny vậy, nói chuyện mấy hồi là vác nhau lên giường luôn."

Chúc Vũ Hàm hoàn toàn hiểu ra, liếc mắt một cái nói:" Sợ chị ăn tươi nuốt sống em à?"

Phát hiện tình huống không ổn, Dương Phàm vội tắt máy, thở dài một tiếng đánh trống lảng:" Em đã hai năm không về nhà rồi. Mẹ em lại một thân một mình, nói thẳng ra thì em nhớ mẹ lắm."

Lúc bắt đầu, Dương Phàm chỉ muốn đánh trống lảng mà thôi, nhưng vừa nhắc tới mẹ, Dương Phàm không khỏi lộ ra vẻ thương cảm. Chúc Vũ hàm phát hiện đây là lần thứ hai mình động tới nơi yêu mềm nhất trong nội tâm Dương Phàm, bất quá phản ứng của mỗi lần lại khác nhau một trời một vực.

"Thế à?" Chúc Vũ Hàm đảo mắt rồi nói tiếp:" Có rồi, chị đưa em về tận nhà, vừa tiện có thể thăm hỏi mẹ em." Không đợi Dương Phàm đáp ứng, Chúc Vũ Hàm đã cười như hồ ly tinh bắt được gà con vậy, rất vui vẻ nói:" Cứ quyết định vậy đi, giải tán!"

Chúc Vũ Hàm hết sức phấn khỏi lái xe về hướng Nam, sau một tiếng thì tới Uyển Lăng. Chúc Vũ Hàm đưa xe cho Dương Phàm lái, xe cứ thế bon bon về phía trước.

Uyển Lăng mặc dù là một thị xa, nhưng lại không lớn lắm, lên taxi giá khởi điểm 4 tệ đi từ đông sang tây cũng chỉ đến 10 tệ. Nhà Dương Phàm không ở đây mà là ở một ngôi làng tên Song Kiều ở phía nam sông Trường Giang.

Trong lòng có trường trung học, Dương Lệ Ảnh - mẹ của Dương Phàm là cô giáo dạy văn tại trường. Làng không lớn lắm, có người ngoài tới rất nhanh đã thu hút ánh mắt của mọi người. Xe xịn so với người ngoài lực hấp dẫn lại càng mạnh hơn, lúc tới trước cửa trường trung học, ông bảo vệ liền chạy nhanh ra, còn cho rằng có lãnh đạo nào đó xuống.

Sau khi nhìn rõ người lái xe này là Dương Phàm, ông ta lập tức kinh ngạc nói:" Dương Phàm, thằng ranh này phát tài rồi hả, lái cả xe nước ngoài nữa." Ông bảo vệ nói rồi vội vã mở cửa xe, lúc này trường còn đang vào học, vườn trường vô cùng yên tĩnh.

Chúc Vũ Hàm nghe xong, có chút không cao hứng nhíu mày nói:" Sao ông ta lại mắng người chứ!"

Dương Phàm cười ha ha giải thích:" Đây gọi là Phật trên đầu môi chót lưỡi, cứ coi như đây là thói xấu của người làng này đi. Bác ấy kỳ thực đang biểu hiện thân thiết đó, con người bác ấy tốt lắm. Lúc nhỏ em đã không ít lần vặt trộm hồng trong vườn nhà bác ấy. Em nhớ khi hồng chín, hơn nửa là bị trẻ con trong làng vặt trộm, nhưng bác không giận mà chỉ cười ha ha mắng mấy câu thôi rồi để mấy đứa trẻ đi."

Nhà của Dương Phàm là do các thầy cô trong trường cùng thống nhất xây, nhà còn có cả vườn, sau bức tường đỏ bao quanh có thể thấy vườn nho đang chín mọng.

"Mẹ của em tên là gì? Tí nữa gặp chị phải xưng hô như thế nào mới phải? Gọi là cô hay là bác?" Một loạt câu hỏi của Chúc Vũ Hàm quả thật có chút phong phạm giống như Đường Tăng trong Tây Du Ký vậy, Dương Phàm nhìn bộ dạng khẩn trương của Chúc Vũ Hàm, nghĩ trong lòng rằng chị không phải tới gặp mẹ chồng, khẩn trương làm quái gì chứ?

"Ha ha, gặp mẹ em rồi, em khuyên chị cứ gọi bặng chị đi." Dương Phàm đang nói thì xe đã dừng trước một cái sân nhỏ, chỉ thấy trên mặt Dương Phàm hiện lên một nụ cười hưng phấn, gắng sức bấm còi mấy cái. Ở bên trong nhất thời không có động tĩnh gì, Chúc Vũ Hàm có điểm lo lắng hỏi:" Bên trong không có ai sao?"

Dương Phàm cười:" Khẳng định là có, lúc này mẹ em khẳng định là đang ngủ, nếu không thì đang xem phim Hàn." Dương Phàm vừa nói lại vừa bấm thêm mấy phát còi.

"Không phải chứ? Mẹ em lớn tuổi như vậy rồi? Còn xem ba cái thứ đó sao?" Chúc Vũ Hàm cười thất thanh nói, rồi lập tức có chút xấu hổ :" phim hàn có rất nhiều diễn viên đẹp trai, chị cũng thích xem."

Lúc Dương Phàm đang tỏ vẻ " em biết thừa", từ trên cửa sổ tầng hai có một người thò đầu ra nhìn xuống rồi hét: " Xe cộ nhà ai mà bấm còi inh ỏi đấy?" Thấy Dương Phàm thò đầu ra cười, người phụ nữ trên lầu sững sờ một lúc rồi lập tức biến mất.

Chúc Vũ Hàm cảm thấy đây là giọng phụ nữ hay nhất mà cả đời mình từng nghe qua, giọng của phát thanh viên trên đài truyền hình cũng chỉ là cặn bã nếu đem so với giọng nói vừa rồi.

" Thằng tồi này, về cũng không thèm gọi điện trước, còn đi xe xịn về dọa mẹ, người ta đang chăm chú xem TV, sao không về muộn hơn tí nữa? Tốt xấu gì thì cũng phải chờ tới lúc quảng cáo chứ."

Lúc cửa mở ra, Chúc Vũ Hàm nhìn rõ người phụ nữ từ trong đi ra liền phát ngốc. Khó trách Dương Phàm bảo mình gọi bằng chị, người này quả thật là quá trẻ. Nếu không phải là Dương Phàm kích động xuống xe, dang rộng hai tay chạy tới ôm, thân thiết gọi một tiếng mẹ thì Chúc Vũ Hàm có đánh chết cũng không tin là rằng người phụ nữ dịu dàng, khí chất tao nhã tới ông trời cũng phải ghen tị lại là mẹ của một người 20 tuổi.

Chúc Vũ Hàm lập tức rõ vì sao Dương Phàm lại đẹp trai tới vậy, có người mẹ trẻ trung xinh đẹp tới mức thiên lý không dung như thế này thì con cái đẹp cũng không có gì lạ.

"Chào chị, chị dùng mỹ phẩm của hãng nào thế? Hiệu quả tốt tới vậy sao?" Câu đầu tiên Chúc Vũ Hàm nói khi xuống xe không ngờ lại là câu này. Dương Phàm ngay lập tức cảm thấy mất mặt.