Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 134: Xã hội đen ấu đả

Một đám đại hán lao tới, sáu mươi bảy người phía đối diện nhìn mà ngây ngẩn cả ra. Chẳng qua nhìn đám người đối diện một chút, hô to một tiếng:

- Lên, bọn chúng ít người.

Hét lớn một tiếng, người phía đối diện giơ gậy sắt lao tới. Bên này chỉ chỉ có gần hai mươi đại hán không hề do dự nghênh đón. "Bốp" một tiếng, gậy sắt đập vào tay một cảnh sát, mới đầu mọi người đoán đây là trận đấu chênh lệch cả về quân số và vũ khí. Nhưng kết quả rất nhanh đã thay đổi.

Trương Khải Đức điều binh đến, nói như thế nào nhỉ? Từng người trông rất bình thường, nhưng lúc ra tay cả người như sắt thép. Đám người đối diện căn bản chỉ là ô hợp, dựa vào vũ khí trong tay mà thôi.

Chỉ mới có hai đợt tiếp xúc, mười mấy chiến sĩ giống như cỗ máy chiến đấu, ba người một tổ giúp đỡ lẫn nhau, tấn công vào trong đám người, không khác gì sư tử lạc bầy cừu. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Các chiến sĩ chỉ cần ra tay, nhất định không thất bại, người đối diện không ngừng ngã gục. Trái lại, đám người kia vung gậy sắt xuống, đánh vào người chiến sĩ, bọn họ đều tránh được vị trí yếu hại, các chỗ khác cho đánh thoải mái cũng không sao.

Dương Phàm nhìn hiện trường, không khỏi có chút lo lắng, nhỏ giọng nói với Trương Khải Đức:

- Đừng lấy mạng người đó.

Trương Khải Đức lại rất thoải mái nói:

- Đừng lo, anh đã hạ lệnh, đánh gãy tay gãy chân thì được, nhưng không thể đánh chết.

Dương Phàm gật đầu nói:

- Vậy là tốt, không mất mạng là không có chuyện gì.

Trương Khải Đức bĩu môi, khinh thường nhìn hiện trường nói:

- Việc này không cần chú em quan tâm. Hừ hừ, có xảy ra chuyện, địa phương cũng không quản được anh.

Trận hỗn chiến kéo dài không đến năm phút coi như đã kết thúc. Hơn phân nửa số người đối diện đã mất khả năng chiến đấu. Đám còn lại không hơn, bỏ chạy, muốn đuổi theo cũng không kịp.

Một lát sau, một chiến sĩ chạy đến trước mặt Trương Khải Đức, nhỏ giọng báo cáo mấy câu. Trương Khải Đức vung tay lên, mọi người lập tức rời đi. Đám đại hán đằng đằng sát khí lập tức biến mất không còn. Ngoại trừ gậy sắt đầy đất cùng với mấy chục tên xui xẻo gãy tay gãy chân, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Làm xong, làm rất đẹp, Trương Khải Đức vỗ vỗ tay, nói với Tề Quốc Viễn:

- Huynh đệ, anh có thể báo cảnh sát. Thằng Xa Đỉnh kia lại bị đánh gãy một chân. Chuyện còn lại anh bảo Dương Phàm đối phó giúp cho.

Trương Khải Đức nói xong liền nhảy lên xe jeep, không cho Dương Phàm cơ hội giữ người, xe đã lao đi.

Dương Phàm nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, cau mày thầm nói lại phải thu thập tình hình rối ren này rồi. Tề Quốc Viễn cười nói:

- Xã hội đen dùng vũ khí đánh nhau, cứ nói như vậy với cảnh sát.

Chu Tử Dương ở bên cạnh gật đầu đồng ý. Dương Phàm trừng mắt nhìn hai người này. Suy nghĩ một chút rồi không gọi cho Chúc Vũ Hàm, mà là gọi cho Trương Khắc Kỷ. Nơi này mặc dù không phải địa bàn phân cục Tiêu Dao, nhưng thông qua hắn để nói với Lưu cục trưởng, lựa chọn này được đó.

- Dương thiếu gia, cậu nghĩ thế nào mà lại gọi điện cho tôi vậy?

Trương Khắc Kỷ cung kính nói.

- Trương cục trưởng, chuyện là như thế này...

Dương Phàm nói tình hình ra một chút. Hắn nói Xa Đỉnh đến chặn đánh mình, sau đó bị bạn trong quân đội đánh cho một trận.

- Tóm lại tôi không muốn bạn mình liên lụy.

Dương Phàm nói câu này, quay đầu lại nhìn Tề Quốc Viễn.

Trương Khắc Kỷ không khỏi thầm nghĩ trong lòng, Dương Phàm có chuyện gọi điện đến nhờ mình, cũng không phải là nghĩ đến mình sao. Hơn nữa lên chức cục trưởng, Trương Khắc Kỷ còn chưa cảm ơn người ta. Nghĩ đến Xa Đỉnh, Trương Khắc Kỷ không khỏi thầm mắng người này là đầu heo, chuyện siêu thị người ta đã không tính toán với mày, đáng lẽ nên trốn vào chỗ nào đó mà cười trộm. Danh sách học trường đảng bị người ta cho mất, đánh gãy một chân vẫn còn không biết đường mà mở mắt? Lần này lại đi chọc vào sát tinh đó, không phải tự tìm chết sao?

Chuyện Xa Đỉnh, Trương Khắc Kỷ cũng chỉ thoáng nghĩ trong đầu mà thôi, còn có nhiều chuyện phải nghĩ hơn. Dương Phàm có phải là muốn kéo mình vào ***? Nếu như có thể quan hệ tốt với người này, tuy nói không phải trực tiếp là lãnh đạo, nhưng có chỗ dựa là bí thư tỉnh ủy, không chủ động một chút, tương lai sẽ thành bị động.

Trương Khắc Kỷ đang suy nghĩ, Dương Phàm có chút mất hứng nói:

- Trương cục trưởng, chuyện này tôi không muốn bạn tôi bị bắt chẹt, tôi đã báo cảnh sát.

Trương Khắc Kỷ vừa nghe thấy Dương Phàm có chút mất hứng, lập tức lớn tiếng nói:

- Tôi nên gọi điện báo cáo cho Lưu cục trưởng. Cậu yên tâm, đảm bảo không liên quan đến bạn của cậu. Đúng, bạn cậu tên là gì?

Dương Phàm nói ra tên Tề Quốc Viễn, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, không khỏi thở dài một tiếng:

- Đi không được, vào bên trong ngồi chờ cảnh sát đi.

Trương Khắc Kỷ dập máy, vội vàng lấy một quyển sổ điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi rút điện thoại di động ra gọi.

- Lưu cục trưởng, chào anh, có chuyện rất khẩn cấp tôi muốn quấy rầy.

Lưu Văn Khởi đang ở trong phòng làm việc, bốn bề vắng lặng, nghe thấy những lời này liền theo quán tính nhìn xung quanh một chút, lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Chuyện gì, anh nói đi.

- Lưu cục trưởng, chuyện là như thế này....

Bởi vì được Dương Phàm ám chỉ, Xa Đỉnh có ý muốn cướp tài sản của người, cho nên lúc Trương Khắc Kỷ báo cáo với Lưu Văn Khởi liền nhấn mạnh điểm này. Cả quá trình đều được trình bày rõ ràng nhưng đầy súc tích. Ví dụ như là Dương Phàm đến chỗ bạn chơi, vừa lúc thấy Xa Đỉnh ở quán của người này, hai người cãi nhau. Xa Đỉnh sau khi rời đi liền kêu một đám lưu manh đến định đánh Dương Phàm. Đáng đời Xa Đỉnh xui xẻo, một người bạn trong quân đội của Dương Phàm cũng đến đây chơi, người của quán phát hiện ý đồ của Xa Đỉnh liền lập tức báo cáo. Điều này làm cho bạn trong quân của Dương Phàm tức giận, điều tới một đội quân. Đám người Xa Đỉnh lao ra muốn đánh Dương Phàm, kết quả có thể đoán được. Xa Đỉnh tai bay vạ gió, bị đánh gãy chân. Chuyện bây giờ chính là Dương Phàm không muốn bạn bị ảnh hưởng, còn đang ngồi đợi ở hiện trường.

Lưu Văn Khởi nghe xong câu chuyện, không khỏi tê dại da đầu. Đánh nhau trên quy mô lớn, đây là cục trưởng cục công an không làm tròn nhiệm vụ. Càng đáng chết chính là một bên đánh nhau chính là người trong quân đôi. Liên quan đến quân đội, chuyện này làm không tốt sẽ đắc tội với rất nhiều người.

- Chuyện này không dễ khống chế.

Lưu Văn Khởi nói như vậy, Trương Khắc Kỷ là người như thế nào, lập tức hiểu ý, cười nói:

- Đây chỉ là cuộc ẩu đả của xã hội đen.

Trương Khắc Kỷ vốn có nguyên tắc chuyện lớn hóa nhỏ, điểm này thật đúng ý Lưu Văn Khởi. Lưu Văn Khởi hài lòng gật đầu nói:

- Tiểu Trương, suy nghĩ này của anh rất thông minh.

Dập máy, Lưu Văn Khởi cầm máy bàn lên, ấn số, chờ bên kia nhận được điện, hắn dùng giọng nói rất bất mãn:

- Tiểu Du hả? Anh làm như thế nào thế? Giữa ban ngày ban mặt mà trong khu vực quản lý của anh xảy ra cuộc ẩu đả lớn. Thiếu chút nữa làm người thân của bí thư Chúc tỉnh ủy bị thương. Chuyện này nếu không xử lý thích đáng, sẽ khiến tôi bị động. Các cuộc ẩu đả xã hội đen bây giờ rất khó giải quyết.

Quán Huy Thương, cảnh sát đến rất nhanh. Cảnh sát có chút kinh nghiệm vừa nhìn những tên đen đủi ngã xuống đất không khỏi âm thầm kinh hãi, quá chuyên nghiệp.

Tiếp theo càng đau đầu hơn, một đội trưởng nhíu mày đi vào trong quán, hỏi mấy người đều cái gì cũng không biết. Lời khai loạn hết cả, đều nói bên ngoài đột nhiên đánh nhau, thiếu chút nữa làm mấy người khách bị thương.

Tề Quốc Viễn là chủ quán không ngờ quen biết đội trưởng cảnh sát này, đi lên oán thán:

- Lão Trần à, lão nhìn xem, náo loạn như vậy ảnh hưởng rất lớn đến chuyện kinh doanh của tôi.

Lúc này một cảnh sát đi tới, nhỏ giọng nói vào tai lão Trần mấy câu. Lão Trần lập tức biến sắc, nghi hoặc nhìn Tề Quốc Viễn:

- Tề Quốc Viễn, anh đừng làm trò trước mắt tôi. Xa Đỉnh trong ngõ đối diện là thế nào?

Lúc này Dương Phàm đang ngồi uống trà trong đại sảnh cũng tiến tới, cười cười tiếp lời:

- Lão Tề, Xa Đỉnh là ai thế? Xe Chu ca bị đập à?

Chu Tử Dương đi lên, vẻ mặt nhăn nhó nói:

- Lão Tề, lão phải bồi thường tiền sửa chữa của tôi sao. Xe Mercedes-Benz của tôi mất mấy ngàn để sửa đó.

Toát mồ hôi, hai người này đúng là không coi cảnh sát nhân dân vào đâu. Lão Trần không khỏi khẩn trương, dám nói nhăng nói cuội trước mặt cảnh sát như vậy, nhất định không phải kẻ lương thiện gì.

- Hai vị, không nên ảnh hưởng đến cảnh sát chúng tôi chấp hành nhiệm vụ. Bây giờ không hỏi các người, chờ khi hỏi các người, các người nói cũng không muộn.

Lão Trần nói đầy chính khí, không bởi vì uy nghiêm của cảnh sát bị coi rẻ mà tức giận, vẫn bình tĩnh.

Dương Phàm đi tới, ra vẻ ngưu vỗ vỗ vai lão Trần, nói:

- Đầu bên kia của điện thoại đang gọi anh. Tôi nói an ninh nơi này rất có vấn đề, xã hội đen quá to gan.

Lão Trần bị vỗ vai không khỏi tức giận, vẻ mặt khó coi. Một thành viên cảnh sát bên cạnh gọi:

- Trần đội trưởng, Lưu cục gọi.

Ách. Lão Trần ngây ra, quay đầu lại, vội vàng nghe điện.

- Lão Trần, vụ án ở Huy Thương, trong cục nhận được báo cáo của quần chúng, xử lý xong hiện trường lập tức thu đội.

Lão Trần dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn ba tên đang ngồi hút thuốc, trông ba tên rất bình bĩnh. Lão Trần thầm suy nghĩ trong lòng, cục trưởng bảo lập tức thu đội, nhất định là có nguyên nhân, khẳng định là muốn không xen vào chuyện này.

Xe cấp cứu rít còi chạy tới, mang những người bị thương rời đi. Cảnh sát không tiếp tục quấy nhiễu ba người này nữa, mà gọi mấy bảo vệ hỏi cung.

Dương Phàm ở bên cạnh nhìn đột nhiên cảm thấy thực ra tên chết tiệt Trương Khải Đức này quá để, chỉ biết ỉa nhưng không hề chùi đít. *** hôm nay coi như để hắn đắc ý một chút, sau này sẽ phải báo thù. Chậc chậc, hiện trường lớn như vậy, Lưu cục trưởng chắc phải chết rất nhiều tế bào thần kinh.

Dương Phàm đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, rút máy ra thì thấy là Chúc Vũ Hàm gọi tới.

- Lưu manh, em không bị thương đó chứ.

Câu nói này của nàng làm Dương Phàm cảm thấy rất ấm áp.

Dương Phàm lấy lại bình tĩnh, cái mũi chua xót, nhỏ giọng cười nói:

- Em không sao, Trương Khải Đức ở đây, Chu Tử Dương cũng có ở đây.

Dương Phàm vừa nói liền đứng lên, đi tới một góc, tiếp tục nói:

- Một đội lính đặc chủng, chỉ mấy phút đã giải quyết xong trận đấu. Chẳng qua tên Xa Đỉnh quá ghê tởm, không ngờ tụ tập xã hội đen đến gây chuyện với em. Em tức lên, liền bảo Trương Khải Đức cho người đánh gãy chân còn lại của nó.

Chúc Vũ Hàm yên tâm hơn nhiều, giọng nói cũng trở nên dễ dàng hơn:

- Không sao là tốt. Xa Trường Niên cũng không quản được phía công an. Trương Khắc Kỷ đã gọi điện cho chị, ám chỉ đã báo cáo với Lưu cục trưởng, xác định đây là cuộc ẩu đả của đám xã hội đen. Em không bị thiệt thòi gì thì bỏ qua chuyện này. Chẳng qua chị vẫn muốn nói với bố một chút.

Dương Phàm suy nghĩ một chút, cười nói:

- Không cần làm phiền bác Chúc, tối em đến nhà chú Điền Trọng là được.

Chúc Vũ Hàm trầm ngâm một chút, rồi từ từ nói:

- Đồ lưu manh, em đã trưởng thành.

Giọng nói có chút thương cảm. Dương Phàm nghe xong không khỏi đau xót trong lòng, vội vàng cười nói:

- Chị, em không thể lúc nào xảy ra chuyện cũng phiền chị ra mặt chứ? Ha ha, tối nay chị có về không? Không thì em tới đó. Mai cùng nhau về.

Chúc Vũ Hàm ở đầu bên kia nhỏ giọng nói:

- Chị đang trong phòng làm việc, không nói, phải họp.

Dương Phàm dập máy, từ từ đi ra cửa, thấy hai cảnh sát đã nâng Xa Đỉnh lên xe cấp cứu. Dương Phàm cười tủm tỉm nhìn Xa Đỉnh, thằng ranh này cũng thấy Dương Phàm, đầu tiên là biến sắc, sau đó không cam lòng nhắm mắt lại, rất phẫn nộ và xấu hổ, nửa mặt tái mét như lợn chết, nửa bên kia tái xanh. Dương Phàm rất hưng phấn, đồng thời cũng có chút kỳ quái, sao lúc này mới kéo Xa Đỉnh đi? Cáng hắn xa như vậy, xe cấp cứu sao không trực tiếp tới đây?

Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm vang lên, nhíu mày một chút, lấy ra nhìn thì là Trương Khắc Kỷ gọi tới.

- Dương Phàm, thấy Xa Đỉnh được nâng lên xe cấp cứu không? Không thấy thì mau ra ngoài nhìn một cái.

Mẹ chứ, có chuyện thế này sao? Dương Phàm không khỏi cảm thấy buồn cười, ừ ừ hai tiếng:

- Thấy rồi, đang nhìn.

Trương Khắc Kỷ cười nói:

- Lão Trần dẫn đội bên đó là người quen của tôi, cậu đừng làm khó dễ nhé. Nếu cần nhờ cậu giúp, mong phối hợp một chút.

Dương Phàm gật đầu dập máy. Đưa mắt nhìn xe cấp cứu chở Xa Đỉnh rú còi rời đi, lúc này mới về quán.

Đi đến trước mặt Chu Tử Dương, Dương Phàm cau mày nói:

- Tối phải đến chỗ Điền thúc, không biết mang quà gì.

Chu Tử Dương lập tức nhăn nhó nói:

- Huynh đệ, sao mày không mang chút nông sản. Tao cũng không có thứ gì tốt à nghe. Hơn nữa Điền Trọng nổi tiếng là Hắc diện thần, không nhận quà.

Dương Phàm nhìn hắn không nói gì. Chu Tử Dương bị nhìn đến xấu hổ, cười hắc hắc nói:

- Ta có hai bình Tugra năm chín mốt. Mày cầm đi đi.

Tề Quốc Viễn lúc này cười nói:

- Bỏ đi, rượu vang chẳng có ý nghĩa gì. Phó chủ tịch Điền là quan chức lão làng, hẳn là không thích rượu ngoại. Tôi thực ra nghe nói phó chủ tịch thích uống rượu Mao Đài. Tôi có hai chai Mao Đài ba mươi năm, phó chủ tịch Dương mang đi.

Dương Phàm đạt được mục đích, lúc này mới chạy lên xe, từ trong túi lấy ra danh thiếp của Điền Trọng, gọi.

- Chào Điền thúc. Cháu là Dương Phàm.

Dương Phàm chào hỏi, trên mặt rất chân thành, giọng rất ngây thơ, Chu Tử Dương và Tề Quốc Viễn thấy thế không khỏi che mặt mà chạy. Dương Phàm giơ ngón tay về phía bọn họ, che điện thoại nói:

- Mẹ kiếp, nếu là các người thì càng ghê tởm hơn tôi.

Dương Phàm chủ động gọi tới, Điền Trọng có chút ngạc nhiên. Theo Trần Chính Hòa miêu tả, thằng bé này không thích nhờ người khác, càng không thích sử dụng quan hệ của Trần Chính Hòa.

Điền Trọng cảm thấy Dương Phàm gặp rất nhiều phiền phức, chẳng qua cũng không loại trừ khả năng cảm kích lần trước mình mắng Xa Trường Niên.

- Ha ha, là Dương Phàm à.

Điền Trọng nói một câu, chờ Dương Phàm nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dương Phàm vẫn cười cung kính, nhỏ giọng nói:

- Cháu là vãn bối, vẫn không đi thăm chú. Trực tiếp đến nhà lại có chút không lễ phép, cho nên cháu muốn hỏi tối nay chú có rảnh không?

Đến chơi lập tức được thông qua, Dương Phàm dập máy, Tề Quốc Viễn cười tủm tỉm lấy một cái hộp ra. Dương Phàm không biết rượu là gì, cũng chẳng mở ra xem. Nhưng thật ra Chu Tử Dương lại mở nhìn một chút, đỏ mắt nói:

- Lão Tề, lão ẩn sâu nhỉ. Thứ đồ này, lão có chuẩn bị cho ta hai chai không? Ta lấy đi hối lộ ông già của mình.

Tề Quốc Viễn cười giơ tay lên nói:

- Lão nghĩ đây là năm ba mươi, Mao Đài nhiều như sao trời sao? Năm năm trước tôi khó khăn lắm mới lấy được từ một người bạn ở Quý Châu, có mỗi hai chai. Mỗi năm lại uống bớt một chút, đừng làm khó dễ tôi.

Dương Phàm không muốn xem hai người này tranh cãi, chạy đến salon, thở dài nói:

- Mệt chết mình.

Chu Tử Dương khinh thường hừ một tiếng:

- Ca ca song phi còn không mệt, mày còn kêu mệt sao?

Dương Phàm lười biếng nhìn hắn một cái:

- Anh là cầm thú, em và anh không phải cùng cấp bậc.

Chu Tử Dương cười hắc hắc nói:

- Không phải anh là cầm thú, mà *** là cầm thú ****

Dương Phàm nghĩ nghĩ một chút nhưng không đáp lại, vừa lúc điện thoại di động vang lên. Dương Phàm không khỏi cảm thấy khó chịu, cầm lên thì thấy là Trương Tư Tề gọi tới, cơn giận lập tức bay đi ba phần.

- Sao thế?

- Giọng điệu của anh thế nào thế? Tức à?

Trương Tư Tề tưởng rằng Dương Phàm giận lúc trước mình không giúp hắn nên giận, giọng nói có chút bất an.

Dương Phàm vội vàng giải thích:

- Không giận, chỉ là cãi cọ với một tên cầm thú mà thôi. Ha ha.

Trương Tư Tề không khỏi yên tâm, cười nói:

- Tối cùng nhau ăn cơm nhé, anh có rảnh không?

Dương Phàm nghĩ đến việc sẽ đến nhà Điền Trọng, cảm thấy mang bạn gái đi cùng sẽ có vẻ chính thức một chút, vì thế cười nói với Trương Tư Tề:

- Tối anh đến nhà trưởng bối làm khách, em đi cùng nhét.

Đàn ông mang một cô gái đi gặp cha chú, lời này rất phức tạp. Trương Tư Tề chần chờ một lúc, nhỏ giọng nói:

- Em có thể đi sao?

Dương Phàm cười nói:

- Có gì mà không thể chứ? Tốt xấu bây giờ em cũng coi như bạn gái anh.

- Ai là bạn gái anh? Hoa chưa được tặng lấy một bông.

Trương Tư Tề có chút làm nũng. Dương Phàm oai phong lẫm liệt:

- Cô bé này hay chấp vặt nhỉ? Trước kia còn thiếu đàn ông tặng hoa cho em sao? Cuối cùng không phải vẫn coi trọng anh sao?

Trương Tư Tề thở phì một tiếng nói:

- Chán ghét, ai coi trọng anh? Em ở trước cửa đài truyền hình, đến đây đón em.

Mang rượu ra đến cửa, Dương Phàm lái xe đến đài truyền hình, trên đường thấy một cửa hàng bán hoa, do dự một chút, hắn vẫn dừng xe đi vào.

- Quý khách mua hoa đi.

Nữ chủ quán nhiệt tình đi tới nghênh đón, người thanh niên đi loại xe này, đương nhiên là thịt béo.

- Đúng, bao tiền một bó hoa hồng?

Dương Phàm năm đó đã nghiên cứu xem nên tặng hoa cho bạn gái như thế nào.

- Sáu mươi năm đồng một bông, anh muốn mấy bông?

Nữ chủ quán vội vàng nói.

- Đắt như vậy sao?

Dương Phàm nói thầm một câu, có chút đau lòng, nhìn ánh mắt mong chờ của chủ quán, Dương Phàm cắn răng một cái nói:

- Cho một bông đi.

Nữ chủ quán....

Trương Tư Tề đứng ở bên đường nhìn xung quanh, khi thấy xe Dương Phàm, không khỏi nhoẻn miệng cười.

Một bông hoa hồng xinh đẹp xuất hiện trước mặt, trên khuôn mặt của nàng cũng cười tươi như hoa, cầm trên tay thích đến độ không muốn bỏ ra. Đồng thời nàng không quên làm nũng:

- Có mỗi một bông, keo kiệt thế.

Dương Phàm ra vẻ tiếc rẻ:

- Rắt đắt đó, giá một bông hoa này đủ cho học sinh ở vùng núi Vĩ Huyền ăn một tháng.

Trương Tư Tề bị nói như vậy khiến cho không còn nước mà phản bác, không khỏi thở dài một tiếng:

- Lần trước quá vội, không thể cùng anh vào núi thăm quan.

Dương Phàm chờ Trương Tư Tề lên xe, đóng cửa lại rồi nói:

- Sau này sẽ có cơ hội mà.