- Em không đi theo anh, anh không lo lắng sao?
Trương Tư Tề trông có vẻ thất bại, chán nản. Dương Phàm thấy thế không khỏi bật cười, đưa tay lên sờ sờ mũi nàng:
- Là của anh, cuối cùng cũng là của anh.
Lên xe, Trương Tư Tề cầm tay Dương Phàm, cắn một cái. Dương Phàm rất kinh ngạc, Trương Tư Tề đắc ý cười nói:
- Đây là em học trên Tv, lưu lại dấu ấn trên tay anh.
Trên tay rõ ràng xuất hiện hai hàm răng, vết cắn như muốn lấy máu. Dương Phàm khóc không thành tiếng, phim trên Tv bây giờ dạy bậy quả, làm các cô gái trở nên xấu...
- Đâu không? Em thổi thổi giúp anh.
Trương Tư Tề làm một động tác trông rất trẻ con, làm chút bất mãn trong lòng Dương Phàm bay biến ngay lập tức. Đây chẳng lẽ là biểu hiện của tình yêu sao? Dương Phàm có chút mê man.
Về phòng làm việc, Dương Phàm đẩy Trương Tư Tề lên ghế, nói:
- Ngồi im ở đó cho anh, không được lên tiếng, không được lộn xộn. Anh còn phải làm việc.
Trương Tư Tề ngoan ngoãn gật đầu, lấy một quyển sổ ra, ghi ghi chép chép.
Dương Phàm chạy về vị trí của mình, trên bàn đã đặt một đống công văn, không khỏi nhớ đến một câu về cuộc sống được lý tưởng hóa: Không có vụ án, không có tranh chấp....
Vừa nhìn một tờ công văn, điện thoại di động trong túi liền vang lên, Dương Phàm cười khổ lấy ra nhìn, đây là một số lạ.
Nghe điện, bên trong là một âm thanh sợ hãi:
- Là ông chủ Dương à? Tôi là chị Vương ở quán cháo ven đường.
Hiển nhiên Vương tẩu coi Dương Phàm là một người có tiền, mà không phải một quan chức. Quan chức bây giờ có chút quyền lực thì có ai là đến quán ven đường ăn cháo quẩy chứ?
Dương Phàm nhẹ nhàng nói:
- Sao vậy? Có chuyện gì thế chị Vương?
- Ông chủ Dương, vừa nãy quản lý thị trường đến cưỡng chế quán của tôi, bếp cũng bị đập hỏng hai cái.
Từ trong giọng của Vương tẩu có thể thấy được sự lo lắng. Đó là sự bất lực của người dân, và chút hoảng loạn.
Dương Phàm cố nén cơn lửa giận trong lòng, nói:
- Chị Vương, chị đừng gấp. Bây giờ chị đang ở đâu?
Vương tẩu trả lời:
- Đang ở cửa đội quản lý thị trường, đợi gần tiếng rồi mà không ai ra nói gì hết. Hỏi thăm một lúc cũng không có ai quản. Tìm đội trưởng, người ta cũng không có trong phòng làm việc.
Dương Phàm đứng lên nói:
- Chị ở đó chờ tôi, tôi lập tức đến ngay.
Dương Phàm dập máy, nói với Trương Tư Tề:
- Mang camera, có tin cần thu thập.
Gọi lái xe Tiểu Vương, Dương Phàm vội vàng đi về phía đội quản lý thị trường. Từ xa đã thấy có không ít người dân đứng ở đó, mặt mày nhăn nhó khó coi.
Tiểu Vương dừng xe ở ven đường, Dương Phàm vừa mới xuống xe, một chiếc xe tải nhỏ rú còi inh ỏi chạy tới, bên trên có ba bốn người mặc đồng phục, còn có không ít đồ đạc như bàn ghế, biển....
Tên đội trưởng Lý hôm đó Dương Phàm gặp cũng từ trên xe đi xuống. Một đám người đứng chờ ở cửa lập tức chạy tới, không ít người đang xin xỏ.
Dương Phàm từ từ đi tới, chỉ thấy đội trưởng Lý mặt mày âm trầm, trừng mắt nhìn mọi người:
- Các người muốn làm gì? Ảnh hưởng đến công việc của đội quản lý thị trường, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt các người lại.
Lúc này các cán bộ đang chuyển đồ trên xe xuống. Một người phụ nữ đợi ở cửa đột nhiên lao lên, giữ chặt biển hiệu của quán. Mặc cho cán bộ quản lý thị trường mắng thế nào cũng giữ chặt không bỏ, không nói một lời. Mấy cán bộ quản lý thị trường kéo cô ta ra mà không được. Một tên tức giận, vung tay tát một cái, người phụ nữ không khỏi buông tay ra.
"Tách tách" ánh sáng lóe lên, Trương Tư Tề cầm camera chụp ảnh.
Không biết có người nào hô:
- Quản lý thị trường đánh người.
Quần chúng xung quanh lập tức trở nên trầm mặc, đứng im ở đó, lặng lẽ nhìn hiện trường. Người phụ nữ giữ biển hiệu bị tát ngã xuống đất, giãy dụa đứng lên, lại chạy tới giữ lấy biển hiệu quán. Cán bộ quản lý thị trường bị người chụp ảnh đang lo lắng tìm người chụp, thấy người phụ nữ chạy tới, không hề suy nghĩ đưa tay ra đẩy. Người phụ nữ này chưa đứng vững liền ngã xuống lần nữa, đầu đập vào vệ đường.
Người vây xem rất đông, Dương Phàm vừa mới chen vào, thấy người phụ nữ ngã xuống mặt đất, trán đang chyar máu.
- Đánh mẹ tao, tao liều mạng với bọn mày.
Một người thanh niên vơ lấy một cây gập lao tới, mọi người xung quanh lập tức tản ra. Chỉ thấy người thanh niên này rất tức giận, vung cây gậy lên đánh vào người vừa đẩy mẹ hắn ngã.
Cán bộ quản lý thị trường hoảng sợ chạy ra sau, tránh khỏi cú đập của người thanh niên. Người thanh niên không chịu bỏ qua, đuổi theo sau. Kết quả bị một cán bộ khác ôm lấy eo, dùng sức đẩy. Hai người khác lao lên, đè người thanh niên lại, vung nắm đấm.
- Dừng tay.
Dương Phàm kịp thời hét lên một tiếng. Ba cán bộ quản lý thị trường đang đè người thanh niên ngẩn ra, không dám đấm xuống.
- Tôi xem ai dám đụng vào.
Lái xe Tiểu Vương hét lên. Dương Phàm nhìn lại, chỉ thấy đội trưởng Lý đang định đưa tay ra giựt camera trên tay Trương Tư Tề. Tiểu Vương cầm cà lê, đằng đằng sát khí đứng chắn trước mặt Trương Tư Tề.
- Tôi là phó chủ tịch Dương Phàm. Các người dừng tay cho tôi.
Dương Phàm tức giận hét lên một tiếng, lúc này Vương tẩu đứng trong đám người lớn tiếng hô:
- Mọi người đừng gấp. Phó chủ tịch Dương là tôi gọi điện mời tới, đến làm chủ cho mọi người.
Mọi người lập tức im lặng. Người thanh niên bị đè trên mặt đất cũng bò dậy, chạy lên đỡ mẹ. Đội trưởng Lý định đoạt camera lúc này không dám đưa tay ra. Trương Tư Tề hừ một tiếng, lao tới trước, liên tục chụp người phụ nữ bị đẩy ngã.
- Tất cả mọi người im lặng. Hôm nay tôi không có câu trả lời cho mọi người. Tôi sẽ không đi.
Dương Phàm hô lên một tiếng, quay đầu cười lạnh nói với đội trưởng Lý:
- Đội trưởng Lý hả? Chúng ta lại gặp nhau. Phiền anh mời đội trưởng của mình ra đây. Tôi muốn nhìn xem, trung ương luôn luôn nhấn mạnh phải thi hành pháp luật một cách văn minh, các người chấp hành chủ trương của trung ương như thế nào.
Đội trưởng Lý nghe nói người đến chính là phó chủ tịch huyện, mặt mày nhăn nhó, cười gượng đi tới trước mặt Dương Phàm:
- Phó chủ tịch Dương, ngài nghe tôi giải thích.
Dương Phàm xua tay cắt ngang lời hắn nói:
- Tôi không cần anh giải thích. Tôi có mắt, tôi thấy tất cả. Đừng nói nữa, lập tức bảo người đưa chị này đến bệnh viện băng bó, chuyện khác chờ đội trưởng các người ra rồi nói.
Dương Phàm nói xong, rút máy điện thoại di động trong túi ra, gọi cho Hồng Thành Cương:
- Chủ tịch Hồng à, trước cửa đội quản lý thị trường xảy ra chuyện. Đúng, dùng bạo lực chấp pháp. Tôi đang ở hiện trường. Tôi muốn nhằm vào vấn đề này để xem xem ai dám cả gan ra lệnh như vậy. Cái gì? Đồng chí và phó bí thư Hạ lập tức sẽ đến? Tốt quá, vừa lúc phóng viên Trương của báo tỉnh cũng ở đây.
Dương Phàm dập máy, nhìn một vòng xung quanh, chỉ thấy đội trưởng Lý mặt xám lại như tro tàn, quần chúng xung quanh im phăng phắc. Chỉ có Trương Tư Tề không ngừng chụp ảnh.
Không biết là ai vỗ tay một cái, sau đó mấy người khác liền vỗ theo, trong nháy mắt tất cả mọi người đều vỗ tay, còn có người hô:
- Tốt quá.
Một người béo mập mặc đồng phục, đầu đầy mồ hôi chen qua đám người tiến vào.
- Phó chủ tịch Dương sao? Tôi chính là đội trưởng đội quản lý thị trường Tề Định, chào mừng phó chủ tịch Dương đến cục chỉ đạo công việc.
Dương Phàm nhìn người béo mập, mặt mày tươi cười này, trên mặt không có chút cảm tình. Quần chúng lập tức trở nên im lặng, lặng lẽ nhìn hiện trường.
Tề Định vẫn cười cười, tiến lên nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, anh nghe tôi giải thích. Quản lý thị trường chúng tôi chấp pháp cũng khó khăn, có đôi khi khó tránh khỏi xảy ra xung đột, tranh cãi, va chạm là không thể tránh khỏi.
Người phụ nữ bị đánh còn chưa đi. Dương Phàm tức giận chỉ tay về chị ta nói:
- Tôi tận mắt thấy người của anh tát chị ta. Chị còn nói là tranh cãi, va chạm sao? Được, tôi đứng ở đây, chờ anh có một lời giải thích cho tôi, chờ anh giải thích với quần chúng.
Dương Phàm nói đầy chính nghĩa, gần trăm quần chúng xung quanh nghe thấy đều lớn tiếng kêu lên:
- Phải có một lời giải thích.
Tề Định luống cuống, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, anh xem có phải vào phòng làm việc nói chuyện không. Cứ như thế này, sau này đội quản lý thị trường chúng tôi sao còn có thể tiến hành công việc?
Dương Phàm cười càng thêm lạnh như băng, nhìn chằm chằm mặt béo ú của Tề Định:
- Ý của anh là, không dùng bạo lực, đội quản lý thị trường không thể nào tiến hành công việc? Anh tốt nhất khẩn cầu ông trời để chị ta không bị thương quá nặng. Nếu không đợi anh chính là nghỉ việc, viết bản kiểm điểm.
Dương Phàm nói xong, quần chúng xung quanh đều kêu tốt. Sau đó Dương Phàm nói với mọi người:
- Tất cả mọi người tránh sang một chút, lấy đường đưa chị gái này đến bệnh viện chữa trị. Tiểu Vương, cậu lái xe sang đây.
Dương Phàm không nhìn Tề Định, bảo Tiểu Vương lái xe tới. Quần chúng không tự giác lui sang hai bên, lộ ra một khoảng đất trống ở giữa, không ai có ý sẽ rời đi.
Tề Định ở bên giải thích một lúc lâu, ý chính là cấp trên có chỉ thị thanh tra việc kinh doanh trong huyện, chỉnh trang đường phố. Có những đồng chí hơi nóng nảy, trong quá trình làm việc quả thực có hành vi bạo lực, thân là đội trưởng xin tự kiểm điểm.
Không lâu sau Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình đã tới. Sau khi hai người tới đều cười cười với Dương Phàm. Hồng Thành Cương đi vào giữa, nói với quần chúng:
- Các đồng chí, tôi là chủ tịch huyện Hồng Thành Cương. Chuyện xảy ra hôm nay, tôi rất đau lòng. Chẳng qua xin mọi người yên tâm. Hôm nay cả ba lãnh đạo huyện đến đây để giải quyết vấn đề cho mọi người. Đảm bảo có câu trả lời thuyết phục cho mọi người.
Chuyện tiếp theo có thể nói rất chấn động. Quần chúng đều báo lên, nói đội quản lý thị trường mấy năm qua đã nhiều lần tiến hành việc dọn dẹp đường phố. Những quán bị dọn đi đều một số quần chúng không có chỗ dựa. Những người có quan hệ tốt sẽ được báo trước, thì không bị xử lý. Vì xin lại được đồ đạc, những người kinh doanh đến nộp phạt. Mỗi lần xin lại được đồ đều thiếu trước hụt sau. Người kinh doanh thông minh một chút, trả ngay mấy chục, hay một trăm ở hiện trường, cùng lắm bị mắng hai ba câu, người của đội quản lý thị trường sẽ bỏ qua.
Sau khi Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình đến, Dương Phàm dần dần ra khỏi trung tâm, lên xe rồi nhắn tin cho Hồng Thành Cương:
- Tôi về trước, giao cho các anh xử lý, phóng viên Trương sẽ có bài báo nói về việc này.
Trương Tư Tề đứng bên cạnh nhìn tin nhắn mà Dương Phàm gửi đi, bất mãn thầm nói:
- Anh là đồ xấu xa, không ngờ bảo em làm cổ vũ cho bọn họ.
Dương Phàm thở dài một tiếng, nói:
- Tin tức xấu, em rất khó được đăng bài. Không bằng biến chuyện xấu thành việc tốt. Anh thấy tiêu đề bài viết ghi là: Lãnh đạo huyện Vĩ Huyền đến tận hiện trường xử lý vụ việc.
Trương Tư Tề nói thầm:
- Không phải là nói tốt cho anh sao, em không có hứng thú.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Đều là người trên một con thuyền mà, khen bọn họ, không khác gì nói tốt cho anh. Hơn nữa bài viết này đúng là xuất phát từ lợi ích của quàn chúng mà.
Trương Tư Tề chu miệng nói:
- Viết thì viết, các người làm quan đúng là không biết xấu hổ. Chị gái kia chảy máu đầu, anh còn lấy đó để tự khen mình.
- Ai. Anh cũng không có biện pháp khác mà, hiện thực buộc anh phải làm như vậy. Đi, về thôi, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Xe không tiếng động rời đi, Hồng Thành Cương ở phía xa xa vẫn đang lớn tiếng nói. Tề Định cúi thấp đầu đứng bên cạnh, đoàn người vây quanh không ngừng lớn tiếng kêu hay.
Về phòng làm việc, Dương Phàm lại vùi đầu vào đống công văn, Trương Tư Tề bật máy tính lên gõ gõ, gần đến trưa, Trương Tư Tề ưỡn ẽo lưng, nói:
- Ai, mệt chết em, viết xong hết rồi. Em gửi đến hòm mail của chị đây.
Vừa nói Trương Tư Tề cầm máy xách tay đi đến bàn của Dương Phàm, đòi lấy dây mạng của Dương Phàm.
Dương Phàm cười nói:
- Có mạng wifi mà. Em quên sao?
Trương Tư Tề cười nói:
- Đúng, em quên mất, em cũng nên gửi về, có khi mai được đưa lên trang nhất đó.
Dương Phàm vội vàng chặn lại, nói:
- Chờ chút, anh xem qua rồi hãy gửi, miễn cô bé này phản anh.
Trương Tư Tề hừ một tiếng, Dương Phàm cầm lấy máy xách tay, từ từ độc. Cũng may cô nàng không viết loạn, chẳng qua bức ảnh chị gái bị đánh chảy máu đầu, nhìn mà có chút giật mình. Dương Phàm suy nghĩ một chút, Tào Dĩnh Nguyên:
- Tiêu đề sửa lại một chút, dùng ngôn ngữ ngắn ngọn, hàm hồ nói một chút là được. Ảnh cũng đừng đưa lên.
Trương Tư Tề kinh ngạc nhìn Dương Phàm, lẩm bẩm nói:
- Anh thật dối trá.
Vừa nói liền đứng bên cạnh Dương Phàm, gõ gõ theo ý Dương Phàm. Dương Phàm thấy Trương Tư Tề hơi bất mãn, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ. Là một thành viên lãnh đạo huyện, báo tỉnh mà xuất hiện tin tức xấu, mình cũng có trách nhiệm. Hơn nữa nếu chuyện này mà báo tỉnh nêu rõ, liên minh mới thành lập sẽ gặp nhiều đả kích và phên phán, rất có thể?
Có lẽ Trương Tư Tề cũng hiểu suy nghĩ của Dương Phàm, nên cũng biết phải che giấu việc này, cho nên mới ngoan ngoãn thay đổi theo ý Dương Phàm.
Bài báo cuối cùng đổi thành khi đội quản lý thị trường chấp pháp, có tranh cãi với quần chúng, lãnh đạo huyện kịp thời xuất hiện, ngăn cản tình hình xấu hơn, trao đổi trực tiếp với quần chúng về việc thi hành pháp luật một cách văn minh, xử lý một vài thành viên thi hành một cách thô bạo.
Nói tóm lại đây là bài báo đã được thay đổi, ảnh chỉ là lãnh đạo làm việc ở hiện trường. Ảnh chị gái bị chảy máu đầu đã bị Dương Phàm loại bỏ.
Sau khi làm xong mọi việc, Trương Tư Tề gửi mail, cả người mệt mỏi dựa vào ghế, ôm tay Dương Phàm.
Dương Phàm biết nàng có chút bất mãn, kéo Trương Tư Tề vào lòng. Trương Tư Tề ưỡn ưỡn hai cái, nhưng vẫn nghe theo ngồi lên đùi Dương Phàm. Sau nụ hôn hôm đó, Trương Tư Tề đã thích ứng với các động tác thân thiết. Dương Phàm thở dài hôn lên mặt trắng mịn của nàng:
- Đừng giận, hiện thực là như vậy mà.
Trương Tư Tề miễn cưỡng dựa vào vai Dương Phàm, nhắm mắt, nhỏ giọng nói:
- Em biết chỗ khó xử của anh, nếu là nơi khác, em nhất định sẽ viết chân thực.
Dương Phàm ôm eo nàng, dán sát mặt vào nhau không muốn nói chuyện, hai người cứ như vậy ngồi đó, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ, lúc này mới vội vàng về vị trí của mình.
Nguồn truyện: Truyện FULL- Ai đó?
- Phó chủ tịch Dương, là tôi.
Ngoài cửa vang lên tiếng của Hồng Thành Cương. Dương Phàm vội vàng đi ra mở cửa, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, người này đúng là biết điều.
Mời Hồng Thành Cương vào, Dương Phàm đầu tiên là cho hắn xem bài viết, Hồng Thành Cương nghe nói có thể đăng trên báo tỉnh, không khỏi có chút kích động, một lát mới lấy lại bình tĩnh.
- Phó chủ tịch Dương, tôi cảm thấy chuyện hôm nay, có thể có làm mấy điểm đột phá. Vĩ Huyền quả thực cần phải chỉnh lý lại một lần. Chỉ cần chúng ta chiếm đa số trong thường ủy, tất cả đều có thể thuận lợi tiến hành.
Dương Phàm nghe xong không khỏi gật đầu:
- Chủ tịch Hồng, tình hình khu hiện tại của chúng ta rất khó khăn, tôi có mấy đề nghị, mời anh suy nghĩ một chút.
Hồng Thành Cương cười nói:
- Mời nói.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Giảm bớt nguồn chi của chính quyền, trả lại phòng của khách sạn Vân Lĩnh. Số xe chính quyền đang sử dụng thừa thãi, đề nghị đấu giá một phần. Còn có chuyện trang trí trong trụ sở chính quyền, tôi ngồi làm việc trong căn phòng xa hoa như vậy, cả người không được thoải mái.
Trương Tư Tề lúc này cũng nói vào một câu:
- Đề nghị này nếu có thể được quán triệt từ trên xuống dưới, tôi nghĩ là một tin tức rất tốt.
Hồng Thành Cương nghe vậy, mắt không khỏi sáng lên nói:
- Tôi thấy hiện tượng tiếp khách của huyện cũng rất nghiêm trọng, tôi thấy vấn đề này cũng phải quản lý chặt. Đề nghị này tốt nhất do phó bí thư Hạ đưa ra trong hội nghị thường ủy.
Hai người bàn bạc mấy vấn đề chi tiết, Trương Tư Tề ngồi bên cạnh đảm nhiệm chức thư ký, không ngừng gõ bàn phím ghi lại nội dung. Dương Phàm và Hồng Thành Cương hiểu rất rõ, những điều này chính là chuẩn bị đạn pháo nhằm đối phó Lô Trò sắp về. Lô Trò vừa về nhất định sẽ triệu tập hội nghị thường ủy, đoạt lại quyền khống chế tài chính mà Dương Phàm mang về. Mấy người Dương Phàm tạo thành một liên minh có chung lợi ích, phải đoàn kết lại cùng nhau phản kích.
- Hai hôm nữa đồng chí Trầm Ninh sẽ xuống tiếp nhận chức vụ trưởng phòng công an. Chức vụ bí thư đảng ủy công an tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ. Chỉ là cấp bậc của đồng chí Trầm Ninh hơi thấp một chút, ở trên thị chỉ là một chỉ đạo viên, có chút khó khăn.
Dương Phàm vừa nói vừa dùng tay gõ gõ mặt bàn. Hồng Thành Cương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vấn đề cấp bậc không cần lo lắm, có thể chủ trì công việc là được, cùng lắm không cần thường ủy.
Dương Phàm bất đắc dĩ thở dài nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy, làm nửa năm, một năm, tăng một bậc là danh chính ngôn thuận. Chức trưởng phòng công an phải nắm chặt.
Thấy đã đến giờ cơm trưa, Hồng Thành Cương không khỏi cười nói:
- Buổi trưa cùng nhau đi ăn chứ.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Tôi hẹn với trưởng phòng Tô rồi.
Hồng Thành Cương không khỏi có chút nghi hoặc, ra vẻ tùy ý hỏi:
- Sao? Cậu và trưởng phòng Tô quen nhau từ trước?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không phải, tôi sao có thể nhận thức chị ta. Chẳng qua con chị ta đang học ở đại học Bắc Kinh, đang trong kỳ thi. Tôi có thể tìm một giáo sư hướng dẫn, lúc thi cũng có lợi một chút.
Trong mắt Hồng Thành Cương lóe lên một tia khâm phục, khẽ gật đầu nói:
- Như vậy đúng là nắm được mệnh mạch của cô ta. Cậu mau đi thôi. Tôi tìm phó bí thư Hạ bàn bạc một chút xem còn cần chuẩn bị gì không.
Hồng Thành Cương rời đi trước, Trương Tư Tề lạnh lùng hừ một tiếng:
- Các người đều là quan chức ngu muội.
Dương Phàm ôm vai Trương Tư Tề:
- Em không nói như vậy, ai không muốn thăng chức chứ? Anh muốn thăng chức chỉ là vì muốn làm những chuyện thực tế cho người dân. Em cũng thấy đó, anh đến Vĩ Huyền, làm tất cả mọi việc cũng là vì làm cho kinh tế địa phương có cơ hội phát triển. Vĩ Huyền có rất nhiều chuyện, bây giờ em thấy chỉ là một góc mà thôi.
Trương Tư Tề trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái nói:
- Anh cho em là kẻ ngu à? Trên đường xuống đây, em cảm thấy đường có vấn đề. Hơn nữa hôm qua đi qua quảng trường kia, anh cũng nhìn xem nó cũ nát có ra cái gì không? Các bức điêu khắc sắp sụp đến nơi. Gạch lát cũng sắp hỏng đến nơi, đều là các công trình cặn bã. Chuyện này em cũng muốn báo lên trên một chút, anh đừng ngăn em đó.
Dương Phàm cười khổ một tiếng, cầm tay Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:
- Anh cản em làm gì? Chẳng qua lúc em phỏng vấn tốt nhất không nên quá rõ ràng, còn có phải nhằm đúng thời cơ mới được đăng báo.
Trương Tư Tề khẩn trương, đẩy Dương Phàm ra, trừng mắt nói:
- Anh đó, sao lại suy nghĩ nhiều như vậy? Quá âm hiểm, sao em lại để ý đến anh chứ?
Dương Phàm cười hắc hắc, ôm lấy mặt nàng, hôn mạnh một cái. Trương Tư Tề cố gắng chống cự một lát, sau đó hôn lại, hai tay từ đẩy biến thành ôm Dương Phàm.
Một lúc sau, Dương Phàm buông ra, vô cùng đắc ý nói với Trương Tư Tề:
- Anh không phải âm hiểm, mà là giỏi dùng mưu trí.