Sự kiên quyết của Dương Phàm, làm Hồng Thành Cương có đôi chút không hài lòng. Chẳng qua Hồng Thành Cương là do Hạ Trì Dân đề bạt, lại thấy thái độ của Quý Vân Lâm với Dương Phàm, cũng miễn cưỡng chấp nhận sự ngang ngược và cố chấp này của Dương Phàm. Quan trọng chính là Dương Phàm bây giờ còn chưa thò tay ra, không thể nói lung tung.
Hồng Thành Cương cẩn thận suy nghĩ, thực ra tình hình Vĩ Huyền bây giờ, hắn tuy là chủ tịch chủ trì công việc, nhưng trên thực tế không thể chỉ huy rất nhiều ngành. Gọi điện đến 110, người ta cũng có thể bảo đến muộn, còn có gì mà không bỏ được? Trong lòng dù rất không hài lòng, nhưng tình hình bây giờ cũng chỉ có thể liên minh với Dương Phàm, Hạ Tiểu Bình, hình thành một liên minh tiến có thể công, lui có thể thủ.
Gần như là trong nháy mắt, Hồng Thành Cương đã có quyết định, đè chặt sự không hài lòng với Dương Phàm xuống:
- Được rồi, tôi sẽ nói ý của cậu với ngân hàng Huy Thương.
Dập máy Hồng Thành Cương dựa theo ý của Dương Phàm, nói cho ngân hàng Huy Thương một câu trả lời không rõ ràng, tỏ vẻ khoản vay không cần gấp như vậy. Về phần mời ăn cơm thì dù sao cũng chưa nói, Hồng Thành Cương quyết định không nói nữa, trực tiếp về Vĩ Huyền.
Quý Vân Lâm đang định có việc phải ra ngoài thì điện thoại vang lên. Cầm lên thì thấy là giám đốc ngân hàng Huy Thương gọi đến, nghe thấy lời oán giận của đối phương, nói cái gì mà nể mặt Quý Vân Lâm mới chấp nhận cho vay, làm cho phó chủ tịch Dương của Vĩ Huyền nói với hai tập đoàn, vậy mà đối phương lại không nể mặt. Tóm lại hình như Quý Vân Lâm rất mất mặt, cũng có ý Dương Phàm là người rất to gan, không nể mặt chủ tịch huyện, không nể mặt chủ tịch thị, còn nói cái gì mà chiều này nếu Dương Phàm không gọi điện đến nói rõ tình hình, như vậy rõ ràng không coi trọng ngân hàng Huy Thương, không coi trọng chủ tịch Quý.
Quý Vân Lâm nghe xong rất bất mãn. Không phải bất mãn với thái độ của Dương Phàm, mà là bất mãn với thái độ của ngân hàng Huy Thương. Nói như thế nào thì ta ít nhiều cũng vất vả kéo mối làm ăn về cho ngươi, các ngươi còn không biết xấu hổ đưa ra điều kiện? Dương Phàm là ai, các ngươi không đi mà hỏi thăm từ trước, có ý tốt tiết lộ một chút, cho các ngươi biết tiểu tử đó rất có năng lượng. Lời lẽ phải khách khí một chút, như vậy rất có lợi cho sự phát triển của ngân hàng sau này. Các ngươi giỏi, dám phản lại, có ý gì? Dựa vào ta mà chèn ép các huyện sao?
Cố gắng nghe hết, Quý Vân Lâm rất bất mãn, nói với giám đốc Quý:
- Lão Lưu, không thể nói như vậy. Chính quyền một huyện muốn vay tiền ngân hàng địa phương, đây là rất nể mặt các người. Khoản vay của Vĩ Huyền, tôi không thể nào dùng mệnh lệnh hành chính. Tôi đề nghị anh mau làm các chuyện, tranh thủ quyết định xong chuyện khoản vay. Như vậy sẽ rất có lợi cho việc phát triển sau này của ngân hàng Huy Thương.
Quý Vân Lâm nói xong liền dập máy, miệng nhếch lên hừ một tiếng. Trong lòng nói Dương Phàm này, bây giờ ta mọi việc cũng không thể nào nghiêm mặt nói với hắn, các ngươi giỏi rồi.
Dương Phàm vừa tắt máy, cảm thấy phía ngân hàng không thể nào bỏ qua được, đi về phòng mình, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy phải đánh vào ngân hàng nông nghiệp. Về khoản vay, nếu từ trên ra lệnh xuống sẽ đắc tội với người. Chỉ có thể từ cấp trên trực tiếp đè xuống mà thôi.
Chẳng qua các thao tác cụ thể, Dương Phàm cũng không phải người trong nghề. Hắn nghĩ nên tìm người hỏi một chút. Dương Phàm nghĩ một chút, nghĩ đến Mẫn Kiến, cục trưởng cục tài chính.
Mẫn Kiến đang ở trong phòng làm việc, điện thoại di động trong ngăn bàn vang lên, rút ra nhìn thì thấy là số của Dương Phàm, lập tức nhận điện.
Sau khi Dương Phàm nói ra ý của mình, Mẫn Kiến có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Dương Phàm lại hỏi mình. Đây có phải là một tín hiệu đáng mừng không? Nghĩ tới nghĩ lui, Mẫn Kiến cảm thấy rất có khả năng. Đừng nhìn Dương Phàm bây giờ chỉ là một phó chủ tịch huyện, lại là huyện khó khăn. Nhưng gần đây chủ tịch Quý và bí thư Lý rất khen ngợi Dương Phàm, đã biểu dương trong mấy hội nghị liền. Mẫn Kiến mặc dù đang ngả về phía Lý Thụ Đường, nhưng quan hệ tốt với Dương Phàm cũng không hề mâu thuẫn.
Nghe Dương Phàm nói, Mẫn Kiến suy nghĩ một chút, đưa ra một ý kiến với Dương Phàm:
- Cậu xem có thể như vậy không, tìm thời gian tôi hẹn giám đốc Nhuế ngân hàng nông nghiệp, gọi cậu cùng đi ăn cơm, địa điểm cậu chọn. Lát nữa tôi sẽ hỏi thăm sở thích của giám đốc Nhuế cho cậu, cậu biết mà chuẩn bị. Tình hình Vĩ Huyền bây giờ cũng được, ngân hàng nông nghiệp thị có thể bỏ vốn.
Dương Phàm do dự một chút, nhỏ giọng nói với Mẫn Kiến:
- Giám đốc Tiền ngân hàng nông nghiệp tỉnh nói có tác dụng gì không? Nếu được thì anh cảm thấy nói lúc nào thì tốt nhất?
Những lời này làm Mẫn Kiến có cái nhìn khác hẳn về Dương Phàm. Có quan hệ như vậy mà còn cẩn thận thế, không dễ dàng gây áp lực từ trên xuống. Điều này rất hiếm với người trẻ tuổi. Dương Phàm làm việc rất cẩn thận.
Mẫn Kiến suy nghĩ một chút, cười khen ngợi:
- Như vậy đi, trước hết làm cho công việc hoàn thành tám mươi phần trăm, sau đó cấp trên gọi điện xuống, tôi thấy như vậy sẽ rất thuận lợi.
Dương Phàm nghe xong liên tục gật đầu nói:
- Vậy thì được, cứ làm theo lời anh.
Dập máy, Dương Phàm có chút suy nghĩ. Ngân hàng nông nghiệp đang là chủ nợ lớn của chính quyền Vĩ Huyền, cho dù không vay được thì cũng phải giữ mối quan hệ tốt. Có phải là nên thông qua lần tiếp xúc này, giảm chút lãi không nhỉ. Đầu tư của điện tử Hòa Tinh sắp được ký kết, qua chuyện này có thể kiếm được chút lợi hay không?
Dương Phàm gọi điện cho Du Nhã Ny, nói mấy câu..... rồi chuyển đề tài sang chuyện ngân hàng. Du Nhã Ny nghe rõ Dương Phàm có ý định lợi dụng tài chính, cười mắng:
- Con sói nhỏ đáng chết này, bọn chị là công ty, sao dám đắc tội với ngân hàng? Điện tử Hòa Tinh của chị, sáu mươi phần trăm tiền là thông qua ngân hàng Kiến Thiết. Em bảo chị chuyển tiền vào ngân hàng nông nghiệp, không phải làm khó chị à? Em muốn cũng đừng có suy nghĩ này trong đầu.
Dương Phàm vội vàng giải thích:
- Em đây chỉ là một suy nghĩ mà thôi.
Du Nhã Ny không hề giận, chẳng qua chỉ ra vẻ giận, nói:
- Con sói con đáng chết, người ngủ không với em, cũng giúp em làm không ít chuyện. Chị ở Uyển Lăng mà buổi tối cũng không đến với người ta.
Dương Phàm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Chị, sao lại nói như vậy chứ? Hơn nữa Trương Tư Tề đang ở Vĩ Huyền, nói là xuống viết bài. Chị nói em sao có thể đi Uyển Lăng chứ?
Du Nhã Ny kinh ngạc nói:
- Không thể nào? Cô bé này sao thế? Sao lại đưa lên tận cửa chứ? Có chị và Chúc Vũ Hàm là đủ rồi, đừng thêm người nữa nhé.
Dương Phàm hừ hừ hai tiếng, không thể nói ra. Du Nhã Ny coi như đã thành công, cười cười nói:
- Sao? Giận à? Em mau đuổi cô bé đó đi, hoặc tìm lý do phải về Uyển Lăng. Hai hôm nữa chị phải về Nam Kinh.
Dương Phàm hiểu Du Nhã Ny đang tiến hành báo thù mình chuyện lần trước. Lần trước ở trong khách sạn, Dương Phàm làm Du Nhã Ny lăn qua lăn lại. Xem ra hai ngày tới phải tìm cơ hội về thu thập người phụ nữ này mới được.
- Em sẽ cố hết sức. Gần đây rất bận, nếu không chị xuống đây?
Dương Phàm cười xấu xa, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ thu thập người đầy xấu xa. Nếu như thừa dịp chưa có muỗi, ở vùng đồi núi làm cho Du Nhã Ny lăn qua lăn lại đến chết khiếp?
Du Nhã Ny do dự một chút, nói:
- Chị xuống như thế nào? Cô bé đó đang ở đấy mà?
Dương Phàm nói với giọng đầy hấp dẫn:
- Tối cô ấy ngủ ở khách sạn Vân Lĩnh, em ngủ ở nhà khách. Trời tối là em đuổi cô ấy đi, chị đến là được.
Du Nhã Ny không khỏi ngứa ngáy trong lòng, giả vờ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, tối chị đến.
Dương Phàm cười hắc hắc nói:
- Nhớ mang theo cả lái xe đó, đừng để mình không còn sức lái xe về.
Vừa nói liền vội vàng tắt máy, suy nghĩ đó trong đầu giống như cỏ mùa xuân phát triển rất nhanh.
Mặc dù hai người, một chưa kết hôn, một là quả phụ, nhưng gặp gỡ đúng là vụng trộm. Từ trộm đúng là làm cho đàn ông và phụ nữ cảm thấy rất hưng phấn.
Dập máy, Dương Phàm gọi Vương Vĩ Tân, dẫn hắn vào phòng, sau đó nói với Vương Vĩ Tân:
- Đây là phóng viên báo tỉnh, anh đi bố trí chỗ nghỉ cho cô ấy.
Vương Vĩ Tân kinh ngạc nói:
- Phóng viên Trương tối không.... thể ngủ ở nhà khách, nơi này không tiện nghi.
Cũng may Vương Vĩ Tân phản ứng nhanh, vội vàng đổi giọng, không nói câu
"không ngủ với anh sao"Trương Tư Tề nghe ra, trợn mắt nhìn Vương Vĩ Tân một cái. Vương Vĩ Tân vội vàng xoay người chạy đi, vừa lau mồ hôi, tim đang đập mạnh.
Trương Tư Tề thấy Vương Vĩ Tân đã đi ra ngoài, đứng lên đi đến bên cạnh Dương Phàm. Thấy Dương Phàm đang cố nhịn cười, hừ một tiếng:
- Anh và chánh văn phòng kia đều không phải người tốt.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLDương Phàm không hề giận, cười nói:
- Có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung. Em từ đâu mà lại nhìn ra anh không phải người tốt?
Trương Tư Tề trừng mắt nói:
- Em còn vu oan anh sao? Vừa nãy không phải rõ ràng anh cũng nghe thấy hắn nói tối em sao có thể không ngủ cùng anh. Nhìn anh nghe xong rất vui mừng. Đúng là kẻ có trái tim xấu xa, đồ lưu manh.
Dương Phàm nhìn cô bé đang hậm hực, trong lòng không khỏi nhộn nhạo. Hai người từ lúc quen nhau đến bây giờ, ngay cả tay cũng không nắm, đúng là có chút nghiêm túc quá. Học sinh cấp hai bây giờ cũng nắm tay nhau đi đường. Dương Phàm cảm thấy mình quá đứng đắn với Trương Tư Tề, chẳng có tiềm chất cầm thú gì cả.
Trương Tư Tề tức giận thở hổn hển, ngực nhấp nhô nhiều hơn hẳn lúc trước. Có thể là vì trong phòng không bật điều hòa, buổi chiều khá nóng nên Trương Tư Tề đã cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một chiếc áo mỏng dính bên trong, cổ áo không rộng, chỉ có thể thấy được một mảnh da thịt trắng nõn.
Lần đầu tiên chăm chú nhìn Trương Tư Tề như vậy. Nói về sắc đẹp thì nàng còn hơn cả Du Nhã Ny, chỉ có vẻ ngây thơ hơn, nhưng lại hơn ở tuổi trẻ. Chiếc quần jean bó sát người tạo thành đường cong quyến rũ, từ dưới nhìn lên trên, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt hơi chút khẩn trương và bối rối của nàng.
- Sao anh lại nhìn em như vậy? Đừng làm loạn đó.
Dương Phàm từng bước đi về phía trước, Trương Tư Tề hoảng sợ lui lại, nhưng kết quả vẫn bị Dương Phàm ép tới gần. Nàng phải lui lại đến tận vách tường, không thể lui tiếp mới nói lời phản đối cuối cùng.
Dương Phàm cao hơn Trương Tư Tề một cái đầu, đưa hai tay ra chẳng khác nào cho nàng tiến vào lòng mình. Dùng lời nói cũng không thể làm Dương Phàm buông tha. Trương Tư Tề nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập đã bán đứng tâm trạng của nàng lúc này, khẩn trương mà mong đợi.
Trương Tư Tề không thấy mưa to gió lớn tập kích, chỉ cảm thấy trán mình hơi nóng lên, không có công kích nào khác. Vội vàng mở miệng ra nhìn, một đôi mắt đang từ trên cao nhìn xuống, vội vàng nhắm mắt lại. Trương Tư Tề không biết làm như thế nào, nghĩ đến một bài hát rất xưa, câu đầu tiên hình như là thế này:
- Làn môi âu yếm nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt em, em như mặt trời đỏ rực....
Mặc dù lúc này Trương Tư Tề không cảm thấy được sự âu yếm của Dương Phàm giống lời bài hát, nhưng tâm trạng lại có vài phần tương tự, vẻ mặt cũng thế, đỏ mặt cúi đầu, khí phách đầy nam tích của hắn đang làm nàng nhũn đi.
Dương Phàm không hề giả vờ đứng đắn. Vốn cũng có chút ý muốn làm tới, tiếc rằng khi nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, hắn không có chút suy nghĩ sẽ khinh nhờn cô bé này. Trương Tư Tề lúc này trông rất trong sáng và bất lực. Dương Phàm đúng là không đành lòng.
Giờ phút này, Dương Phàm đang có suy nghĩ hoàn toàn đối lập nhau.... biết rõ mình thực ra là một kẻ rất tà ác, vậy mà tại sao....
Khẽ thở dài một tiếng, Dương Phàm vẫn không thể nhịn được, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó lập tức xoay người muốn ra khỏi hiện trường rất có khả năng gây án này.
Một điều ngoài ý muốn xuất hiện, Trương Tư Tề vẫn bị động chống cự đột nhiên mở mắt, ôm lấy cổ Dương Phàm, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào mặt Dương Phàm.
- Không cho đi, nụ hôn đầu tiên của người ta cứ thế mà mất, nhưng còn chưa biết được hương vị của nó.
Trương Tư Tề vừa nói liền dũng cảm kiễng chân lên, chu miệng đến gần. Hai tay Dương Phàm gần như là vô thức đặt lên bờ mông tròn trịa, theo bản năng nâng lên cao, giúp Trương Tư Tề được chủ động.
Dương Phàm được mấy người phụ nữ lớn tuổi hơn dạy dỗ, hôn quá thành thạo, dễ dàng lấy được lưỡi cô bé, sau đó quấn lấy nhau. Ngạc nhiên chính là Dương Phàm thấy mình không hề động tay động chân gì thêm. Hai tay rất nghiêm chỉnh đặt trên bờ mông nàng, không hề có động tác sờ bóp người bình thường.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, Trương Tư Tề rốt cuộc không thở được, nhẹ nhàng đẩy Dương Phàm ra, mặt đỏ như ánh trời chiều, thở hổn hển, nhỏ giọng nói:
- Em chút nữa thì không thở được nữa, chút sức lực cũng không còn.
Dương Phàm khẽ cười, nắm tay Trương Tư Tề, cùng nhau nằm trên giường. Trương Tư Tề vùi đầu vào lòng Dương Phàm, tìm tư thế nằm thích hợp nhất, trong miệng lí nhí nói:
- Sao mà được chứ, mới gặp có mấy lần mà đã bị anh chiếm tiện nghi thế này rồi.
Dương Phàm hiếm khi chỉ có tình thương mà không có ý khinh nhờ, nhẹ nhàng ôm Trương Tư Tề, nhỏ giọng nói:
- Em cảm thấy thế này là thiệt, vậy có thể tìm anh đòi chỗ tốt.
Trương Tư Tề ngẩng đầu trừng mắt nhìn Dương Phàm:
- Anh có thể cho em chỗ tốt gì? Anh không khi dễ, bỏ rơi em là tốt lắm rồi. Mệt quá, người ta muốn đổi tư thế.
Phụ nữ đều quái lạ như vậy, sau những nụ hôn nồng nhiệt, khoảng cách giữa hai người lập tức không còn tồn tại. Trương Tư Tề cũng to gan lớn mật, coi chân Dương Phàm là cái gối, một chút lo lắng cũng không có. Bộ ngực cao vút căng tròn lại lộ ra ngay trước mắt Dương Phàm.
Dương Phàm không tự giác nhắm mắt lại, dựa vào tường, trong đầu hiếm khi không suy nghĩ đến chuyện đó, cứ ngồi như vậy cảm nhận mái tóc mềm mại của nàng đang khẽ cọ xát trên đùi, ngửi mùi thơm cơ thể.
Thời gian gần như ngưng lại, hai người vẫn cứ giữ tư thế đó. Không biết bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa:
- Phó chủ tịch Dương, hết giờ rồi, ăn tối thôi.
Dương Phàm mở mắt ra, phát hiện Trương Tư Tề không ngờ đã ngủ rất say. Ngủ như một đứa bé không biết gì hết.
Cảm thấy đùi hơi tê dại, Dương Phàm không khỏi khẽ phát ra tiếng kêu, muốn cử động chân lại thấy rất khó khăn. Động tác nhỏ này làm Trương Tư Tề tỉnh lại.
- Ai. Xấu hổ quá, em xoa bóp giúp anh.
Trương Tư Tề bật dậy nhanh như chớp, hai tay bóp bóp, nắn nắn chân Dương Phàm. Có một vấn đề Trương Tư Tề lại bỏ qua, chính là bóp hơi cao quá, mấy lần vô tình chạm vào bảo bối Dương Phàm, tiểu tử này ngẩng đầu lên.
Vương Vĩ Tân ngoài cửa có lẽ đoán được gì đó, rất biết điều lặng lẽ rút đi.
Trương Tư Tề rốt cuộc cũng nhìn thấy chỗ đó, mặt lập tức đỏ hồng lên, nhảy dựng lên đứng dưới giường, lè lưỡi với Dương Phàm:
- Anh thật lưu manh.
Dương Phàm tức giận trừng mắt nhìn nàng, không khỏi cười khổ. Điện thoại di động vang lên, Trương Tư Tề chạy đến trước, lấy máy điện thoại của Dương Phàm ra, nhìn thì đúng là cái mà mình tặng, nàng lại tươi cười.
- Anh vẫn dùng máy này à.
Dương Phàm cười nói:
- Không cần tiền, sao anh lại không dùng?
- Anh đáng ghét, sớm biết như vậy không mua cho anh.
Tuy là nói như vậy, nhưng Trương Tư Tề vẫn rất vui.
Dương Phàm cầm lấy điện thoại nhìn thì thấy do Hồng Thành Cương gọi tới. Nghe điện, Hồng Thành Cương trầm giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, tối nay tôi hẹn phó bí thư Hạ, cùng ăn bữa cơm. Ngoài ra có một tin tức không tốt lắm muốn thông báo với cậu.
Dương Phàm ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói:
- Tin tức gì?
Hồng Thành Cương nói:
- Qua điện thoại không thể nói ra, lát nữa cậu đến Hương mãn lâu, gặp mặt rồi nói.
Dương Phàm nghe thấy giọng điệu như vậy liền biết đã xảy ra chuyện. Trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người định bí mật phản công, bị tay chân của Hồng Thành Cương biết được?
Khả năng này không phải không có. Nhưng đám người Bộ Vân có thủ đoạn gì được chứ? Dương Phàm dù sao cũng mới vào chốn quan trường, đúng là phần tử cậy mạnh, nhưng mưu lược vẫn kém một chút. Trên thực tế trước kia Chu Minh Đạo từng nói với Dương Phàm, có vô số chiêu thức chỉnh người không cần thấy máu, cho ngươi muốn khóc cũng không được.
Một cuộc điện thoại làm Dương Phàm khẩn trường, đồng thời cũng ý thức được cái huyện Vĩ Huyền này, mình vẫn chỉ là người từ bên ngoài đến. Dương Phàm hiển nhiên sẽ nghĩ đến Bộ Yên, không phải người phụ nữ này bị niêm phong trang trại trà nên muốn trả thù mình đó chứ? Khả năng này rất cao.
Trương Tư Tề thấy mặt Dương Phàm không đúng, vội vàng hỏi:
- Anh sao thế?
Dương Phàm nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy chỗ có thể nhắm vào mình bây giờ hình như không nhiều, không khỏi cười đầy tự tin:
- Không có gì, đi, anh đưa em đi ăn.
Đến Hương mãn lâu, tìm được phòng mà Hồng Thành Cương nói. Lúc Hồng Thành Cương ra mở cửa thấy có thêm Trương Tư Tề, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Dương Phàm giải thích:
- Đây là Trương Tư Tề bạn gái tôi. Cô ấy ở đây sẽ có chỗ tốt....
Lời giải thích mập mờ, Hồng Thành Cương một chút liền nghĩ đến cô gái này nhất định là có thế lực rất cao, là một trong những chỗ dựa của Dương Phàm.
Sau khi ba người ngồi xuống, Dương Phàm cười hỏi:
- Phó bí thư Hạ đâu? Sao còn chưa tới?
Hồng Thành Cương nhăn nhó nói:
- Lát nữa sẽ tới. Bây giờ vừa lúc có một chuyện muốn nói với cậu. Là như thế này, tôi vừa mới về đến Vĩ Huyền thì nhận được tin tức. Đám chết tiệt phòng giáo dục đang kích động trường học các xã đình công, bắt chính quyền phát hết tiền lương mới bằng lòng dạy trở lại. Còn có, sáng mai có thể có không ít giáo viên đến chặn trước cửa tòa nhà chính quyền, yêu cầu phát hết tiền lương.
Dương Phàm nghe thấy chuyện này liền hiểu thị có ý gì. Đây không phải là Bộ Yên làm trò quỷ, mà là có người đang lao về phía tiền. Dương Phàm đối với chuyện như thế này đúng là còn thiếu kinh nghiệm. Nhưng trên mặt lại không hề để lộ, mà là ra vẻ cẩn thận suy nghĩ.
Lúc này Trương Tư Tề ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Chút tài mọn, biện pháp là bỏ ra khoảng triệu giải quyết một vấn đề tiền lương, sau đó phái người xuống gõ hiệu trưởng mấy trường đó. Chỉ cần trường nào gần đây có công trình liền kiểm tra thật chặt cho em, không một ai là sạch sẽ.
Dương Phàm và Hồng Thành Cương không khỏi kinh ngạc nhìn nhau, lại nhìn Trương Tư Tề. Thấy cô bé này trong nháy mắt đã tìm ra biện pháp, trong lòng không khỏi thầm xấu hổ.
- Cứ làm như vậy đi. Phó bí thư Hạ có người ở phòng chống tham nhũng, lát nữa hắn tới, bảo hắn lập tức gọi điện thoại. Ngày mai trước hết đi điều tra mấy trường học có công trình xây dựng trong nửa năm nay, làm giống thật, hù chết đám chết tiệt này.
Hồng Thành Cương hung hăng nói, lúc này Hạ Tiểu Bình đẩy cửa đi vào, vừa vào đã vội vàng nói:
- Lại xảy ra chuyện, Lô Trò muốn về.
Dương Phàm nhíu mày, đây chẳng lẽ là điềm báo trước khi phản kích?