Kayaba mím môi và dang rộng hai tay ra đầy phấn khích.

“Việc này thật bất ngờ. Giống hệt như kịch bản game RPG console độc lập phải không? Đáng ra cô ấy phải không thể hồi phục từ trạng thái tê liệt chứ… Vậy ra những việc như thế này thật sự có thể xảy ra…”

Nhưng tâm trí tôi không hề ghi nhận những gì ông ta nói. Tôi thấy như thể tất cả cảm xúc của tôi đều biến mất, như là tôi đang rơi xuống vực thẳm không đáy và bị nhấn chìm bởi nỗi tuyệt vọng.

Tôi không còn lí do để làm bất kì điều gì nữa.

Dù là chiến đấu ở thế giới này, trở về thế giới thực, hay tiếp tục sống sót, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đáng lẽ trước đây tôi nên tự vẫn khi sự bất lực và yếu đuối của bản thân đã dẫn đến cái chết của những người cùng guild. Nếu tôi đã làm vậy thì tôi sẽ không gặp Asuna, và tôi cũng sẽ không gây ra cùng lỗi lầm đấy nữa.

Ngăn cản Asuna tự vẫn – thật là ngu ngốc và bất cẩn khi nói ra những lời đó. Tôi vẫn chẳng hiểu ra điều gì hết. Như thế này – với trái tim trống rỗng, làm sao tôi có thể tiếp tục sống nữa…

Tôi nhìn thanh liễu kiếm của Asuna đang sáng lấp lánh trên mặt đất. Tôi đưa tay trái ra và nắm lấy nó.

Tôi cố tìm sự tồn tại của Asuna trên thanh kiếm mỏng manh đó, nhưng không có gì cả. Không còn chút dấu vết nào trên thanh kiếm sáng bóng lạnh lẽo kia về chủ nhân của nó. Với thanh kiếm của mình trong tay phải và thanh kiếm của Asuna trong tay trái, tôi từ từ đứng dậy.

Không còn gì quan trọng nữa. Tôi chỉ muốn đi tìm cô ấy với những kỉ niệm trong khoảng thời gian ngắn ngủi chúng tôi sống với nhau.

Tôi nghĩ mình nghe thấytiếng ai đó gọi từ phía sau.

Nhưng tôi không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi về phía Kayaba và nâng thanh kiếm lên. Tôi loạng choạng tiến tới chỗ ông ta và đâm thẳng kiếm tới.

Kayaba nhìn một cách thương hại những chuyển động của tôi, chẳng thể gọi đó là kỹ năng hay đòn tấn công— ông ta dễ dàng gạt lưỡi kiếm của tôi bằng chiếc khiên và đẩy nó bay đi, trong khi thanh trường kiếm trong tay phải đâm thẳng vào ngực tôi.

Tôi nhìn vô cảm vào thanh sắt bóng loáng đang đâm sâu vào cơ thể tôi. Tâm trí tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng. Tất cả những gì còn lại chỉ là hoàn toàn cam chịu rằng mọi thứ đã kết thúc.

Nhìn từ khóe mắt, tôi có thể thấy thanh HP của mình đang từ từ giảm dần. Không biết có phải do các giác quan vẫn còn nhanh nhạy từ trận chiến lúc nãy không, nhưng tôi cảm giác như mình có thể thấy từng chấm một biến mất. Tôi nhắm mắt lại với hy vọng hình ảnh nụ cười của Asuna sẽ hiện lên trong tâm trí trống rỗng của mình.

Nhưng dù cho tôi đã nhắm mắt, thanh HP vẫn không biến mất. Nó vẫn nhấp nháy và giảm dần. Tôi cảm thấy như vị thần có tên hệ thống, đã cho phép tôi sống tới giờ, đang chờ đợi giây phút cuối cùng. Chỉ còn lại mười chấm, rồi năm chấm, rồi—

Rồi, bỗng nhiên tôi cảm thấy cơn tức giận trào dâng mà tôi chưa từng bao giờ trải qua.

Chính tên khốn này. Chính hắn là kẻ đã giết chết Asuna. Đấng sáng tạo Kayaba chỉ là một phần nhỏ trong đó. Kẻ đã xé nát cơ thể của Asuna và dập tắt tinh thần của cô ấy, sự hiện diện của nó đang ở ngay xung quanh tôi – chính là hệ thống, vị tử thần số đã cười nhạo sự ngu ngốc của những người chơi và vung lưỡi hái xuống một cách tàn nhẫn—

Chúng ta là cái quái gì vậy? Chúng ta chỉ là những con rối ngu ngốc bị điều khiển bởi những sợi dây bất khả xâm phạm của hệ thống SAO ư?

Thanh HP của tôi biến mất hoàn toàn như thể đang cười nhạo sự tức giận của tôi. Một thông báo màu tím hiện lên trước mắt tôi: [You are dead]. Đó là mệnh lệnh tử thần từ chúa.

Cái lạnh lẽo lan tỏa khắp người tôi. Các giác quan của tôi mờ nhạt dần. Tôi có thể cảm thấy vô số đoạn mã xuất hiện, cắt rời, phá hủy sự tồn tại của tôi. Cái lạnh bò lên cổ tôi và đi vào đầu tôi. Xúc giác, thính giác, thị giác, tất cả trở nên mơ hồ. Toàn bộ cơ thể tôi bắt đầu tan biến – trở thành những mảnh đa giác – trước khi tan ra mọi phía—

Ngươi nghĩ ta sẽ để điều đó xảy ra sao?

Tôi mở to mắt. Tôi có thể thấy. Tôi vẫn có thể thấy. Tôi vẫn có thể thấy khuôn mặt của Kayaba, thanh kiếm của ông ta đang đâm sâu vào ngực tôi, và nét mặt ngạc nhiên của ông ta.

Có lẽ các giác quan của tôi đã lại trở nên nhanh nhạy, vì cái chết của avatar, thường xảy ra trong chớp mắt, dường như đang chậm lại. Đường nét bên ngoài cơ thể tôi trở nên mờ nhạt, những hạt sáng vỡ ra và biến mất ở mọi nơi. Nhưng tôi vẫn tồn tại. Tôi vẫn sống.

“Hiiiiiaaaa!”

Tôi hét lên bằng tất cả sức lực của mình. Tôi hét lên và chống lại. Chống lại hệ thống, vị thần tối cao.

Chỉ để cứu tôi, một cô gái nhút nhát và ương bướng như Asuna đã vượt qua được trạng thái tê liệt, đáng ra không thể thoát khỏi, chỉ bằng sức mạnh ý chí và dùng thân mình để chặn nhát kiếm không thể ngăn cản được. Làm sao tôi có thể gục ngã lúc này mà chưa làm được gì cả? Tôi không thể gục ngã lúc này, nhất định không. Dù cho không thể tránh khỏi cái chết— tôi phải— ít nhất—

Tôi nắm chặt bàn tay trái. Tôi giật lại các giác quan như thể kéo chúng lại bằng một sợi dây. Cảm giác đang nắm một vật ở trong tay trái tôi đã trở lại. Thanh liễu kiếm của Asuna… Tôi có thể cảm thấy sự quyết tâm của cô ấy. Tôi có thể nghe tiếng cô ấy nói với tôi rằng hãy mạnh mẽ lên.

Tay trái tôi bắt đầu cử động. Hình dáng của nó đã trở nên méo mó và từng mảnh một vỡ ra theo từng cử động của tôi. Nhưng nó không dừng lại. Cánh tay trái tôi gặm nhấm linh hồn tôi từng chút một để có thể nhấc được lên.

Có lẽ tôi phải trả giá cho sự chống cự xấc láo của mình, vì khi đó một cơn đau khủng khiếp chạy khắp cơ thể tôi. Nhưng tôi nghiến răng và tiếp tục tiến tới. Khoảng cách chỉ chừng chục cm, nhưng cứ như cách xa đến không tưởng. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang dần đông cứng lại. Chỉ còn mỗi tay trái tôi là vẫn còn cảm giác, nhưng cái lạnh cũng đã bắt đầu xâm chiếm tới đó. Cả người tôi giống như một bức tượng băng, từng mảng một liên tục vỡ ra.

Nhưng cuối cùng, thanh liễu kiếm bằng bạc cũng đã chạm tới giữa ngực của Kayaba. Kayaba không cử động. Nét mặt ngạc nhiên của ông ta đã hoàn toàn biến mất… thay vào đó là một nụ cười dịu dàng, thanh thản.

Cánh tay tôi được đẩy đi nốt khoảng cách còn lại, một nửa nhờ quyết tâm của tôi, nửa còn lại nhờ một sức mạnh không thể giải thích nổi. Kayaba nhắm mắt và nhận đòn đánh khi thanh liễu kiếm xuyên qua cơ thể ông ta mà không gây ra một tiếng động. Thanh HP của ông ta cũng biến mất.

Trong giây lát, chúng tôi chỉ đứng đó, cơ thể bị thanh kiếm xuyên qua. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng của mình để ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời.

Như thế này… đã được chưa…?

Dù tôi không thể nghe thấy câu trả lời của cô ấy, tôi vẫn có thể cảm thấy chút hơi ấm bao quanh tay trái tôi. Cuối cùng, tôi thả lỏng người, và nó hoàn toàn vỡ nát.

Ý thức dần chìm sâu hơn vào bóng tối, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình và Kayaba cùng lúc vỡ ra thành vô vàn mảnh nhỏ. Âm thanh quen thuộc khi hai vật thể bị phá hủy vang lên và chồng chéo lên nhau. Mọi thứ bị kéo đi xa hơn và xa hơn với tốc độ khủng khiếp, tôi có thể nghe thấy giọng nói mờ nhạt gọi tên tôi. Tôi đoán đó chắc là giọng của Klein và Agil. Và rồi, vào giây phút cuối cùng, giọng nói vô cảm của hệ thống thông báo…

Trò chơi đã được hoàn thành— trò chơi đã được hoàn thành— trò chơi…