*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Giữ cho chắc, đừng có làm rơi, chị lại đau lòng.”
Hạt châu bóng loáng cực lớn lấp đầy lòng bàn tay, trong lòng Lạc Anh không biết là cảm giác gì nữa.
Lại thấy Trương Đại bạn bưng một khay đến đây.
Đồ vật trong khay xếp chồng lên nhau, được phủ một tấm khăn màu đỏ lên.
Nàng đưa tay mở khăn ra, từng hàng từng hàng những nén bạc được đặt ngay ngay ngắn ngắn, suýt nữa thì làm mù mắt rồi.
Thấy dáng vẻ nàng bị dọa đến ngốc luôn, Phương Cẩn không khỏi mắng một câu ở đáy lòng:
Không có kiến thức!
Chẳng phải là không có kiến thức sao? Vì mấy viên châu dở hơi, đồ trang trí xấu xí mà đã lục đục với cậu ta rồi.
Lẽ nào không biết trong khắp thiên hạ này, món đồ quý giá nhất chính là đùi cậu ta sao?
Ôm thật chặt cái đùi vàng của Hoàng thượng, còn cái gì không thể chiếm được đâu?
Thế mà cái cô nàng chết bầm kia, chẳng hề có nửa phần tự giác đi ôm đùi.
Mỗi lần đều phải do chính cậu ta nhân nhượng, dường như nhân nhượng nhiều lần rồi đã làm nàng nảy sinh cảm giác ưu việt, lại càng quên đi thân phận của cậu ta.
Không thể không nói, châu báu trang sức có quý giá hơn nữa thì chúng ở trong đôi mắt không biết hàng họ của Lạc Anh không khác gì Chư Bát Giới ăn quả nhân sâm.
Đúng là sẽ chẳng có chấn động mãnh liệt vì vàng thật bạc trắng hôm nay.
Nàng ngây ngốc nhìn thỏi bạc được xếp thành cái núi nhỏ, giơ ngón trỏ run rẩy lẩy bẩy ra, chạm vào từng thỏi một.
Nhưng chưa đếm được hai hàng đã nhầm mất rồi, đành dụi mắt, đếm lại từ đầu.
Đếm liên tục mấy lần mà số lượng đếm được không hề giống nhau.
Cuối cùng, Phương Cẩn không nhịn nổi:
“Không cần đếm nữa, mười lượng một thỏi quan ngân, ở đây có tròn hai trăm lượng, đủ cho chị tùy tiện chọn một tòa nhà trong kinh rồi.”
Má ơi!
Lạc Anh đặt mông ngồi về trên tháp, may mà trên đó có đặt đệm mềm mới không bị dập mông.
Hai… hai trăm lượng bạc.
Mấy tháng trước, vì hai lượng bạc mà nàng đã phải cậy vách tường nhà bếp, còn lo lắng hãi hùng.
Nay, tròn hai trăm lượng.
Nhiều bạc như thế này mà trải ra rồi nằm lên cũng đủ ý chứ.
Lạc Anh nghĩ đi ngẫm lại, bắt đầu cười hề hề luôn.
Nhận lấy bạc, đổ hết lên trên tháp, bắt đầu đặt lại thành hàng từng cái một.
Thấy dáng vẻ tham tiền của nàng, Phương Cẩn không nhịn được cong khóe môi.
Nhưng sự kiên nhẫn có nhiều hơn nữa cũng không chịu đựng được sự giày vò không có giới hạn của nàng.
Lúc nàng không hôn bạc nữa mà đổi sang xây thành đắp lũy, rốt cuộc cậu ta không thể nhịn được.
“Cốc cốc cốc.”
Ba tiếng vang giòn tan làm Lạc Anh hoàn hồn ngay lập tức, nâng mắt nhìn theo hương tiếng động phát ra, đối diện với ánh mắt không kiên nhẫn của Phương Cẩn:
“Vẻn vẹn hai trăm lượng bạc đã làm chị đắc ý tới thế này, thật đúng là ánh mắt nông cạn!”
Tục ngữ nói giơ tay không đánh người đang cười, quả thực vị trước mắt đây chính là Thần tài.
Còn lại Thần tài toàn thân lấp lánh ánh vàng nữa.
Lạc Anh xoa tay, cười hề hề: “Tôi lớn thế này rồi mà đây còn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy sao.
Đúng rồi, lúc nãy thái độ của tôi không tốt, cậu đừng chấp tôi nhé.”
Mặc dù thấy Phương Cẩn vẫn đang xị mặt, nhưng khóe miệng hơi cong đã để lộ nội tâm cậu ta từ lâu.
Lạc Anh cũng chẳng thèm để ý đến thể diện, đi thẳng đến chỗ cậu ta rồi ôm chầm lấy như đang nặn viên thịt:
“Từ sau chị sẽ không giận cậu nữa, đương nhiên, cậu cũng không thể nói chị như thế nữa.”
Bất kể lúc nào cô nhóc này cũng đều là một cô chủ không chịu thiệt thòi, xin xỏ người ta mà còn không quên ra điều kiện nữa.
“Bản thân tôi chính là một cô gái nông thôn, nhất thời hám tiền, bị bảo bối làm mờ mắt.
Nhưng tôi thề trước nay chưa từng nghĩ đến đâm cậu một dao, cậu xem? Hạt châu tôi lấy đều ở trên giầy, trên quần áo xuống, hàng ngày cậu tặng mấy món đồ vừa nhìn đã biết là đắt vô cùng kia, tôi có lấy một món nào đâu.”
Thấy nàng giơ tay phải lên thề son sắt, một chút tức giận cuối cùng ở đáy lòng Phương Cẩn đã biến mất hoàn toàn.
“Ta tức là tức chị lấy đồ cũng không biết chọn đồ tốt.”
Cậu ta chịu mở miệng tức là không giận nữa, Lạc Anh lại vội quay người nhặt mấy thỏi bạc đặt lên bàn: “Chỗ này chia cho cậu.”
Nếu trên mặt nàng không lộ ra biểu cảm đau như cắt thịt kia, Phương Cẩn còn tưởng là nàng muốn chia thật cơ đấy.
“Chị muốn mua nhà sao lại không bảo ta?”
Cái gì nên đến vẫn sẽ phải đến.
Lạc Anh hơi ngượng ngùng, kể cả da mặt dày như nàng cũng chẳng có cách nào mở miệng một cách thẳng thắn.
Nàng cũng không phải là không hiểu cái gì, quả là Phương Cẩn đối xử với nàng tốt đến không thể tốt hơn được nữa.
Một con bé nông thôn vào cung hưởng phúc, còn giúp nàng tìm em trai, phúc khí như này có ai không thấy mà thèm chứ?
Nhưng đúng là nàng không thích ở trong cung.
Ở nơi này cứ như đang sống trong một nhà lao mỹ lệ vô cùng vậy, rõ ràng thức ăn ngon như thế mà mùi vị cứ nhạt như nước ốc.
Quần áo xinh đẹp như thế mà lại làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Đến cả những vòng tay, dây chuyền bằng vàng ròng đẹp đẽ quý báu cũng hệt như gông xiềng nặng nề đang xích nàng lại chặt chẽ.
“Thật ra…”
Lạc Anh cố gắng vơ vét một chút từ ngữ ít đáng thương ở trong bụng, cố gắng nghĩ cách nói khéo léo đưa đẩy để cậu ta không thấy khó chịu:
“Trong cung rất tốt, cậu đối với tôi vô cùng tốt.
Chỉ là trước sau gì thì nơi này cũng không phải là nhà của chính bản thân tôi.
Tôi muốn có nhà của chính mình.
Sau này mẹ trở lại cũng có nơi để về.”
Nói xong những lời này, nàng thấp thỏm nâng mí mắt, phát hiện mặt Phương Cẩn không biểu cảm gì, giống như đang suy nghĩ nghiêm túc lời nàng nói.
“Chỉ thế thôi?”
Nàng sững sờ, Phương Cẩn tiếp tục hỏi: “Lẽ nào không phải vì muốn rời bỏ ta, sống cùng với Thuận Hỉ?”
À há!
Rốt cuộc Lạc Anh cũng nhận ra được rồi.”
Lượn một vòng lớn như thế, hóa ra cảm xúc của cậu ta còn đang ghen tuông với Thuận Hỉ.
Nàng dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ nhà
.