"Dừng xe......"

Đây là lần đầu tiên Hạ Tình Vũ lại tỏ vẻ quyến rũ nũng nịu với một người đàn ông như vậy. Thế mà cô lại không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Xe chạy đến ven đường thì dừng lại, cửa xe vừa mở ra thì một người phụ nữ bị đá ra khỏi xe. Cửa vừa đóng lại, xe cũng chạy đi mất hút, trong thoáng chốc bụi đất tung bay mờ mịt. 

"Khụ khụ......" Hạ Tình Vũ vung mạnh tay đấm vào không khí, nhất thời bị sặc, mũi cô hít vào không ít bụi bậm, sắc mặt nhăn nhó đến khó coi.

"Phi, phi...... Con mịa mày, không cho mượn điện thoại thì thôi sao phải đá tao ra khỏi xe? Đáng ghét, lại còn đá vào mông tao."

Hạ Tình Vũ vuốt cái mông, khuôn mặt tràn đầy tức giận. anh ta không muốn cô thì thôi vì sao lại dám đá cô ra khỏi xe. Thật chẳng có chút phong độ nào hết. Cô thật tức chết mà.

Đang lúc tức giận đến cực độ, đột nhiên chuông điện thoại reo vang. 

"Alo, ai vậy? Có chuyện thì nói, có rắm thì xì hơi." Lúc này Hạ Tình Vũ tức giận vì không có nơi phát tiết, nên giọng nói cô có chút thô kệch. 

Nhưng vừa nghe điện thoại xong, khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nũ đột nhiên biến đổi, không còn vẻ mặt tức giận như trước nữa mà thay vào đó là nét mặt vui vẻ cùng tiếng cười hồn nhiên phát ra: "Lão phu nhân ạ? Được, cháu lập tức đến đây, bà cũng không cần đón cháu, hiện giờ cháu đang ở bên ngoài, cháu sẽ lập tức tới ngay, dạ, được ạ......" Chỉ thấy. một trận gió thổi qua, xe vừa dừng thì bóng dáng cô cũng mất hút. 

Buổi trưa ở một nhà hàng Tây cao cấp, ngược với sự náo động, ồn ào vì bận rộn ở bên ngoài thì bên trong phòng ăn lại là một khoảng không khí ảm đạm, vắng ngắt. 

Trong phòng ăn, ngoại trừ chiếc bàn khách và người quản gia đứng bên cạnh hầu hạ thì cả phòng ăn đều vắng lặng như tờ, không thấy một bóng người nào xuất hiện ở đây.

Chu Hữu Mai nhấp môi một ngụm rượu, sau đó lau khóe miệng mình với cử chỉ vô cùng ưu nhã. Cuối cùng, bà mới ngẩng đầu nhìn Hạ Tình Vũ với ánh mắt vui vẻ. 

"Không biết thức ăn ở đây có hợp khẩu vị với tiểu thư Hạ không?" Lúc bà nói chuyện thì quản gia Liễu đứng sau lưng bà chuẩn bị dọn xuống và đem trà bánh lên bàn để tráng miệng. 

"Thức ăn rất ngon ạ….ha ha, cám ơn lão phu nhân đã chiêu đãi. Nhưng  không biết lão phu nhân có gì dạy bảo ạ?" Hạ Tình Vũ dịu dàng cười nói.

Trong lòng cô âm thầm đổ mồ hôi lạnh, chỉ ăn bữa trưa thôi mà bà lại bao cả phòng cao cấp này. Thật sự quá xa xỉ, mặc dù cô cũng được xem là hạng người có tiền nhưng cô cũng chưa bao giờ dám bỏ tiền để bao cả phòng hạng sang này. 

"Cô hãy dùng thử trà bánh ở đây đi, rất ngon đấy. Tôi cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi tiểu thư Hạ một việc thôi." Chu Hữu Mai hiền lành cười với cô, vừa nói vừa gắp cho cô một miếng bánh.

"Chuyện gì vậy ạ? Chỉ cần cháu biết thì cháu nhất định nói ra." Mặc dù ăn rất no nhưng khi nhìn đến nhiều loại bánh ngọt có màu sắc rất đa dạng phong phú thì Hạ Tình Vũ không nhịn được muốn thử một chút. Vì thế cô cũng không khách sáo….. 

"Cô nói cô rất hiểu tính tình của Cơ Hoa, vậy cô thấy cô ấy và tên tiểu tử thúi nhà ta có thể thành đôi không?"

Chu Hữu Mai vốn không phải loại người tử tế nhưng bà cũng đã từng điều tra cô gái đang ngồi trước mặt mình rồi. Bà cảm thấy cô gái này cũng được, nghĩ vậy bà vui vẻ hẳn lên. 

Nhưng khi bà vừa dứt lời thì xuất hiện một tràng ho dài sặc sụa vang lên. 

"Khục, khục  ....." Nghe được lời bà vừa nói, trong miệng. đang đầy bánh ngọt, Hạ Tình Vũ lập tức bị sặc, ho đến khản cả giọng. 

"Sao vậy? Từ từ nào, sao lại không cẩn thận thế chứ?" Chu Hữu Mai còn chưa làm gì thì quản gia Liễu đã nhanh chóng bước lên đưa ly nước trà cho cô. 

"Khụ…. Không cần đâu, thật ngượng quá."

Chu Hữu Mai cũng không để ý nhiều, ngược lại bà đang quan tâm đến vấn đề bà  mới vừa hỏi "Không có việc gì là tốt rồi. Tôi chỉ muốn hỏi rằng làm thế nào để Cơ Hoa và tên tiểu tử thúi kia trở thành một đôi?