Bạch Điêu và Lãnh Tịnh hoài thai nhìn nhau một lúc sau, càng lúc nó càng run rẩy sợ hãi, trực giác cho nó biết, nó không hay rồi__ Lãnh Tịnh sẽ ăn nó!

Vì nó phát hiện sở thích ác liệt đáng sợ nhất nhất của Lãnh Tịnh__ hoài thai!

Dưới áp lực to lớn, Bạch Điêu bắt đầu toàn thân phát lạnh, toàn thân đông cứng, linh hồn muốn bay đi.

Lúc này lão phu nhân chú ý tới sự tồn tại của nó: “Dô, đây chính là bạch điêu mà tiền viện Tiểu Tam nhặt về sao? Thật khiến người yêu thích, Hồng Tô, ôm nó qua đây cho ta sờ, xem thử lông có tốt không, vào đông sẽ làm khăn choàng cổ.”

Thế là Bạch Điêu bị bắt, đưa lên chân lão phu nhân.

Nhưng mà, dưới áp bức cường đại của Lãnh Tịnh, Bạch Điêu run run rẩy rẩy cuối cùng lại phát bệnh cũ, nó cũng không nhịn nổi nữa, một cỗ nhiệt nóng từ giữa hai chân chậm rãi chảy ra.

Cuối cùng trong tiếng thét của lão phu nhân, Bạch Điêu bị nhốt vào ***g sắt đợi mổ thịt.

Bạch thừa tướng và Lãnh Tịnh đều nhìn con bạch điêu đó, lặng lẽ không nói nên lời. Bạch thừa tướng như ngẫm nghĩ gì đó, luôn cảm thấy con bạch điêu này có vẻ rất quen thuộc.

Lãnh Tịnh kéo kéo góc áo Bạch thừa tướng nói: “Thiếu Khanh, ta thích con điêu đó, ngươi xin lão phu nhân được không?”

Lão phu nhân cuối cùng nhịn hết nổi, vẻ mặt chán ghét nói: “Ta nói ngươi nha nam tử này, có lời gì trực tiếp nói với ta được rồi! Ta cũng không điếc! Không cần người ta chuyển lời!”

“Không muốn!” Lãnh Tịnh giả yểu điệu vùi đầu vào lưng Bạch thừa tướng, “Người ta thích vậy.” XD

Thế là tất cả mọi người trong đại thính đều rụng da gà đầy đất.

Mà Bạch thừa tướng thì ngây ngẩn, không biết nói gì mới tốt.

Tuy hiện tại Bạch thừa tướng có chức vụ thừa tướng cao quý, nhưng trên thực tế, y chỉ là một thừa tướng phế thải bị hoàng đế chán ghét mà không có cách nào tiêu trừ, triều đình toàn bộ xem y như không tồn tại, ngay cả trong nhà, mọi người cũng đều đối với thân phận của y như không thấy, tính ra Bạch thừa tướng trong nhà còn không có địa vị bằng Thượng Quan tiểu thư.

“Hắn thích con súc sinh tiểu bậy đó, thì cho hắn là được! Dù sao một con súc sinh tiểu bậy, một quái vật bất nam bất nữ, vừa khéo một đôi!” Thượng Quan tiểu thư nói khiếm nhã.

Trong lúc ánh mắt Lãnh Tịnh và Thượng Quan tiểu thư giao nhau cọ sát, tuyên cáo đại chiến tranh phong ăn dấm giữa chị em dâu hai người bắt đầu.

Cuối cùng, Bạch Điêu sắp bị lột da cuối cùng được Lãnh Tịnh thu về. Trải qua trăm ngàn cay đắng, Bạch Điêu cuối cùng gặp được chủ nhân của mình, một cảm xúc kích động trào lên, hóa thành hai hàng lệ nóng chảy xuống. Nó ấp úng nửa ngày, đối diện với Lãnh Tịnh đang ngồi trong xe lăn uống trà, cuối cùng khóc quỳ xuống nói: “Thiếu đông gia! Đừng ăn ta! Ta sẽ không nói bí mật của ngươi ra ngoài!!! Sẽ không nói với người khác ngươi mang thai! Sẽ không nói với người khác ngươi và phàm nhân tranh phong ghen tỵ!! Ta cái gì cũng đều không nói ra!!!!” Sau đó mắt lấp lánh nói: “Ta có thể phục vụ thiếu đông gia ở cữ ”

Lãnh Tịnh một bộ thản nhiên nghe thế giơ một chân ra, một cước đá Bạch Điêu lộn mấy vòng mới dừng lại được. Bạch Điêu nằm bệt dưới đất, nửa ngày mới ngẩng đầu lên, tiếp theo gục dưới đất ủy khuất khóc ầm lên.

Tổ ba người Lãnh thị dùng phương thức bi thương này gặp lại.

………………………

Hôm sau Bạch Điêu hồi phục nguyên khí, bắt đầu gia nhập vào trận doanh của Lãnh Tịnh, trở thành một trong những tay sai của Lãnh Tịnh.

Theo như kế hoạch của Lãnh Tịnh, mục tiêu cuối cùng của Lãnh Tịnh là khiến Lãnh Thanh Thanh yêu mình, mà kế hoạch của Lãnh Tịnh chính là gợi lên tình ý đã bị chôn sâu trong lòng Lãnh Thanh Thanh. Tục ngữ nói, gõ trống phải dùng chùy gõ, ‘chùy gõ’ mà Lãnh Tịnh đưa ra chính là______________________ kế hoạch ‘sinh non’.

Đưa ra cục diện sinh non, khiến Bạch thừa tướng bị một đả kích tinh thần nghiêm trọng, dùng phương thức thảm liệt này khiến Lãnh Thanh Thanh triệt để yêu mình, loại phương thức khiến người rét răng này chính là Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh thương lượng ra, nguyên nhân chủ yếu là vì dù sao trong trang bị hoài thai cũng có công năng sinh non, tại sao không thể lấy ra thử nghiệm một lần chứ?

Mà để có thể giúp họ thử nghiệm công năng sinh non này, không cần nghi ngờ người được chọn tốt nhất chính là Thượng Quan đại tiểu thư sớm đã dấm chua bay đầy trời.

Đáng may mắn là, trong sổ tay hoài thai còn phụ kèm sổ tay sinh non, cụ thể liệt ra năm mươi kiến nghị sinh non, trong đó bao gồm phương pháp dạy ngươi làm sao thông qua tranh đua ganh ghét chọc giận tình địch, từ đó đạt được mục đích bị tình địch hãm hại sinh non, khiến ái nhân càng thêm một lòng sắt son thương tiếc mình__

Nữ hoàng Võ Tắc Thiên năm đó, đã từng sử dụng thủ đoạn cùng nguyên lý này, chẳng qua nàng dùng không phải sinh non, mà là áp dụng phương pháp ‘bóp chết hài nhi mới sinh giá họa’ ít tổn hại tới thân thể mình nhất, hiện tại thời đại khác rồi, có trang bị sinh non, có thể khiến ngài muốn gì làm nấy giá họa và sinh non, muốn thế nào thì thế nấy! Không tác dụng phụ, khỏe mạnh xanh sạch và bảo vệ môi trường!

Thế là Lãnh Tịnh và Bạch Điêu liền hưng phấn bắt đầu bỏ thêm công năng sinh non vào túi lót bụng, nhét vào công năng sinh non, trang bị thai động vân vân, Lãnh Tịnh cảm thấy bụng càng lúc càng nặng.

Làm xong tất cả công tác, bọn họ liền đi ngủ, chờ đợi đại chiến tranh phong chân chính sẽ mở màn vào hôm sau.

Mà Bạch thừa tướng đối với Lãnh Tịnh, vẫn nằm trong giai đoạn phát vì lý dừng vì lễ (phát sinh trong tình lý, dừng lại vì đạo đức lễ nghĩa), từ khi y tự cho rằng làm Lãnh Tịnh lớn bụng, thì không còn dám vào phòng Lãnh Tịnh qua đêm nữa, đương nhiên cũng sẽ không dám tới phòng của Thượng Quan tiểu thư.

Như vậy, Bạch thừa tướng làm gì chứ? Đương nhiên là trốn trong phòng của mình, thương hoa bi nguyệt, làm vài chuyện mà văn nhân mới có thể làm__ viết thơ tác họa soạn sách, vân vân.

Đương nhiên nếu tỉ mỉ xem sách Bạch thừa tướng soạn, không có gì ngoài mấy loại [Tuyển tập mì sợi], [Bách khoa toàn thư mì sợi].

Thuận tiện nhắc luôn, Bạch thừa tướng tự cho rằng mình cầm tinh con xà, hơn nữa vô cùng thích xà, vẽ rất nhiều xà dán lên tường thưởng thức, đây cũng là nguyên nhân tại sao Thượng Quan tiểu thư không dám chủ động tới tìm y__ Thượng Quan tiểu thư sợ xà!

Không chỉ như thế, Bạch thừa tướng còn có một thói quen rất đặc biệt, y chưa từng uống rượu, có thể nói là một giọt không vương, vì y vẫn luôn cho rằng rượu say loạn tính, cho nên đối với rượu tránh xa ba thướt, chưa từng có ai thấy qua y uống rượu, cũng không ai có thể thành công khuyên y uống rượu, lâu dần, người trong phủ đều biết thói quen này của y, cũng không còn đưa rượu lên cho y, là vì Bạch thừa tướng còn không biết lạc thú trong rượu.

Cũng chính vì một ly rượu nho nhỏ này, sau đó đã tạo ra một trận xao động không nhỏ, chuyện này tạm thời không bàn.

Một đêm trôi qua, hôm sau, Lãnh Tịnh đỡ bụng, ngồi lên xe lăn, do Bạch Điêu hóa thành thị đồng đẩy xe, tới hậu hoa viên tản bộ. Vì Thượng Quan tiểu thư thích làm vườn, lệnh người trồng rất nhiều hoa ở hậu hoa viên, bình thường cũng thường xuyên tới ngắm nghía, vì thế ở hậu hoa viên, dễ đụng mặt Thượng Quan tiểu thư nhất.

Quả nhiên đúng thế, Thượng Quan tiểu thư đang ở hậu hoa viên thưởng thức hoa lan mới trồng, sau khi Lãnh Tịnh được đẩy vào, nàng cảm thấy chán ghét, liền giả như không thấy, còn cố ý phi một tiếng, vứt sắc mặt cho Lãnh Tịnh xem.

Lãnh Tịnh ho khan một tiếng, chần chừ ra vẻ nói: “Bạch Tam, ngươi xem, hoa trong vườn này có đẹp không?”

Tay sai Bạch Điêu ứng một tiếng, rồi cầm xẻng bắt đầu xúc hoa, khiến Thượng Quan tiểu thư tức tới hỏa thăng ba trượng, chỉ Lãnh Tịnh mắng: “Đồ què chết! Ngươi muốn tạo phản phải không! Dám xúc hoa của cô nãi nãi, cô nãi nãi liền…”

“Liền cái gì? Ngươi dám động tới bổn công tử sao? Trong bụng bổn công tử chính là hương hỏa của Bạch gia các ngươi, có bản lĩnh ngươi cứ tới đi!” Lãnh Tịnh ưỡn bụng, uy hiếp: “Nếu bổn công tử tức giận khiến hài tử cũng có chuyện gì, ngươi gánh nổi trách nhiệm đó không?”

“Ngươi ngươi ngươi! Ngươi đồ yêu tinh bất nam bất nữ! Phi, cẩn thận sinh ra quái thai!” Thượng Quan tiểu thư mắng.

“Ngươi dám gọi tiểu thiếu gia của Bạch gia là quái thai? Hừ, ta thấy ngươi chính là ghen tỵ, chim cái chiếm ổ lại không sinh trứng, còn trách người khác! Này, ta nói ngươi vào cửa đã lâu như thế rồi, trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, ngươi rốt cuộc có được hay không a? Thiếu Khanh nói cho ta làm chính thất, ta thấy ngươi vẫn là về nhà mẹ đẻ đi!” Lãnh Tịnh một tay đỡ sau lưng, một tay xoa bụng nói, thật sự rất ra dáng.

Thượng Quan tiểu thư tức giận dậm chân, chỉ mũi Lãnh Tịnh nói: “Hồ ly ngươi bớt đắc ý! Chờ mà xem!”

Rồi tức giận chạy tới chỗ lão thái quân cáo trạng.

Chẳng bao lâu, lão thái quân nghe Thượng Quan tiểu thư khóc lóc liền gọi Bạch thừa tướng lên, bảo y quản giáo Lãnh Tịnh. Bạch thừa tướng chỉ đành đi tìm Lãnh Tịnh, nhưng là bị Lãnh Tịnh mấy câu lấy lòng liền trở nên cao hứng, lại dán lỗ tai lên bụng Lãnh Tịnh lắng nghe bảo bảo đá, vui tới hát ca.

Sau đó Bạch Điêu lại lần nữa đẩy Lãnh Tịnh đi gây chuyện__ Bọn họ chủ động tới viện tử của Thượng Quan tiểu thư, muốn đưa lễ xin lỗi Thượng Quan tiểu thư.

Thượng Quan tiểu thư cho rằng Lãnh Tịnh bị lão thái quân giáo huấn rồi, ai ngờ Lãnh Tịnh thấy mặt liền nói với nàng: “Thiếu Khanh vừa rồi nói ta không phải, y bảo ta đừng tính toán với ngươi nữa, dù sao ngươi cũng sắp bị bỏ rồi. Ta nghĩ nghĩ cũng phải, nên liền qua tạ lỗi với tỷ tỷ. Ái chà, bài trí trong phòng của tỷ sao lại bần cùng như thế? Thiếu Khanh không nỡ bỏ tiền cho tỷ tỷ bài trí sao?” Nói rồi che miệng cười, chỉ y phục của mình nói: “Đây là tân y hôm qua Thiếu Khanh làm cho ta, tốn hết mười lượng bạc đó! Thiếu Khanh nói chỉ cần ta có thể sinh bảo bảo, ăn mặc đều lo cho ta, sống cuộc sống hoàng đế cũng không vấn đề. Ngược lại tỷ tỷ… haizz, bụng của tỷ tỷ sao không có chút động tĩnh a?” Nói rồi cười nhạo.

“Đồ què chết tiệt! Ngươi có gì đáng đắc ý hả?” Thượng Quan tiểu thư lại tức giận phát cuồng.

Lãnh Tịnh che miệng cười: “Tỷ tỷ đừng thấy chân ta không thể dùng, nhưng Thiếu Khanh đối với ta tốt lắm. Hôm qua ta nói hai chân ta không dùng nên bị lạnh, Thiếu Khanh liền đem nó đặt vào lòng sưởi ấm, ái chà, Thiếu Khanh thật là thâm tình a!”

“Ngươi cút cho ta!” Thượng Quan tiểu thư gầm lên, trong lòng nảy ra một độc kế__ Nếu không nghĩ cách xóa bỏ hài tử trong bụng hồ ly này, mình cả đời sẽ không ngẩng đầu lên được!

Muốn trừng trị hồ ly khoa trương không nghe lời này, thời cơ tốt nhất không ngoài lúc Bạch thừa tướng không ở nhà, còn về lão thái quân, bà bình thường chỉ lo niệm phật, căn bản sẽ không hỏi tới chuyện ở hạ viện, nghĩ trước nghĩ sau, một độc kế dần thành hình trong lòng Thượng Quan tiểu thư__ Nàng muốn xóa sổ hài tử không may đó! Hậu đại của Bạch gia chỉ có thể do mình sinh!

Từ đó mỗi ngày, Lãnh Tịnh và Thượng Quan tiểu thư đều trải qua trong đối chọi gay gắt. Không cần nghi ngờ, Lãnh Tịnh hoài hài tử có kim bài miễn tử tốt nhất, bất luận hắn chọc Thượng Quan tiểu thư tức tới không thể nhịn cỡ nào, chỉ cần lấy vương bài hoài thai ra, cho dù là lão thái quân cũng không thể làm gì hắn.

Mà Thượng Quan tiểu thư lại đem ghi nhớ tất cả khuất nhục, đợi thời cơ tốt nhất một kích đánh bại địch nhân.

Quả thật là trời theo ý người, rất nhanh, cơ hội đã tới.

Bảy ngày sau, trong cung bất ngờ đưa tới một đạo thánh chỉ, gọi Bạch thừa tướng tức khắc vào cung chờ lệnh, đây không cần nghi ngờ là cơ hội tốt để Thượng Quan tiểu thư hành động, chiến tranh tranh giành ghen ghét oanh oanh liệt liệt sắp tới cao trào cuối cùng!