Hồng sa quanh phòng lay động, Đông Phương Ngọc đột nhiên hắt hơi một cái, lập tức có cô nương tiến lên quan tâm hỏi.

Đông Phương Ngọc khoát tay, cố ý tạo khoảng cách với mấy vị cô nương kia. Hà công tử đến đây có dụng ý khác, nhưng y là thành thành thật thật đến bàn chuyện làm ăn.

Đông Phương Ngọc chưa bao giờ tự nhận là Liễu Hạ Huệ, chỉ là gia quy nghiêm khắc, gia giáo lương hảo, nên rất ít lui tới chốn xa hoa trụy lạc. Chẳng qua trước đây ngẫu nhiên tới chỗ như này, cũng chỉ vì  thỉnh thoảng gặp dịp thì chơi một phen. Nhưng hiện tại lại không thể dậy nổi hứng thú, thầm nghĩ tìm cách sớm thoát thân, lưu chút thời gian về nhà cùng An Trữ.

….Lại là sửu tiểu tử kia, Đông Phương Ngọc âm thầm thở dài, lắc đầu, muốn xóa đi gương mặt xấu xí trong đầu, nhưng không thành công. Ủy khuất, cười, sợ hãi, bối rối…..từng biểu hiện một nhất nhất hiện lên trong đầu y, giống như được chạm khắc trong trí nhớ.

Đông Phương Ngọc tự rót cho mình một chén rượu, thầm cười khổ: chẳng qua là cái sửu tiểu tử thôi, thật đúng là cho ngươi nhớ thương sao?

Sau đó lại âm thầm tự khuyên nhủ: hắn là đệ đệ của ngươi, tại sao có thể đối đệ đệ nổi lên ý nghĩ xấu xa này mà?

Chính sự cùng những việc liên quan đều đã bàn tạm qua, Hà công tử cùng cô nương trong lòng chính đang đùa giỡn vui vẻ, cũng không để ý tới Đông Phương Ngọc ngồi đối diện một ly một ly sầu ẩm.

Rốt cục, Đông Phương Ngọc cảm thấy mình uống đã hơi nhiều, cũng có lý do rời đi, liền ra vẻ lung lay đứng dậy, đối Hà công tử bế quyền: “Hà công tử, thật sự có lỗi, tại hạ không thắng được tửu lực, đành phải tại cáo từ.”

Hà công tử ngẩng đầu: “Hôm nay còn sớm mà.”

“Tại hạ còn phải về bẩm báo lão đương gia việc thương lượng hôm nay.” Đông Phương Ngọc thản nhiên nói, “Hà công tử thỉnh tận hứng, lần này phí dụng cứ để tại hạ chi trả.”

“Đâu có đâu có, Tam đương gia quả nhiên khách khí!” Hà công tử cười nói.

Bên này, An Trữ khóc đủ rồi, chậm rãi ngừng khóc, bình tĩnh trở lại. Đoạn Thủ thấy thế, mới khuynh thân tới gần hỏi: “Nghĩ thông suốt?”

An Trữ nhu nhu hai mắt hồng hồng, lắc đầu.

Đoạn Thủ khẽ nhếch môi.

An Trữ rót một chén trà uống: “Ngươi cảm thấy ta có đẹp không?”

Đoạn Thủ thiếu chút nữa phun trà ra.

An Trữ trừng hắn một cái: “Ta là nói trước khi ta bị hủy dung!”

Đoạn Thủ lúc này mới tỷ mỉ nhìn mặt An Trữ: “Này, nhăn mũi trừng mắt, không đẹp…….”

An Trữ đô miệng.

“Quên đi, trêu ngươi thật đúng là không có cảm giác thành tựu.” Đoạn Thủ đặt chén trà xuống, thân thủ nâng cằm An Trữ, “Ân, khung xương tiêm tế, làn da nhẵn nhụi, ngũ quan đoan chính, mắt to, mũi nhỏ, miệng nhỏ nhắn….Thật đúng là mỹ nhân bại hoại, đáng tiếc ai.”

An Trữ mặc hắn đánh giá.

“Bất quá cũng không phải hoàn toàn không có cách.” Đoạn Thủ thu tay về, sờ sờ cằm, “Mấy vết sẹo trên mặt ngươi tuy rằng thoạt nhìn đáng sợ, nhưng cũng không thương tổn đến xương cốt, dùng dược thuốc và chỉnh dung vân vân, hẳn là có thể làm nhạt. Có điều….”

“Có điều cái gì?” An Trữ chọn mi.

“Có điều vết sẹo của ngươi không mờ đi, e là còn do độc tố sở dồn trong cơ thể ngươi.” Đoạn Thủ nói.

An Trữ gục đầu xuống, cắn môi.

Đoạn Thủ nói tiếp: “Ta nói thật, độc của ngươi, vẫn nên nhanh chóng giải đi.”

An Trữ đan đan ngón tay, rầu rĩ nói: “Ngươi có thể giải sao?”

Đoạn Thủ lắc đầu, “Ta tài sơ học thiển…..”

“Ngươi là đồ đệ của thần y a…” An Trữ ngẩng đầu nhìn hắn.

Đoạn Thủ bị nhìn chăm chú cũng không có cách nào, đành phải giận dữ nói: “Ta cứ trước giúp ngươi nhìn một cái, rồi nói sau.”

Thế nhưng, nếu dựa theo mạt thanh sắc mờ mờ đã lâu không tiêu tan trên mi gian của hắn, Đoạn Thủ cười khổ, chỉ sợ độc này, thật không dễ giải.

“Cởi quần áo.” Đoạn Thủ nói.

“Nga.” An Trữ ngoan ngoan gật đầu, bắt đầu cởi đai lưng.

Trên người hắn có một chỗ độc tố dồn tụ nhiều nhất, tạo thành một cái ấn màu đen to gần bằng đồng xu, nằm ngay dưới xương sườn.

Đông Phương Ngọc cưỡi ngựa, tùy ngựa chạy chậm, nghênh đón từng đợt gió lạnh quất qua mặt, hy vọng nhờ đó có thể tỉnh táo lại. Cau mày, trong lòng đấu tranh liên hồi phải để ý không được biểu lộ cảm tình đối với An Trữ, phải lý trí đối đãi, phải thương hắn như đệ đệ…..Tự khuyên giải mình như thế một phen, đến khi về tới nhà, Đông Phương Ngọc cảm thấy mình có phần thanh tỉnh được chút ít.

Vốn lần này là có chút chột dạ, không nghĩ lại đi nhìn người hội nhiễu loạn lòng y kia, nhưng chân bước lại tại lối rẽ thì vô thức chuyển dời, đi về hướng phòng của An Trữvì thế lại đành an ủi mình, không có gì, đi xem ấu đệ ngủ hay không đó cũng là việc ca ca nên làm.

Tận lực giảm nhỏ tiếng động không muốn quấy rầy người khác, Đông Phương Ngọc tới trước cửa viện, hít sâu một cái, sau đó mới chậm rãi đi vào.

An Trữ vẫn chưa ngủ, thậm chí cánh cửa cũng mở rộng ra, nên Đông Phương Ngọc rất dễ dàng đã đi vào trong, rồi nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng khiến y tức khắc giận dữ!