Đằng Vân lập công lớn, Tiết vương sai người đưa rượu thịt tới tưởng thưởng cho bọn hắn, lại truyền thánh chỉ cấp Du Kham, nói Tiết vương long tâm đại duyệt muốn phong thưởng hậu cung, Đức phi nương nương sẽ thành quý phi, bảo gã về kinh chúc mừng.

Du Kham vừa nghe tưởng thật, vô cùng cao hứng chuẩn bị đồ đạc, trở về kinh thành.

Chúng tướng thấy gã phải đi, cao hứng còn không kịp, lại sợ gã đổi ý, liền ngóng trông gã nhanh chóng về kinh, bằng không mỗi ngày còn phải nhìn gã bỏ mặc mọi việc, chỉ biết đòi năm hỏi sáu trong doanh trại.

Đằng Vân thừa dịp Chương Hồng tức đến đổ bệnh, mệnh lệnh hạ trại một lần nữa, thu ngắn chiến tuyến, lại cố ý để lỗ thủng, chờ Chương Hồng hết bệnh rồi báo thù.

Chương Hồng bị bệnh một tháng, rốt cục có chút khởi sắc, sau khi khỏi bệnh, ý niệm đầu tiên của hắn hiển nhiên là báo thù, thất bại nhục nhã như vậy sao có thể không báo, liền chọn một đại tượng khác xuất chiến,, Tề Chiêm và Tề Tử Kết cùng tộc, gã vẫn luôn ghi hận chiến công của Tề Tử Kết, thật vất vả bức được Tề Tử Kết rời đi, nghĩ hiện giờ không ai cùng mình thưởng công, liền lĩnh mệnh xuất chiến.

Tề Chiêm quan sát địa thế, nhìn đến cách Tiết quân hạ trại liền cảm thấy buồn cười, tập trung thành hai vòng tròn trái phải, ở giữa giống như trục bánh xe nối với nhau, nếu diệt trung tâm, liền phân tán binh lực Tiết quân, Tiết quân người đông thế mạnh cũng trở nên không còn đáng sợ.

Tề Chiêm sai đại quân khiêu chiến, mắng to Đằng Vân, mắng thập phần khó nghe, Đằng Vân chờ chính là lúc này, lập tức lên tiếng: “Ai muốn lãnh binh nghênh chiến?”

Thủ hạ tướng sĩ trải qua chiến dịch lần trước, hơn phân nửa đều đối Đằng Vân tâm phục khẩu phục, hiện giờ có người mắng chủ soái, đều thiếu kiên nhẫn tranh nhau xuất chiến.

Lang Tĩnh lại cười nói: “Trương Mặc có thể đi.”

Trương Mặc đỏ mặt lên, lúng túng nói: “Tòng quân (Lang Tĩnh được phong chức tòng quân) có điều không biết, Trương mỗ… Tay phải của Trương mỗ chỉ có thể cầm bút không thể cầm thương, thật sự… Thật sự cô phụ trọng thác.”

Mọi người nghe xong, cho rằng Lang Tĩnh cố ý làm khó dễ chủ bộ, muốn cãi lại Lang Tĩnh, chỉ nghe Đằng Vân nói: “Biện pháp của Tòng quân chính hợp ý ta.”

Mọi người không rõ, Đằng Vân liền cười nói: “Chủ bộ tuy không thể ra chiến trường, nhưng vẫn hy vọng có thể xuất chiến lập công, có phải không?”

Trương Mặc nghe xong gật đầu, đáp: “Hiển nhiên là phải, bằng không Trương mỗ cũng không tiếp tục ở lại quân doanh, cho dù là làm một gã viết công văn.”

Đằng Vân nói: “Vậy ngươi cần phải cảm tạ Tòng quân tiến cử, lần này xuất chiến, chỉ cần giao thủ, không cần hết sức, dẫn quân địch vào trong trận là được, Tòng quân lĩnh một đội nhân mã tiếp ứng chủ bộ, ta tự mình mang một đội người vây đánh đường lui của bọn họ, những người còn lại quay về doanh, đến lúc đó liền lấy bất biến ứng vạn biến.”

Trương Mặc vừa nghe lập tức hiểu được, không khỏi cười nói: “Thì ra là thế!”

Mọi người tan, từng người quay về doanh địa, để các binh sĩ nhóm lửa nấu cơm, ăn no mới dễ đánh giặc.

Tề Chiêm sai binh lính kêu một ngày, binh lính cũng kêu đến khàn giọng, sắc trời bắt đầu tối, đang chuẩn bị lui binh trở về, ngày mai tiếp tục khiêu chiến, lại thấy một đội nhân mã hướng bên này mà đến, cầm đầu là Trương Mặc.

Tề Chiêm mệt một ngày, lúc này mới gặp người đến, lửa giận vọt lên, dẫn theo đại đao xông tới nghênh địch.

Tề Chiêm cũng là mãnh tướng, tay phải Trương Mặc có thương tích, không dám cứng đối cứng, đánh vài chiêu liền xoay ngựa bỏ chạy, binh lính phía sau thấy Trương Mặc chạy, cũng chạy theo. Tề Chiêm tưởng Tiết quân sợ, mừng rỡ sai binh lính kích trống, mãnh truy Trương Mặc.

Quân địch rất nhanh liền liều chết xông vào bẫy rập Đằng Vân cố ý lưu lại, doanh trại nằm hai bên, cung tiễn thủ đứng trên trạm canh bắn tên, Trương Mặc bỗng nhiên dừng ngựa, nguyên lai là Lang Tĩnh dẫn nhân mã tiếp ứng, chặn truy binh.

Tề Chiêm thấy đại sự không ổn, vội vàng thu binh, nhưng vừa mới quay đầu, Đằng Vân liền mang theo một đội tinh binh chặn đường, chỉ trong thời gian ngắn, binh mã của Tề Chiêm bị Tiết quân vây kín bốn phương tám hướng, binh sĩ giơ quân kỳ “Thượng tướng quân Đằng Anh”, mà quân kỳ của Tề Chiêm sớm bị loạn tiễn xuyên rách, rớt xuống mặt đất, bị người của chính mình đạp đến đạp đi.

Đằng Vân bắt sống toàn bộ nhân mã của Tề Chiêm trở về, mọi người xuất ra rượu thịt chúc mừng thắng lợi, trói tù binh quanh doanh trướng, cho bọn họ nhìn rượu thịt nhưng không thể ăn.

Tề Chiêm mới đầu còn mắng Đằng Vân, sau dần dần không có khí lực.

Lúc này Đằng Vân mới nói: “Đằng mỗ sớm nghe uy danh của Tề tướng quân, hôm nay vừa thấy quả thế, dù bị bắt cũng không cúi đầu.”

Tề Chiêm đã đói bụng đến gọi bậy, nghe hắn nói vậy lại có chút xấu hổ, nhưng vẫn ngạnh cổ không phục.

Đằng Vân tựa hồ uống nhiều rượu, loạng choạng đứng lên, lảo đảo đi tới, cười rút Hổ Dực đao từ bên hông ra, Hổ Dực đao cả thân đen bóng, nhưng ban đêm lại phiếm hàn quang, Tề Chiêm nhìn hai tay hắn quơ loạn, sợ hắn vì uống say, thất thủ chém mình.

Đằng Vân cầm đao, tay nhoáng lên, chợt nghe “Xuy” một tiếng, lại chém đứt dây thừng trên người Tề Chiêm, mà Tề Chiêm không chút thương tổn, lần này khiến lòng gã sinh ra ẩn ẩn sợ hãi với Đằng Vân.

“Đằng mỗ đời này yêu quý nhân tài, tướng quân là dũng tướng, nếu đồng ý nương tựa Đằng mỗ, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”

Đằng Vân nói xong sai người lấy rượu thịt đến khoản đãi Tề Chiêm, Tề Chiêm đói bụng không chịu được, nhưng Đằng Vân nói, chỉ có đầu hàng mới có thể ăn.

Tề Chiêm không còn cách nào, liền giả ý đầu hàng, ăn no bụng, lại giả mù sa mưa nói: “Tiểu nhân là phản thần, tướng quân phải nhân đức cỡ nào mới có thể đối đãi ta như vậy, hiển nhiên tiểu nhân nguyện ý đi theo tướng quân… Chẳng qua luyến tiếc những thủ hạ kia của Chương Hồng, huynh đệ cùng mình xuất sinh nhập tử, Chương Hồng còn có hai đại tướng, đều có giao tình với tiểu nhân, không bằng cho ta một khoái mã, ta nguyện ý đi khuyên bảo hai người kia trước, đến lúc đó cùng tiểu nhân lãnh binh quy hàng, chẳng phải là chuyện tốt!”

Đằng Vân mỉm cười, cũng giả vờ như kinh hỉ nói: “Đằng mỗ sớm nghe nói thủ hạ của Chương Hồng cũng là mãnh tướng, vậy thì quá tốt.”

Vì thế liền tự mình dẫn Tề Chiêm đến phía sau doanh trại, cho gã nhìn lương thảo chồng chất của Tiết quân, Tề Chiêm trong lòng cười nhạo Đằng Vân không có phòng bị, âm thầm nhớ kỹ vị trí cất giữ lương thảo.

Đằng Vân lại dẫn gã đến chuồng ngựa, cho gã một hảo mã, để gã trở về khuyên bảo hai người kia.

Tề Chiêm chọn một thiên lý mã hiếm có, suốt đêm chạy về doanh trại của Chương Hồng.

Chương Hồng thấy gã một mình trở về, lập tức giận dữ, sai người kéo Tề Chiêm xuống chém thị chúng.

Tề Chiêm quỳ trên mặt đất khóc rống: “Đằng Anh kia quỷ kế đa đoan, có yêu pháp hô phong hoán vũ tát đậu thành binh, mạt tướng là trúng yêu pháp của hắn mới lưu lạc đến bước này, nếu không phải liều chết đoạt mã, chỉ sợ không còn gặp được đại soái !”

Chương Hồng nhìn gã khóc thê thảm, huống hồ giết gã lại tổn hại một đại tướng, hiện giờ thuộc hạ thân cận cũng ít.

Trương Mặc khó hiểu vì sao Đằng Vân thả địch nhân đi, Đằng Vân cười nói: “Đây là thả cá bé bắt cá lớn, giết Tề Chiêm chẳng phải là rất tiện nghi Chương Hồng, nếu thả Tề Chiêm trở về, ta có thể làm cho Chương Hồng không chỉ giết Tề Chiêm, còn giết hai đại tướng khác.”

Trương Mặc biết hắn muốn dùng công tâm kế, nếu địch nhân nội loạn chắc chắn không thể tiến công, Minh Thủy không cần thây ngã khắp nơi, càng thêm bội phục Đằng Vân.

Lúc này Lang Tĩnh vén mành trướng đi đến, nói: “Đã chuẩn bị tốt.”

Đằng Vân gật đầu, không biết hai người lại bày trò gì, Đằng Vân bảo Trương Mặc đi cùng xem kịch vui.

Ba người đi ra, thẳng hướng trường luyện binh, các tướng sĩ đều tay cầm binh khí, Đằng Vân liền lệnh binh lính khuân lương thảo đến đại doanh cách đó không xa.

Nguyên lai Đằng Vân mang Tề Chiêm đến xem lương thảo, cố ý thiết hạ liên hoàn kế, hắn khẳng định sau khi trở về Tề Chiêm muốn lấy công chuộc tội, nhất định sẽ đến cướp lương, cho nên sai người chuyển lương thảo đi, tặng Tề Chiêm một cái không thành kế.

Đêm, canh ba, quả nhiên có một đội nhân mã trộm tiệt trại, vọt vào doanh trại lại không thấy người, đi vào kho lương, ngay cả một thước đều nhìn không tới, lập tức biết trung kế.

Nhưng lúc này đã không còn kịp rồi, lần thứ ba binh lính của Chương Hồng bị Đằng Vân bắt sống.

Đằng Vân cố ý làm bộ nhất thời sơ sẩy, để Tề Chiêm chạy, mang theo Trương Mặc cùng Lang Tĩnh nhìn tù binh.

Đằng Vân cầm Hổ Dực đao trong tay, hỏi: “Các ngươi ai là bộ hạ của Tề Chiêm?”

Mới đầu không ai nói chuyện, Đằng Vân liền cười nói: “Nguyên lai không có bộ hạ của Tề Chiêm, vậy đều giết hết, ta còn muốn lưu lại người của Tề Chiêm a.”

Tù binh nghe hắn nói vậy, sửng sốt một chút, lập tức có người hô to “Ta là bộ hạ của Tề Chiêm.”

Đằng Vân sai người mở trói, sau đó dẫn hắn đi ăn cơm, mọi người vừa thấy tranh nhau nói là bộ hạ của Tề Chiêm.

Đằng Vân đều thu những người này vào quân, sau đó phái mười người trở về, bảo bọn họ giả vờ như binh bại, quay về truyền tin, rồi tìm cơ hội hỏi Tề Chiêm và hai tướng quân khác, vì sao còn chưa đưa đầu Chương Hồng lại đây, giờ thời cơ hiếm có, không nên do dự, chẳng lẽ Tề Chiêm quên chuyện Đằng tướng quân tặng hắn thiên lý mã sao?

Mấy binh lính này cảm thấy trở về nhất định là chịu chết, không bằng đem tin tức này nói cho Chương Hồng, còn có thể bảo trụ một mạng, mọi người hợp lại, chạy đến doanh trướng của Chương Hồng, đem lời Đằng Vân chuyển đạt cho Chương Hồng.

Chương Hồng quả nhiên trúng công tâm kế của Đằng Vân, hóa ra mình thất bại ba trận liên tiếp, đều là vì ba người Tề Chiêm này, thủ hạ đại tướng của mình đều bị Tiết quốc mua chuộc.

Chương Hồng càng nghĩ càng giận, gọi Tề Chiêm tới, nói: “Thiên lý mã là của ngươi?”

Tề Chiêm cho rằng Chương Hồng thích, muốn hiến cho Chương Hồng, lấy lòng nói: “Đúng vậy đúng vậy, là thiên lý mã hiếm có…”

Nhưng gã còn chưa nói xong, Chương Hồng đã tức giận rút bội kiếm ra, một kiếm chém đứt đầu Tề Chiêm.

Phụng Minh vẫn luôn để Tề Tử Kết theo dõi cuộc chiến tại bờ bên kia Minh Thủy, Tề Tử Kết đem mọi chuyện bẩm báo cho Phụng Minh, Phụng Minh có chút kinh ngạc, nói: “Người kêu Đằng Anh này, về sau tất là họa lớn.”

Lữ Thế Thần biết Đằng Anh là Đằng Nam hầu từng giam lỏng mình, hành động của Đằng Nam hầu lúc đó cũng coi như quân tử, không có làm khó dễ hắn, nghĩ thầm nếu Đằng Anh có thể quy thuận Phụng quốc, hẳn là chuyện tốt.

Bất quá Phụng Minh không cho là như vậy, dưỡng hổ vi hoạn, chờ Đằng Anh đả bại Chương Hồng, chắc chắn Tiết vương sẽ sai hắn tiếp tục đánh Phụng quốc.

Tề Tử Kết nói: “Theo mạt tướng thấy, kỳ thật lần này chưa chắc Đằng Anh sẽ thắng.”

Phụng Minh nói: “Vì cái gì?”

Tề Tử Kết nói: “Chẳng lẽ đại vương quên, trướng hạ của Đằng Anh, còn có Du Kham?”

Phụng Minh nghe hắn nói vậy, nhất thời nở nụ cười, nói: “Đúng là như thế, đánh thắng thì Du Kham không làm được, nhưng bại trận gã chắc chắn có thể đảm nhiệm, đến lúc đó chúng ta hẵng viện thủ, trợ giúp Tiết quốc một phen, đánh đuổi Chương Hồng.”

Vì thế ngay lúc Du Kham cao hứng chuẩn bị về kinh, đột nhiên có người nói với gã, “Tướng quân ngươi cao hứng vì cái gì, ngài tiến kinh đó là đường chết a, Tiết vương sợ ngươi sẽ không quay về kinh, mới dùng chuyện Đức phi dụ dỗ tướng quân, chỉ sợ ở hai bên đại môn kinh thành, đã an bài đao phủ, chờ tướng quân đến.”

Du Kham vừa nghe, lập tức tỉnh ngộ, màn đêm buông xuống một mình trộm ra quân doanh, tìm Chương Hồng nương tựa…

Chương Hồng chém Tề Chiêm, lại muốn giết hai người kia, sợ bọn họ chiếm được tin tức sẽ giết mình, liền thiết yến hội, thỉnh hai người đến dự tiệc, cho thích khách và cung tiễn phủ mai phục.

Đang hỗn loạn chém giết, Du Kham vọt vào, ngăn trở mọi người, nói: “Tất cả đều là quỷ kế của Đằng Anh kia, các ngươi trúng kế !”

Chương Hồng nghe xong Du Kham nói, cảm thấy có đạo lý, hối hận vì mình chém đầu Tề Chiêm.

Du Kham cười nói: “Chém đầu cũng có chỗ hữu dụng, sao chủ soái không để hai tướng quân khác mang theo đại binh, dùng hộp gấm đem đầu giả lên, giả ý đầu hàng, nói đây là đầu của chủ soái, bởi vì biết được chủ soái muốn giết bọn họ, rơi vào đường cùng đành khởi binh, không còn chỗ để đi, cố ý dâng đầu quy thuận tiết quốc.”

Chương Hồng nghe xong đắc ý, nói: “Cứ như vậy, Tiết quân sẽ không còn phòng bị!”

Chương Hồng tưởng thưởng Du Kham, để gã làm viện binh, đuổi tận giết tuyệt quân đội ở Minh Thủy.

Du Kham lại nói: “Đại quân trá hàng, đến lúc đó tập kích bất ngờ, lấy bản tính giả nhân giả nghĩa của Đằng Anh, tất nhiên sẽ không chạy trốn một mình, cách đó không xa liền có dân chúng cư trú, mạt tướng nguyện ý lãnh một ngàn binh, mai phục ở hạ du Minh Thủy, chỉ chờ Đằng Anh hướng bên này chạy trốn, một võng đả kích!”

Chương Hồng cao hứng không biết làm thế nào cho phải, liền giao binh mã cho gã, đễ gã đi thiết hạ mai phục.

Hai ngày sau Đằng Vân liền nhận được bẩm báo của lính gác, nói bên ngoài có đại quân, đi đầu là đại tướng của Chương Hồng, cầm trong tay một khối vải trắng, ý bảo đầu hàng.

Đằng Vân sợ là mưu kế, cũng không cho bọn họ tiến doanh trại, chỉ tự mình đi ra, đại tướng dẫn đầu quỳ lạy trên mặt đất, nói: “Cầu đại soái thu lưu! Tặc tử Chương Hồng chẳng phân biệt được thị phi, một đao chém Tề Chiêm, còn mở yến tiệc muốn mai phục tiểu nhân, tiểu nhân cùng các huynh đệ tả hữu xung đột, bất đắc dĩ mới chặt bỏ đầu Chương Hồng, hiện giờ không đường để đi, cầu đại soái thu lưu, tiểu nhân nguyện ý dâng đầu Chương Hồng, thề sống chết không dám làm phản.” Nói xong trình lên hộp gấm.

Trương Mặc cũng nghe thấy, liền đi tới, trên tay cầm Hổ Dực đao, bỏ vào trong tay Đằng Vân.

Lúc này Lang Tĩnh vội vàng bước đến, nói bên tai Đằng Vân một câu, lại quay vào doanh trại.

Lòng Đằng Vân khẽ động, Lang Tĩnh nói chính là ba chữ “Du Kham chạy”, chẳng qua phân lượng ba chữ này không nhỏ, Du Kham làm phản, vậy trước mắt  nhất định là mưu kế.

Địch nhân đại quân áp trận, mà quân của mình còn chưa chỉnh đốn tốt, sao có thể nghênh chiến, hiện tại Đằng Vân chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ Lang Tĩnh đi vào phát binh.

Tay Đằng Vân đổ mồ hôi, mà trong tay đại tướng địch quân cũng đầy mồ hôi, vì kỳ thật trong hộp gấm là đầu Tề Chiêm.

Chợt nghe tiếng kích trống đại chấn, đại tướng quân địch ngẩn ra, hiểu được mình đã sớm bại lộ, lập tực sai thủ hạ tiến công, nhất thời hai quân xung đột.

Mặc dù Tiết quân có Lang Tĩnh chỉnh đốn, nhưng vẫn không so được với đối phương có chuẩn bị lâu ngày, nhất thời binh lính hốt hoảng nghênh chiến, bị quân của Chương Hồng đánh đến toán loạn.

Trương Mặc chặt bỏ đầu một kỵ binh quân địch, đoạt mã, thấy Đằng Vân thay Lang Tĩnh ngăn công kích của đại tướng quân địch, Lang Tĩnh là văn thần, căn bản không có công phu, lúc hỗn loạn liền có vẻ chật vật.

Đại tướng kia là người dũng mãnh, tuy Đằng Vân có thể ngăn đón nhất thời, lại không biết thể lực của mình có đủ dùng không, Trương Mặc giao ngựa cho Lang Tĩnh, bảo Lang Tĩnh ra ngoài thỉnh cứu binh đến.

Lang Tĩnh cũng không do dự, phiên thân lên ngựa, Trương Mặc thay y mở đường, liền chạy vội ra ngoài, Trương Mặc thấy y đi rồi, mới nhấc đao lao vào cuộc chiến, binh lính bị tách ra, bại sự đã hiện, Đằng Vân và Trương Mặc đều biết không nên tiếp tục dây dưa, liền dẫn dắt số nhân mã còn lại lui về.

Trương Mặc cũng không đành lòng hướng vào thôn trấn, sẽ khiến dân chúng gặp họa, vì thế cắn răng nói: “Hạ du Minh Thủy địa thế hiểm yếu, không bằng chúng ta chạy đến đó, hơn nữa nơi đó cũng có đóng quân.”

Lúc này không còn thời gian để lo lắng, đành phải hướng hạ du Minh Thủy mà đi, Chương Hồng tự mình dẫn nhân mã tới đuổi giết, tựa hồ muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ.

Đằng Vân mang binh một đường giết một đường lui, mấy vạn binh mã chỉ còn lại trên dưới một ngàn.

Đằng Vân Trương Mặc cùng mấy đại tướng cản phía sau, để một ngàn binh trốn trước, mắt thấy địch nhân đuổi theo, Đằng Vân quay đầu ngựa nghênh chiến, mọi người thầm kêu không tốt, lúc này, chủ soái lại từng đao từng đao trảm quân địch xuống ngựa.

Đằng Vân điên cuồng vung đao, Chương Hồng dẫn binh đuổi theo nhưng không dám xông lên trước, Tiết quân nhân cơ hội chạy xa, còn một số người hộ tống Đằng Vân tiếp tục hướng hạ du Minh Thủy.

Chương Hồng bị hành động không muốn sống của Đằng Vân dọa, không dám dẫn đầu, mưu thần cũng nói địa thế phía trước hiểm yếu, không nên đuổi tiếp, chỉ sợ trúng mai phục, bởi vì Du Kham đã mai phục ở Minh Thủy từ trước, Chương Hồng cũng không tiếc nuối, liền lui binh trở về doanh trướng, chờ tin lành truyền đến.

Tiết quân đi đến hạ du đã mỏi mệt không chịu nổi, hạ du địa thế hiểm yếu, cảnh sắc lại có chút đồ sộ, cách đó không xa có một con hồ nhỏ, khắp nơi hoa đào, hoa đang mùa nở rổ, đẹp không thể ta.

Đằng Vân thấy tướng sĩ khát nước, nói: “Đây là hồ gì.”

Trương Mặc nói: “Nơi này kêu Hoa Đào đàm, nước đầm có nhiều lô thảo, lô thảo gặp ánh mặt trời liền có độc, nước không thể uống, nên cũng gọi là Thủy Tĩnh.”

Đằng Vân nhìn Hoa Đào đàm, đột nhiên cười một tiếng, Trương Mặc hỏi hắn vì sao lại cười, Đằng Vân cau mày nói: “Chúng ta quên Du Kham, vừa rồi ngươi có thấy Du Kham không?”

Trương Mặc cả kinh, liền hiểu được, có lẽ Du Kham đã sớm mai phục ở đây, đang nghĩ ngợi, thình lình nghe tiếng trống vang lên, quả nhiên là Du Kham dẫn binh tới.

Trương Mặc bảo Đằng Vân lên ngựa chạy mau, Đằng Vân lên ngựa cũng không trốn, lệnh Trương Mặc mang một ngàn binh tiếp tục đi xuống, chính mình đứng ở đây ngăn trở Du Kham.

Du Kham sớm nghe chuyện Chương Hồng truy kích lại bị dọa đến chết đứng, cũng không dám tiến lên, phái một tướng sĩ xuất chiến, mới hai chiêu liền bị Hổ Dực đao trảm xuống ngựa.

Du Kham càng sợ hãi, nhưng Đằng Vân chỉ có một người, cũng không thể làm ra chuyện gì to tát, liền cho các binh sĩ vây quanh nghênh chiến, Đằng Vân biết thể lực chống đỡ hết nổi, cũng hiểu được kế sách của Du Kham, nhưng chỉ có cách này mới chặn được truy binh.

Mãi cho đến hoàng hôn, Đằng Vân bỗng nhiên xoay người xuống ngựa, Du Kham không biết hắn muốn bày quỷ kế gì, liền án binh bất động, Đằng Vân đi đến Hoa Đào đàm, dựa vào một gốc đào chậm rãi ngồi xuống, đem Hổ Dực cắm vào lòng đất, thế nhưng khép mắt lại.

Từng cánh hoa đào bị gió thổi rơi xuống, vương trên người Đằng Vân, người nọ lại giống như đang ngủ, không động không hoảng, Du Kham trừng mắt nhìn một nén nhang mới giận dữ, cho rằng Đằng Vân lại đùa giỡn mình, mệnh tướng sĩ tái chiến.

Chính là tướng sĩ đi qua, Đằng Vân vẫn không cử động, dò xét hơi thở, hóa ra Đằng Vân sớm kiệt lực mà chết.

Du Kham cao hứng sai binh sĩ hủy xác Đằng Vân, sau đó tiếp tục đuổi giết phía trước, nhưng chưa kịp làm gì, đột nhiên bị một đội nhân mã xông ra càn quét.

Tề Tử Kết dẫn Phụng quân vây quanh Du Kham, một đao chém chết gã, mang xác của Đằng Vân đi.

Trương Mặc nhìn thấy viện quân, vội vàng dẫn quân trở về, chờ đến Hoa Đào đàm, lại chỉ thấy một vùng tử thi, Du Kham quỳ rạp trên đất mà chết, không thấy Đằng Vân, chỉ có dưới cây đào, một cây hảo đao cắm sâu vào lòng đất…