Cô buồn bực đi vào nhà,đóng cửa "rầm" như để trút giận lên cái cửa đáng thương.Hừ,cô cho anh ta vào danh sách đen rồi nhưng mà cô đâu biết anh ta tên gì,mặt ra sao đâu?! À,là giọng nói "nguy hiểm" ấy.

My ngồi co ro trong một góc,mặt toàn mồ hôi lạnh,My lén lấy tay lau mồ hôi lòng thầm thương cảm cho số phận đáng thương của cái cửa,không biết sau vụ chấn động này cái cửa còn lành lặn không nhỉ?!

Quả nhiên không ngoài suy nghĩ của My,cánh cửa "rắc...rắc" và hoa hoa lệ lệ bị gãy,một phần cánh cửa đổ xuống sàn nhà làm một trận bụi bay mù mịt,phần còn lại thì chông chênh bay trong gió =.="

Thấy thế My giật mình và ba chân bốn cẳng chạy ra sau vườn đi trốn.

Còn cô thì lúc này khóc không ra nước mắt,không phải chứ,cô chỉ đóng cửa một cách "nhẹ nhàng" mà nó đã ra đi rồi sao?!

Thế là cô đành đi lượm cánh cửa bị gãy trên sàn nhà đem xuống bếp.Sau đó cô đi tìm gỗ nhưng không có nên cô đành đi sang hàng xóm xin.Là cô bé tội nghiệp hay giúp đỡ hàng xóm nên cô rất được hàng xóm hoan nghênh.Họ nhiệt tình cho cô gỗ và sợ cô không đóng được nên đóng giúp cho.Khi đã đóng xong họ lại giúp cô mang về và lắp lên.Ôi!Những người hàng xóm dễ thương!

Để cảm tạ họ,cô hái một rổ nho tặng họ (nho trái mùa^^ nghe lạ nhỉ) và kèm theo chai rượu nho.Rượu nho này là chính chủ tự ủ nha mà cô cũng tò mò sao chính chủ lại biết làm a.

Cô mệt mỏi bước vào nhà,nhìn đồng hồ cũ treo trên tường giờ cũng đã 6h35' rồi,ngó nghiêng nhìn xung quanh tìm My,con bé đâu rồi nhỉ?Từ hồi chiều tới giờ chẳng thấy mặt nó đâu,thấy nhớ nó quá.Cô đang định rủ nó đi khu rừng phía sau nhà,cũng không xa nhà lắm,cách nhà khoảng 50m thôi,đi tắm suối cho mát mà không thấy My thôi đi một mình vậy.

Bây giờ là mùa thu mà nắng nóng y nha mùa hè,thế này chắc cô chết mất.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Cô đi theo tiếng nước vọng thì thấy được một con suối sau tảng đá.Cô đi nhanh lại,nhìn xuống con suối thấy nó bốc hơi cô sửng sốt.Là suối nước nóng a.

Cô liếc mắt đánh giá xung quanh,địa hình ở đây có vẻ thuận lợi,được cây cối mọc um tùm rậm rạp bao bọc,lại còn được mấy tảng đá to che chở.

Sau khi đánh giá xong cô hồn nhiên cởi quần áo chỉ chừa mỗi bộ áo quần lót mỏng manh,trong suốt.

Cô ngồi xuống và đùa nghịch với nước.Khi đã nghịch chán cô đứng dậy đi tìm quần áo,vì áo quần trong suốt mà lộ ra những chỗ kín trông quyến rũ cực điểm.Nếu chỗ này mà có đàn ông thì đảm bảo anh ta sẽ nhào vào cô làm ra chuyện cầm thú.

Cô ngạc nhiên khi quần áo của cô không cánh mà bay,đây là chuyện gì?

Cô tìm mãi,tìm mãi mà không thấy làm cô bây giờ rất muốn khóc.Thiên a,làm sao bây giờ?!

Cuối cùng cô đành đi lấy lá cây rừng quấn lại che đi những điểm cần che,rồi mang tâm trạng lo sợ về nhà,cô phải đi với dáng lén lén lút lút như tên trộm,thật khổ a.May mà suốt dọc đường về nhà không có người chứ nếu không chết mất.