Việc này Đinh Lập Hiên đã sớm đoán được nên đương nhiên cũng không hề tức giận, nhìn theo hướng hai mẹ con bọn họ đi ra ngoài. Năm, sáu tên thủ hạ kia cũng không rời khỏi, mà nghe theo căn dặn của Lý Vân ở bên ngoài kho hàng cẩn thận canh chừng hai người. Thấy trong kho hàng đã không có người ngoài, Đinh Lập Hiên vội vàng đến trước mặt Lam Thần tháo bỏ dây trói, lấy chiếc khăn trong miệng cậu ra. Vừa được “giải khẩu” Lam Thần lập tức mở miệng mắng.

“Ông điên à, chỉ như vậy đã khinh địch giao hết toàn bộ tài sản cho bọn họ?”

Đinh Lập Hiên cười hắc hắc, cúi đầu xuống hôn một cái, “Tiền có thể có lại, nhưng Lam Thần thì chỉ có một, làm sao ba có thể bỏ được chứ!” [iu a quá vì câu nói hay nhất trong đời a  ]

“Thần kinh, ông không biết báo cảnh sát sao? Sao lại đến một mình?”

“Con không thấy trong người mấy người đó đều giấu súng lục hay sao? Nếu thật sự báo cảnh sát, e là cái mạng nhỏ của con đã sớm mất rồi.”

Súng lục? Vừa rồi Lam Thần đã không nhìn kĩ, không ngờ mấy người đó vậy mà lại mang theo cả súng lục, “Hiện tại bọn họ đã lấy được tài sản, chúng ta đã mất đi giá trị lợi dụng, ông không sợ bọn họ sẽ hạ thủ giết người hay sao?”

“Đừng lo lắng, muốn giết đã sớm giết rồi, mấy vụ tai nạn lần trước họ đều làm rất gọn gàng, ba nghĩ bọn họ cũng không muốn tự tìm phiền phức, huống chi lần này đã lấy được những thứ họ muốn, nếu không phải bất đắc dĩ lắm ai lại muốn mang tội danh giết người trên lưng. Yên tâm đi, chỉ cần bọn họ trở về công ty chứng thực số văn kiện đó là thật, bọn họ sẽ thả chúng ta ra!”

“Nhưng như vậy thì xem như ông đã mất hết tất cả?”

“Tiền tài là vật ngoài thân, không có cũng không sao!”

Đinh Lập Hiên vừa trêu đùa vừa ngồi xuống ghế, kéo Lam Thần ngồi lên đùi mình, vuốt ve tóc cậu, “Lam Thần, lúc nhận được điện thoại thiếu chút nữa ba đã bị hù chết, nếu con xảy ra chuyện gì, ba cũng sống không nổi nữa!”

“Sao có thể dễ dàng chết như vậy?”

Tuy rằng ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng cậu lại vô cùng cảm động, tựa vào người cha mình, thở dài, “Ông, sao lại lập bản di chúc đó?”

“Ba chỉ muốn bồi thường lại cho con mà thôi, tiếc là………”

“Bỏ đi, cứ xem như là không có gì!”

“Lam Thần, con thật sự không cần tiền sao?”

“Tiền, ai lại không cần? Nhưng có tiền cũng chưa chắc đã vui vẻ, ở đời chỉ cần sống cho thật vui là đủ rồi, tiền có nhiều, chết cũng không mang theo được!”   [câu này nói thì rất dễ nhưng ko phải ai cũng làm đc đâu nha mọi người]

Đinh Lập Hiên vui mừng nở nụ cười, xem ra y quả nhiên không có nhìn lầm người này, “Lam Thần, dưới lớp nệm trong nhà có một phần hợp đồng bảo hiểm, nếu ba có xảy ra chuyện gì, số tiền bảo hiểm đó ít nhất cũng có đến mấy chục triệu, cho dù không có tài sản, nhưng với số tiền này cũng đủ cho con dùng cả đời!”

Lam Thần kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cha mình, sửng sốt, “Ông có bệnh phải không? Sao lại muốn mua bảo hiểm như vậy?”

“Khoảng thời gian trước xảy ra rất nhiều chuyện, ba sợ mình sẽ đột ngột……..Ba chỉ muốn để lại cho con chút gì đó mà thôi!”

“Đầu óc ông có vấn đề phải không?”

Trong nhất thời Lam Thần cũng không biết nên nói gì, thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Đinh Lập Hiên, ông đúng là một người rất đáng ghét, với người mình không thích có thể lạnh lùng đến cực điểm, còn với người mình thích thì lại tốt đến người ta không thể chịu nổi!”

Đinh Lập Hiên hôn lên tóc cậu mấy cái, “Ba đã hối hận vì những việc trước đây đã gây ra cho con, Lam Thần, cho dù ba có xin lỗi hay làm gì đi nữa cũng không thể chuộc hết tội của mình. Nếu tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu, ba nhất định sẽ đối tốt với con, sẽ không để cho con chịu một chút thiệt thòi nào nữa, tha thứ cho ba được không?”

Tuy là Lam Thần đã không còn hận y nhưng suy cho cùng trong lòng cậu vẫn còn có chút bất mãn. Tuy nhiên, lúc này cậu quả thật đã tha thứ cho cha mình rồi, cậu tựa vào ngực y, rơi nước mắt, nức nở, “Ba ba, con yêu ba!”   

Đinh Lập Hiên như chấn động, từ lúc trở về đến giờ Lam Thần chưa bao giờ gọi y là ba, câu này vừa thốt ra khiến nước mắt y cũng không kìm được mà rơi xuống, hơn nữa được nghe ba chữ “Con yêu ba” Đinh Lập Hiên cũng đã thỏa mãn rồi. Trải qua bao cố gắng cuối cùng Lam Thần cũng chịu nói với y ba chữ này, xem ra những gì y làm đều không hề uổng phí, Lam Thần thật sự đã tha thứ cho y, vui mừng thở một hơi nhẹ nhõm, ôm chặt đứa con vào lòng.

“Cám ơn con, cám ơn con đã tha thứ cho ba, từ nay về sau ba nhất định sẽ đối xử tốt với con! Con cũng đừng rời khỏi ba, có được không?”

“……….Ừm!”

Hai người ở trong kho hàng nói chuyện rất lâu, đến khuya mới ôm nhau ngủ thiếp đi, cho đến khi cánh cửa kho bị mở ra Đinh Lập Hiên mới mở to mắt, bình tĩnh nhìn người tới. Vũ Kiệt giận dữ vọt vào trong, hung hăng quăng mớ văn kiện xuống đất, chỉ vào Đinh Lập Hiên rống lên.

“Những văn kiện này đều là giả, ba ba, sao ba lại phải làm như vậy?”

Lam Thần bị âm thanh tranh cãi ầm ĩ đánh thức, vừa nghe thấy lời của Vũ Kiệt cậu cũng giật mình, liếc nhìn cha cậu một cái, không biết y rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì? Đinh Lập Hiên hừ lạnh một tiếng, vỗ vỗ vai Lam Thần, ý bảo cậu an tâm, “Mới đó đã phát hiện, đúng là làm cho người ta cảm thấy bất ngờ!”

“Rốt cuộc ông đang giở trò gì?”

“Trước lúc tôi xác định được Lam Thần an toàn, sao tôi có thể dễ dàng giao văn kiện thật cho cậu? Cậu còn không rõ lòng dạ của mẹ cậu sao? Chỉ cần các người thả Lam Thần ra, tôi bảo đảm sau khi xác định cậu ấy an toàn, tôi sẽ chuyển hết toàn bộ tài sản cho cậu!”

Chẳng lẽ hôm qua cha cậu nói không có nguy hiểm chính là đang an ủi cậu sao? Lý Vân thật sự muốn gây bất lợi cho cả hai sao? Còn nhớ lúc cha cậu tống cổ bà ta ra khỏi nhà quả thật rất thảm, cũng khó trách bà ta sẽ ôm lòng oán hận, lòng trả thù của phụ nữ quả thật rất mãnh liệt!

“Ông!”

Vũ Kiệt bực bội, đi tới đi lui vài bước, quay đầu lại nhìn Lam Thần một cái rồi xoay người ra kho hàng. Thừa dịp này, Đinh Lập Hiên vội thì thầm với Lam Thần vài câu.

“Lam Thần, sau khi an toàn ra ngoài, lúc gọi điện thoại cho ba nhớ gọi ba là Hiên, còn nếu như có người theo dõi con, con gọi ba là Đinh tổng, có hiểu không?”

“Ba muốn làm gì? Không, con sẽ không đi đâu hết!”

“Đồ ngốc, chỉ cần con an toàn là tốt rồi! Ba tự có cách thoát thân!”

“Không cần, con không muốn đi đâu cả!”

Cha cậu đã để lại bản di chúc và hợp đồng bảo hiểm, Lam Thần khẳng định y sẽ không dễ dàng gì mà giao hết tài sản cho bọn họ, cho nên bọn họ cũng sẽ không dám gây bất lợi gì cho y, nhưng nếu như bọn họ thật muốn cùng ép nhau vào đường cùng ra tay giết hại y thì biết làm thế nào.

“Thằng nhóc này, con cứng đầu quá! Ngoan ngoãn nghe lời, ba đã có biện pháp giải quyết bọn họ!”

“Mặc kệ là nói cái gì, con cũng sẽ không đi!” Đinh Lập Hiên khuyên răn nửa ngày, Lam Thần cũng không đồng ý. [bây giờ thấy rõ chưa a Hiên đây là sự khác nhau của người con thật lòng yêu kính a và đứa con bệnh hoạn yêu tiền hơn mạng của a á]

Thấy Vũ Kiệt trở vào kho hàng, hai người lập tức im lặng. Vũ Kiệt một tay cầm di động do dự nhìn hai người, “Ba ba, ba đừng bức tôi, nếu ba không chịu ngoan ngoãn giao hết tài sản ra đây thì đừng trách tôi vô tình!”

“Vũ Kiệt, những chuyện cậu vô tình với tôi còn ít hay sao? Nhiều lần muốn dồn tôi vào chỗ chết, tôi cũng thật không rõ làm thế nào mà dạy dỗ ra đứa con như cậu! Chỉ cần thả Lam Thần ra, tự nhiên tôi cũng sẽ chuyển hết tài sản qua cho cậu!”

Vũ Kiệt càng nghe càng giận, chộp lấy khẩu súng của một tên đứng cạnh bên, chỉ lên trán cha mình, “Ông cảm thấy hiện giờ ông có quyền bàn điều kiện với tôi sao?”

Lam Thần ngây ra nhìn họng súng đang chĩa thẳng vào y, tuy nhiên y cũng không có biểu hiện gì là kinh hoảng, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, bọn họ giằng co một hồi, cho đến khi Lý Vân đi vào mới đánh vỡ thế cân bằng.

“Đinh Lập Hiên, anh đúng thật là ngoan cố, chỉ cần giao tài sản ra, tôi khẳng định sẽ thả hai người!”

Đinh Lập Hiên hừ lạnh một tiếng, “Lý Vân, tôi rất hiểu cô, nếu cô thật sự lấy được số văn kiện đó, chúng tôi còn mạng sống hay sao? Mau thả Lam Thần ra!”

“Nếu lúc này thả cậu ta, khó tránh chuyện cậu ta đi báo cảnh sát, tôi sao có thể phạm sai lầm như thế?”

“Nếu không thả, các người đừng hòng có được thứ gì!”

“Xem ra anh đúng là không sợ chết?” Lý Vân nháy mắt cho mấy thủ hạ đứng bên cạnh, mấy khẩu súng đồng thời nhắm ngay vào hai người, “Nếu chết đi thì cái gì cũng không có, Đinh Lập Hiên, chắc anh hiểu rõ rồi chứ!”

‘Lý Vân, trước lúc giết tôi, tôi muốn hỏi cô một chuyện?”

“Chuyện gì?”

“Hai mươi mấy năm trước, vợ của tôi chết như thế nào? Có phải là do cô phái người giở trò? Tuy hiện trường vụ tai nạn năm đó chỉ là bất ngờ, nhưng tôi nghĩ mọi việc cũng không đơn giản như vậy?”

Lời này làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy giật mình, nhất là Lam Thần, chẳng lẽ vụ tai nạn của mẹ cậu là có liên quan đến người phụ nữ này? Tuy rằng lúc đó cậu còn rất nhỏ, nhưng sau này vẫn ngẫu nhiên nghe người hầu nhắc tới một số chuyện năm đó, mẹ cậu vì bị tai nạn xe cộ mà mất, kết quả điều tra cũng là như vậy, cho nên mọi chuyện đã kết thúc trong im lặng, không ngờ hôm nay cha cậu lại nhắc lại mà còn có liên quan đến Lý Vân.

“Là do số cô ta bạc mệnh, sao lại liên quan tới tôi?”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt Lý Vân đã bắt đầu khẩn trương, ánh mắt cũng đang trốn tránh, Đinh Lập Hiên thấy thế tiếp tục hỏi, “Lý Vân, cô cũng nên thành thật đi, để cho tôi trước khi chết biết rõ, có phải là do cô làm hay không?”

“Hừ, là do cô ta uống sai thuốc rồi tông vào xe tải, liên quan gì tới tôi! Đinh Lập Hiên, anh cũng sắp chết đến nơi rồi mà còn nói được nhiều lời vô nghĩa như thế à?”

Trong lòng Đinh Lập Hiên không khỏi vui mừng, xem bộ dáng xấu hổ quá thành tức giận này của cô ta xem ra y đã đoán đúng rồi, “Lý Vân, năm đó ai cũng không biết vợ tôi vì uống sai thuốc mà xảy ra tai nạn, sao cô lại biết? Hay là bởi vì thuốc đó là do cô đổi?” [ồồồôô thì ra con bánh bèo này nó ác quá trời lun dám giết mẹ của e Thần nữa]

Lý Vân cả kinh, lúc này mới chợt hiểu vừa rồi mình do quá xúc động mà nói lỡ lời, mắt chuyển vài vòng, nghẹn họng không biết nói gì. Vũ Kiệt kinh sợ nhìn mẹ mình, thế nào cậu ta cũng không thể ngờ được mẹ của mình lại là một tội phạm giết người, vẻ mặt kinh ngạc đó đã khiến Lý Vân hoảng hốt, bà cũng không hy vọng con mình biết được sự thật này. Việc đã đến nước này cũng không thể vãn hồi được nữa, Lý Vân cầm lấy khẩu súng bước tới gần Đinh Lập Hiên. Thấy Lý Vân thật sự muốn động thủ, Lam Thần hoảng hốt hô toáng lên.

“Bà không thể giết ông ấy!”

Lý Vân Khinh miệt nhìn Lam Thần, hừ lạnh một tiếng, “Sao lại không thể giết? Cậu luyến tiếc hay sao? Yên tâm đi, tôi sẽ tiễn các người lên đường với nhau! Ít ra cũng có bạn đồng hành!”

“Chẳng lẽ bà không muốn có được tài sản của ông ấy hay sao? Đinh tổng còn lập một bản di chúc, nếu ông ấy có xảy ra chuyện gì, toàn bộ tài sản đều chuyển sang cho Vũ Khuynh, một phân tiền con của bà cũng không có được!”

“Đứa tạp chủng kia hiện sống hay chết cũng chưa biết, số tài sản này sớm muộn gì cũng thuộc về con tôi thôi!”

“Trên di chúc còn viết, nếu Vũ Khunh không ra mặt thì toàn bộ số tài sản đó sẽ được quyên ra ngoài làm từ thiện, hiện giờ nếu giết ông ấy, cái gì bà cũng không có, hơn nữa Vũ Khuynh………”

Đinh Lập Hiên vội vàng đụng Lam Thần một cái, sợ cậu vì nhất thời không suy nghĩ mà nói sự thật ra, như vậy càng nghuy hiểm hơn! Sắc mặt Lý Vân thay đổi, gặng hỏi, “Cậu biết Vũ Khuynh ở đâu?”

“Ơ? Không biết!”

Nghe Lam Thần nói như thế, Lý Vân từ từ buông súng xuống, không ngờ Đinh Lập Hiên đã chuẩn bị kĩ càng như vậy, ngẫm lại cũng không phải là không có thể, y xác thật có khả năng sẽ làm như thế, ngẫm nghĩ một hồi, “Đinh Lập Hiên, anh cũng không muốn vì tiền mà mất mạng chứ?”

Không ngờ lúc này Đinh Lập Hiên lại bật cười, khiến mấy người bên cạnh đều ngây cả ra, “Tôi đương nhiên không muốn mất mạng rồi!”

Vài giây sau, cửa kho hàng đột nhiên bị một chiếc ô tô phá ra. Ngay sau đó, từ trên xe nhảy xuống mấy nhóm cảnh sát trang bị vũ khí đầy đủ, chỉ loáng một cái đã bắt gọn mấy tay thủ hạ, hành động của họ nhanh đến mức ngoài Đinh Lập Hiên ra, tất cả những người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm. [