Giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ, vẻ mặt đầy thương tiếc. Lam Thần phát hiện gần đây Đinh Lập Hiên ngày càng nâng niu cậu, giống như sợ nói chuyện lớn tiếng sẽ hù cậu chạy mất, cậu cũng không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Trong lòng Đinh Lập Hiên không khỏi vui mừng, lâu rồi y không thấy Lam Thần ngoan như vậy. Y cầm ly rượu lên uống một hớp, cậu trợ lí ngồi bên cạnh vội vàng rót đầy lại cho y. Lam Thần nhìn chằm chằm ly rượu vang, lại nhìn thấy cha mình bưng ly rượu lên, do dự một chút, nói khẽ một câu

“Ông, cũng nên kiêng rượu đi” [cái này hình như e đang làm khó a chứ ko phải lo cho sức khỏe a à nha]

“Hả, kiêng rượu?”

Đinh Lập Hiên nhìn ly rượu trong tay rồi lại quay sang nhìn Lam Thần

“Bình thường bàn chuyện làm ăn, trên bàn tiệc đều phải uống rượu, kiêng sao?”

Lam Thần trừng mắt liếc y một cái “Có kiêng hay không?”

Đinh Lập Hiên đành cười gượng một chút, vừa rồi y còn nghĩ Lam Thần đã ngoan ngoãn trở lại, không ngờ còn chưa tới một phút đã bắt đầu giận dỗi 

“Được, ba nghe lời con, từ nay về sau ba không uống rượu nữa”  [a mất hết hình tượng trước đây sắp biến thành thê nô lun rùi]

Nói xong, y đổ hết rượu vào trong tách trà, úp ly không lên trên bàn, mấy người xung quanh nhìn thấy động tác kì quái của Đinh Lập Hiên đều ngạc nhiên “Đinh tổng, mới uống hai ly sao đã ngừng rồi?”

“Từ nay về sau tôi kiêng rượu”

“Đinh tổng, ông vừa bỏ thuốc lại kiêng rượu, thật làm người khác phải ngạc nhiên nha”

“Ha ha, thuốc rượu hại thân, người yêu tôi lo cho cơ tể của tôi, cho nên tôi nghe lời cậu ấy, bỏ hết những thứ này”

Một rừng ánh mắt lại tiếp tục chĩa về phía Lam Thần. Dưới bàn, Lam Thần nhéo tay cha mình một cái, tuy nhiên, động tác mờ ám này lại làm cho Đinh Lập Hiên thật vui, ngón cái của y vuốt nhẹ lên mu bàn tay Lam Thần vài cái, ánh mắt đầy tình tứ làm cho mấy vị ngồi bên kia đều cảm thấy buồn nôn. Kỳ thật Lam Thần là đang cố ý làm khó y, lúc bảo bỏ thuốc, cậu quả thật cũng chưa nghĩ tới chuyện lo cho sức khỏe của y, chỉ đơn giản là muốn cho y sống không mấy thư thả thôi, nhưng cậu không ngờ cha cậu lại nghe lời làm thật

“Tôi đi toilet”

Đinh Lập Hiên lập tức đứng lên đi theo “Ba đi với con”

Lam Thần đã sớm đoán được cha mình sẽ nói như vậy, cậu đành phải đi nhanh ra ngoài. Lúc ra khỏi toilet tình cờ đụng phải đầu bếp trưởng của khách sạn “Đinh tổng, thực đơn mà ông cần tôi đã chuẩn bị xong rồi”

Lam Thần quay đầu lại thấy bếp trưởng cầm một xấp giấy thật dày đưa cho cha cậu, Đinh Lập Hiên nhận lấy, lật vài tờ xem

“Ừm, viết rất chi tiết, cám ơn”

“Đinh tổng, đừng khách khí”

Nói xong, y đi tới ôm lấy vai Lam Thần, Lam Thần tò mò hỏi một câu “Thực đơn gì?”

“À, không có gì”

Lam Thần cũng không hỏi nhiều, lúc đi đến cửa phòng VIP, nghe thấy câu từ bên trong vọng ra, ngay tức khắc mặt Lam Thần xám ngắt lại. Không cần đoán cũng biết mấy người bên trong đang bàn tán về hai người và từ này đương nhiên là chỉ Đinh Lập Hiên. Cậu quay đầu lại nhìn vẻ mặt cha mình, dường như y cũng không có biểu tình khó chịu gì cả

“Ông vào trước đi, tôi muốn đi xung quanh một lát”

“Được rồi, đừng đi quá xa, nhớ trở về sớm một chút”

“Ừm”

Lúc Đinh Lập Hiên mở cửa chuẩn bị bước vào phòng, y đã nháy mắt bảo mấy bảo tiêu cẩn thận đi theo sau Lam Thần. Lam Thần xoay người đi vào phòng bếp, bảo nhân viên gọi bếp trưởng đến. Lam Thần thật không rõ, cấp trên cần xem bảng thực đơn cần phải khách khí như thế sao?

“Lam tổng, cậu tìm tôi?”

Lam Thần ngồi trên sopha ngoài hành lang, thấy đầu bếp trưởng đi tới, nói “Ngồi đi”

“Vâng”

“Bảng thực đơn khi nãy là sao?”

“À, chuyện này, Đinh tổng có dặn là không được nói với người khác”

Lam Thần cười lạnh một tiếng “Thế nào? Nói với tôi cũng không được à?”

“Nhưng mà, Đinh tổng…”

“Nói đi, không chừng cũng không phải chuyện lớn lao gì”

Đầu bếp trưởng cười gượng một chút, rồi tháo cái mũ xuống “Qủa thật cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là dạo trước Đinh tổng theo tôi học nấu ăn, xấp thực đơn kia chính là bảng phân phối nguyên liệu và cách nấu, tôi chỉ giúp Đinh tổng viết lại chi tiết hơn thôi”

Lam Thần vô cùng kinh ngạc “Theo ông học nấu ăn?”

“Phải nha, khoảng thời gian trước, mỗi ngày vào nửa đêm Đinh tổng đều chạy đến phòng bếp theo tôi học nấu nướng”

“Ông đã dạy những món gì?”

“Chỉ là một số món ăn thường ngày thôi! Đinh tổng còn bảo tôi dạy y cách nấu cơm, nấu cháo, hầm canh” [  cảm động quá ko ngờ a lo cho e quá công viêc bề bộn mà còn học nấu ăn để lo cho e nó nữa, a tiếp tục cố gắng nha cây sắp đổ rùi]

Lam Thần cảm thấy sống mũi hơi cay, lúc này cậu mới biết không phải cha cậu biết nấu ăn từ trước mà chỉ là y đang học, chẳng lẽ mấy ngày nay y đều không chịu nghỉ ngơi, nửa đêm đều chạy tới khách sạn học cách nấu ăn sao? Đúng là đồ ngốc, có nhiều đầu bếp như vậy, tùy tiện tìm một người đến nấu là được rồi, không biết trong đầu của y suy nghĩ cái gì nữa, thật là…

Lam Thần lầu bầu một câu “Học mấy cái này làm gì? Thật là…”

“Đúng vậy đó, lúc đó tôi cũng cảm thấy kỳ quái, lãnh đạo học mấy cái này có lợi ích gì? Nhưng Đinh tổng rất chăm học, có khi ông ấy thức cả đêm, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả lúc tôi tham gia khóa học đầu bếp. Ông ấy thái rau, xào rau đến nỗi mấy ngón tay đều phồng cả lên, vậy mà vẫn không cho tôi giúp, một món ăn có khi nấu tới mười mấy lần cho đến khi hương vị và màu sắc thích hợp mới hài lòng. Còn nữa…”

Từ miệng của đầu bếp trưởng, Lam Thần nghe được rất nhiều chuyện, nghe đến cả tâm đều thấy ấm lên “Tôi hiểu rồi, phiền ông quá”

“Lam tổng đừng khách khí như thế, nếu không có gì tôi đi trước nha?”

“Ừm”

Trừ ngày đầu tiên là thức ăn bên ngoài, số còn lại đều là những món mà Đinh Lập Hiên học được. Biết Lam Thần thích ăn món của Hoài Dương, Đinh Lập Hiên cơ hồ muốn biến mình thành một nửa đại trù về những món ăn ở đó, chỉ vì muốn làm tốt món “ Nhuyễn Đậu Trường Ngư”, Đinh Lập Hiên đã thức cả đêm làm thịt mười bảy con lươn, cho đến khi ngay cả đầu bếp trưởng cũng khen không ngớt miệng mới chịu về nhà làm cho Lam Thần ăn

Sau khi bếp trưởng rời khỏi, Lam Thần ngồi một mình trên ghế hơn mười phút. Trong lòng cậu rất cảm động, đến cuối cùng nở nụ cười bất đắc dĩ rồi đứng dậy trở về phòng VIP. Đinh Lập Hiên thấy cậu trở về lập tức kéo ghế ra “Sao đến giờ mới quay lại?”

Lam Thần ngẩng đầu lên liếc y một cái, há miệng mắng một câu “Đồ ngốc” Tuy là không phát ra tiếng nhưng nhìn khẩu hình miệng đương nhiên cũng có thể đoán ra được là từ gì. Đinh Lập Hiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng y cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi xuống ghế nắm chặt tay Lam Thần, tiếp tục bàn chuyện với mấy người kia

Lam Thần cũng ngẫu nhiên liếc cha mình một chút, từ lúc trở về đến giờ cậu luôn rất khó chịu nên không có thời gian nhìn kĩ y. Lúc này cậu mới phát hiện dường như cha cậu đã già đi rất nhiều, nhất là mấy sợi tóc bạc bên thái dương nhìn vô cùng chướng mắt. Trong nửa năm qua y nhất định sống không tốt, , ông thật sự nhớ tôi đến vậy sao? Lam Thần cúi đầu xuống nhìn bàn tay Đinh Lập Hiên, bàn tay vốn thon dài mềm mại vậy mà từ khi nào đã trở nên sần sùi như thế này, trên mu bàn tay có nhiều vết sẹo, trên ngón tay cũng có rất nhiều vết chai

Tromg phương diện tình cảm có rất nhiều người không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, trong đồng tính luyến ái lại có rất nhiều người không thể chấp nhận lão thiếu luyến (chênh lệch tuổi tác), trong lão thiếu luyến lại có rất nhiều người không thể chấp nhận phụ tử luyến, cho nên người biết được mối quan hệ giữa Đinh Lập Hiên và Lam Thần quả thật rất ít. Một phần nguyên nhân cũng là vì Đinh Lập Hiên vẫn không chịu công khai thân phận của Lam Thần. Y rất mâu thuẫn cũng rất do dự, y muốn đưa hết tất cả những thứ của mình cho Lam Thần, với năng lực của Lam Thần nhất định có thể ngồi yên ổn trên giang sơn Đinh thị, nhưng sau đó thì thế nào? Đinh Lập Hiên không sợ người khác bàn tán về mình nhưng Lam Thần làm sao đối mặt với ánh mắt của thế gian đây? Y lại càng không thể buông tha cho Lam Thần, làm con y thì sẽ không thể làm tình nhân của y, mà làm tình nhân thì lại không thể thừa nhận đó chính là con y. Trong những đêm khuya vắng lặng, Đinh Lập Hiên thường gác tay lên trán, mắt nhìn đăm đăm về phía trước, khổ sở vô cùng

Từ hôm ở khách sạn về, thái độ của Lam Thần với y cũng tốt hơn một chút, cậu không cố tình kiếm chuyện vô cớ, ngay cả nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều. Về việc đầu bếp trưởng tình cờ giúp, Đinh Lập Hiên đương nhiên rất cảm kích, thái độ của Lam Thần dần dần thay đổi làm y cảm thấy vui không gì bằng

“Bảo bối, khi nãy con vẫn chưa ăn gì, có đói bụng không?”

Lam Thần dời tầm mắt từ màn hình tv sang mặt cha mình “Cũng có chút chút”

“Muốn ăn gì, ba đi làm?”

“Tôi muốn ăn chút cháo”

Đinh Lập Hiên vỗ nhẹ lên đầu cậu, nở một nụ cười từ ái “Được, con chờ một lát, ba đi làm”

Trong phòng bếp vang ra tiếng dụng cụ nấu ăn va chạm vào nhau, Lam Thần cảm thấy tiếng động này vô cùng êm tai. Hai mươi phút sau, Đinh Lập Hiên mang tới một bát cháo hạch đào đặt trước mặt Lam Thần

“Nếm thử xem?”

Lam Thần múc một muỗng lên miệng thổi thổi, nếm thử một ngụm, ngọt mà không ngán, ngon lắm

“Không tệ”

“Vậy là tốt rồi, mau ăn đi”

Nhìn thấy Lam Thần ăn hết cháo, y mừng thầm “Còn muốn ăn nữa không?”

“Không đâu, tôi no rồi”

“Ừm, cũng không còn sớm, con tắm rửa rồi ngủ đi”

“Ừm”

Lam Thần tắt tv rồi đi vào phòng tắm, lúc đi ra cha cậu đã thu dọn hết toàn bộ “Ngủ trước đi, ba đi tắm một chút”

“Ừm, ngủ ngon”

“Ngủ ngon”