Lam Thần ngủ một giấc cho đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Cậu mở mắt ra nhưng vẫn giữ y một tư thế cả buổi trời không nhúc nhích.

“Bảo bối, tỉnh rồi à?”

Một giọng nói hưng phấn vang lên bên tai, quay phắt lại, thấy Đinh Lập Hiên đang bưng một mâm thức ăn đứng ở bên giường. Mắt Lam Thần lập tức trừng to lên, nhìn y bằng cái nhìn hung tợn.

“Ngồi dậy ăn chút gì đi!”

Lam Thần thấy vẻ mặt tươi cười đó lại càng tức giận thêm, cậu quơ lấy cái gối quăng qua, tiếc là y đã né được.

“Bảo bối, còn chưa nguôi giận sao?” [a hành hạ ngươi ta cả đêm rùi mà giờ hỏi chưa nguôi giận sao với lại trong quá khứ a đối với em tốt quá mà    ]

“Cút, tôi không muốn nhìn thấy ông!”

Đinh Lập Hiên mỉm cười, “Chuyện này hơi khó à nha! Ba đã quyết định cả đời này cũng không rời khỏi con!”

Giọng điệu trêu đùa của y lại càng khiến cơn tức của Lam Thần tăng thêm, cậu lập tức ngồi dậy, tiện tay quơ lấy đồ gạt tàn thuốc trên tủ ở đầu giường ném qua. Đinh Lập Hiên biết ngay sau cái gạt tàn đó là cái bình hoa nhưng y cũng không né tránh, vừa vặn đập vào miệng vết thương trên bả vai, cả bàn ăn sáng cũng rơi xuống đất, nát bét hết. Bút, di động, ví tiền đều bị ném tới, Lam Thần nắm được cái gì ném ngay cái đó, nỗi uất ức mười mấy năm qua của cậu hầu như đều dồn hết vào lần này.

“Cút, nếu không tôi giết ông!”

“Được, nếu con muốn thì cứ giết đi!”

Đinh Lập Hiên bị ném trúng vài cái, nhưng khuôn mặt y vẫn giữ nụ cười vô lại như trước, sống chết gì cũng không chịu đi. Tất cả những đồ vật bên cạnh đều bị ném hết rồi, Lam Thần tức giận nhảy dựng lên, tuy nhiên, vì động tác quá mạnh nên làm động đến vết thương ở phía sau, mặt cậu tái mét, ngã trở về.

“Bảo bối, làm sao vậy?”

Đinh Lập Hiên lập tức vọt tới, ngay cả khi chân y giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh y cũng không thèm để ý, y bổ nhào lên giường kéo Lam Thần vào lòng, “Con ngoan, làm sao vậy, có phải phía sau lại đau không, xin lỗi!”

“Cút ngay, không được chạm vào tôi!”

“Được được! là lỗi của ba! Con nên ngoan ngoãn, đừng cử động nha!”

Lam Thần tức đến mức sắp thở không nổi, cậu xoay tới xoay lui không chịu nằm yên. Đinh Lập Hiên mỉm cười, đến lúc này y mới cảm thấy dưới chân đau đớn, y ngồi dậy nhìn thoáng qua, chẳng trách lại đau như vậy, thì ra là bị thủy tinh đâm vào.

“Đau quá!” Y vừa nói khẽ vừa rút mảnh thủy tinh ra. Lam Thần cực lực khống chế bản thân để không quay đầu lại nhìn cha mình.

“Bảo bối, nằm yên trên giường đừng bước xuống, để ba thu dọn một chút!”

Đinh Lập Hiên căn dặn xong rồi bước xuống giường chuẩn bị thu dọn mớ đổ nát, khập khiễng đi ra khỏi phòng. Biết cha mình ra khỏi phòng rồi Lam Thần mới từ từ quay đầu lại, lúc thấy mấy vết máu đỏ trên thảm cậu thấy cực kì chướng mắt. Một lát sau, Đinh Lập Hiên đã quay trở vào, y cầm máy hút bụi hút sạch hết mảnh vỡ, cuối cùng còn quỳ xuống đất lấy tay sờ soạng cẩn thận mấy lần, sợ bỏ sót lại mảnh thủy tinh nào làm chân con mình bị thương.

Những việc này Lam Thần đều nhìn thấy, cậu nhắm mắt lại, quay sang chỗ khác. Đinh Lập Hiên thu dọn xong lại bưng một bữa sáng khác đến, ngồi ở bên giường.

“Ăn chút gì đi!”

“Đem đi đi, tôi không muốn ăn!”

“Không ăn gì sao được, con ngoan, nghe lời nào!”

“Tôi không phải con ông, ông vẫn nên đi quan tâm Vũ Kiệt của ông đi!”

Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, “Bảo bối, con ngoan, ba sai rồi, cho ba xin lỗi, con tha thứ cho ba nha?”

“Ông thà đi quan tâm một người ngoài không biết mặt, ông……cho tới bây giờ ông cũng chưa từng xem tôi là con!”

“Xin lỗi, xin lỗi!”

Về chuyện chat trên mạng mấy năm qua, Đinh Lập Hiên biết Lam Thần rất giận, y thà là quan tâm một người ngoài cũng không thèm lo tới chính đứa con của mình, cho nên Lam Thần có giận dữ như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng bây giờ có muốn giải thích gì cũng đều không có ý nghĩa, trừ bỏ hai từ “Xin lỗi” này ra, Đinh Lập Hiên thật sự không biết nên dùng ngôn từ gì để biểu lộ sự ăn năn hối lỗi của mình.

Lam Thần cũng không thể tha thứ cho y, cơn giận trong lòng cậu nói sao cũng không thể nguôi xuống được. Cậu quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Đinh Lập Hiên, nghiến răng, “Tôi hận ông!”

Ngữ khí kiên định đó như tạt vào lòng Đinh Lập Hiên một chậu nước lạnh, y cúi đầu, “Xin lỗi, Lam Thần, ba phải làm sao con mới bằng lòng tha thứ cho ba?”

“Tôi vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy ông, hãy để cho tôi đi!”

Đinh Lập Hiên lấy tay đỡ trán, trầm mặc một hồi, cuối cùng y ngẩng đầu lên nhìn Lam Thần bằng ánh mắt kiên định, “Vậy con cứ hận ba đi, nhưng ba sẽ không cho phép con rời khỏi ba!” [bá đạo vô biên   ]

Trong tích tắc sắc mặt Lam Thần trở nên u ám, qua một lát bỗng nhiên cậu nở nụ cười, “Chẳng lẽ ông không hận tôi đã gạt ông sao?”

“Ba yêu con còn không kịp, sao lại hận con chứ?”

Lam Thần cười lạnh một tiếng, “Tôi hại ông thê ly tử tán, ông còn không hận tôi sao?”

“Có ý gì?”

“Đinh Lập Hiên, tôi nói rồi, tôi vì trả thù ông nên mới tiếp cận ông, những chuyện phát sinh trên người vợ con ông, chẳng lẽ ông không thấy kì lạ hay sao?”

Đinh Lập Hiên nhíu mày, mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, Lam Thần cười lạnh, tiếp tục nói, “Kì thật lúc đó giữa chúng ta chỉ có thù hận, tôi hận ông nên luôn tìm cách hại những người bên cạnh ông. Tìm người dụ dỗ vợ ông chính là tôi, khiến Vũ Kiệt nhiễm phải độc nghiện cũng là tôi, âm thầm hại anh ta tham ô của công đi chơi cổ phiếu cũng là tôi. Tôi còn từng cho ông uống thuốc kích thích gây ảo giác, thậm chí lần đó ở Vân Sơn tôi còn nghĩ tới chuyện giết ông. Có phải là bất ngờ lắm không? Vì trả thù mà chuyện gì tôi cũng có thể làm được, ông hẳn là nên hận tôi mới đúng.”

Đinh Lập Hiên quả thật rất bất ngờ, không ngờ tất cả mọi chuyện lại là do Lam Thần làm, nhất là chuyện hại Vũ Kiệt bị nhiễm độc nghiện [ngạc nhiên lắm sao!! so với tất cả những gì mà e Thần đã từng chịu đựng thì cái giá mà từng người trong nhà a phải chịu có đáng là gì]. Xem vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Lam Thần, cứ y như cậu đã biến thành một người tâm địa độc ác. Nhưng căn bản là Đinh Lập Hiên lại không thể hận cậu được, ngay cả tức giận cũng không, huống chi toàn bộ nguyên nhân đều do lỗi của y. Sắc mặt tuy là rất khó coi nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh, y đè lên người Lam Thần, một tay nắm lấy cằm cậu, nở nụ cười chết người.

“Lam Thần, ba sẽ không hận con, cho dù con đã từng làm những chuyện gì, cảm giác của ba với con vẫn chỉ có yêu, cho dù con có thật sự giết ba, ba cũng vẫn mãi mãi yêu con!” Lam Thần không cười nổi nữa, lúc này cậu thật nghi ngờ không biết có phải đầu của cha cậu có vấn đề hay không, sao biết hết mọi chuyện rồi mà ngay cả một chút tức giận cũng không có?

“Ông hận tôi hay yêu tôi cũng không có ý nghĩa gì, quan trọng là tôi hận ông, rất hận!”

Lam Thần nói xong lập tức xoay người đặt Đinh Lập Hiên dưới thân. Cậu túm lấy cổ áo y, nghiến răng oán hận, “Tôi sao lại sinh ra đứa con xấu như vậy, đó là con của người hầu. Ông còn nhớ những lời này không?”

Đinh Lập Hiên áy náy hạ mi mắt, “Xin lỗi!”

“Ông có từng nghĩ tới câu nói đó sẽ thương tổn tôi bao nhiêu hay không? Năm đó người không chịu thừa nhận tôi chính là ông, vậy tại sao giờ lại quay qua năn nỉ tôi?”

“Xin lỗi!”

“Đợi nó đủ mười tám tuổi, ba sẽ đuổi nó ra ngoài, Đinh gia mình không nuôi người rảnh rỗi, tốt nhất là để cho nó tự sinh tự diệt, những lời này cũng là ông nói phải không?”

Những câu thốt ra đều khiến cả hai đau đớn, “Xin lỗi!”

Một khi nhắc lại chuyện cũ, Lam Thần đều nhịn không được mà đau thắt cả tim, cuối cùng cậu nén không được, rơi nước mắt, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm cha mình. Nhìn thấy Lam Thần như vậy, Đinh Lập Hiên áy náy đến không thở nổi, y cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn thẳng vào mắt cậu, nên đưa tay che hai mắt mình lại, thở dài.

Lam Thần hít hít cái mũi đang thở không thông, giọng nói run run, “Năm đó, cái gì ông cũng không chịu để lại cho tôi, xem tôi như gánh nặng, hận không thể một cước đá tôi ra khỏi nhà. Như mong muốn của ông, tôi đã rời khỏi căn nhà đó, hiện tại ông lấy tư cách gì mà khóa tôi lại bên cạnh ông, ông nói đi?”

Đối mặt với những lời chất vấn, rống giận của Lam Thần, Đinh Lập Hiên không biết nên giải thích như thế nào, ngàn vạn lời muốn nói cuối cùng chỉ biến thành một câu, “Xin lỗi!”

Từng giọt lệ không ngừng đua nhau rơi xuống mặt cha mình, khiến lòng cậu đau nhói, “Ông không nói tôi cũng biết! Sở dĩ trước kia ông chán ghét tôi như thế là bởi vì tôi xấu, hiện tại ông yêu tôi là bởi vì khuôn mặt tôi đã trở nên xinh đẹp! Các người đúng thật là đủ dối trá nha, chỉ thay đổi bề ngoài thôi, những thứ ở bên trong vẫn y như vậy, ông có muốn biết tôi làm sao mà có được khuôn mặt này không? Bác sĩ đã dùng tia laser làm phẫu thuật cho tôi ba lần mới xóa được cái bớt đỏ đó, bác sĩ còn chèn thêm một khối kim loại vào mũi tôi, thậm chí còn mở khoang miệng tôi ra, mài đi xương cốt của tôi, cuối cùng mới biến thành dáng vẻ như hiện giờ, ông có biết cảm giác khi đó như thể nào không?…….Rất đau, rất đau nha!”

Vừa nhớ lại vừa run rẩy, rơi nước mắt, Đinh Lập Hiên càng nghe càng đau lòng, y đưa tay vuốt ve lên khuôn mặt con mình, “Xin lỗi!”

Lam Thần hất tay Đinh Lập Hiên ra, giận dữ hét, “Nhưng những đau đớn khi phẫu thuật lúc đó cũng không đau bằng những câu nói của ông! Dao phẫu thuật là cắt lên da thịt, còn mỗi một câu nói của ông lại giống như con dao hung hăng xé nát tim tôi. TMD! Ông lấy quyền gì mà nói yêu tôi?”

Đưa tay kéo cậu bé đang tức giận vào lòng, Đinh Lập Hiên không ngừng thỏ thẻ vào tai cậu những lời sám hối, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!”

Lam Thần càng nghe càng tức giận, cậu xô y ra, giơ tay cho y hai cái tát, “TMD! Bây giờ ông có nói xin lỗi hay không thì có ích lợi gì nữa? Tôi hận ông, tôi hận ông, tôi sẽ không tha thứ cho ông!” Hét lên xong, cậu bỏ áo y ra, xoay người ngồi xuống giường, túm lấy tóc mình, khóc rống lên.

Con đánh cha, Đinh Lập Hiên cũng không giận, như vậy ngược lại còn khiến y thấy đỡ cắn rứt lương tâm hơn một chút. Y sờ sờ mặt mình, ngồi dậy, ở sau lưng ôm lấy Lam Thần. Hai người cứ như vậy im lặng không nói gì.

Cho đến khi Lam Thần ngừng khóc, Đinh Lập Hiên mới nói khẽ, “Vũ khuynh, trước đây ba không chăm sóc tốt cho con, đều là lỗi của ba! Là ba đã làm con đau khổ, xin lỗi, xin lỗi, ba biết, hiện giờ bất kể ba nói gì cũng không cách nào cứu vãn được sai lầm năm đó, chỉ cần con cho ba thêm một cơ hội, để ba dùng những chuỗi ngày còn lại của mình chăm sóc cho con, được không?”

“Tôi không cần ông chăm sóc!”

“Lam Thần, ba yêu con, ba biết con cũng yêu ba, những gì của quá khứ thì hãy để nó chìm vào quên lãng, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

“Tôi vốn không yêu ông!”

“Bảo bối, đừng mạnh miệng như thế, ngoan nha, đừng tức giận, hãy để ba bù đắp lại cho con!”

Lam Thần trầm mặc rất lâu, lửa giận cũng dần dần nguôi đi, mà lúc này nước mắt trên mặt cậu cũng bị cha cậu hôn đi. Sau khi phát tiết xong, Lam Thần cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, cậu nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy người chướng mắt đó nữa. Kỳ thật lúc rời khỏi Đinh Lập Hiên cậu đã không còn hận y nữa, nhưng khi biết được sự thật về sự kiện Vũ Lam, trong phút chốc đã châm ngòi toàn bộ oán hận trong lòng cậu. Nhiều chuyện xảy ra như vậy, Lam Thần làm sao có thể tha thứ cho y đây?

“Lam Thần, tha thứ cho ba được không?”

“Đinh Lập Hiên, tôi không có cách nào tha thứ cho ông được, nếu ông thật sự quan tâm tôi, hãy nghĩ đến tâm tình của tôi, để tôi yên tĩnh một chút!”

Đinh Lập Hiên thở dài bất đắc dĩ, có một số chuyện gấp quá sẽ không được, ……… “Aizz, được rồi, ba sẽ cho con không gian và thời gian, con nên bình tĩnh lại một chút, ba về công ty trước, nếu có việc gì cứ gọi điện cho ba!”

Sờ sờ đầu Lam Thần, Đinh Lập Hiên lưu luyến bước ra khỏi phòng, cho đến khi truyền đến tiếng khóa cửa Lam Thần mới thở ra một hơi. Cậu cẩn thận bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn xung quanh, thấy Đinh Lập Hiên đã thật sự đi khỏi rồi, cậu vội vàng tìm quần áo của mình, chuẩn bị rời khỏi đây.

Sau khi tìm khắp toàn bộ phòng trong nhà, Lam Thần không khỏi trợn tròn, cả khu nhà to đùng vậy mà ngay cả một bộ quần áo cũng không có, thậm chí cả quần lót cũng chả thấy cái nào, mà bộ đồ tối qua của cậu cũng không thấy tăm hơi, không cần đoán cũng biết là do cha cậu làm. Hơn nữa cả khu nhà không tìm thấy một phân tiền, thức ăn thì lại chứa đầy trong tủ, Lam Thần không khỏi mắng to lên cho hả giận, mắng mệt rồi thì ngã lên giường nhắm hai mắt lại. Lần này Đinh Lập Hiên quả là phòng bị rất nghiêm ngặt, không để cho Lam Thần có cơ hội nào đào tẩu.