Sau khi sức khỏe của Vũ Kiệt khôi phục bình thường lại, cậu ta đã đến nói chuyện với cha mình, muốn trở về công ty làm. Đinh Lập Hiên cũng quyết định cho cậu ta thêm một cơ hội nữa, dù sao thì hiện giờ y chỉ còn lại một đứa con này thôi, đến lúc y trăm tuổi gia sản của Đinh gia cũng chỉ có thể cho Vũ Kiệt kế thừa, hy vọng lần này nó sẽ không làm cho y thất vọng nữa. Tuy nhiên, lần này Đinh Lập Hiên cũng không cho Vũ Kiệt có chút quyền hạn nào, y để nó bắt đầu làm từ một viên chức nho nhỏ ở phòng tài vụ, mỗi tháng lương cũng chỉ có ba ngàn, thậm chí còn thấp hơn những người khác. Với người ăn cơm nhà, bước ra ngoài có xe đưa đón như Vũ Kiệt thì bình thường có thể không cần thêm tiền tiêu vặt gì cũng được. Mà sở dĩ y khống chế khả năng tài chính của Vũ Kiệt như thế cũng là vì sợ cậu ta có tiền sẽ lại đi hút thuốc phiện. [ko biết vị đại công tử tiên sinh này chịu đc tới đâu mà nếu ko chịu đc thì thế nào cũng gây ra chuyện nữa thôi!!   ]

Những chuyện này Lam Thần đều thấy rất rõ, nhưng lần này cậu cũng không có hành động gì, bởi vì trong lòng cậu đã có tính toán khác, đến lúc ra tay sẽ khiến cho Vũ Kiệt không ngóc đầu lên nổi. Cho nên về việc Vũ Kiệt đến công ty làm, Lam Thần cũng đối đãi với cậu ta như những giám đốc khác: cung kính, hòa nhã.

Sau khi trở lại làm việc, Vũ Kiệt bắt đầu âm thầm nhờ bạn đều tra tên Hứa quản lí kia, sở dĩ cậu ta bị nhiễm độc nghiện như vậy cũng đều là do tên đó hại, Vũ Kiệt tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta. Tuy nhiên, Hải là một tay già đời, lúc đến làng du lịch làm việc, y chẳng những thay đổi kiểu tóc, mang thêm kính mắt mà ngay cả hồ sơ, giấy chứng nhận, địa chỉ cũng đều là giả, điều này khiến cho Vũ Kiệt rơi vào cảnh mò kim đáy bể. Hơn nữa, hết thảy mọi hành động của cậu ta đều có người mật báo với Lam Thần, nên cuối cùng Vũ Kiệt đành phải căm tức bỏ qua.

Trên đời này không có giấy nào mà gói được lửa, quan hệ giữa Đinh Lập Hiên và Lam Thần cho dù có kín đến đâu cũng không tránh khỏi bị người khác phát hiện, huống chi hai người cũng không cố ý giấu diếm gì, vì thế mà những người ở công ty đều ngầm biết quan hệ giữa hai người bọn họn rất mờ ám. Sau khi Vũ Kiệt đến công ty làm không lâu, cậu ta cũng dần dần phát hiện bí mật đã không còn là bí mật này, chẳng trách một tên trợ lý nho nhỏ mà cũng có thể trực tiếp thăng lên làm giám đốc, chẳng trách cha cậu dẫn người này về biệt thự nhà mình ăn Tết, chẳng trách Lam Thần kia nói năng không chút kiêng nể như vậy. [đúng là ếch ngồi đáy giếng, mà con ếch này còn bị loạn thị nặng nữa chỉ thấy quan hệ của Thần Đinh thui chứ sao thấy đc em nó tài năng ra sao khi giải quyết cái mớ hỗn độn mà mình gây ra]

Vũ Kiệt không nhìn thấy được cái tài của người khác, có lẽ trời sinh cậu ta thiếu mất năng lực lãnh đạo, mà loại năng lực này hiện có ở Đinh Lập Hiên. Chỉ khi nào y nhìn thấy rõ ràng năng lực của người đó, y mới giao trọng trách cho họ, cũng giống như Lam Thần vậy, nếu Lam Thần không có chút bản lĩnh nào, cho dù có là người yêu đi chăng nữa Đinh Lập Hiên đương nhiên cũng sẽ không giao quyền cho cậu ấy. Nhưng ở trong mắt Vũ Kiệt, tên trợ lý nho nhỏ này chỉ biết dựa vào thân thể để đổi lấy địa vị, cậu ta chỉ biết đánh giá người khác ở phương diện xấu nhất, cho nên mỗi lần đối mặt với Lam Thần cậu ta không bao giờ nở nụ cười, thậm chí cả lời ăn tiếng nói cũng đầy châm chọc.

Lam Thần cũng không trách, không giận gì, ngoài mặt cậu vẫn cung kính, lễ phép, tôn trọng vị thái tử gia này giống như mọi người, cho dù thực tế cậu ta chỉ là một nhân viên nhỏ bé. Việc này càng khiến cho Vũ Kiệt thêm khinh bỉ, cho nên cậu ta cũng không thèm phòng bị người này, nhưng cậu ta lại đâu có ngờ tất cả những chuyện xảy ra với cậu ta đều do người này lén ra tay. Trong khoảng thời gian này Lam Thần thường hay trở về tổng công ty, bất kể là việc lớn việc nhỏ gì cậu cũng đều tự mình đi về một chuyến.

Có một lần, Lam Thần đến văn phòng của Đinh tổng bàn công việc. Đinh Lập Hiên lại nhịn không được muốn cậu ngay lúc đó, vừa vặn Vũ Kiệt cũng đến tìm cha mình. Khi đó, cậu ta bị trợ lý chặn lại ở bên ngoài không cho vào, rất lâu sau mới thấy Lam Thần bước ra. Lúc này, Vũ Kiệt trừng mắt liếc Lam Thần một cái rồi xoay người đi vào, vừa bước vào thì thấy mặt cha mình hồng hồng không giống bình thường, vẻ hưng phấn còn hiện rõ trên mặt. Tình hình như thế, bất kì tên đàn ông nào nhìn vào cũng biết là y mới vừa triền miên xong, trong lòng cậu ta lại càng khinh thường Lam Thần hơn nữa. [mình thì giỏi tới đâu mà khinh người khác nhưng cũng chẳng sao vì Thần bị khinh từ nhỏ rùi   ]

Vấn đề về đồng tính luyến ái Vũ Kiệt cũng không phải kì thị gì, nhưng ngay chính cha mình lại thích mấy cậu trai như thế thì nói sao cũng thấy kì kì. Tuy nhiên, đó là quyền của cha cậu, cho nên ở trước mặt cha mình Vũ Kiệt cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, chuyện này cậu ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi.

“Chuyện gì?”

“Ba, con đã làm ở bộ phận tài vụ hai tháng rồi, khi nào thì con mới có thể đối công việc khác?”

“Sao thế, con cảm thấy uất ức khi làm một nhân viên bình thường?”

“Con, con không có ý này!”

Đinh Lập Hiên cười khẽ, “Hừ, nếu con cố gắng làm việc ba tự nhiên sẽ nhìn thấy, khẳng định cũng sẽ thăng chức cho con, lúc Lam Thần mới vào công ty cũng chỉ là một nhân viên bình thường, hôm nay cậu ấy đã làm đến chức giám đốc, địa vị của cậu ấy đều là dựa vào khả năng của mình có được, con cũng nên cố gắng học tập cậu ấy đi!”

So sánh như thế khiến Vũ Kiệt tức lên, cha cậu vậy mà có thể so sánh cậu với tên bán thân kia, y nghĩ sao vậy, “Ba à, con và cậu ta không giống nhau. Cậu ta………” Cảm thấy câu tiếp theo có chút không ổn nên Vũ Kiệt quyết định không nói ra.

Tuy nhiên, Đinh Lập Hiên cũng đã đoán được con mình muốn nói gì, y hừ lạnh một tiếng, “Không phải ba không cho con cơ hội, là tự con đã đạp đổ, còn để lại hậu quả lớn như vậy cho ba giải quyết, ba đã cho con thêm một cơ hội, con nên cố gắng nắm cho chắc! Trở về làm việc đi!”

Vũ Kiệt thở dài một hơi, đứng lên, “Dạ, ba ba!”

Làm việc ở ngành tài vụ mỗi ngày đều phải tiếp xúc với hàng đống con số, bản thân Vũ Kiệt vốn cho rằng việc này không xứng với một sinh viên tốt nghiệp loại giỏi ở Anh như cậu ta, huống chi tiền lương hiện tại cũng không bằng một nhân viên bình thường, cậu ta cho rằng tất cả đều do cha cậu cố ý làm khó. Trong lòng nghĩ như vậy nên đương nhiên cậu ta cũng không dốc hết sức làm việc, mà tất cả những biểu hiện của cậu ta Đinh Lập Hiên đều thấy rất rõ, y cũng chỉ biết lắc đầu thất vọng mà thôi.

Gần đây, Đinh Lập Hiên đang theo một miếng thịt điền sản béo bở, việc kinh doanh địa ốc ở Trung Quốc đang phát triển rất rầm rộ, chỉ cần có thể mua được miếng đất tốt xây một tòa nhà, lợi nhuận thu được sẽ rất nhiều. Tối hôm nay, Đinh Lập Hiên tổ chức tiệc chiêu đãi mấy vị lãnh đạo trong giới nhà đất, vì chuyện này rất quan trong nên tất cả đều do Lam Thần tự mình giám sát, thậm chí ngay cả thực đơn cũng do cậu quyết định.

Hải sâm, cua hoàng đế, bào ngư, vi cá,…….gần như tất cả các món ăn quý hiếm của Quảng Đông đều được đem lên, hơn nữa còn có hai bình rượu cao cấp 1573 và một số rượu vang quý hiếm, một bàn tiệc ít nhất cũng hơn năm ngươi ngàn, cho nên có thể thấy Đinh Lập Hiên xem trọng buổi tiệc tối nay cỡ nào.

Buổi tiệc được tổ chức tại nhà ăn xoay tròn ở lầu ba mươi lăm, mỗi một vòng quay là bốn giờ, cho nên có thể nhìn thấy hết toàn bộ cảnh đêm ở Vân Hải. Đến bảy giờ thì buổi tiệc bắt đầu, lúc này Đinh Lập Hiên bảo nhân viên đi gọi Lam Thần vào. Lam Thần đổi một bộ tây trang nghiêm chỉnh bước vào phòng VIP, điều khiến cậu bất ngờ là Đinh Lập Hiên lại dẫn Vũ Kiệt tới, chuyện này đương nhiên cũng nhằm mục đích trải thảm cho con mình sau này. Trường hợp này Lam Thần đã gặp rất nhiều, tự nhiên cũng hào phóng bắt tay kính rượu với mấy vị lãnh đạo, từ lúc thăng thức đến giờ tửu lượng của Lam Thần cũng tăng lên được một chút, uống một ít cũng không sao.

Có rượu vào mọi người nói chuyện với nhau cũng cởi mở hơn, phó cục trưởng ngầm ám chỉ với Đinh Lập Hiên, nếu y muốn mua được miếng đất kia thì phải có sự đồng ý của một người mới được. Phó cục trưởng gọi một cú điện thoại, hai mươi phút sau một nhân vật thần bí trình diện. Cửa vừa mở ra, Lam Thần và Đinh Lập Hiên đều thấy bất ngờ, người này không ai khác chính là người đã trêu ghẹo Lam Thần lần trước: Mục tổng. [đúng là trái đất tròn]

“Thì ra là Mục tổng, đã lâu không gặp, mau vào đây!”

“Đinh tổng, đã lâu không gặp!”

Đinh Lập Hiên vội vàng điều chỉnh thần sắc đi tới cửa bắt tay với Mục tổng, rồi lại nhờ nhân viên phục vụ sắp xếp thêm chỗ ngồi. Không ngờ Mục tổng lại có liên quan đến cơ quan địa chính, vì chuyện lần trước làm cho người nào đó rất mất mặt cho nên về sau hai người cũng không hợp tác với nhau nữa, hôm nay đúng là oan gia ngõ hẹp nha. Mục tổng ra vẻ chính nhân quân tử, mặt tươi cười ngồi xuống ghế.

Từ lúc ông ta bước vào tới giờ đã nhìn chằm chằm Lam Thần, mấy năm không gặp tiểu mỹ nhân này ngày càng rực rỡ ra, khiến cho tim của ông ta cứ nhảy lên loạn xạ. Lam Thần vô cùng xấu hổ, tìm cớ ra ngoài, cho nên về sau mọi người ở trong phòng nói chuyện gì Lam Thần cũng không biết. Đến chín giờ tối thì buổi tiệc chấm dứt, Mục tổng có hơi say, đi một lượt với Đinh Lập Hiên ra ngoài.

“Đinh tổng, kì thật chuyện này cũng không có gì, chỉ là……..”

“Mục tổng yên tâm, nếu như xong xuôi, sẽ không thiếu phần của ông đâu!”

Mục tổng cười xấu xa, ghé sát vào tai Đinh Lập Hiên, nói khẽ, “Tiền thì tôi không thiếu, nhưng cậu trợ lý kia thì………” Mục tổng vỗ vỗ vai Đinh Lập Hiên cười hai tiếng, hai người đương nhiên hiểu ý nhau, không cần nói rõ cũng hiểu được đối phương muốn gì. Sắc mặt Đinh Lập Hiên lập tức thay đổi, y không nói câu nào, tiễn mọi người ra ngoài. [tới giờ biểu hiện rùi, a nên giải quyết cho êm vào  :D ]

Vũ Kiệt đang đi ở phía sau vừa lúc nghe thấy mấy câu đó, lại thấy nụ cười dâm tà của Mục tổng nên cũng hiểu được ý đồ của ông ta là gì. Cậu ta thấy mọi người đã đi gần hết lập tức đi tới cạnh cha mình, hơi do dự.

“Ba, ông ta coi trọng Lam Thần phải không?”

Sắc mặt Đinh Lập Hiên lại âm trầm hơn, “Nói bậy bạ gì đó, về nhà đi!”

“Con hiểu rồi!”

Nhìn thấy con mình đi khỏi, Đinh Lập Hiên vào thang máy, đứng ngoài văn phòng do dự một hồi rồi gõ cửa bước vào.

“Hiên, bọn họ đều về hết rồi sao?”

“Ừ, đều về hết rồi, hôm nay em sắp xếp khá lắm, bọn họ rất vừa lòng!”

“Vậy chuyện đó hẳn là đã nắm chắc?”

Đinh Lập Hiên ôm Lam Thần, hôn mấy cái, “Có lẽ thế!”

Đinh Lập Hiên không hề nói chuyện kia với Lam Thần, tối hôm sau y hẹn gặp Mục tổng ở một phòng VIP trong vũ trường. Mục tổng cho là Đinh Lập Hiên đã thỏa hiệp với mình nên vô cùng vui mừng chạy ngay tới vũ trường, không ngờ khi mở cửa ra thì chỉ nhìn thấy một mình Đinh Lập Hiên ngồi trong phòng, trong lòng thất vọng, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Vài phút sau, quản lý dẫn từ ngoài vào hơn hai mươi thiếu niên xinh đẹp, hơn nữa còn vô cùng tuấn mĩ. “Mục tổng thích người nào?”

Mục tổng lập tức hiểu được dụng ý của Đinh Lập Hiên, ông ta giương mắt đánh giá mấy thiếu niên này một chút, xem ra những người này đều do Đinh Lập Hiên chọn lựa rất kĩ càng. Ông lại phất phất tay.

“Các người ra ngoài trước đi!”

Quản lý nhìn Đinh Lập Hiên thấy y gật đầu, mới dẫn mọi người ra ngoài. Mục tổng đi tới bên người Đinh Lập Hiên uống với y một ly.

“Đinh tổng, người cảm thấy những người này có thể thay thế được cậu trợ lý kia sao?”

“Nếu Mục tổng không vừa ý, tôi có thể giúp ông tìm người khác, ngoài Lam Thần ra, ai cũng được!”

“Sao cậu ta lại không được?”

“Lam Thần là người của tôi!”

“Đinh tổng nổi tiếng phong lưu như thế, sao lần này lại động tình?”

Hai người nói chuyện rất lâu, Mục tổng nhất quyết muốn một mình Lam Thần, chỉ cần cho thiếu niên động lòng người này ở cùng ông ta một đêm, tiền hay bất cứ thứ gì ông ta cũng không cần, còn bảo đảm Đinh Lập Hiên sẽ thuận lợi lấy được miếng đất kia. Hơn nữa ông ta còn khẳng định, ngoài Lam Thần ra ai cũng không được. Sau khi Mục tổng ra về, Đinh Lập Hiên ngồi lại trong phòng hơn nửa giờ, cuối cùng y uống hết ly rượu, lái xe trở về công ty.