Đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông đột nhiên vang lên làm Đinh Lập Hiên hoảng thần, cầm lấy điện thoại bực bội hỏi một câu.

“Chuyện gì?”

“Đinh tổng, Lam Thần đến đây, cậu ấy nói có việc muốn gặp người!”

Đinh Lập Hiên nghe thấy tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên, “Để cậu ta vào!”

“Vâng!”

Đinh Lập Hiên buông điện thoại xuống, điều chỉnh tâm tình lại, cầm bút trên bàn lên, ra vẻ như đang làm việc. Lam Thần gõ cửa vài cái rồi đi vào, đứng trước bàn làm việc không nói gì. Đinh Lập Hiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua khuôn mặt không chút thay đổi của Lam Thần, đặt bút xuống bàn, dựa vào ghế, cố ý dùng thanh âm bình tĩnh che đậy sự bối rối của mình.

“Ngồi đi!”

“Cám ơn Đinh tổng!”

“Tìm tôi có việc gì?”

Lam Thần lấy trong áo ra một phong thư, đặt trước mặt y, “Bộ phận nhân sự nói thư từ chức của tôi phải được người phê chuẩn, cho nên làm phiền Đinh tổng kí vào đây một chữ!” [cái này theo ta là lùi 1 bước tiến cả chục bước nha]

Đinh Lập Hiên cả kinh, vốn tưởng rằng cậu ta suy nghĩ kĩ rồi đi làm lại, không ngờ cậu ta lại muốn từ chức. Y nhìn phong thư, thấy ba chữ “Thư từ chức” ngay trước mặt, đúng là vô cùng chướng mắt.

“Sao phải từ chức?”

Lam Thần cúi đầu nhìn xuống hai tay mình, mười ngón giao nhau, hai ngón cái xoay vòng vòng. Đây là thói quen từ nhỏ đến giờ của cậu, chỉ cần là lúc căng thẳng hay buồn bã cậu đều sẽ làm như vậy. Nếu trước đây, Đinh Lập Hiên chịu khó quan sát đứa nhỏ này nhiều một chút, y sẽ rất dễ dàng phát hiện con mình có thói quen làm động tác như thế!

“Tôi bỏ việc năm ngày, dựa theo quy định của công ty là đã tự ý rời khỏi cuơng vị công tác, phiền Đinh tổng kí giúp một chữ, tôi sẽ đến bộ phận nhân sự làm thủ tục!”

Đinh Lập Hiên cắn chặt răng, nhìn chằm chằm cậu bé trước mặt. Trong lúc vô ý, y nhìn thấy dấu hôn nhàn nhạt trên cổ cậu, chợt nhớ tới chuyện hôm đó, cơn giận trong lòng lập tức lui đi một nửa.

“Lam Thần, em thật sự muốn đi sao?”

“…………Phải!”

“Tại sao? Là bởi vì chuyện hôm đó?”

Lam Thần cúi đầu không nói gì, xem như đồng ý.

“Hôm đó là do tôi uống say, tôi có lỗi với em!”    [xuống nước nhận sai + nhận lỗi thành khẩn vào cho em nó vui đi rùi em nó trở về]

Lam Thần cắn nhẹ lên môi mình. Đinh Lập Hiên thở dài một hơi, đứng dậy đi đến phía sau Lam Thần, đưa cổ tay cho cậu xem, “Em xem, em cũng cắn tôi bị thương đây này, xem như mình huề nhau được không?”

Một vòng dấu răng hồng hồng đã kết vảy cho thấy khi đó cậu đã hạ khẩu nặng bao nhiêu. Lam Thần cảm thấy mấy dấu vết kia thật chướng mắt, dường như cậu còn cảm thấy có chút đau lòng, cắn cắn môi không biết nên nói gì mới tốt. Đinh Lập Hiên đứng cạnh bên thấy mũi Lam Thần hồng hồng, trong lòng kinh hoảng, chẳng lẽ cậu ta khóc? Y vội vàng cúi đầu nhìn kĩ một chút, tuy rằng vẫn chưa khóc ra nhưng trên khóe mi đã có một ít nước mắt, bộ dáng kia thoạt nhìn vừa ủy khuất lại vừa đáng yêu, cho dù y có muốn phát giận đi nữa cũng không phát được. Y nâng cằm Lam Thần lên, mỉm cười.

“Lam Thần, trở về làm có được không?”

“Tại, tại sao?”

“À, bởi vì em là trợ lý của tôi!”

Lam Thần nhìn sang chỗ khác, “Nhưng người đã có trợ lý mới rồi!”

“Ờ….. chỉ có em tốt nhất, cậu trợ lý mới này ngay cả số điện thoại cũng nhớ không được, vừa rồi tôi hỏi cậu ta số điện thoại của Dương tổng công ty Trung Hải vậy mà cậu ta cũng không biết!”

“131XXXXX155! Đọc vài lần là có thể nhớ được!”

Đinh Lập Hiên nhất thời nghẹn lời, “………Lam Thần, tôi vẫn quen với việc em làm trợ lý cho tôi.”

“Tôi đã bỏ việc năm ngày, dựa theo quy định tôi đã tự ý rời khỏi cương vị công tác!”

“Tháng trước em không có xin nghỉ, mấy ngày nay xem như em nghỉ phép đi có được không?”

Lam Thần cắn môi không nói gì, Đinh Lập Hiên nghĩ nghĩ rồi đi tới lấy thư từ chức, xoạt xoạt mấy cái xé thành nhiều mảnh, vứt vào thùng rác.

“Lam Thần, tôi không cho phép em từ chức!” Lam Thần ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người trước mặt, làn mi cong cong, ánh mắt sóng sánh như hơi nước trong sương mù, thoạt nhìn là quyến rũ như vậy, động lòng người như vậy. Hạ phúc Đinh Lập Hiên cũng theo đó mà căng thẳng lên, suýt nữa lại không khống chế được, âm thầm cắn chặt răng đưa tay kéo Lam Thần lại, ôm vào lòng.

“Lam Thần, trở về đi, mấy ngày nay tôi rất nhớ em!”

Lam Thần không hề cự tuyệt Đinh Lập Hiên ôm ấp, cậu tựa vào ngực y  nghe tiếng tim đập ngày càng nhanh. Và ở một góc độ mà cha cậu không nhìn thấy, nở một nụ cười lạnh thấu xương. [âm mưu, quá âm mưu!! em Thần thâm quá]

Thấy Lam Thần tựa vào người mình, Đinh Lập Hiên nhẹ nhàng thở ra, những bực dọc mấy hôm nay trong khoảnh khắc cũng tan thành mây khói, giờ phút này y mới  biết được Lam Thần có bao nhiêu quan trọng với mình, y đã thật sự yêu người này rồi. Cảm giác mất đi mà có lại làm cho người ta chỉ cần nghĩ đến là thấy sợ, sợ không được nhìn thấy người kia nữa, sợ mình thật sự mất đi cậu ấy mãi mãi!

Đinh Lập Hiên vuốt nhẹ lên tóc Lam Thần, ôm mãi không chịu buông, cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai người mới nhanh chóng tách ra, điều chỉnh lại thần sắc.

“Vào đi!”

“Đinh tổng, số điện thoại của Dương tổng công ty Trung Hải là……”

“Không cần, tôi đã biết rồi, còn nữa, cậu ra ngoài thu dọn đồ đạc trở về bộ phận nhân sự đi!”

Triệu Phong nhìn Lam Thần, lại nhìn Đinh tổng, “Vâng, Đinh tổng!” Cẩn thận lui ra ngoài. Cậu làm trợ lý cho tổng giám đốc mới ba ngày đã bị trả trở về, cũng đúng thôi, trợ lý Lam đã quay lại, trên dưới công ty có ai không biết trợ lý Lam làm việc rất tỉ mỉ, cậu không bằng cậu ấy cũng là chuyện bình thường thôi!

Lam Thần ra khỏi văn phòng thu xếp lại bàn làm việc một chút rồi bắt đầu làm việc, trận phong ba nho nhỏ này đã kết thúc bằng việc Đinh Lập Hiên chủ động đầu hàng! Đến tối, Đinh Lập Hiên vội vàng xử lý xong công việc, khoác áo lên, đi ra ngoài.

“Lam Thần, ra ngoài với tôi một lát!”

“Vâng!”

Trong xe, Lam Thần ngồi cách Đinh Lập Hiên rất xa, suốt dọc đường đều nhìn ra cửa sổ không nói gì, mãi cho đến trước cửa nhà hàng, hai người xuống xe, Đinh lập Hiên bảo lái xe đi trước rồi dẫn Lam Thần vào nhà hàng Pháp.

“Em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được!”

Đinh Lập Hiên nở nụ cười xấu xa, đưa menu cho nhân viên phục vụ, “Cho một phần cơm tình nhân!”

Lam Thần sửng sốt, lại thấy biểu tình ngạc nhiên của nhân viên phục vụ kia, mặt lập tức đỏ lên, “À, vâng, xin hỏi tiên sinh muốn uống rượu gì?”

“Không uống rượu!”

“Tiên sinh chờ một lát!”

Ngay cả việc bỏ rượu Đinh Lập Hiên cũng đã từng nghĩ tới. Có một tiểu mỹ nhân ở bên cạnh y, lúc bình thường còn muốn không khống chế nổi, uống rượu vào càng phiền phức thêm. Nếu một ngày nào đó thật sự dọa cậu ấy chạy mất, sợ là khó bắt trở lại.

Một người bận thưởng thức sắc đẹp, một người bận đỏ mặt, hai người ai cũng mang theo suy nghĩ riêng mà ăn đến hết bữa cơm. Lúc đang chuẩn bị về nhà thì Đinh Lập Hiên nhận được một cú điện thoại, phía chi nhánh bên Mĩ có văn kiện khẩn cấp cần y lập tức trở về xử lý ngay, xem ra tối nay không thể về nhà mà phải ở lại công ty tăng ca rồi.

Hai người vội vàng lên xe trở về công ty, đến nửa đêm mới làm xong hết công việc, Đinh Lập Hiên nhìn nhìn đồng hồ.

“Đinh tổng, để tôi gọi lái xe đưa người về nhà?”

“Không cần, hôm nay tôi ở lại công ty!”

“Vậy tôi về trước!”

Đinh Lập Hiên đứng dậy giữ chặt Lam Thần, “Đừng về, ngủ lại đây đi!”

Lam Thần lộ ra vẻ mặt khó xử, “Tôi, về nhà sẽ tốt hơn!”

“Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả!”

Lam Thần do dự một lát rồi khẽ gật đầu, đi theo Đinh Lập Hiên vào phòng ngủ. Phòng này rất ít khi dùng đến, chỉ đơn giản là để cho Đinh Lập Hiên vào nằm nghỉ trưa một chút, cả căn phòng ngủ này trang hoàng còn sa hoa hơn cả khách sạn, đặc biệt giường ở bên trong cũng là giường đôi. Kéo Lam Thần ngồi xuống sô pha, rồi cởi quần áo đi vào phòng tắm, tắm sơ một chút.

“Lam Thần, tắm một chút đi!”

“Ừm!”

Lam Thần vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm, đồng hồ sinh học của cậu đến nửa đêm bắt đầu mệt mỏi. Cậu tắm rửa qua loa rồi bước ra phòng tắm, lúc này Đinh Lập Hiên đã chuẩn bị xong đồ ngủ cho cậu, áo ngủ thật to mặc lên người cậu vừa dài vừa rộng nhìn rất buồn cười. Cậu vừa xoa xoa mắt vừa leo lên giường.

“Mệt lắm phải không, ngủ đi?”

“Ừm”

Sau khi tiến vào chăn, Lam Thần đưa lưng về phía Đinh Lập Hiên. Người phía sau vừa động một chút Lam Thần lập tức khẩn trương nhắm chặt mắt lại, Đinh Lập Hiên tiến sát lại, đặt tay lên vai Lam Thần, xoay người cậu lại, sờ sờ lên má.

“Hôm đó đau lắm phải không?” [xót sao, quá khứ ông cũng tát 1 cái trời giáng mà có thấy ông an ủi gì đâu giờ lại thấy ông Đinh này đáng đánh]

Lam Thần hạ mi mắt, “Không sao cả, đã hết đau rồi!”

“Xin lỗi!”

Lam Thần khẽ lắc đầu, mỉm cười.

“Lam Thần, cho tôi ôm em ngủ được không?”

Lam Thần nhìn sắc mặt người kia một chút, khẽ gật đầu. Đinh Lập Hiên vui mừng, vội vàng kéo người nhỏ bé này vào lòng, đưa tay tắt đèn bàn. Lồng ngực ấm áp rắn chắc ôm chặt lấy mình làm Lam Thần cảm thấy rất an tâm, một lát sau cậu ngủ thiếp đi. Tiếng hít thở vững vàng cho Đinh Lập Hiên biết cậu đã tiến vào mộng đẹp, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến, y thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

“Ba ba!”

Đinh Lập Hiên giật mình, biết chắc là Lam Thần lại nói mớ, một tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu, “Ngoan!”

“Ba ba, đừng bỏ con!”

“Ngoan, ba ba không bỏ con đâu!”

Người trong lòng dần giãn đôi mày đang nhíu chặt ra, nở một nụ cười thỏa mãn. Đinh Lập Hiên cúi đầu hôn lên trán Lam Thần một cái, ôm chặt cậu vào lòng. Lúc ngủ Lam Thần rất đáng yêu, giống như một con thỏ nhỏ, hoàn toàn không có bộ mặt lạnh nhạt như ngày thường, có đôi lúc Đinh Lập Hiên nghĩ: không biết người nào mới thật là cậu? Thậm chí y còn hoài nghi không biết Lam Thần có phải là người đa nhân cách hay không, người như vậy quả thật rất khó nắm giữ. [ta xem phim thấy nhiều em đa nhân cách đáng sợ lắm nên Thần mà đa nhân cách là ông đi chầu ông bà từ sớm rùi á]