Tôi lại trở lại chốn cũ, giờ lâm triều buổi sáng đã kết thúc, trong đại điện trống rỗng không một bóng người. Một bóng người cao cao ngồi trên bảo tọa, người đó cúi đầu, chăm chú nhìn tấm bài vị bằng gỗ trong tay.

“Đang xem gì vậy?” Tôi nhẹ giọng hỏi người đang ngồi.

Người đó im lặng cũng chẳng buồn ngẩng đầu.

“Chỉ là một khối gỗ bỏ đi?” Tôi chậm rãi đi về phía bảo tọa.

“Không phải, không phải chỉ là một khối gỗ…. Là của ta…. Là của ta.” Giọng của người đó thật trầm đặc, khàn khàn

“Là cái gì của ngươi?” Tôi đứng trước mặt Nàng nhưng Nàng vẫn không ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt vẫn giống như cũ, chăm chăm nhìn bài vị bằng gỗ.

“Nguyệt Nhi của ta~” Nàng ngẩng đầu lên, tôi thấy được gương mặt của Nàng.

Gầy ốm, trắng bệch không chút tia máu. Ánh mắt tan ra, không chút tiêu cự. Nàng liếc nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu. Tôi gỡ mặt nạ xuống, đáng tiếc lúc này Nàng không hề thấy được, thật đúng như lời của bọn họ, Băng Ngọc điên rồi.

“Nguyệt Nhi ~ trưởng thành muội muốn làm cái gì?” Tôi cong lưng, vươn tay, vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của Nàng. Nàng ngẩn người, không hề né tránh.

“Nguyệt Nhi ~ trưởng thành muội muốn làm cái gì?” Tôi hỏi lại một lần nữa.

“Muốn về nhà.” Sau một lúc lâu, Nàng trả lời.

“Nơi này chính là nhà.” Tôi làm bộ tức giận lớn tiếng nói.

“Không phải.” Nàng ngẩng đầu nhìn tôi.

“Ta nói phải.” Giọng điệu bá đạo. Tôi vươn tay vén tóc mái của Nàng, để Nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.

“Tới cuối cùng rồi cũng phải về.” Nàng nói, nước mắt bỗng chốc tuông rơi, một giọt một giọt rơi xuống trên bài vị.

“Ta không thể. Sư phụ nói, chúng là là nhân trung long phượng. Long Phượng phải ở bên nhau.” Vươn tay dùng lực nắm cằm của Nàng. Bất chợt, Nàng đứng lên, bài vị trong tay rơi xuống mặt đất.

“Nói mau. Trưởng thành muội muốn làm gì?” Tôi đứng thẳng dậy, chăm chút nhìn Nàng chờ đợi đáp án.

“Ở bên cạnh muội.” Nàng ôm tôi vào lòng, siết thật chặt vòng tay của bản thân.

“Muội đã về.” Tôi vươn tay, ôm lấy Nàng.

Đột nhiên cả cơ thể Nàng mềm nhũng, ngất xỉu.

“Nhanh vào đây.” Tôi gọi to, Hướng Diệu vẫn luôn đứng canh ở bên ngoài.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình |||||

“Sao lại thế này?” Hướng Diệu nhanh chóng đi vào trong điện, khi còn khoảng hai ba bước nữa là tới chỗ chúng tôi nàng dừng lại.

“Băng Ngọc ngất xỉu rồi, tỷ mau coi thử tỷ ấy như thế nào?” Tôi cố sức dìu Băng Ngọc lên bảo tọa rồi lôi kéo Hướng Diệu lại.

Hướng Diệu có chút ngượng ngùng, cắn cắn môi dưới nhưng vẫn bước về phía trước giúp Băng Ngọc bắt mạch. Tay của nàng hơi run, sắc mặt càng lúc càng trắng.

“Bao lâu rồi Nàng không ăn cơm?” Hướng Diệu hỏi Thúy Trúc, lúc này Thúy Trúc đang đi vào đại điện.

“Thời gian Hoàng tỷ tỉnh tạo không nhiều, những lúc phát bệnh, chẳng ai có thể lại gần tỷ ấy được… cho nên.” Thúy Trúc nôn nóng trả lời, vẻ mặt đầy lo lắng cho Băng Ngọc.

Hướng Diệu móc trong người ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu vàng kim, nhẹ nhàng mở miệng của Băng Ngọc ra đút thuốc cho Nàng. Nhìn thấy Nàng không thể nuốt thuốc liền đè cổ họng cho thuốc nhanh chóng trôi xuống.

“Xoay trời chuyển đất?” Trên đời chỉ có một viên, ngươi thật hào phóng.” Thúy Trúc nhìn Hướng Diệu, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“ Kiến thức của Trúc vương thật rộng rãi.” Hướng Diệu cất bình sứ, lui về sau vài bước giống như cố tình giữ khoảng cách với chúng tôi.

“Băng Ngọc ra sao rồi?” Tôi quỳ bên cạnh Băng Ngọc cầm tay phải của Nàng, cố gắng truyền chút ấm áp cho Nàng.

“Uống viên thuốc của ta, mạng sống của Nàng nhất định được đảm bảo. Chờ Nàng tỉnh lại, lại chuẩn bị chút cháo trắng rau xào. Ta đi sai người nấu thuốc, nếu chốc lát Nàng có phát bệnh thì cho Nàng uống có thể trì hoãn một chút.” Hướng Diệu liếc nhìn sang hướng khác, đi ra khỏi đại điện.

“Mang Nàng về tẩm cung nghỉ ngơi đi.”

“Tốt. Thúy Trúc đệ đi trước đi. Tỷ có chuyện muốn nói với Hướng Diệu.” Lúc này tôi nên tâm sự với Hướng Diệu một chút.

“Vâng.” Thúy Trúc ôm Băng Ngọc đi ra ngoài. Trong đại điện chỉ còn lại tôi và Hướng Diệu.

“Trong lòng tỷ vẫn có tỷ ấy.” Tôi nhìn thấy.

“Ta không biết.” Hướng Diệu quay lưng về phía tôi, tôi không thể thấy được biểu cảm của nàng.

“Tỷ đối với muội và đối với tỷ ấy không giống nhau.” Tôi ngồi bên dưới bậc thang, nhìn quảng trường trống trải trước mặt.

“Khác nhau thế nào?” Giọng nói của Hướng Diệu mờ mịt hoang mang.

“Hỏi trái tim của tỷ đi!Tỷ thật sự có thể nhẫn tâm giết tỷ ấy sao? Tôi không cần bất cứ sự bồi thường nào, chỉ hi vọng tất cả mọi người đều có thể sống khỏe mạnh. Hướng Diệu~ tỷ không hề nợ muội điều gì!” Tôi đứng lên đi xuống dưới. Lướt qua Hướng Diệu đi ra ngoài. Tôi muốn cho nàng không gian để suy ngẫm.

“Vừa rồi hai người nói vậy có ý gì?” Khi sắp bước ra khỏi đại điện, tôi nghe giọng nói của Hướng Diệu.

“Đó là một lời hẹn ước.” Đó là ký ức của Nguyệt Liên Ba, là ước hẹn của nàng và Băng Ngọc.

Tác giả có lời muốn nói: Một lần nữa cám ơn tất cả mọi người, gạch cũng tốt, hoa cũng tốt, tất cả đều chúng minh mọi người đã nghiêm túc theo dõi. Ta là một tác giả vô năng, thật sự xin lỗi mọi người.