Cảm giác đau đớn tột độ đánh thức tôi, cố gắng giãy giụa mở to mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt tiều tụy của Hướng Diệu.

“Nguyệt Nhi, muội từ từ, ta đi nấu thuốc.” Hướng Diệu đứng dậy nhanh chóng ra bên ngoài, tôi ngắm nhìn xung quanh, không phải trấn quốc vương phủ.

“Có rồi ~ ta đỡ muội ngồi dậy. Cẩn thận, chậm một chút.” Hướng Diệu đặt chén thuốc lên bàn rồi tiến tới bên giường đỡ tôi ngồi dậy. Sắp xếp cho tôi ổn thỏa nàng mới bưng chén thuốc mới nấu còn nóng bốc khói nghi ngút, vừa thổi vừa đút tôi uống.

“Cẩn thận nóng.”

Thói quen nghĩ muốn tự uống nhưng vừa cử động tay thì miệng vết thương trên tay và ngực nhói lên, đau quá.

“Ngồi im. Hai vết thương của muội còn cần thời gian để bình phục. Ngoan ~ ta đút muội.” Hướng Diệu cầm thìa thuốc thổi nguội rồi để sát bên môi tôi.

Tôi ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, bên trong có bỏ thêm cam thảo, cũng không phải quá đắng.

“Hướng Diệu ~ đây là đâu? Các nàng thế nào?” Tôi lo lắng cho các nàng, đặc biệt là Băng Ngọc, không biết sau khi vô ưu mất đi hiệu lực thì Nàng sẽ như thế nào?!!

“Đây là Mông Sơn biệt trang. Nếu muội muốn hỏi Thúy Trúc và quận chúa Thải Vi thì hai người các nàng không sao cả.” Hướng Diệu rót một chén nước, giúp tôi thông cổ, cho bay mất vị thuốc.

“Còn Băng Ngọc?” Nghe Hướng Diệu nói vậy, chẳng lẽ Băng Ngọc đã xảy ra chuyện.

“Muội còn nhắc tới người đó làm gì, cứ coi như Nàng chết rồi đi.” Hướng Diệu tức giận ném thẳng cái ly xuống đất.

“Tỷ ấy sao rồi, nói cho muội biết sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Tôi sốt ruột hỏi thăm, người vừa nhúc nhích, đau tới đầu đầy mồ hôi.

“Muội đừng nhúc nhích, ta nói cho muội biết, đừng nóng vội.” Hướng Diệu bị tôi dọa tới tái méc, nhanh chóng ôm lấy tôi, không cho tôi lộn xộn.

“Sau khi muội bị quận chúa ôm trở về. Muội liền nằm im bất động, cả người đầy máu. Mọi người đều nói muội đã chết, nhưng ta nhất quyết không tin, ta không cho phép muội cứ như vậy rời đi. Trời cao có mắt, rốt cuộc ta cũng cứu được muội. Vương phủ không thể tiếp tục ở, ta nhân lúc mọi người vội vàng chuẩn bị tang lễ trộm mang muội rời khỏi đó. Còn về Băng Ngọc, Nàng giết chết người mà Nàng yêu nhất, chỉ sợ…..” Hướng Diệu dìu tôi ngã vào lòng ngực của nàng, chậm rãi nói.

“Tỷ ấy sẽ sống tốt, tỷ ấy đã hứa với muội rồi.” Tôi chỉ sợ Nàng lại làm chuyện gì ngu ngốc.

“Sống sót?? Đó mới là hình phạt thống khổ nhất.” Hướng Diệu ôm chặt lấy tôi, tôi có chút khó thở.

“Tỷ có thể phái người truyền lời được không?” Rốt cuộc tôi cũng mềm lòng, không hi vọng Băng Ngọc vì cái chết của tôi mà thống khổ cả đời.

“Không ~ Nguyệt Nhi, muội đã làm tốt lắm rồi, nhưng người tốt sống không thọ, ta đã sớm nhắc nhở muội rồi.” Hướng Diệu cảm giác được tôi không khỏe nên thả lỏng một chút.

“Hướng Diệu sao tỷ lại có thể tàn nhẫn như vậy? Tỷ ấy là người mà tỷ yêu mà.” Tôi nhỏ giọng oán trách.

“Trước đây ta luôn không cam tâm. Thứ càng không có được càng muốn có. Nhưng tới lúc chạm tới rồi thì ta lại phát hiện, trong lòng ta từ lâu đã có một bóng hình khác. Cô nương ngốc kia lúc nào cũng biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng cứ thích giả ngu ngơ. Một kẻ ngốc, đem một viên nhan châu duy nhất tặng cho người khác chỉ vì muốn giữ sự kiêu ngạo của người đó. Hiện tại kẻ ngốc đó còn nghĩ cách giúp người giết mình được giải thoát.” Giọng nói của Hướng Diệu trầm ấm, mũi tôi có chút đau xót, cổ họng nghẹn đắng, muốn khóc.

“Ta muốn chăm sóc kẻ ngốc đó suốt đời.”

“Hướng Diệu ~” tôi định lên tiếng từ chối, bây giờ còn giả ngu nữa thì thật sự chết không kịp chôn luôn đó.

“Nguyệt Nhi ~ chỉ cần muội cho phép ta ở bên cạnh muội. Chỉ như vậy thôi đã đủ rồi.” Hướng Diệu ôm tôi, tay run run. Tôi mềm lòng, cuối cùng cũng không mở miệng được.

Tĩnh dưỡng một tháng thì miệng vết thương ngay ngực cũng tốt hơn nhiều, ngay con mắt của hình xăm phượng hoàng hiện lên một vết sẹo nhạt màu, cánh tay cũng đang trong giai đoạn khôi phục, theo như Hướng Diệu nói thì nếu muốn hoàn toàn bình thường trở lại cần phải chờ thêm hai ba tháng nữa.

Biệt trang cũng không lớn lắm, người hầu cũng chỉ có bốn năm người. Chuyện ăn uống nghỉ ngơi của tôi hoàn toàn do Hướng Diệu một tay lo liệu, mỗi ngày nàng bận rộn hết từ phòng bếp cho tới phòng thuốc lại tới rồi phòng ngủ của tôi, chỉ lui tới ba chỗ đó là nhiều nhất. Không phải khen chứ tay nghề của Hướng Diệu cũng rất tuyệt. Tuy rằng đều chỉ là chút thức ăn thanh đạm ít dầu mỡ nhưng vào tay của nàng làm cho người ăn thật sự ăn rất thoải mái.

“Hướng Diệu, sau này chúng ta mở một tửu lầu tỷ nói được không?” Sau khi uống xong chén canh gà do Hướng Diệu hầm, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống sau này.

“Tốt thôi ~ Hướng Nguyệt Lâu, muội thấy tên này hay không?” Hướng Diệu lại đút một muỗng canh cho tôi, lại lấy khăn xoa xoa miệng tôi, cười nói.

“Đắc Nguyệt Lâu dễ nghe hơn, quyết định như vậy đi, chúng ta khai một cái Đắc Nguyệt Lâu!!!” Nhớ tới lúc nhỏ xem một bộ phim “Tiểu Tiểu Đắc Nguyệt Lâu”, tôi quyết định sao chép tên gọi của nó.

“Đắc Nguyệt?? Được thôi, tất cả đều nghe theo muội.” Hướng Diệu ôn nhu sủng nịch nhìn tôi, vẻ mặt như ánh mặt trời ấm áp.

“Ta có làm chút bánh mứt táo, ta đi lấy cho muội.”

Nhìn theo bóng nàng đi ra ngoài, tôi thở dài. Không biết hiện tại Băng Ngọc ra sao. Còn tên kia, không biết cô ta??? Haizzz ~ ~

Hai tháng sau, dưới sự làm nũng ăn vạ năn nỉ các kiểu Hướng Diệu rốt cuộc cho phép tôi tự ăn một mình. Cứ đút tới đút lui thật ngượng chết đi được.

“Cẩn thận một chút, hiện tại tay của muội vẫn không thể sử dụng lực quá nhiều.” Hướng Diệu khẩn trương nhìn tôi bưng chén canh, không ngừng nhắc nhở.

“Chén canh đâu có nặng lắm đâu!!!? A ~”Vừa nói, tay tôi bị trượt, chén canh đổ ra ngoài.

“Có bị phỏng không?” Hướng Diệu nhanh chóng đoạt lấy chén canh, cẩn thận kiểm tra tay của tôi.

“Không có, không có, muội chỉ trượt tay thôi.” Cười ngượng ngùng, tôi rút tay về

“Ta đút muội vẫn tốt hơn.” Hướng Diệu lại bưng chén canh lên, thổi nhẹ muốn đút tôi.

“Không muốn uống nữa. Tỷ dẫn muội ra ngoài dạo đi.” Thật không muốn bị đút ăn như con nít, tôi tìm một cái cớ tránh đi.

“Tốt thôi. Ngoài vườn cây lục nhụy vừa mới khai hoa, ta dẫn muội ra xem.” Hướng Diệu đỡ tôi đi ra ngoài.

Hương hoa thoang thoảng tràn khắp khu vườn. Trong không khí thấp thoáng mùi hoa quế, ở đây có cây hoa quế à?? Tự nhiên muốn ăn hạt dẻ rang đường ghê, không biết chỗ này có bán không ta?!!

“Ta phái người hỏi thăm.” Hướng Diệu hái một đóa hoa nhỏ màu trắng thuần, đưa lên mũi hít một hơi.

“Sau chuyện kia, Băng Ngọc hình như bệnh nặng một trận.” Hướng Diệu nhìn vẻ mặt của tôi rồi lại tiếp tục nói.

“Hiện tại đã ổn, tân hoàng đã đăng cơ. Quận chúa Thải Vi chính thức được sắc phong là Đại Tư Tế. Trúc Vương cũng vào triều phụ giúp chuyện triều chính. Đúng rồi, còn nghe được một chuyện rất lạ. Tân hoàng cưới một khối bài vị làm hoàng hậu.”

“Thật đúng là lạ!!” Nhắc tới những chuyện đã qua, nhớ tới Băng Ngọc, tôi bỗng dưng có chút không biết thế nào. Mặc kệ vậy, cứ để cho Nàng nghĩ tôi đã chết, như vậy có lẽ là tốt nhất.

Tác giả có lời muốn nói: Ta nghiêm túc trả lời mọi người, đúng vậy, toàn văn sẽ kết thúc vào cuối tháng này. Nhưng là ta chắc chắn sẽ không viết qua loa cho xong mà một hai phải viết bi kịch. Ta chỉ cảm thấy HE không thích hợp với câu chuyện này, kết cục không tính là bi kịch nhưng chắc chắn không phải là viên mãn đôi đường tất cả đều hạnh phúc.

Ta là một tác giả rất lười biếng, phải nói là tốc độ ra chương mới của ta bằng với vận tốc của một con rùa, cũng thật cảm ơn tất cả mọi người đã làm bạn với ta từ lúc bắt đầu văn tới giờ, cảm ơn tất cả mọi người.