Chậm rãi đi về phòng, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời nói của Hướng Diệu, tôi vẫn cảm thấy Hướng Diệu có gì đó là lạ.

Đẩy cửa bước vào, bên trong đã có người ngồi đợi tôi, mái tóc dài rối tung, như tơ lụa đen tuyền.

“Băng Ngọc tỷ ấy nói như thế nào?” Tôi bước vào buồng trong, soi mình trong gương, chiếc mặt nạ này làm thật tinh xảo.

“Tỷ ấy đồng ý diễn kịch. Tỷ thật sự không có chuyện gì muốn hỏi đệ sao?” Giọng nói của Thúy Trúc rầu rĩ không vui.

“Đệ muốn nói?” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình, cảm xúc y chang là da thật, đồ chơi này thật sự không phải dùng da người làm chứ?

“Tỷ thật là…. Thật sự bởi vì từ nhỏ sức khỏe của đệ không tốt nên phụ hoàng rất ít cho đệ ra ngoài, dần dần mọi người cũng quên có một hoàng tử là đệ. Phụ hoàng rất thích kể chuyện xưa cho đệ nghe, mà cứ kể như vậy suốt mười năm. Cho đến một ngày, phụ hoàng nói với đệ câu chuyện kia là có thật, mà hoàng tỷ của đệ vẫn còn sống. Sau đó đệ liền trốn đi Thiên Di, gặp Hướng Diệu, tiện đường làm nha hoàn của nàng ấy. Cái tên chết tiệt đó không hề đơn giản, dù nàng biết rõ thân phận của đệ bất minh nhưng vẫn giữ lại đệ bên cạnh nàng, đệ cũng thay nàng ta làm không ít chuyện. Nếu tính kĩ thì nàng ta cũng chẳng thiệt thòi gì.” Thúy Trúc đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy ra khung cửa nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

“Từ lúc nào đệ biết được thân phận của ta và Băng Ngọc? Còn có quan hệ của đệ và Kỳ Tử Hi là như thế nào?” Nếu cậu nhóc đã nói rõ ràng như vậy thì tôi cũng chẳng khách khí gì mà hỏi cho ra lẽ.

“Cho dù nói cho tỷ biết những chuyện đó lúc này thì cũng có lợi ích gì. Không bằng để đệ nói cho tỷ biết một số vấn đề khác có ích hơn!!” Thúy Trúc lảng tránh không muốn trả lời nói sang chuyện khác, tôi cũng không bắt ép cậu nhóc làm gì. Kỳ thật cậu nhóc nói rất đúng, quá khứ - cho dì tôi có biết thì cũng có thay đổi được gì.

“Tốt thôi, nói chuyện gì có ích đi!!” Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào gương nghiên cứu tấm mặt nạ nhưng trước sau cũng chẳng thể nhìn ra được gì, nhổ cây trâm xuống, xả tóc tự do tuông rơi.

“Kỳ Tử Hi biết hết tất cả mọi chuyện, tất cả đều trong sự khống chế của nàng ta. Nàng ta biết tỷ chính là chìa khóa để khống chế hoàng tỷ, chỉ cần bắt giữ tỷ thì hoàng tỷ sẽ nghe lời nàng, làm theo những yêu cầu của nàng, biến nước láng giềng trở thành một nước phụ thuộc của Thiên Di.” Thúy Trúc đi vào buồng trong, cầm lược giúp tôi chải tóc, vừa chải vừa nói.

“Hèn gì chúng ta có thể thuận lợi mà về tới Phong Đô, thì ra tất cả do cậu ấy sắp đặt. Cậu ấy thuận nước đẩy thuyền, đưa Băng Ngọc ngồi lên đế vị. Nhưng Băng Ngọc đã quên tôi, Kỳ Tử Hi không biết điều này đúng không?” Trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn, tôi đờ dẫn nhìn bóng hình trong gương, hình ảnh phản chiếu của tôi, một khuôn mặt trắng bệch tái nhợt.

“Dược hiệu của vô ưu là có thời hạn, trong vòng hai ngày tới hoàng tỷ sẽ khôi phục ký ức.” Thúy Trúc chậm rãi chải tóc lại sơ thành kiểu dáng, giọng nói của cậu nhóc đầy sự lo lắng u sầu.

“Băng Ngọc khôi phục ký ức, tôi lại đang ở nước láng giềng, Thúy Trúc ~ coi bộ nước cờ này Kỳ Tử Hi tính sai rồi.” Tôi bỗng nhớ tới món quà mà Tiểu Hồng nhắc tới, trong lòng không khỏi lo âu.

“Nàng ta không hề tính sai. Theo thuộc hạ của đệ báo lại có một đám cao thủ Thiên Di đã trà trộm vào Phong Đô. Xem ra nàng muốn cướp người.” Thúy Trúc ngừng tay nhìn thẳng vào bóng hình tôi trong gương.

“Rốt cuộc đệ là ai?” Nếu như giữa chúng tôi có một người là nội gian, tôi thật sự không dám tưởng tượng kết cục sẽ như thế nào.

“Đệ là đồng minh, tỷ yên tâm, đệ với Kỳ Tử Hi chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, ngay tại thời khắc chúng ta rời khỏi Thiên Di, quan hệ đó liền kết thúc.” Thúy Trúc vỗ vai tôi trấn an.

“Thúy Trúc, mục đích của đệ là gì?” Cậu nhóc sẽ chẳng vô duyên vô cớ nói những chuyện này cho tôi biết.

“Tỷ không thể rời khỏi nước láng giềng, tỷ cần ở bên cạnh trông chừng hoàng tỷ. Huống chi hiện tại Hướng Diệu cũng hướng về tỷ, nếu tỷ đi rồi Hướng Diệu cũng sẽ chẳng chịu ở lại. Vì hoàng tỷ, vì nước láng giềng, vì bá tánh. Nguyệt tỷ tỷ ~ xin tỷ hãy ở lại.” Thúy Trúc đột nhiên quỳ xuống sau lưng tôi, tôi nhanh chóng đỡ cậu nhóc dậy nhưng nói thế nào cậu nhóc cũng nhất quyết không chịu đứng lên.

“Tôi đồnh ý với đệ.”Không còn cách nào khác tôi đành đồng ý cậu nhóc trước rồi tính tiếp. Như vậy cậu nhóc mới chịu đứng lên.

“Kỳ Tử Hi sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, cậu ấy nhất định sẽ làm điều gì đó.” Tôi nhíu mày suy ngẫm, địch trong tối ta ngoài sáng, thế cục thật bất lợi cho chúng tôi.

“Đệ đã tăng nhanh số lượng người tuần tra, chung quanh cũng bố trí các trạm gác ngầm. Nguyệt tỷ tỷ, tỷ yên tâm, Kỳ Tử Hi đừng có mơ mà đem tỷ về Thiên Di.” Thúy Trúc thề thốt hết lời bảo đảm sự an toàn của tôi. Tôi thầm thở dài, câu nói trước kia của tiểu Hồng cứ làm tôi bức bối khó chịu, nhưng lại chẳng thể nói rõ được với ai. Lúc này đây tôi không nên làm mọi người bận lòng thêm vì bất cứ chuyện gì, cứ ngoan ngoãn đợi thôi.

“Ngày hôm đó sao phụ hoàng của đệ biết là tỷ?” Nhớ tới lão hoàng đế không mặc long bào, tôi tò mò hỏi Thúy Trúc..

“Là đệ nói cho phụ hoàng.” Thúy Trúc cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

Tôi cũng không có gì bất ngờ, nếu nói như vậy lão hoàng đế cáo già kia là ngồi chờ chính mình nhảy vào cái bẫy mà ông ta đặt ra, nói không chừng đã ngồi chán chê cái vị trí đó rồi nên mới nghĩ cách đùn đẩy cho người khác. Hừ@[email protected]

Hai ngày sau tôi bị bắt đi theo Băng Ngọc cùng nhau thượng triều. Dưới áp lực của Tiểu Thố, trấn quốc vương gia và Trúc vương, các triều thần đề ngoan ngoãn ngậm miệng, không chút dị nghị, ngược lại còn hào hứng bắt đầu thảo luận đại hôn như thế nào mới tốt để lấy lòng tân đế. Tôi ngắm nhìn Băng Ngọc ngồi trên bảo tọa, một thân long bào, thật sự có điểm khí chất đế vương. Giống như biết tôi đang xem Nàng, Nàng lạnh lùng liếc mắt về phía tôi ~ đóng băng, tôi cảm thấy thật lạnh lẽo. Toàn núi băng này, thứ lỗi tôi không thể hòa tan, haizzz ~ ~ ~

Sau khi hạ triều, tôi bị Thúy Triều cưỡng ép lôi kéo đi gặp Băng Ngọc. Hiện tại Nàng đã vào ở trong cung, còn tôi vẫn ở trong vương phủ, ai biểu tôi còn chưa xuất giá chi!!

“Thúy Trúc, đệ cần gì phải gấp vậy?” Tôi không hiểu.

“Dược hiệu sắp hết công dụng.” Thúy Trúc đột nhiên dừng lại, đầu tôi đụng vào người cậu nhóc, thật mềm.

“Vậy mà đệ còn mang tôi đi gặp tỷ ấy>> Rất nguy hiểm. Tôi phải về vương phủ.” Nhớ tới những chuyện trước kia Băng Ngọc đã làm, lông tóc tôi dựng đứng cả lên.

“Tỷ đừng sợ, bệnh tình của hoàng tỷ đã ổn, tỷ ấy sẽ không làm hại tỷ.” Thúy Trúc an ủi tôi.

“Trước khi mất trí điên loạn, tỷ ấy càng đáng sợ.” Tôi hít một hơi lạnh.

“Không đâu, tỷ đừng sợ.” Thúy Trúc nắm chặt tay tôi, không có tôi tránh thoát.

“Buông tay, đệ mau buông ra.” Tôi gấp đến độ chảy mồ hôi lạnh, tuyệt đối không cần gặp Băng Ngọc.

“Trúc Nhi ~ lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì!!” Giọng nói lạnh lùng vang lên, thân hình tôi cứng đờ, thật là càng sợ cái gì cái đó càng đến nhanh!

“Hoàng tỷ~” Thúy Trúc khom người hành lễ. Băng Ngọc còn chưa cử hành đại điển đăng cơ nên hiện tại Thúy Trúc vẫn gọi Nàng là hoàng tỷ. Đại điển đăng cơ được định ra trước ba ngày đại hôn.

Tôi không có xoay người lại, đưa lưng về phía Băng Ngọc. Nói thật tôi sợ ánh mắt của Băng Ngọc, giống như đang nhìn một khối thi thể, ánh mắt đầy rẫy chán ghét và khinh miệt.

“Hoàng hậu tương lai, sao còn chưa hành lễ?”

“Tôi đi trước.” Bất chấp cái gọi là lễ nghi, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi Băng Ngọc, trốn đi ánh mắt đáng sợ kia của Nàng.

“Trong buổi lâm triều ngày mai ta có một phần lễ vật muốn tặng cho hoàng hậu tương lai, nàng nhất định phải đến!!” Từ đằng xa vọng tới giọng nói lạnh nhạt của Băng Ngọc.

Lâm triều, cái tên nói lên tất cả, đó chính là rất rất sớm mở họp. Từ lúc mặt trời còn chưa lên, tôi đã bị lôi ra khỏi chăn ấm nệm êm, mơ mơ màng màng mặc vào quần áo hoa lệ. Hướng Diệu đứng một bên chờ đợi, giúp tôi dán mặt nạ lên. Tiếu Thố và Thúy Trúc sốt ruột xem sắc trời, lại giục Hướng Diệu nhanh lên.

“Thứ này không gấp được.” Hướng Diệu chậm rãi vỗ nhẹ mặt nạ, làm mặt nạ và làn da của tôi dán sát vào nhau.

“Hôm nay khác với ngày thường, hoàng tỷ muốn ban lễ vật cho Nguyệt Tỷ tỷ, không thể trễ được.” Thúy Trúc vui vẻ nói, cậu nhóc vừa nói xong, khuôn mặt của tôi và Hướng Diều đều trầm xuống.

“Lễ vật gì?” Hướng Diệu lấy khăn lông vừa lau tay vừa tùy ý hỏi.

“Hoàng tỷ chưa nói, nhanh đi thôi.” Thúy Trúc lôi kéo tôi bước đi, thuận tiện lấy một khối điểm tâm trên bàn, vừa đi vừa ăn. Tiểu Thố từ đầu tới giờ vẫn không mở miệng nói gì, chỉ im lặng đi theo sau chúng tôi, giống như thất thần.

“Nguyệt Nhi.” Hướng Diệu đuổi theo sau gọi tôi lại.

“Sao vậy?” Tôi quay đầu lại nhìn thấy nàng từ trên tay cởi xuống một chuỗi hạt châu.

“Muội mang lên đi, đây là mẫu thân của ta cho ta, dùng để hộ thân.” Hướng Diệu tự mình mang lên cổ tay cho tôi, lại nắm chặt tay tôi, giống như lo lắng điều gì.

“Đừng lo. Muội đi đây.” Trong lòng tôi cũng có điểm thấp thởm bất an như nàng, nhưng tôi không thể để mọi người biết được.

Đại điện lạnh ngắt như tờ. Băng Ngọc đi từ trên bảo tọa xuống, Nàng đứng trước mặt tôi, mang theo khí phách không ai bì nổi cùng ánh mắt chán ghét.

“Tiện tì này không xứng làm hoàng hậu.” Giọng nói của Băng Ngọc vừa dứt, trong đại điện liền không ngừng truyền tới tiếng huyên náo, thanh âm như tạc.

“Hoàng tỷ ~ đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Thúy Trúc tức khắc tái nhợt, cảnh giác nhìn chung quanh.

“Tiện tì này chỉ là một nô tì bỏ trốn trong phủ công chúa nước Thiên Di.” Băng Ngọc lớn giọng nói, các triều thần an tĩnh lắng nghe. Tôi có thể cảm nhận được tầm mắt của bọn họ đang nhắm thẳng vào tôi, chỉ có thể cố gắng đứng thẳng sống lưng. Băng Ngọc chết tiệt!!!

“Toàn là bịa đặt. Nàng chính là Nguyệt Liên Ba, sao có thể là một nô tì.” Tiểu Thố đứng ra chi viện cho tôi, lại bị trấn quốc vương gia che miệng lại, kéo sang một bên.

Sắc mặt của Thúy Trúc trắng bệch, cậu nhóc nhìn tôi lắc đầu, ý bảo tôi không cần lên tiếng.

Tôi nhìn quanh bốn phía, trong bóng tối khắp nơi mai phục cao thủ, nghiễm nhiên tôi trở thành cá trong chậu tùy người chém giết.

“Tôi là Nguyệt Liên Ba.” Tôi mở miệng nói.

“Vậy sao?” Băng Ngọc cười nhạt, chuyển động thân mình xé tan mặt nạ trên mặt tôi xuống. Có chất lỏng ấm áp chảy từ trên thái dương xuống, tôi đưa tay chạm thử, là máu tươi.

“Khuôn mặt của ngươi là giả, ngươi không phải Nguyệt Liên Ba. Trẫm còn có nhân chứng.” Băng Ngọc ném mặt nạ xuống đất, vỗ tay hai cái, có người từ ngoài đi vào.

Là người quen – Tiểu Hồng khom lưng hành lễ với Băng Ngọc sau đó quay sang nhìn chằm chằm tôi.

“Ngươi là người của phủ công chúa, ngươi có thể biết tiện tì này?” Băng Ngọc hỏi Tiểu Hồng, Tiểu Hồng cẩn thận nhìn tôi một lượt sau đó trả lời:

“Người này là tì nữ bỏ trốn trong phủ công chúa, tên là Ngải Nguyệt.”

Tôi bất lực hoàn toàn, mọi chuyện đã đi quá xa rồi!! Tiểu Hồng và Băng Ngọc đứng chung một chiến tuyến cùng nhau chỉ chứng tôi là nô tì bỏ trốn từ phủ công chúa ~

“Thật nực cười, khuôn mặt ta bị hủy hoại đến như vậy, ngươi còn có thể nhận ra ta là ai, thật bội phục.” Tôi bình tĩnh phản bác.

“ Trên đời này khuôn mặt bị hủy hoại thành như vậy ta chỉ biết một người. Đó không phải là ngươi thì còn ai vào đây?” Tiểu Hồng thành thật nhìn tôi chớp chớp mắt nói. Tôi run lên một chút, cái tên này vẻ mặt vậy là sao chứ, giả trang ngây thơ à, bỗng nhiên trong đầu tôi hiện lên dáng vẻ lúc mặt nữ trang của Thúy Trúc.

“Hoàng tỷ ~ không cần trúng kế của kẻ khác.” Thúy Trúc tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng đi gần tới bên cạnh chúng tôi.

“Trúc Nhi ngoan ~ nghe lời.” Băng Ngọc giơ tay lên, có vài người từ trong tối nhảy ra chặn Thúy Trúc lại. Tiểu Thố và trấn quốc vương gia cũng bị vài người vây quanh.

“ Muốn gì, nói đi.” Tôi biết, hôm nay chạy trời không khỏi nắng, lễ vật Kỳ Tử Hi đã đưa, Băng Ngọc cũng đã đưa, bản thân tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhận lấy.

“Hướng Diệu là của ta.” Băng Ngọc đến gần bên tôi, kề sát bên tai nhỏ giọng thì thầm. Nàng ra tay rất nhanh, ngay cả người đứng gần chúng tôi nhất là Tiểu Hồng đều trở tay không kịp, không thể ngăn cản Nàng. Đôi tay tôi bị Nàng bẻ gãy, đau đến chết đi sống lại. Nàng từ trong tay tôi kéo xuống chuỗi hạt mà Hướng Diệu mang lên cho tôi, nắm trong lòng bàn tay. Tôi cắn chặt môi, làm bản thân im lặng không kêu thành tiếng. Tiểu Thố và Thúy Trúc đang nhìn tôi, tôi không thể kêu lên.

Hai chân run rẩy, không thể duy trì được thân mình, đôi tay không chút sức lực mất tự nhiên rũ xuống. Tôi nhìn về phía Tiểu Hồng, nàng lập tức hiểu ý, nhanh chóng tới gần đỡ lấy tôi. Băng Ngọc lui về sau một bước, lạnh lùng nhìn tôi.

“Nói đi, Kỳ Tử Hi đã nói gì với ngươi?” Tôi hiểu được tất cả mọi chuyện đã bắt đầu từ cái ngày mà các nàng tới cứu tôi. Giữa Băng Ngọc và Kỳ Tử Hi, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Nàng ta nói ngươi có thể giúp ta ngồi lên ngôi vị hoàng đế.” Băng Ngọc khinh miệt cười.

“Chỉ có vậy?” Tôi cắn môi, sắp chịu đựng hết nỗi, tay đau quá.

“Nàng còn nói, có ngươi ở, Hướng Diệu mãi mãi không thuộc về ta. Vốn dĩ ta không tin, nhưng ngày hôm đó Hướng Diệu lại muốn đem ngươi rời khỏi nơi này. Tiện nhân.” Băng Ngọc căm hận, nói xong tát tôi một cái thật vang.

“Nguyệt tỷ tỷ ~” “Liên Ba~” Thúy Trúc và Tiểu Thố sợ hãi kêu.

“Vậy nên, hiện tại ngươi muốn bắt lấy ta để thay đổi mọi chuyện?” Tôi suy nghĩ có nên vạch trần âm mưu của Kỳ Tử Hi hay không. Nhưng nói ra thì thật dài dòng!!

“Ta đổi ý.”

Trong tay Băng Ngọc lóe lên ánh bạc. Tiểu Hồng nhanh chóng đẩy tôi ra, hai người đã đánh lên. Tiểu Thố và Thúy Trúc đã động thủ với đám người vây quanh các nàng. Trong đại điện liền loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai, tiếng chạy trốn, tiếng đánh nhau, huyên náo cả hoàng cung. Có một người thì nằm trên sàn nhà, không ai khác chính là tôi ~ haizzzz.

Tác giả có lời muốn nói: Đánh xong mới phát hiện tôi lại viết nhiều chữ như vậy. ta. Ta thật tốt bụng, vậy nên up load toàn bộ lên thôi. Viết tới đoạn này mọi người có thể dễ dàng đoán được Boss lớn nhất chính là Kỳ Tử Hi, hahaha.

Còn vì sao Hướng Diệu lại quan tâm mật thiết tới Ngải Nguyệt, hạ hồi phân giải.

Vấn đề cuối cùng - Ngải Nguyệt thuộc về ai, chương kết thúc sẽ nói đến.

Độn thổ ing~