Vào ngày thứ Hai đầu tiên trong tháng Tư, một tuần trước khi quay về London, Lisa nhận được thông báo về phán quyết cuối cùng của cô trong hòm thư. Thậm chí ngay từ trước khi mở phong bì ra cô đã biết nó chứa gì bên trong - dù nghe thì thật là ngốc nghếch, cô vẫn chắc chắn là cô cảm thấy một không khí hơi u ám toát ra từ đó.

Bản năng cô chỉ muốn tránh xa khỏi nó, nhét nó xuống dưới quyển danh bạ điện thoại và giả vờ như nó chưa bao giờ được gửi đến. Và rồi, với một cái thở dài, cô nhanh chòng xé toạc chiếc phong bì. Cô đã phải làm không biết bao nhiều điều khó chịu trong cuộc đời mình. Nếu như không đối đầu trực tiếp với chúng cô sẽ không bao giờ giải quyết được việc gì. Nhưng chúng phải được giải quyết thật nhanh, kiểu như khi ta lột bỏ một mẩu băng dính y tế.

Đầu óc cô minh mẫn một cách kỳ lạ. Cô ghi nhớ rõ cách những ngón tay mình run rẩy khi cô lôi những trang giấy bên trong ra, rồi nhìn những câu chữ lướt qua mắt cô, nhanh đến nỗi không thể nào đọc được Khi những từ ngữ chậm dần lại và ngừng chuyển động cô cố bắt mình phải chăm chú nhìn vào những con chữ đen sì phũ phàng trên trang giấy trắng. Từng từ từng từ một, cho đến khi thông điệp mà cô đã biết trước tự hiện nguyên hình - mọi chuyện đã chấm hết. Không còn kiểu sống nửa trong nửa ngoài của một cuộc hôn nhân, thay vào đó tất cả đã được dọn dẹp dứt điểm. Kết thúc. Fin. Tất cả là như vậy, thưa các bạn.

Với sự minh triết như pha lê tiếp tục kéo dài, cô nhận ra là mình không hề bất thình lình bắt đầu nhảy cẫng lên trong gian sảnh với cảm giác được giải phòng khi mọi chuyện đã khép lại. Thay vào đó cô thấy rằng nhiệt độ cơ thể đã tăng vọt - có phải cô đang toát mồ hôi - và rằng cô không hề cảm thấy sung sướng và nhẹ nhõm.

Suốt trong quá trình ly hôn, cô vẫn hy vọng rằng phần tiếp theo của quy trình sẽ là nơi cô cảm thấy được chữa lành như có phép màu. Nhưng giờ đây khi mà họ đã đi đến ga cuối của chặng đường và cô vẫn không thể trở lại với trạng thái hạnh phúc trước kia. Có chăng cô còn thực sự cảm thấy tệ hơn.

Có lẽ nỗi buồn của một cuộc ly hôn không bao giờ biến mất hẳn, cô nhận ra. Thay vào đó bạn phải chấp nhận nó, học cách cùng tồn tại với nó - điều này nghe có vẻ mới giống với một hành trình vật vã làm sao, cô cảm thấy chỉ muốn quay lại giường.

Fifi đã tổ chức cả một bữa tiệc khi vụ ly dị của cô ta đi đến hồi kết, vậy thì tại sao cô lại không hề cảm thấy muốn làm như vậy? Sự khác biệt, cô miễn cưỡng thừa nhận, là ở chỗ cô không hề căm ghét Oliver. Thật xấu hổ là cô không hề căm ghét anh, cô tự nhạo báng mình. Có rất nhiều điều để nói về sự cay đắng.

Cô gấp lại tờ văn bản trong bàn tay và cố ép mình phải hy vọng. Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Một ngày nào đó London chính là nơi thích hợp. Cô sẽ gặp một người đàn ông khác ở đó. Cho dù là nhiều lúc cô thực sự ngã lòng khi thấy những người đàn ông khác mới thật rác rưởi làm sao. Khi so sánh, cô thừa nhận. Có lẽ sẽ khá hơn nếu cô thôi cái trò lấy Oliver ra làm thước đo.

Ngay khi quay trở lại London cô sẽ cố hết sức để tránh mặt anh. Con đường của họ có thể thỉnh thoảng sẽ gặp nhau do yêu cầu công việc và họ sẽ mỉm cười với nhau một cách lịch sự. Từ giờ cho đến lúc họ có thể gặp nhau, hãy cứ làm việc và đừng có nghĩ đến những gì lẽ ra đã có thể xảy ra, đến cuộc sống khác mà lẽ ra họ đã có thể sống. Thời gian sẽ trôi đi và đến một ngày, một ngày nào đó, tất cả sẽ không còn quan trọng nữa.

Nhưng mình đã thất bại, cô thú nhận, trong một lần thành thật đến trần trụi. Mình đã thất bại và đó là lỗi của mình. Mình không thể giải quyết được chuyện này, mình không thể làm cho nó biến mất và mình sẽphải sống chung với nó trong suốt phần đời còn lại.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn là tổng số của những chiến thắng do mình giành được. Một thành công chất đống trên đỉnh của một thành công khác đã làm nên con người Lisa của hiện tại. Vậy thì phải nhét thất bại này vào đâu bây giờ? Và kiểu gì cũng phải nhét, vì cô vừa chợt hiểu ra rằng cuộc đời của con ngưòi ta là sự tiếp nối liên tục của những trải nghiệm và những trải nghiệm đổ vỡ cũng quan trọng chẳng khác gì những trải nghiệm hoàn hảo.

Nỗi đau đã làm thay đổi mình, cô thừa nhận. Nỗi đau không chịu biến đi đâu trong một thời gian rất dài sắp tới này đã biến mình thành một con người dễ chịu hơn. Ngay cả khi mình không hề muốn, cô miễn cưỡng thừa nhận. Ngay cả khi mình xem nó là một nghiệp chướng còn tồi tệ hơn cả cái chết, mình trở nên dịu dàng hơn, tử tế hơn, tốt hơn.

Và mình hạnh phúc vì đã từng kết hôn với Oliver, cô bướng bỉnh nghĩ. Mình nuối tiếc, đau buồn và suy sụp vì đã phá hỏng nó, nhưng mình cũng sẽ học được từ nó và mình sẽ bảo đảm là chuyện đó không bao giờ lặp lại nữa.

Và đó là điều tốt nhất cô có thể làm.

Cô nặng nề thở dài, nhấc túi xách lên, rời nhà đi làm đúng như con người sống sót của mình.

***

Khi cô đến nơi văn phòng đang nhộn nhịp – với những công việc chuẩn bị cho bữa tiệc chia tay Lisa hôm thứ Sáu. Nó là một sự kiện kỳ công hầu như chẳng kém gì bữa tiệc ra mắt tạp chí. Lisa lên kế hoạch rời khỏi Dublin giữa một vầng hào quang rực rỡ. Cô đã bảo hẳn với Trix rằng đích thân cô giao cho cô nàng phụ trách món quà chia tay, và rằng nếu họ định tặng cô một phiếu mua hàng của Next[Một hãng bán lè quần áo phụ nữ và trè em phổ biến ở Anh và Ireland.] thì cô sẽ tùng xẻo cô ta.

“Lisa,” Trix chìa điện thoại ra. “Là tayTomsey của cửa hàng bán rèm ở Hensards. Cuối cùng thì tấm mành gỗ của chị cũng xong rồi!”

Cuối giờ làm việc của ngày hôm đó, Lisa dồn Ashling lại khi họ cùng đi thang máy xuống dưới sảnh. Cô đang nóng lòng làm rõ một chuyện với cô nàng kia.

“Tôi muốn cô biết,” Lisa nhấn mạnh, “Rằng tôi đã đề cử tên cô vào vị trí tổng biên tập và tôi đã gửi những lời khen ngợi cô tới ban giám đốc. Tôi lấy làm tiếc là cô không được chọn.”

“Có sao đâu mà, dù sao rôi cũng ghét làm tổng biên rập,” Ashling khẳng định. “Tôi là một trong những cấp phó của cuộc đời này, và chúng tôi cũng quan trọng đâu có kém gì những người đứng đầu.”

Lisa bật cười trước sự điềm nhiên vô tư lự của Ashling. “Cô nàng mà họ vừa bổ nhiệm có vẻ cũng ổn. Lẽ ra còn có thể tệ hơn ấy chứ, thậm chí có thể là Trix!”

Lisa không hề nghi ngờ chút nào về việc một ngày nào đó Trix sẽ làm tổng biên tập một tờ rạp chí - mà còn làm một cách mạnh tay đến nỗi cô nàng sẽ khiến cho Lisa trông chẳng khác gì Mẹ Teresa nếu đem so sánh. Nhưng lúc này đây tâm trí Trix còn đang bận bịu những chuyện khác. Anh chàng lái cá đã được dắt ra khỏi cửa để nhường chỗ cho Kelvin và một chuyện tình công sở mãnh liệt đang diễn ra. Đó là một “bí mật”.

Khi cánh cửa thang máy bật mở, Lisa bỗng huých Ashling và cười khẩy, “Chà chà, nhìn xem ai kìa.”

Đó là - trong tất cả bao nhiêu người - Clodagh, với dáng vẻ cực kỳ bồn chồn.

“Cô ta muốn gì chứ?” Lisa hậm hực nói. “Đến và cướp mất Jack khỏi tay cô chắc? Đồ bò cái! Có muốn tôi bảo với cô ta là chồng cô ta đã tìm cách chén tôi không?”

“Một đề nghị thú vị đấy.” Ashling nghe giọng nói của mình từ xa xăm vọng lại. “Nhưng không cần đâu, cảm ơn.”

“Chắc chứ? Nếu vậy thì mai gặp lại cô nhé.”

***

Clodagh bước tới khi Lisa đã đi khỏi. “Cứ việc bảo tớ cút đi nếu cậu muốn, nhưng tớ đang tự hỏi liệu bọn mình có thể nói chuyện được không?”

Ashling đang lặng người đi vì sốc và phải mất một lúc sau mới nói được thành tiếng. “Chúng ta sẽ tđi quán bar bên cạnh.” Họ tìm chỗ ngồi và gọi đồ uống và trong suốt thời gian đó Ashling không thể không chăm chú nhìn Clodagh. Nhìn cô ta thật xinh xắn, cô ta đã cắt tóc ngắn hơn rất nhiều và trông rất hợp.

“Tớ đến là để xin lỗi,” Clodagh ngượng ngập nói. “Tớ đã trưởng thành hơn rất nhiều trong vòng vài tháng qua. Bây giờ tớ thay đổi rồi.”

Ashling gượng gạo gật đầu.

“Tớ nhận ra tớ mới thật là ích kỷ và tự huyễn hoặc mình làm sao và tớ đã tàn tệ biết chừng nào,” Clodagh tuôn một tràng. “Sự trừng phạt của tớ là phải sống với cả những tổn thương mà tớ đã gây ra. Cậu căm thù tớ và tớ không biết là dạo này cậu có gặp Dylan không nữa, nhưng anh ấy bị hủy hoại rồi. Anh ấy thật giận dữ và.. cay nghiệt”

Ashỉing đồng ý. Cô không còn muốn ở bên cạnh anh thêm chút nào nữa.

“Cậu có biết là tớ đã cầu xin anh ấy quay trở lại và anh ấy từ chối không?”

Ashling gật đầu. Dylan đã gần như cho đăng cả một mục quảng cáo trên truyền hình quốc gia để loan báo về chuyện đó.

“Thật đáng đời tớ, phải không?” Clodagh gượng nở một nụ cưởi yếu ớt.

Ashling không trả lời.

“Bọn tớ đã bán ngôi nhà ở Donnybrook và bây giờ tớ cùng bọn trẻ đang sống ở Greystones. Xa hơn nhiều, nhưng đó là tất cả những gì bọn tớ có thể đáp ứng được. Giờ thì tớ là bà mẹ nuôi con một mình vì Dylan quyết định là anh ấy không thể xoay sở được với việc trông nom con cái. Đó quả là một bài học sáng mắt

“Tất cả chuyện này là thế nào?” Ashling đột ngột cắt ngang lời.

Clodagh sợ sệt co rúm người vì sự giận dữ trong giọng của Ashling. “Đó cũng là điều mà tớ cũng đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần.”

“Và? Có kết luận nào chưa? Miếng vá tồi trong cuộc hôn nhân của cậu à? Mọi người đều thế cả mà, cậu biết rồi còn gì.”

Clodagh bối rối nuốt khan. “Tớ không nghĩ chỉ đơn giản như thế. Lẽ ra tớ không bao giờ nên lấy Dylan. Có lẽ điều này nghe thật khó tin nhưng tớ không nghĩ tớ đã từng bao giờ thực sự mê mẩn anh ấy. Hồi ấy tớ chỉ nghĩ là anh ấy là mẫu đàn ông mà người ta vẫn lấy làm chồng - anh ấy thật là đẹp trai và quyến rũ, lại còn có công việc tốt và rất trách nhiệm...” Cô len lén liếc nhìn Ashling, khuôn mặt lạnh tanh và sầm sì của cô không hẳn có gì tỏ ra khích lệ “Lúc đó tớ mới hai mươi tuổi và còn ích kỷ với lại tớ cũng chẳng biết gì!” Clodagh khao khát được cảm thông “Vậy còn Marcus thì sao?”

“Khi ấy tớ đang tuyệt vọng tìm nguồn vui và cảm giác phấn khích” “Lẽ ra cậu có thể chơi môn nhảy bungee.”

Clodagh thiểu não gật đầu. “Hoặc thả bè vượt thác.” Nhưng Ashling không hề bật cười. Quả thật Clodagh cứ ngỡ là Ashling sẽ phải bật cười. “Tớ thấy không toại nguyện và chán nản,” Clodagh cố gượng. “Nhiều lúc tớ đã cảm thấy như thể tớ đang bị bóp nghẹt

“Rất nhiều bà mẹ cũng buồn bã và chán nản đấy thôi,” Ashling quát gằn giọng. “Rắt nhiều ngườì đều thế. Nhưng họ không đi ngoại tình. Nhất là không phải với bạn trai của người bạn thân nhất của họ.”

“Tớ biết, tớ biết, tớ biết! Giờ thì tớ có thể nhận ra điều đó, nhưng vào lúc ấy tớ hoàn toàn lạc lối. Tớ xin lỗi, tớ chỉ nghĩ là tớ nên có bất kỳ điều gì tớ muốn vì tớ thật là bất hạnh.”

“Nhưng tại sao lại là Marcus? Tại sao lại là bạn trai của tôi?” Clodagh đỏ bừng mặt và cúi gằm mặt xuống. Cô đang đánh quả liều thực sự khi thú nhận điều này. “Có lẽ lúc đó bất kỳ ai cũng được.”

“Nhưng cậu lại đi chọn đúng bạn trai của tôi. Bởi vì cậu không hề tôn trọng tôi lấy một chút nào.” Ashling nói toạc móng heo.

Với vẻ mặt bẽ bàng, Clodagh thú nhận, “Không đủ tôn trọng thì đúng hơn. Đó là điều làm tớ thấy căm ghét bản thân mình. Suốt mấy tháng vừa rồi lúc nào tớ cũng cảm thấy căn nít và nhơ nhớp về điều đó. Tớ sẵn sàng đánh đổi một bên ngực trái để cậu tha thứ cho tớ.”

Sau một khoảng ngập ngừng rất dài và vật vã Ashling nặng nhọc thở dài. “Tôi tha thứ cho cậu. Dù sao thì tôi là ai mà có thể phán xét chứ? Tôi cũng đâu có sống một cuộc đời hoàn hảo. Như cậu đã nói, tôi hoàn toàn là một nạn nhân.”

“Ôi, tớ xin lỗi.”

“Không cần phải thế đâu, cậu nói đúng mà.”

Khuôn mặt của Clodagh sáng bừng lên. “Như thế có nghĩa là chúng ta lại có thể là bạn?”

Một khoảng ngập ngừng kéo dài khác trong lúc Ashling suy nghĩ về điều đó. Cô và Clodagh đã là bạn suốt từ khi họ mới lên năm. Bạn thân nhất. Họ đã sống qua cả thời niên thiếu, lúc dậy thì và những năm đầu thanh niên. Họ chia sẻ một lịch sử chung và không ai có thể hiểu cô như cái cách mà Clodagh hiểu cô. Kiểu tình bạn đó thật hiếm hoi. Nhưng...

“Không,” Ashling phá vỡ sự im lặng căng thẳng. “Tôi tha thứ cho cậu, nhưng tôi không tin cậu. Mất một người bạn trai vì bạn mình thì có thể là không may mắn, nhưng mất đến hai người thì lại là bất cẩn.”

“Nhưng tớ đã thay đối. Tớ thực sự thay đổi rồi.”

“Cũng không quan trọng nữa,” Ashling buồn bã nói.

“Nhưng...” Clodagh phản đối.

“Không!”

Clodagh nhận ra đó là điều vô ích. “Được rồi,” cô lẩm bẩm. “Tớ nên đi thì hơn. Tớ thực sự rất xin lỗi, tớ chỉ muốn cậu biết điều đó... Tạm biệt.”

Khi đi ra, cô nhận thấy mình đang run lẩy bẩy. Mọi chuyện đã không diễn ra như cô hy vọng. Mấy tháng vừa qua thật là kinh khủng đến tột cùng đối với Clodagh. Cô choáng váng và thực sự ngỡ ngàng khi nhận thấy cuộc đời mình mới đau khổ làm sao. Không chỉ bởi tình cảnh bà- mẹ-nuôi-con-một-mình đầy lạ lẫm và tăm tối của cô, mà còn bởi bài học sáng mắt cô vừa nhận được về thói ăn ở vị kỷ của mình.

n hận là một cảm xúc mới mẻ đối với cô, và cô cứ ngỡ rằng nếu cô giải thích sự nhận thức mà cô mới có được về thói ích kỷ của mình, nhấn mạnh việc cô đã lấy làm ân hận đến nhường nào, thì cô sẽ được tha thứ. Và rồi trong nháy mắt tất cả sẽ lại trở nên hoàn hảo. Nhưng cô đã đánh giá Ashling quá thấp và cô lại vừa học được thêm một bài học nữa: chỉ bởi vì cô cảm thấy ân hận không có nghĩa là mọi người sẵn sàng tha thứ cho cô và chỉ bởi vì mọi người tha thứ cho cô không có nghĩa là cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.

Vừa buồn bã vừa cô độc lại vẫn còn nguyên gánh nặng của những hậu quả mà mình đã gây ra, cô tự hỏi liệu có lúc nào cô sẽ hàn gắn lại được tất cả những gì cô đã phá vỡ. Liệu có chuyện gì sẽ trở lại bình thường không.

Khi đi qua quán bar Hogan một đám thanh niên choai choai trông thấy cô và bắt đầu vừa huýt sáo vừa hò hét những lời tán tỉnh. Thoạt đầu cô phớt lờ bọn chúng, rồi trong một thoáng bốc đồng lại lăc mái tóc và nhoẻn một nụ cười ngoảnh-mặt-qua-vai rạng rỡ làm bùng lên những tràng reo hò hưởng ứng nhiệt liệt từ phía đám thanh niên.

Chậc, cuộc sống vẫn tiếp tục.

***

Trong lúc đó, sau khi đã để Ashling và Clodagh đứng lại với nhau trong sảnh tòa nhà văn phòng, Lisa tự ép mình đi bộ về nhà. Cô đã bắt đầu làm như vậy để vô hiệu hóa tất cả những bữa tối mà Kathy băt cô phải ăn. Suốt chặng đường đi cô cố gắng hết sức để giữ cho nỗi buồn rầu không ùa đến. Mình thật tuyệt vời. Mình có bố mẹ đều thật tuyêt vời. Mình có công viêc mới tuyệt vời là một chuyên gia tư vấn truyền thông. Mình có những đôi giày tuyệt vời.

Khi cô rẽ vào trong con phố của mình, một trong những người hàng xóm đang ngồi trên ngưỡng cửa nhà cô đợi cô về. Điều khiến cô thấy lạ lùng là sao họ không đi lấy chìa khóa ở chỗ Kathy và tự mở cửa mà vào, cô thờ ơ tự nhủ.

Cô sẽ nhớ tất cả bọn họ khi cô quay trở về London. Mặc dù Francine cứ nhất quyết bảo với cô rằng cô không việc gì phải nhớ, rằng Lisa sẽ có nhiều khách sang thăm đến nỗi cứ như thể là cô chưa bao giờ rời đi.

Với lại ai đang ngồi trên bậc cửa nhà cô thế nhỉ? Francine? Beck? Nhưng giới tính của người này lại không đúng để có thể là Francine, và người này cũng lại quá to lớn để có thể là Beck... Bước chân của Lisa lạc đi khi cô nhận ra rằng màu da của người này cũng không đúng để có thể là một trong hai đứa trẻ. Đó là Oliver.

“Anh đang làm gì ở đây vậy?” Cô thốt lên trong nỗi bàng hoàng.

“Anh đến để gặp em,” anh thốt lên đáp lại.

Cô bước đến bên của trước nhà mình và anh đứng dậy với một nụ cười hớn hở, trắng tinh. “Anh đến để giành lại em, bé yêu ạ.”

“Tại sao?” Cô cắm chìa khóa vào cánh cửa và anh bước theo cô vào sảnh trước. Cô cảm thấy thật bối rối - và phẫn uất đến lạ lùng. Cô đã dồn hết nỗ lực của cả một ngày cho việc “tiến lên” vậy mà anh đã đánh chìm tất cả.

“Bởi vì em là người tuyệt vời nhất,” anh điềm tĩnh nổi. Lại một nụ cưòi lóa mắt nữa.

Cô vứt xoảng chùm chìa khóa của mình xuống bàn bếp. “Anh đã lên đường hơi quá muộn thì phải,” cô nói cộc lốc. “Chúng ta vừa mới ly dị xong.”

“Em biết đấy,” anh nói, với vẻ tư lự, “anh cảm thấy cực kỳ tồi tệ về chuyện đó. Nó ám ảnh trong đầu anh đến mức em không tin nổi đâu! Với lại, chẳng có gì nói là chúng ta không được kết hôn trở lại,” anh cười nhăn nhở.

“Anh nghiêm túc đấy,” anh khăng khăng khi thấy cô trao cho anh cái nhìn anh-là-đồ-con-hoang-tâm-thần.

Cô lại ném thêm cho anh cái nhìn nữa nhưng đột nhiên những ý nghĩ của cô bỗng trở nên nghịch ngợm và vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Ý tưởng kết hôn với Oliver lần nữa nghe thật lố bịch nhưng cũng thật quyến rũ làm sao. Cực kỳ quyến rũ - trong khoảng một nano-giây, rồi cô trở về với thực tại.

Với vẻ dứt khoát, cô hỏi, “Chẳng lẽ anh không nhớ là mọi chuyện kinh khủng như thế nào hay sao? Đến cuối cùng lúc nào chúng ta cũng cãi vã và cảm giác đó thật là cay đắng. Anh căm ghét em và công việc của em cơ mà.”

“Đúng thế,” anh thừa nhận. “Nhưng anh cũng phải nhận một phần trách nhiệm. Anh đã quá cố chấp. Khi em thay đổi ý định về chuyện có con, lẽ ra anh phải lắng nghe em. Anh biết là em đã cố gắng nói với anh, bé yêu, và khi đó anh đã không muốn biết. Đó là lý do tại sao khi phát hiện ra em vẫn đang dùng thuốc anh đã phát khùng lên. Nhưng cho dù lúc đó anh cổ chịu lắng nghe đi nữa, hừm... Với lại em không còn ghê gớm như em trước kia nữa. Xin lỗi, bé yêu,” anh nói thêm khi thấy cô xù lông lên, “nhưng không còn ghê gớm nữa.”

“Và như thế là điều tốt hay sao?”

“Chắc chắn rồi."

Nhìn vẻ mặt ngờ vực của cô anh dịu dàng nói, “Lisa, chúng ta đã xa nhau hơn một năm, và anh vẫn không hề thấy dễ chịu hơn chút nào. Anh chưa bao giờ gặp được bất kỳ ai thậm chí là gần sánh được với em.”

Nét mặt của anh đầy về dò hỏi, chờ đợi một sự khích lệ hay cổ vũ nào đò từ phía cô, nhưng cô không hề đáp lại một lần nào. Tất cả sự hăng hái mà anh thể hiện khi vừa mới đến bỗng trôi sạch và đột nhiên anh cảm thấy lo lắng. “Trừ khi em đã gặp ai đó khác rồi. Nếu đúng thế thật thì anh sẽ cuốn xéo ngay,” anh trình bày rất khoan dung. “Và sẽ quên luôn việc cố gắng giành lại em.”

Nét mặt cô không để lộ cảm xúc gì. Lisa đăm đăm nhìn anh và đã tính đến chuyện bắn cho anh một nụ cười nửa miệng đầy quỷ quyệt kiểu như có-thể-em-có-rồi-có-thể-em-chưa-có. Như thể sẽ chấm dứt ngay lập tức hoàn cảnh điên rồ và nguy hiểm này. Nhưng đột nhiên cô lại quyết định không làm thế. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ giở trò với anh, vậy thì tại sao bây giờ lại phải bắt đầu? “Không, Oliver, chẳng có ai khác cả.”

“Tốt rồi,” anh gật đầu chậm rãi và thận trọng. “Phù, tí nữa thì có khi anh mổ phanh ruột mình ra ngay tại đây.” Sau một thoáng ngập ngừng hồi hộp anh nói tiếp, “Anh vẫn yêu em. Giờ đây chúng ta đã già dặn và chín chắn hơn,” - một tiếng cười ngập ngừng khe khẽ - “anh có thể chắc chắn là mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.”

“Thật sao?” Câu hỏi của cô lạnh băng.

“Thật,” anh quả quyết nói. “Và nếu như em muốn anh có chuyển sang Dublin cũng đựợc.”

“Đằng nào anh cũng không phải chuyển đâu, em sẽ quay trở về London vào cuối tuần này,” cô lẩm bẩm.

“Nếu vậy thì, Lisa,” Oliver nói, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, “Câu hỏi duy nhất là, em có muốn không?”

Một khoảng im lặng căng thẳng kéo dài sau đó cho đến khi cuối cùng Lisa lên tiếng. “Có, em nghĩ thế.” Đột nhiên cô cảm thấy thẹn thùng.

“Em có chắc không?”

“Có.” Một tiếng cười khúc khích hồi hộp bật ra từ cô.

“Bé yêu!” Anh thốt lên, giả vờ làm ra vẻ phẫn nộ. “Nếu vậy thì em đang giỏ trò gì đây, làm anh toát hết cả mồ hôi thế này?”

Vẫn còn thẹn thùng, cô thú nhận, “Lúc đó em sợ. Bây giờ em vẫn sợ.”

“Sợ gì chứ?”

Cô nhún vai. “Sợ hy vọng, em cho là thế. Em không hề muốn hy vọng, biết đâu chỉ là do anh đang bốc đồng. Em phải chắc chắn là anh chắc chắn thì em mới thậm chí là dám nghĩ đến chuyện đó. Vấn đề là,” cô bẽn lẽn thú nhận. “Em yêu anh.”

“Nếu thế thì chẳng còn điều gì đáng sợ nữa,” anh hứa.

“Từ khi nào mà anh lại trở nên khôn ngoan thế?” Cô lầm bầm.

Anh bật cười thật to và sảng khoái, một tiếng cười đúng nghĩa thương hiệu Oliver, và bất thình lình những ý nghĩ của cô bỗng giống hệt như những con chó săn vừa được buông khỏi dây da. Chúng thực sự cất cánh.

Cô mới thật may mắn làm sao khi có được một sự xá tội như thế này? Toàn bộ quy mô của vận may tốt lành và trọn vẹn của cô tự bày ra trước mắt và cô đang bay vút lên, hầu như không trọng lực vì hạnh phúc. Không phải ai cũng có được một cơ hội như thế này, cô thừa nhận, và tận hưởng - lần đầu tiên - giá trị của khoảnh khắc hiện tại.

Lần này mình sẽ phải làm khác đi mới được, cô kiên quyết hứa hẹn. Cả hai đều sẽ làm thế. Và lại còn một chuyện khác nữa chứ, lớp kem phủ trên chiếc bánh, là như thế này: nếu như hai đám cưới với cùng một người còn đủ tốt đối với Burton và Taylor, thì có nghĩa là chúng cũng đủ tốt đối với cô. Không thể nào kiềm chế nổi cái đầu đang lâng lâng sung sướng của mình, cô đã lại bắt đầu lên kế hoạch cho lễ cưới thứ hai, đó sẽ là một khúc phóng tác lộng lẫy. Lần này sẽ không có chuyện lén lút đi Vegas - không, họ sẽ phải tổ chức đúng theo lệ bộ. Mẹ cô chắc sẽ phải phát cuồng. Và họ sẽ cho tờ Hello chụp ảnh đám cưới...

Như thể đọc được những ý nghĩ của cô, Oliver lo lắng thốt lên, “Bình tĩnh nào, nàng hổ ơi!”

PHẦN KẾT

Jack và Ashling đang tản bộ trên bến tàu. Đó là một buổi tối tháng Năm, trời vẫn còn sáng[Ở những nước khu vực Bắc u, vào mùa hè, trời thưòng tối rất muộn.]rõ. Tay trong tay, họ thong thả bước đi.

“Toffo không?” Ashling mời.

“Và thế mà anh cứ đinh ninh là mọi chuyện không thể nào tốt hơn được nữa,” Jack nói.

Ashling rút nó trong túi xách. “Chúng đâu rồi nhỉ?” Cô lôi ra một vỉ thuốc Anadin và một chai Rescue remedy trước khi tìm thấy những viên kẹo Toffo.

“Em vẫn còn giữ tất cả những thứ đó trong túi sao?” Giọng Jack nghe thật buồn bã. “Băng dính rồi đủ thứ?”

“Thói quen rồi, em nghĩ thế.” Nhưng đúng là lần đầu tiên cô cảm thấy hơi ngớ ngẩn vì mang theo bên mình quá nhiều những món đồ ngăn ngừa thảm họa.

“Em không nghĩ đến chuyện tống khứ chúng đi sao? Bây giờ em không còn cần đến chúng làm gì nữa. Mọi thứ đều khác rồi.”

Ashling đăm đăm nhìn anh một hồi rất lâu. Anh nói đúng, mọi thứ đã khác rồi. “Thôi được, em sẽ vứt hết chúng đi khi chúng ta về đến nhà.”

“Tại sao không làm luôn bây giờ? Đi nào, liệng túi của em xuống biển đi.”

“Liệng túi của em xuống biển ư? Vâng, phải rồi.”

“Anh nói nghiêm túc đấy. Vứt tất cả đi.”

“Anh có điên không đấy? Thế còn thẻ tín dụng của em thì sao? Cònbản thân chiếc túi nữa chứ, chứ chưa nói những thứ khác.”

“Lấy những chiếc thẻ tín dụng của em ra và anh sẽ mua cho em một chiếc túi mới, anh hứa đấy.”

“Ôi lạy Chúa, anh đang nói nghiêm túc.” Ashling chăm chú nhìn anh, nửa cảnh giác, nửa phấn khích. Cô cảm thấy bị cám dỗ lạ lùng bởi ý tưởng đó, cho dù thực sự nó khiến cô phát hoảng.

“Vứt bỏ tất cả đi,” anh nhắc lại, mặt anh đầy hăm hở.

“Em không thể.”

“Em có thể.”

Mình có thể không nhỉ?

“Giả sử đây mà là cái túi da trăn của em, em thậm chí sẽ không đời nào cần nhắc đến chuyện đó đâu.”

“Nhưng cái túi này vừa cũ vừa xơ xác rồi,” Jack thúc giục. “Phần quai cầm thì sắp sửa rời ra. Anh sẽ kiếm cho em một cái khác. Ôi, đi mà!” Ý nghĩa biểu tượng của hành động đó nghe thật hấp dẫn. Nhưng xét đi xét lại, vứt bỏ một chiếc túi xách, chất đầy tất cả những thứ mà cô cần, làm sao cô có thể? Nhưng cô có cần đến chúng nữa không...? Có lẽ là không... Hình ảnh đó rõ nét dần, trở nên khả thi, có thể xảy ra, có thể làm được.

“Thôi được rồi, em sẽ làm! Em sẽ làm! cầm lấy những cái này.” Cô chìa cho anh ví, rồi điện thoại di động, thuốc lá, và cả gói kẹo Toffo của mình.

“Thật không thể nào tin nổi là em đang làm chuyện này.” Với một tiếng hét đầy phấn khích, cô liệng chiếc túi trên đầu mình một lần. Hai lần. Và rồi, trong nỗi kinh hoàng trộn lẫn với hả hê, cứ thế thả nó ra. Nó lia mạnh thành một vòng cung hân hoan vẽ thẳng lên bầu trời đang tối dần, một kho hàng nhỏ chật ních những đinh ghim và băng dính rồi đến bút bi. Và rồi rất thanh thoát, nó theo đường của mình đi xuống dưới, nơi mà, với lượng nước bắn tung lên rất nhỏ, nó được đón nhận vào lòng biển.