Cho tới bây giờ Vương Dã chưa bao giờ nghĩ tới mình vào đại học mà lại nghe giảng, mà còn là môn nguyên lý Công trình môi trường nữa chứ.

Giáo sư: “… Như thế đó, người bạn học mới ngồi ở bàn đầu này, hồi nãy tôi có giảng quá, khi mà dùng ống dẫn chuyển nước và không khí đi, thì tốc độ dòng chảy sẽ ảnh hưởng đến những gì?”

Vương Dã: “Lực cản dòng chảy và đường kính”

Giáo sư: “Còn về mặt kinh tế thì sao?”

Vương Dã: “Ảnh hưởng trực tiếp đến chi phí vận hàng và chi phí cơ sở hạ tầng của hệ thống.”

Giáo sư: “Do thế, phạm vi tốc độ dòng chảy kinh tế là bao nhiêu?”

Vương Dã: “Tốc độ dòng chảy chất lỏng là từ 0.5 – 3m/s, với không khí là 10 – 30 m/s.”

… Những điểm căn bản cũng học xong luôn.

Lâm Vụ ôm mặt, không phải là không đành lòng nhìn bạn học Vương đau khổ học hành, chủ yếu là do sợ mình cười nhiều quá lại bị móng hổ cào cho.

Hai tiết liên tiếp, Vương Dã chẳng hề có một cơ hội chạy trốn, rong chơi giữa biến kiến thức của ngành công trình môi trường đến mười hai giờ đêm.

“Keng—”

Vương Dã chưa bao giờ được nghe một thứ âm thanh nào êm tai đến như thế.

Đó là tiếng chuông tan học sao?

Không.

Đó là thể xác đang vui mừng, là linh hồn đang sáng chói, là khi những kiến thức cuối cùng cũng dừng ôm ấp lại, để cho học sinh được giãy dụa thoát ra.

“Mong bạn lần sau đến lớp tôi tiếp.” Giáo sư đóng máy tính, thu dọn tài liệu, cười tươi cổ vũ với Vương Dã.

Vương Dã: “…..”

Lâm Vụ thấy mọi người đã đi gần hết rồi, mở miệng hỏi: “Thầy ơi… Em hỏi thầy một điều được không ạ?”

Giáo sư nhìn qua: “Đương nhiên là được.”

Lâm Vụ thật sự rất tò mò: “Loài vật của thầy là gì ạ?”

Giáo sư mỉm cười: “Collie.” (1)

… Hiểu luôn.

Collie, chó Collie chăn cừu, có bản năng chăn cừu mãnh liệt, tuyết đối không để bất kỳ một con cừu nào tuột lại phía sau.

Lâm Vụ lấy tay huých nhẹ hắn: “Cậu có ổn không?”

Rất là không ổn.

Vương Dã dừng bước, đứng lặng trong gió đêm, bình tĩnh trở lại, nhưng những kiến thức của công trình môi trường vẫn ngoan cố nán lại trong não không xua tan đi được.

Lâm Vụ hơi áy náy: “Vậy thì hồi nữa đi căn tin cậu muốn ăn gì thì cứ lấy, tớ mời.” Dù sao thì người ta cũng tới đây tìm mình, vừa bước vào tri thức đã ập vào mặt rồi.

Vương Dã thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Lâm Vụ mới lấy lại tinh thần được: “Căn tin không được.”

Ở một đại dương tri thức không phải chuyên ngành của mình mà phải bơi ếch, bơi bướm, rồi bơi tự do suốt hai tiếng đồng hồ, đồ ăn căn tin làm sao mà có thể hồi sức được thân thể cạn kiệt này được.

“Vậy ra ngoài ăn hả?” Lâm Vụ nói, “Nhưng cậu không được chọn đồ đắt tiền đấy, tiền sinh hoạt tháng này của tớ sắp thấy đáy rồi….”

“Được rồi, lần này cho nợ,” Vương Dã một tay kéo người đến cạnh mình, đi ra ngoài cổng trường, “Hôm nay cậu đi theo tớ ăn thịt.”

Vương Dã quá khỏe, Lâm Vụ không tránh ra được, mỗi lần bị kéo đi như vậy cậu lại cảm giác như mình bị người khác bắt được vậy.

“Đi đâu cơ?”

Vương Dã: “Quán nướng tốt nhất cả Thẩm Dương.”

Ra khỏi trường, Lâm Vụ muốn gọi xe, ai ngờ lại bị Vương Dã kéo về bãi đỗ xe tính phí ở gần trường.

Sau đó Lâm Vụ lại thấy chiếc việt dã màu đen quen thuộc kia.

“Cậu đỗ xe ở đây hồi nào thế?” Từ sau khi nghỉ đông xong thì Lâm Vụ không hề thấy Vương Dã lái xe.

“Khai giảng.” Vương Dã mở khóa, lên xe.

“Khai giảng?” Lâm Vụ đi theo ngồi vào phó lái, “Sau đó lại đậu ở đây luôn? Từ tháng ba đến giờ hả?”

Xe việt dã chạy đến lối ra, Vương Dã quét mã QR trả tiền, sau đó thanh chắn được nâng lên.

Lâm Vụ không biết Vương Dã đã trả bao nhiêu tiền, nhưng lại thấy rõ ở bên cạnh lối ra vào có cái bảng: 5 đồng/giờ, 6-24 tiếng 30 đồng, quá 24 giờ thì sẽ tính theo giá trên.

Nói cách khác là, một ngày 30 đồng, xe đỗ vào ngày 1 tháng 3, hôm nay là ngày 27 tháng 4, tổng cộng là 58 ngày, tính ra là 1740 đồng… Não của Lâm Vụ tự động nhảy số tính toán không dừng lại được.

Cho dù là có khi lâu lâu Vương Dã sẽ lái xe ra ngoài — mà với tần suất nói chuyện với nhau đều đặn như thế thì Lâm Vụ cũng không biết Vương Dã có cơ hội để lái xe ra ngoài không nữa — cho dù có đi thì giá cũng chỉ có thể giảm được một tí nhưng giá thì vẫn trên 1300 đồng.

“Cậu thường chạy xe à?” Trừ vụ này ra, Lâm Vụ thật sự nghĩ rằng đậu xe kế bên trường là không cần thiết, để xe ở nhà không phải tốt hơn sau.

Vương Dã mắt nhìn về phía trước, lái chiếc việt dã nhập vào làn đường chính nói: “Đây là lần đầu tiên chạy từ khi khai giảng.”

Lâm Vụ: “…..Vậy cậu đậu xe ở trường làm gì!”

“Lúc muốn dùng thì đỡ phải mệt,” Vương Dã nói rất đương nhiên, “Giống như hôm nay này, rất là tiện.”

Lâm Vụ bị thuyết phục: “Bạn học, nhà cậu đi đào mỏ hay gì?”

Đèn đỏ, Vương Dã chậm rãi dừng xe lại.

“Không có, nhà tớ làm máy móc.”

“Máy móc?”

“Thiết bị máy móc.”

Ra là làm kinh doanh, bây giờ Lâm Vụ thật sự tin rằng nhà Vương Dã siêu giàu rồi.

Thật ra nghĩ lại thì, mới năm hai mà có được xe xịn như vậy, rồi lúc nghỉ đông xe lại bị trầy mà Vương Dã chẳng đau lòng chút nào, nên cũng đoán được vị bạn học này giàu đó.

Đường đêm khuya ít xe hơn ban ngày, đèn đường ngay trên ngã tư rọi sáng như đang là buổi sáng, các cửa hàng ở hai bên đường vẫn sáng đèn phản chiếu lên kính xe.

Trên xe lặng im vô cùng, chỉ còn âm thanh từ loa xe thôi.

Âm thanh của thiên nhiên – Rừng mưa nhiệt đới.

Mưa vừa mới dứt, các chú chim hót líu lo, các con thú ở xa xa gầm nhé, giữa những tán là cây có tiếng nô đùa vui vẻ ầm ĩ của các loài động vật.

Lâm Vụ phát hiện ra tóc Vương Dã dài ra rồi.

Vẫn là đầu trọc, nhưng mà hơi dài ra, thiếu thiếu chiều sâu, làm cho Vương Dã trông không còn hung dữ như thế nữa.

“Cậu nhìn gì đấy?” Vương Dã đang muốn nhìn kính chiếu hậu ở bên phía Lâm Vụ, kết quả lại thấy người ở ghế phó lái đang nhìn mình chằm chặp.

Lâm Vụ nói: “Tóc cậu dài rồi.”

Vương Dã còn tưởng có chuyện gì lớn, liền nói: “Ờ.”

Lâm Vụ im lặng một tí, rồi lại nói: “Nên cắt.”

Vương Dã canh lúc phải chờ đèn tín hiệu liếc mắt nhìn cậu một cái.

Lâm Vụ chớp mắt mấy cái, vừa ngây thơ mà vừa vô tội.

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh.

Vương Dã lại nhìn về phía trước: “Có thời gian thì cắt.”

Lâm Vụ hài lòng thỏa dạ.

Nếu là học kỳ trước, nếu có ai nói rằng, Lâm Vụ, sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ thấy đầu trọc của Vương Dã vừa dữ dằn lại vừa đáng yêu, Lâm Vụ sẽ cảm thấy ai mà nói thế thì là người điên.

Bây giờ thì chẳng cần ai nói nữa, Lâm Vụ chủ động trở thành người điên.

Bầu trời đêm không mấy, từng ngôi sao một đều tỏa sáng rõ ràng.

Gió thổi vào từ khe hở trên kính xe, thổi vào những tiếng chim, thú, côn trùng kêu vang trong rừng mưa nhiệt đới.

Bốn mươi phút sau, Vương Dã đậu xe trước đầu hẻm nơi mà có các quán ăn san sát nhau.

Kế bên hẻm nhỏ đó là một trường trung học.

Buổi tối, ở trong trường vẫn có học sinh phải học hành, trong lớp đèn đuốc sáng trưng. Cổng trường không mở, nhưng ở đầu hẻm lại có hàng đống thịt xiên nướng, mì lạnh nướng, mực xiên nướng và vân vân, có rất nhiều học sinh chạy về phía này, luồng tay qua khe hở để quét mã mua bữa khuya ăn.

Cũng không tính là bữa khuya được, Lâm Vụ nghĩ, chắc là cũng giống như đại học bọn họ thôi, cho nên là vào lúc này, đối với các học sinh có thuộc tính đi đêm thì đây là bữa ăn chính.

Lâm Vụ tình cờ thấy tên trường học ở phía bên ngoài, bỗng nhưng lại nhớ tới Cát Lượng có nói qua cậu ta và Vương Dã tốt nghiệp từ trường trung học này.

“Đây là trường các cậu à?”

Vương Dã gật đầu, nhưng mà phố ẩm thực trong đây mới là điều quan trọng: “Tớ đã ăn qua tất cả quán trong đây rồi, dẫn cậu đến chỗ nào là chỗ đó vui lắm.”

“Ăn qua hết rồi?” Lâm Vụ cố ý bắt lỗi, “Lúc cậu học đại học mà có cửa hàng mới khai trương thì cậu cũng thử luôn rồi hả?”

Vương Dã: “…….Những cửa hàng khai trương hơn hai năm thôi.”

Lâm Vụ thành công nên vui vẻ, nhảy từ trên xe xuống: “Mau lên, tớ đói chết rồi.”

Vương Dã dắt Lâm Vụ đi vào trong hẻm giới thiệu: “Quán này có món sườn xốt tương ngon nhất, quán này thì có chân dê nướng ngon, quán này thì quán có mấy món hầm chảo sắt chính cống….”

“Dừng,” Nước miếng Lâm Vụ nuốt cũng phải được vài chén rồi, nhanh chóng dừng hắn lại, “Trước khi tụi mình chính thức ngồi xuống ăn thì đừng có làm tớ thèm nữa!”

Vương Dã thích cách Lâm Vụ bất lực không làm gì được mình, sau đó lại tiếp tục liệt kê hàng loạt các món ăn, hận không thể dừng trước mỗi cửa hàng mà giới thiệu.

Cuối cùng thì Lâm Vụ không chịu nổi nữa, đá hắn một phát.

Không mạnh lắm, Vương Dã đánh nhau quanh năm suốt tháng, nhìn là biết người này giơ chân lên là đang đùa.

Nhưng mà đùa giỡn thì Vương Dã vẫn cáu, nói đúng hơn thì, tất cả các loại đánh đá hắn thì hắn ghét tất.

Nhưng Lâm Vụ thì khác.

Vương Dã cũng không biết vì sao nữa, dù sao thì bây giờ hắn đã hiểu được Lâm Vụ là một trường hợp ngoại lệ.

“Tiệm nướng sao Thiên Vương….” Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn cái tên quán không biết nên nói là lố lăng hay là yêu thích vũ trụ, lại hỏi Vương Dã thêm một lần nữa, “Chỗ này là quán nướng tốt nhất cả Thẩm Dương hả?”

“Nói nhiều làm gì, ăn xong rồi biết.” Vương Dã mở cửa quán ra.

Cửa vừa mở ra, tiếng ồn ào nói cười của những người bên trong ập đến.

Lâm Vụ đi vào theo Vương Dã, phát hiện ra cái quán này ở bên ngoài chẳng thu hút, trang trí cũng bình thường, nhưng khách bên trong thì ngồi đầy, ăn uống linh đình, náo nhiệt lạ thường. Trong quán toàn là mùi thịt nướng trên than củi, người không đói bụng cũng có thể bị mùi này hấp dẫn lấy.

“Chào mừng quý khách, mời hai vị vào bên trong-” Hai người vừa vào thì có một nhân viên tiến đến, đó là một thanh niên có tinh thần, âm lượng cũng rất to.

Ngồi xuống, menu được đưa đến.

Lâm Vụ giao toàn quyền cho Vương Dã.

Vương Dã mở menu ra, ngựa quen đường cũ: “Thịt ba chỉ, bò ngũ hương, xương sườn ba vị, sườn bò cắt dày…”

Lâm Vụ còn định nói bốn món thịt là đủ rồi, lại thấy bạn học Vương đóng menu lại, trả cho nhân viên: “Mỗi món hai phần, rồi thêm hai chén mì lạnh nữa….”

“Một chén!” Lâm Vụ đè tay hắn lại, dùng sức, hy vọng có thể truyền lại tâm tình mãnh liệt của mình, “Một chén là đủ rồi, thật đó.”

Tám món thịt, cậu mà ăn thêm mì lạnh nữa thì cậu chẳng phải sói đồng cỏ nữa rồi, mà là một con cá sấu thời tiền sử (đói) luôn rồi!

Vương Dã cảm thấy mì lạnh ở đây ngon lắm, bỏ qua thì hơi đáng tiếc, nhưng khi cúi đầu lại thấy Lâm Vụ đang cầm tay hắn.

Vậy thôi, mình hào phóng tí vậy, hồi nữa có mì lạnh thì mình chia cho cậu ấy hai miếng vậy.

Nhân viên ghi lại đồ ăn, lại liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái.

Lâm Vụ hiểu ý của nhân viên, chậm rãi gật đầu: Bọn tôi chỉ có hai người thôi, mà đồ ăn cậu ghi ấy, cậu ấy dám gọi thì chắc chắn có thể ăn hết được.

Bạn học Vương chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, trừ việc sờ mèo.

Ở Thẩm Dương, các tiệm đồ nướng đầy đường, hương vị cũng tương tự nhau.

Nhưng có thể khến cho Vương Dã khen là ngon nhất, vậy thì Lâm Vụ cũng có chút chờ mong.

Không bao lâu sau, phục vụ đã đem lò than lên, sau đó là một mâm đầy ắp thức ăn.

Cũng chỉ là thịt nướng bình thường, không quá bày vẽ về mặt hình thức.

Lâm Vụ đã đói đến mức bụng muốn dán vào lưng rồi, không nhiều lời với Vương Dã nữa, cậu bắt đầu nướng thịt.

Các miếng thịt có độ dày bằng nhau phát ra tiếng xèo xèo trên vỉ nướng, than được dùng trong lò là loại than hoa, ít khói, còn có một mùi hương độc đáo nữa, mùi hương ấy hòa quyện với mùi thịt nướng vô cùng hoàn hảo.

Lúc gắp miếng thịt nướng đầu tiên được nướng chín bỏ vào miệng, rốt cuộc Lâm Vụ cũng hiểu vì sao Vương Dã nói nơi này là tiệm đồ nướng ngon nhất Thẩm Dương.

Thịt ngon, than thơm, đồ chấm cũng ổn.

Cậu không thể dùng vô số từ ngữ để diên tả như trong các chương trình ẩm thực được, từ duy nhất mà cậu có thể dùng để diễn tả cảm giác lúc này là – hạnh phúc.

Cùng người bạn tốt nhất ăn đồ nướng ngon nhất, hạnh phúc của hạnh phúc.

Chẳng mấy chốc bốn trên tám phần đã được diệt sạch, hơn nữa lại còn ăn ké vài miếng mì lạnh của Vương Dã, Lâm Vụ sờ sờ bụng, cũng no chín phần rồi.

Buông đũa, Lâm Vụ câu được câu không mà uống trà lúa mạch, chuẩn bị tiếp tục chiến tiếp.

Uống uống, Lâm Vụ thoáng thấy có một người cứ liên tục nhìn về phía cậu và Vương Dã.

Lâm Vụ quay đầu qua nhìn.

Là bàn bên cạnh, một bàn lớn, có bảy tám nam sinh tuổi xấp xỉ bọn họ, có vẻ như là bạn học hoặc là anh em tụ họp.

Người nhìn cậu và Vương Dã là một người tóc xoăn, tóc được nhuộm nửa vàng nửa không.

Lâm Vụ vừa nhìn qua, tóc xoăn liền đưa mắt nhìn sang chỗ khác, vờ như là chưa làm gì cả.

Nhưng chờ Lâm Vụ thu lại tầm mắt, cậu lại thoáng thấy người nọ tiếp tục lén lút nhìn hai người họ.

Lâm Vụ cẩn thận nhìn theo hướng ánh mắt của người nọ, có vẻ như là đang nhìn Vương Dã.

“Vương Dã.” Lâm Vụ khẽ gọi người bạn họ ngồi đối diện đang vùi đầu ăn.

Vương Dã ngẩng đầu: “?”

Lâm Vụ hất cằm về phía tóc xoăn, nói: “Cậu có quen tên tóc xoăn nhuộm vàng kia không?”

Vương Dã nhíu mày, nhìn chằm chằm tóc xoăn vài giây: “Không quen.”

Không quen?

Đáp án ngoài dự tính khiến Lâm Vụ nhịn không được mà quay đầu nhìn, lúc này là nhìn một cái trực tiếp tóc xoăn kia, chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi?

Tóc xoăn không lảng tránh ánh mắt nữa.

Nhưng vẫn như cũ, không hề nhìn Lâm Vụ mà là nhìn Vương Dã.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tóc xoăn đột nhiên đứng lên, hít sâu một hơi, giống như là đang hạ quyết tâm vậy, sải bước đi tới: “Vương Dã…”

Lâm Vụ nhìn Vương Dã: “Còn nói không quen?”

Vương Dã mờ mịt: “Thật sự là không có quen.”

Tóc xoăn đi đến trước bàn bọn họ, vừa hay nghe thấy câu này của Vương Dã, suýt nữa tức hộc máu chết: “Cậu không nhớ hả, tớ là Lưu Trường Lỗi nè!”

Vương Dã tiếp tục mờ mịt.

Lâm Vụ cảm giác người nọ thật sự quen Vương Dã, nhưng đó là trước khi thức tỉnh dã tính, cho nên là không thể dùng loài vật để lưu lại ấn tượng trong lòng bạn học Vương Dã được.

Lưu Trường Lỗi đột nhiên xoay người, quay về bàn của mình, nói với người cùng bàn “Mượn nón chút”, rồi lập tức lấy nón của người ta đội lên đầu mình.

Đội nón quay lại đây, Lưu Trường Lỗi đi đến trước mặt Vương Dã: “Bây giờ thì sao, nhận ra chưa?”

Vương Dã bĩnh tĩnh nhìn người nọ thật lâu, sau đó bừng nắng hạ: “Hạt dẻ.”

Lâm Vụ: “…” Trò gì đây?

Vậy là mũ mới là bộ phần chính.

Lâm Vụ gật gật đầu, rốt cuộc cũng hiểu được Vương Dã nhận ra người khác bằng cách nào.

Ủa? Không đúng, chờ chút.

Lâm Vụ: “Đội mũ rồi sao còn thấy được tóc nhuộm nữa?”

Lưu Trường Lỗi khua chân múa tay chỉ chỉ chóp mũi mình: “Lúc đó tóc mái tui dài đến đây.”

… Ra là thế.

Lâm Vụ: “Cho nên hai người là bạn trung học?”

Lưu Trường Lỗi: “Không phải.”

Lâm Vụ: “Bạn lớp học bù?”

Lưu Trường Lỗi: “Không phải.”

Lâm Vụ mê man, không lẽ là bạn bè? Nhưng với cách đối xử bạn bè của Vương Dã, không đến mức mới tổ nghiệp hai năm mà đã quên người khác chứ.

“Đừng đoán mò,” Vương Dã buông đũa, công bố đáp án, “Tớ và cậu ta từng đánh nhau.”

“Anh Dã, đó đâu được gọi là đánh nhau, là cậu đơn phương đánh tui mà.” Lưu Trường Dã kéo ghế ngồi xuống, ngữ khí đầy chua xót.

Vương Dã liếc người kia: “Nếu cậu không thèm đòn, sao tôi lại có thể đánh cậu?”

Lưu Trường Lỗi nói: “Vậy cậu đánh một lần là được rồi, sau đó bọn tui đều trốn tránh cậu, vậy mà cậu vẫn đánh đó.”

Bọn tui?

Lâm Vụ yên lặng nhìn Vương Dã, cậu từng đánh bao nhiêu người thế.

Nếu là bình thường, Vương Dã sẽ chẳng buồn nói lại mấy chuyện xảy ra hồi trung học, nhưng Lâm Vụ đang ở đây, Vương Dã không muốn đội cái nồi đi chặn đánh người khắp nơi.

“Các cậu tránh gì, kéo bầy kéo đám đến trước cổng trường tôi, vậy mà tránh hả?”

Lưu Trường Lỗi: “Anh hai, bọn tui đến trường cậu là để chặn người khác.”

Vương Dã: “Cứ hễ tôi gặp thì tức là các cậu tới cửa tìm đánh.”

“…” Lưu Trường Lỗi muốn khóc.

Lâm Vụ tuy không biết bạn học này, nhưng cũng có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng đối phương. Nhìn người ta kìa, đã tốt nghiệp hai năm rồi mà chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Vương Dã trong tiệm đồ nướng, hơn nữa còn chua xót nhắc đến chuyện cũ nữa.

“Xin chào, tôi là Lâm Vụ.” Tán dóc đã một lúc lâu rồi, bây giờ Lâm Vụ mới chính thức giới thiệu, cũng coi như là làm dịu không khí, “Bạn đại học của Vương Dã.”

“Ồ ồ, chào.” Lưu Trường Lỗi lúc này mới để ý đến gương mặt của người bạn học này, hoàn toàn khác với Vương Dã, một gương mặt đầy thân thiệt dễ mến.

Lúc này Lâm Vụ mới ngửi được mùi rượu trên người đối phương, khó trách có chút kích động, rượu vào lời ra.

Lâm Vụ lấy một các ly mới rót trà lúa mạch ra rồi đưa qua: “Uống đi.”

“Không sao đâu, không cần,” Lưu Trường Lỗi quay đầu lại nhìn bàn của mình, nói với Lâm Vụ, “Tôi cũng đi ăn với đám bạn đại học của tui, trùng hợp gặp anh Dã nên đến đây chào hỏi vài ba câu ấy mà.”

Lâm Vụ: “…”

Mở màn còn tìm Vương Dã ôn lại kỷ niệm đánh nhau, bây giờ đã biến thành anh Dã rồi.