Nấu đồ ăn xong, Vân Cương bưng lên thì phát hiện ra List đang ngồi trên ghế, gác trán, nhắm hai mắt vờ ngủ, khuôn mặt cứ như mệt mỏi dữ lắm.

Cô còn do dự không biết có nên gọi anh dậy không thì List đã ngẩng lên.

Anh nhìn hai tô nhỏ đầy những viên tròn tròn, hỏi với vẻ đầy hứng thú: "Gì đây? Bánh xếp Trung Hoa?"

"Sủi cảo! Lễ tết nào chúng tôi cũng ăn, nhất là khi cả nhà họp mặt.

Gia đình đoàn viên, rất náo nhiệt, còn xem ti..." Xém tí nữa là cô huỵch toẹt vụ tivi ra cho người này.

Vân Cương bèn sửa lời: "Ngắm pháo hoa, vui vẻ lắm."

"Sủi cảo?" List học theo kiểu phát âm bản địa với vẻ kỳ quái: "Nghe cũng được nhỉ?"

"Ngài thử chút đi" Vân Cương đưa nĩa cho anh.

List ghim một cái bỏ vào miệng, Vân Cương nhìn theo hắn lom lom: "Thế nào ạ?"

"Cũng không tệ lắm, rất đặc biệt, không giống thức ăn của chúng tôi chút nào." List ăn thêm một cái nữa.

"Tất nhiên rồi." Nhắc đến thức ăn là lòng cô tràn trề niềm tự hào dân tộc.

Cô nói với vẻ hào hứng: "Trung Hoa chúng tôi nhiều đồ ăn ngon đến mức ngài ăn cả đời cũng không hết.

Tiếc là tôi chỉ biết làm một số món gia đình đơn giản.

Sau này có dịp mời..." Cứ nói đến quê hương là lại đắc ý, thiếu chút nữa cô đã quên hoàn cảnh mình hiện tại.

Cô đã không còn ở chốn hòa bình phồn vinh nữa, cũng không ở trên đất đai tổ quốc mình.

Đây là vùng đất khởi đầu chiến tranh thế giới thảm khốc: Nước Đức Đế chế thứ ba

List thấy tự dưng cô ngừng bặt, anh rũ mắt nhìn xuống tô sủi cảo trong tay, bỗng lên tiếng: "Cô ăn chưa?"

"Sao ạ? Ăn rồi"

"Chủ chưa ăn, cô dám ăn trước?"

"Vậy thì tôi chưa ăn..."

"Ngồi xuống ăn chung đi."

"Không...!Không cần đâu, tôi không đói." Cô không muốn phải vào nhà vệ sinh móc họng nữa, khó chịu lắm.

"Hửm?"

Nghe tiếng "Hửm" đầy nguy hiểm của anh, Vân Cương ngoan ngoãn làm theo.

Cô vớt vài miếng sủi cảo ra: "Tôi ăn nhiêu này đủ rồi."

List nhìn cô chê bai: "Chẳng trách cô lùn tịt."

"...!Ở chỗ chúng tôi, tôi đã được xem là trung bình rồi, hoàn toàn không thấp.

Cảm ơn."

Trước kia cô thích ăn sủi cảo lắm, nhưng bây giờ nhai chẳng khác gì ăn sáp.

Nhắm mắt ăn xong, cô thấy hình như tâm trạng tên này không tệ, bèn không kìm được mà hỏi anh chuyện đã muốn hỏi từ rất lâu rồi.

"Vì sao lại chọn tôi?"

"Sao thế? Có phải cô thấy vinh dự lắm không?"

"...!Ừ, vậy tại sao ngài lại chọn tôi?"

List buông nĩa, lau miệng rồi nói: "Thật ra nó đơn giản lắm!"

Vân Cương "rửa tai" chờ nghe tiếp.

"Nhưng tôi không muốn nói đó thì sao?"

"..." Sao lại có hạng người trơ trẽn thế này!

List chỉnh lại quân phục, cầm mũ lên rồi nói: "Chừng năm giờ tối tôi về."

"Tôi biết rồi ạ."

List đi chưa bao lâu thì có người mang thêm hai bộ váy giống hệt thứ cô đang mặc đến.

Vân Cương cũng thấy đủ hài lòng, dù sao có cái để tắm đã tuyệt lắm rồi.

Ngoài kia, Molders và List vừa cưỡi ngựa vừa bàn chuyện trồng trọt chăn nuôi.

"Thật ra tôi thấy quyết định này hảo huyền quá.

Không những phí phạm một lượng sức người, sức của khổng lồ, quan trọng hơn là nó chẳng thể nào thành công được." Molders chỉ về phía một cái đầm cách đó không xa: "Đất, không khí, nước đều lẫn rất nhiều thành phần độc hại"

"Ông ta từng khoái nông nghiệp lắm, chỉ là trời xui đất khiến thế nào không hoàn thành được.

Bây giờ đã lên đến đây, muốn thực hiện giấc mơ cũng là chuyện bình thường."

Hai người đi một lát, List thấy nhóm những người mặt mũi ngây dại như ma nối đuôi nhau vào lò hơi ngạt.

Một lát sau, tiếng máy thả lẫn tiếng thét chen nhau ập đến.

"Bọn họ không phải người Do Thái?" Anh nhíu mày nhìn sang Molders.

"Tất nhiên."

"Vậy tại sao phải giết họ?"

"Họ là những người bệnh, đồng tính, tàn tật, tâm thần." Molders nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm: "Là mệnh lệnh của Thủ tướng."

"Chỉ vì thế thôi sao? Nhưng họ là công dân Đức.

Chúng ta đang làm thứ nhiệm vụ gì vậy?"

"List!" Molders quát: "Cẩn thận lời nói của cậu."

"A?" List cười nhạt: "Vậy ra người khuyết tật không có quyền được sống?"

"Chúng ta là những người trẻ ưu tú, thông minh nhất.

Chúng ta phải ra chiến trường hy sinh, còn chúng là một đám ngu si tàn phế chỉ muốn an ổn trong bệnh viện, phí phạm tài nguyên đất nước!"

"Vậy nên cậu nghĩ tất cả những gì cậu đang làm là đúng?"

"List, không phải cậu đến đây cũng để thúc đẩy kế hoạch này sao?"

"Phải." List quay đầu ngựa: "Tôi thấy chiến trường không hợp với mình.

Bây giờ tôi sẽ xin chuyển ra mặt trận, không phải ở đây phí phạm tài nguyên."

Hai người tách ra trong không vui.

Ở bên này, Vân Cương vừa dọn dẹp phòng nhỏ, tắm rửa thay quần áo xong thì thấy List trờ vể với vẻ bực bội.

Cô vẫn hay thấy anh cười híp mắt, hiếm khi nào gặp anh thế này.

Vân Cương đi lên trước, đón lấy áo khoác quân phục của anh.

"Mang cho tôi chai rượu." List bảo.

"Dạ." Treo áo khoác anh xong, cô lấy một chai Whiskey ra khỏi tủ rượu, đoạn đặt thêm một cái ly lên bàn.

List rót đầy ly, uống một hơi cạn sạch.

Thấy cô còn đứng đó, anh nói: "Ra ngoài đi, không có lệnh tôi thì không được vào."

Vân Cương không dám hỏi nhiều.

Dù sao cô cũng chỉ là một con ở.

Vân Cương rón rén đi ra, nhưng chỉ đứng ở cửa, phòng lỡ anh cần gì.

Căn phòng im lặng như không còn ai, Vân Cương cũng đứng hết hai tiếng.

Thấy trời sắp tối, cô do dự không biết có nên đi chuẩn bị bữa tối không.

Vừa lúc này thì có tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ dưới lầu, rồi tiếng đạp trên cầu thang.

Tầm nhìn của Vân Cương đang ở ngay đó nên vừa liếc đã thấy Molders.

Hắn không đi thẳng lên lầu ba mà đi về phía này.

Theo bước hắn đi, Vân Cương nhìn chằm chằm mặt đất, nín thở theo bản năng.

"List đâu?" Hắn hỏi.

"Đang uống rượu trong đó."

Molders tự đặt tay lên chốt cửa, hình như định đẩy cửa vào, song không biết nghĩ nghĩ gì lại hạ tay xuống.

"Trông kĩ."

"Dạ."

Vân Cương thấy hai người có gì là lạ.

Hẳn quan hệ của họ rất tốt, không hiểu sao bây giờ lại thành thế này.

"Xoảng!" Bỗng trong phòng vang lên một loạt tiếng đổ vỡ, Vân Cương giật cả mình, đang đắn đo không biết có nên vào không thì nghe tiếng rên đau đớn của List.

Thế là không nghĩ ngợi gì nữa, cô đẩy ngay cửa vào.

Mấy chai rượu vỡ đang nằm lẫn với chất lỏng nâu đậm lênh láng trên đất.

Nghe thấy tiếng động, List đang nằm trên salon bèn ngẩng lên nhìn.

Vân Cương sửng sốt vì đối diện đôi mắt trống rỗng của anh: "Ngài không sao chứ ạ?"

"Cút!" List ném ly rượu trên tay qua.

Vân Cương không né kịp, bị nó đập vào trán một cái.

Thật ra cũng không đau lắm, nhưng anh như thế khiến cô bị dọa sợ.

Vẻ mặt Thẩm Vân Cương lộ nét hoảng hốt, không kìm được mà lùi về sau.

List thấy biểu cảm của cô như bị thứ gì đó kích thích, bèn đứng bật dậy, đi về phía Vân Cương.

Cô thấy bộ dáng anh thì có hơi sợ sệt.

Trạng thái hiện tại của anh hoàn toàn không bình thường, chỉ là cô không biết vì sao lại có vấn đề.

Lòng Vân Cương thấy không ổn, quay đầu định chạy đi, không ngờ lại giẫm phải mảnh thủy tinh trên sàn, lập tức té ngã xuống đất.

Lúc này List đã đến trước mặt cô, tuy anh đã thu lại biểu cảm trống rỗng kia, thay nó bằng một khuôn mặt tươi cười, nhưng cô nhìn vẫn cảm thấy khủng bố.

Hình như lần này anh thật sự quá chén rồi, ánh mắt trông cứ dại cả ra.

List ngồi xổm xuống, kéo cô đến gần, lau lau phần máu bị rướm ra của cô, hỏi: "Đừng sợ.

Có phải bộ dạng ban nãy của tôi dọa cô sợ rồi không.

Bây giờ thì sao?" Anh nói xong, độ cong của nụ cười càng to ra thêm, nhưng ánh mắt lại không chút gợn sóng: "Có phải thế này thì không sợ nữa không?"

Thẩm Vân Cương không biết nên trả lời anh như thế nào.

Cô bị trạng thái quỷ dị này của anh dọa đến mức không nói thành lời.

"Ài, chảy nhiều máu quá." List nhìn trán của cô, áy náy bảo: "Là do tôi sai, để tôi băng bó cho cô chút đi."

"Không, không cần đâu..." Thẩm Vân Cương lắp bắp vì sợ hãi: "Để tự tôi được rồi."

List thấy biểu cảm của cô như vậy thì đột ngột nổi giận, lại đẩy cô ngã xuống đất một lần nữa: "Vì sao? Vì sao tôi cũng cười cho cô xem rồi, mà cô vẫn cứ không muốn nhìn thấy tôi?"

"Không phải cô to gan lắm sao? Không phải cô không sợ chết sao? Vì sao lại nhìn tôi như vậy?"

"A! Cút ngay! Cút hết đi cho tôi! Đừng nhìn tôi nữa!"

Thẩm Vân Cương thấy List tự nhiên nổi điên thì vội vã sử dụng cả tay và chân bò ra khỏi cửa, đi thẳng đến lầu ba tìm Molders.

Hình như Molders vừa rửa mặt xong, trên tóc hắn vẫn còn bọt nước chưa khô.

Hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ Châu Á đang thở hổn hển trước mặt, nhíu mày hỏi: "Có phải List có chuyện rồi không?"

Thẩm Vân Cương liều mạng gật đầu: "Ngài ấy cứ như bị điên vậy."

Molders đi vượt qua cô, sải chân dài lên cầu thang.

Thẩm Vân Cương chạy chậm theo sau hắn.

Molders đi vào phòng List, thấy người như phát điên kia thì tiến lên nắm lấy cổ áo anh.

Bề ngoài hai người đàn ông đều xuất sắc như nhau, chỉ là khí chất cách nhau rất lớn.

Molders cao hơn List chừng ba, bốn xen ti, hắn dễ dàng nắm được cổ áo List, nói với vẻ mặt u ám: "Cậu bình tĩnh một chút đi!"

List dùng cặp mắt say lừ đừ kia nhìn hắn đăm đăm, cười phá lên, rồi như đột ngột tỉnh dậy: "Là cậu à? Mold?" Anh đẩy bàn tay đang nắm áo mình của Molders ra, thất tha thất thểu mà đi đến sô pha, ngồi phịch xuống.

"Tôi không sao.

Cậu về đi, bây giờ tôi không muốn thấy cậu." List nói với Modlers.

Molders không hề nhúc nhích.

Hắn hỏi: "Bây giờ bệnh tình của cậu đã nghiệm trọng đến vậy rồi?"

"Bệnh? Tôi không có bệnh, tôi chỉ uống hơi nhiều."

"Ngày mai tôi bảo bác sĩ nhanh đến khám cho cậu.

Cậu đi nghỉ sớm đi." Molders nói xong thì đi ra ngoài.

List nhìn theo bóng hắn, bỗng nhiên hỏi với theo: "Mold, từ đó đến nay, mỗi khi mơ ngủ, cậu thật sự chưa từng thấy khuôn mặt của những người đó sao?"

Bước chân của Molders khựng lại, nhưng hắn không hề quay đầu, giọng nói lạnh tanh như chính con người hắn: "Đối mặt với chướng ngại, tôi sẽ lựa chọn đối diện, thậm chí đánh bại nó."

List giễu cợt nhếch môi một cái.

Thẩm Vân Cương đứng ở cửa nghe cuộc đối thoại của họ, không hiểu mô tê gì.

Lúc Molders đi ngang qua người cô, hắn chỉ lạnh lùng ném một câu: "Tốt nhất cô nên khống chể biểu cảm của mình cho tốt.

Nếu không ống khói ngoài kia chính là chốn cuối cùng của cô."

"Dạ..." Chuyện như bộc lộ biểu cảm lại trở thành nguyên nhân do cô sao?

Tuy cô cảm thấy mình vô cùng vô tội, nhưng Vân Cương tuyệt không dám biểu hiện ra ngoài.

Cô cẩn thận đi vào phòng, không dám nhìn mặt của List mà cúi thẳng người xuống, bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trên đất.

Cô làm việc này hơn nửa tiếng, cũng không hề nghe thấy List có chút động tĩnh nào.

Mãi đến khi cô ngoảnh về sau nhìn anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế lúc Molders rời đi, không hề nhúc nhích.

Thấy cô nhìn lại đây, anh lộ ra vẻ mặt ôn hòa, tươi cười hỏi: "Dọn sạch sẽ rồi à?"

"Dạ."

"Vậy cô đi nghỉ ngơi đi."

"Ngài không dùng bữa tối sao?"

List vừa cười vừa bảo: "Uống rượu đủ no rồi.

Ban nãy tôi đã dọa cô phải không? Cô đi nghỉ sớm chút, đừng vào đây nữa, tôi muốn ở yên một mình."

"Vâng."

Thẩm Vân Cương đi qua bên cạnh, sửa sang lại phòng chứa đồ.

Lúc chuẩn bị đi, cô suy nghĩ gì đó rồi quay đầu lại, nhỏ giọng nói với List: "Nếu đã không vui như vậy, thì đừng nở nụ cười."

"Cái gì?" Vì có hơi xa nên giọng của cô cũng nhỏ hơn nhiều, List không nghe rõ được lời cô.

Vân Cương lại nói to hơn một chút: "Nếu đã không vui như vậy, thì đừng nở nụ cười."

"Tại sao?"

"Nụ cười chỉ được dùng để thể hiện những tình cảm như niềm vui, sự hạnh phúc, hưng phấn.

Nhưng nụ cười của ngài không cho tôi cảm thấy những cảm xúc đó."

"Không cảm nhận được sao?" List cười khẽ một chút, hỏi: "Ít nhất tôi như vậy sẽ khiến cô không sợ tôi, không phải sao? Nếu tôi giống như Mold, chắc chắn cô sẽ không thoải mái nói chuyện với tôi đúng không?"

Vốn Thẩm Vân Cương muốn giảng chút đạo cho anh, không ngờ suýt nữa lại bị anh thuyết phục.

"Chỉ là tôi cảm thấy, ở thời đại này, sinh ra làm người đã quá gian nan rồi.

Vì sao chúng ta không thể cười to lúc hạnh phúc, rơi lệ lúc khổ đau? Dù sao cũng chẳng ai biết được, liệu một giây tiếp theo chúng ta có còn sống sót hay không."

"Vì sao lại nói tôi nghe những điều này?"

"Vì tôi nghĩ ngài thật sự không giống họ, hơn nữa ngài đã giúp tôi."

"Hy vọng sau này cô vẫn sẽ nghĩ như thế."

List đứng dậy, nhẹ nhàng nói "ngủ ngon" rồi trở về lại phòng ngủ của mình.

Thẩm Vân Cương trở lại phòng nhỏ của mình, lau máu đi rồi sờ lên miệng vết thương kia.

Cũng không phải nghiêm trọng lắm, chỉ là máu chảy ra hơi dọa người.

Bây giờ cơ thể của cô không có chức năng tạo máu, nếu còn như thế vài lần nữa, chỉ sợ toàn bộ máu của cô sẽ bị rút cạn mất.

Nghĩ đến tình trạng ban nãy của List, cô nhớ đến những bài báo nói về việc sau chiến tranh, có rất nhiều binh lính bị mắc chứng hậu chấn tâm lý sau chiến tranh.

Liên tưởng đến việc trước đó Molders tự dưng cầm súng lên hù cô một phen như bị điên, cả những lời ban nãy hắn nói với cô trước khi đi.

Vân Cương có thể thoáng hiểu được vì sao List lại đặc biệt chọn cô làm nữ hầu bên người.

Vì cô không sợ anh.

Thật ra điều này cũng không có gì kỳ lạ.

Ở chốn địa ngục này, tìm được một người không sợ họ giữa những người biết mình sắp bị họ giết chết, đúng là có phần khó khăn.

Mà vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, Thẩm Vân Cương là một ngoại lệ..