Editor: Masha

Xe ngựa đến Cố gia, rất nhiều người đều đứng ở ngoài cửa đợi. Bởi vì Cố Hành Giản là Tể tướng, những người này tất nhiên muốn ra ngoài nghênh đón, không thể nào ngồi bên trong chờ hắn.

Sùng Minh mang ghế nhỏ đến, Cố Hành Giản xuống dưới trước, nhìn thấy Hạ Sơ Lam nâng váy, nỗ lực tìm vị trí ghế nhỏ, trực tiếp ôm nàng xuống dưới.

Nàng bắt lấy cánh tay hắn, chờ đến lúc vững vàng xuống đất rồi, còn không buông tay.

Cố Hành Giản cúi đầu nhìn nàng: “Nàng nắm tay ta, là muốn ta ôm vào sao?”

Hạ Sơ Lam vội vàng buông tay, hắn cười nhẹ, đi thẳng phía trước đi. Hạ Sơ Lam thành thật đi theo sau hắn, nhìn hắn tự nhiên hàn huyên cùng mọi người, khôi phục loại ôn hòa lúc trước, lại mang theo khí thế.

Thân thích đứng ở ngoài cửa, cũng đã lui tới Cố gia vài thập niên. Hôm qua bọn họ cũng đi tham gia hỉ yến, nhưng không thấy được tân nương rốt cuộc trông như thế nào. Lúc khăn voan xốc lên, trang dung quá dày, che khuất toàn bộ gương mặt thật. Giờ phút này nhìn thấy giai nhân phía sau Cố Hành Giản, từng người kinh diễm không thôi.

Khó trách Cố Hành Giản nhiều năm như vậy không thành thân, hóa ra là chờ người tốt nhất đến.

Cố Cư Kính nói: “Đừng đứng ở ngoài cửa, mùa đông khắc nghiệt rất lạnh, đều vào đi thôi.”

Đến nhà chính, mấy trưởng bối ngồi xuống, Cố Hành Giản nhất nhất giới thiệu cho Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam trước mặt người khác cũng hào phóng khéo léo, đưa lễ gặp mặt cho các trưởng bối, phần nhiều là thêu phẩm, tỏ vẻ cô dâu thạo nữ hồng. Cố Hành Giản nhìn những thêu phẩm tinh xảo đó, lại nghĩ đến trung y đang mặc trên người mình, đưa tay sờ trán. Hắn vẫn nên coi như cái gì cũng không biết đi.

Chờ gặp trưởng bối xong, liền phải đi chỗ Cố lão phu nhân. Cố Hành Giản vốn muốn bồi Hạ Sơ Lam đi qua, nhưng những thân thích đã lâu không gặp hắn, đều vây quanh hắn nói chuyện, nhất thời hắn không thoát thân được.

Cố Cư Kính liền gọi Tần La đến, để nàng mang Hạ Sơ Lam đi. Hôm qua trên hỉ đường, Hạ Sơ Lam mới phát hiện bụng Tần La đã rất lớn, lúc trước thấy nàng đẫy đà, hóa ra là do mang thai.

Tần La vuốt bụng nói: “Không đủ ba tháng không dám nói ra, mùa xuân sang năm sẽ sinh.”

“Nếu là sinh một nữ nhi, tỷ tỷ liền trai gái song toàn.” Hạ Sơ Lam cười nói.

Sắc mặt Tần La lại hơi ảm đạm, phảng phất có tâm sự gì, Hạ Sơ Lam liền hỏi: “Tỷ tỷ đây là làm sao vậy?”

“Những việc này vốn cũng không nên nói với muội, muội nghe một chút rồi thôi. Nguyên phối phu nhân của Nhị gia lưu lại một nữ nhi, sắp mười ba tuổi. Trong nhà vốn chỉ có một cô nương là nàng, nương và nhị gia đều sủng bằng mọi cách. Sau lại Thụy Nhi sinh ra, các đại nhân khó tránh khỏi phân tán tinh lực đi chiếu cố hài tử mới sinh, nàng liền cùng Nhị gia đại náo một hồi, Nhị gia tức giận đến đưa nàng đến Giang Lăng phủ đọc nữ học. Xem chừng mấy ngày này sẽ trở về.”

Nhị gia và vợ trước thế nhưng còn một nữ nhi? Hạ Sơ Lam trước kia chưa từng biết. Kế mẫu và con cái nguyên phối lưu lại, vốn chính là quan hệ thủy hỏa bất dung. Huống chi nữ nhi này chỉ kém kế mẫu vài tuổi, nhất định mâu thuẫn tầng tầng. Không trách được nhắc đến nữ nhi, Tần La sẽ như thế.

“Tỷ tỷ không cần lo lắng, trên danh nghĩa tỷ là mẫu thân của nàng, hiếu đạo đè ở nơi đó, nàng không dám làm gì. Huống chi hôn sự của nàng về sau còn phải dựa vào tỷ thu xếp, tỷ đừng một mực nhường nhịn, như vậy nàng sẽ không sợ hãi gì.” Hạ Sơ Lam nhắc nhở.

Tần La gật đầu. Tính tình nàng rất ôn hòa, bình thường lớn tiếng nói chuyện cũng không, càng là lấy phu vì thiên, Nhị gia nói cái gì thì là cái đấy. Bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, nàng cũng thật tâm muốn tốt cho Gia Huyên, nhưng tính tình Gia Huyên cái kia, vừa thấy nàng liền giống như pháo nổ. Nàng còn chưa nói với Nhị gia, Gia Huyên còn nói mấy lời không tốt về Gia Thụy.

Vốn là tỷ đệ, thật lo lắng về sau thành kẻ thù. Giống như Tứ nương tử và Ngũ thúc, huyên náo gia trạch không yên.

Tần La và Hạ Sơ Lam đến chỗ Cố lão phu nhân, trong phòng đầy người. Đừng nói là Hạ Sơ Lam, ngay cả Tần La cũng chưa nhận thức hết toàn bộ. Vẫn là lão phu nhân giới thiệu, ký ức của bà thật ra rất tốt, tức phụ nhà ai phu nhân nhà ai đều có thể nói rõ ràng. Những nữ quyến đó đều khen tặng lão phu nhân có phúc khí, con dâu một người so với một người lại càng trẻ tuổi xinh đẹp.

Cố lão phu nhân ở trong lòng âm thầm thở dài, xinh đẹp thì xinh đẹp thật, đáng tiếc đều xuất thân thương hộ, nói ra cũng không có gì hãnh diện, bà còn sợ bị những quý phụ nhân hay lui tới cười nhạo. Nhưng nhi tử thích, bà cũng không có cách nào. Hơn nữa sau khi Cố Tứ nương tử bị đưa đến thôn trang, bà ra cửa cũng dần dần ít đi.

Cố Gia Thụy vẫn ngồi trên giường lão phu nhân chơi đùa, bé lớn lên rất nhiều, mồm miệng không rõ mà nói chuyện với Cố lão phu nhân. Cố lão phu nhân nắm tay nhỏ của bé, thật xem như con ngươi trong mắt, hận không thể xoa nắn tiến vào trong tâm khảm. Bà sống đến từng này tuổi, thật vất vả thêm một kim tôn, sao có thể không đau.

Hạ Sơ Lam đi đến bên giường, cung kính gọi một tiếng “Nương”. Kỳ thật gọi một lão phu nhân xa lạ là nương, cảm giác là lạ, giống như lúc trước nàng gọi Đỗ thị. Nhưng gọi mãi cũng thành thói quen. Nàng không cầu quan hệ mẹ chồng nàng dâu có thể tốt bao nhiêu, bình an vô sự là được.

Lão phu nhân đáp một tiếng, cũng không biểu hiện ra bao nhiêu nhiệt tình.

Tần La cúi người nói: “Thụy Nhi, đây là thẩm. Thẩm đẹp hay không?”

Từ “Thẩm” phát âm đối với Cố Gia Thụy còn hơi khó khăn, bé há miệng thở dốc, phát ra âm tiết kỳ quái, cũng không ai có thể nghe hiểu bé đang nói cái gì, nhưng tiểu hài tử chính là đáng yêu, chỉ dùng đôi mắt như nai con nhìn ngươi, cũng có thể làm tâm mềm hóa. Lúc này, có người lắm miệng hỏi một câu: “Lão phu nhân, sao lại không thấy Tứ nương tử?”

Lão phu nhân không thèm để ý nói: “Bênh nàng còn chưa hết, trở lại thôn trang dưỡng bệnh. Qua chút thời gian mới có thể trở về.” Lúc Cố Tố Lan đi có cầu lão phu nhân, lão phu nhân cũng muốn lưu nàng lại. Tuy rằng Cố Hành Giản không sai khiến người khắt khe ả, nhưng thôn trang đến cùng không thể so với nhà mình. Lão phu nhân mắt thấy quan hệ cùng Cố Hành Giản mới hòa hoãn một chút, liền không ở lúc mấu chốt này nói ra. Chờ về sau lại tìm cơ hội đi.

Lúc này có người đề ra ý đi thưởng mai. Vườn Cố gia có trồng một rừng mai, đang là mùa hoa nở, xa xa cũng có thể ngửi được mùi hương.

Lão phu nhân xua tay nói: “Các ngươi trẻ tuổi đi thôi, ta sợ lạnh, ở trong phòng trông tôn tử là tốt rồi.”

Tần La là chủ mẫu Cố gia, mang theo mọi người đi rừng mai. Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh sáng mặt trời chiếu trong rừng mai, cánh hoa bay lả tả, bay xuống thành mưa hoa. Chúng phụ nhân tản ra, những người quen biết tụ lại một chỗ thảo luận hoa mai.

Tần La liền cùng Hạ Sơ Lam đứng ở trong đình, nói lấy hoa mai chưng bánh. Còn nói Cố Hành Giản tuy rằng không thế ăn ngọt, nhưng mỗi lần lấy hoa mai chưng bánh còn có thể ăn mấy khối.

Hạ Sơ Lam vội vàng hỏi nàng cách làm, Tần La nói cho nàng, nói xong giơ tay cười nói: “Muội muội cũng chưa tự phát hiện đi? Lúc ta nói đến Ngũ thúc, đôi mắt muội đều sáng lên. Ngẫm lại trước kia muội biết thân phận của hắn, đầu cũng không quay lại mà chạy. Ta còn tưởng muội sẽ không trở lại.”

Hạ Sơ Lam bị nàng cười nhạo, vuốt trán nói: “Không dối gạt tỷ tỷ, lúc ấy thật bị dọa rồi. Một thư sinh đang êm đẹp, liền biến thành Tể tướng, vốn cảm thấy đắn đo không dễ ở chung cùng hắn cho đúng mực lắm. Có đôi khi nhìn hắn, còn cảm thấy không chân thật.”

Tần La cầm tay nàng nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy muội rất tự tin, còn thực hâm mộ muội. Hóa ra đứng trước mặt người mình thích, cũng sẽ khiếp đảm. Muội có thể không biết, mấy năm nay có bao nhiêu nữ nhân tre già măng mọc muốn gả cho Ngũ thúc, bao gồm…… Hắn người nọ hẳn không quá chân thật.” Nàng suýt nữa nói lỡ miệng, kịp thời xoay trở về.

Hạ Sơ Lam biết Cố Hành Giản dạng nam nhân này thật sự làm nữ nhân thích. Nhìn qua ôn tồn tao nhã, lại học phú ngũ xa, giống như cái gì cũng biết. Hôm nay phát hiện hắn kỳ nghệ cao siêu, có lẽ ngày nào đó sẽ phát hiện thêm cái gì.

……

Cố Hành Giản ở tiền đường thất thần nói chuyện cùng người khác, kỳ thật hắn có một số việc muốn hỏi Cố Cư Kính một chút, mong chờ những người đó sớm tản đi. Nhưng hắn xem nhẹ lực hấp dẫn của mình trong cảm nhận của những thân thích đó, bọn họ thật vất vả bắt được hắn, hỏi đông hỏi tây, ngược lại càng lúc càng nhiệt tình.

Sau lại nhờ Cố Cư Kính nói đã đến giờ ăn trưa, bảo Sùng Nghĩa dẫn bọn họ đi thính đường dùng chút đồ ăn, bọn họ mới lưu luyến không rời mà đi.

Cố Cư Kính nhìn ra Cố Hành Giản không kiên nhẫn, sợ hắn mất hứng, giải thích: “Nhóm Thúc bá con cháu thật lâu không thấy được đệ, khó tránh khỏi quá nhiệt tình.”

“Ta có chuyện hỏi huynh.” Cố Hành Giản biểu tình ngưng trọng.

Cố Cư Kính tưởng đại sự khó lường gì, vội vàng chăm chú lắng nghe. Chờ sau khi hắn nói xong, không nhịn được, “Phụt” một tiếng cười ra: “Đệ…… là tối hôm qua không quá thuận lợi?”

Cố Hành Giản cau mày, Cố Cư Kính cũng không dám cười nữa. Cố Hành Giản có xem qua một ít bí diễn đồ, cho rằng thực dễ dàng, nhưng rốt cuộc chưa từng tự mình trải qua, hiển nhiên là không tốt lắm. Hơn nữa nàng quá nhỏ, hắn sợ làm nàng bị thương. Loại sự tình này, hắn lại không thể tùy tiện hỏi người khác, nghĩ đến lúc Tần La gả đến Cố gia, tuổi còn nhỏ hơn nàng, a huynh hẳn là có kinh nghiệm.

Cố Cư Kính chuyển ghế tròn ngồi bên cạnh hắn, kiên nhẫn truyền thụ một ít tâm đắc. Hắn không dám nói ngự nữ vô số, nhưng trước sau hai vị phu nhân, kinh nghiệm vẫn thực phong phú. Lúc cuối, hắn vỗ vỗ bả vai Cố Hành Giản, nói lời thấm thía: “Đối với nữ nhân ngàn vạn không thể nóng vội. Chậm rãi dụ dỗ thật tốt, mới có thể thuận lợi. A La thật ra còn tốt, đệ muội nhìn qua đã bị dưỡng thật sự kiều quý, đệ nếu không muốn thấy nàng chịu khổ, khẳng định phải gặp trở ngại một thời gian.”

Cố Hành Giản biết hai vợ chồng Hạ Bách Thịnh rất thương yêu Hạ Sơ Lam, tất cả ăn mặc chi phí đều là tuyển chọn tốt nhất. Tuy rằng xuất thân thương hộ, lại không để nàng chịu oan ức nào. Oan ức lớn nhất hẳn là Anh quốc công phủ muốn nàng đi làm thiếp.

Nghe nói lúc ấy nàng từng vì Lục Ngạn Viễn thắt cổ tự vẫn. Sau khi cứu được vẫn chưa thở, Đỗ thị còn khóc hôn mê bất tỉnh, sau lại kỳ tích mà sống lại.

Hắn còn không thể lý giải, rốt cuộc thích một người bao nhiêu, mới có thể vì hắn mà tự sát. Hiện giờ nàng đối với mình lại mang tình cảm gì đây? Lục Ngạn Viễn…… Tuổi trẻ anh tuấn, thân thể mạnh mẽ hữu lực, nàng đại khái thích nam tử như vậy đi.

Cố Cư Kính nhìn hắn không nói lời nào, cho rằng hắn cân nhắc chuyện  hai người nói vừa rồi. Quan hệ nam nữ kỳ thật dễ dạy nhất. Nhà giàu nhân gia đều là khi nhi tử hơn mười tuổi tìm nha đầu thông phòng tự thể nghiệm dạy dỗ, đêm tân hôn tự nhiên thành thạo. Muốn hắn nói, chọn hai nha đầu thử một chút là nhanh nhất. Nhưng đệ đệ hắn không thích người, căn bản dù chỉ đầu ngón tay cũng sẽ không chạm vào.

“Ngày mai ta muốn mang nàng tiến cung tạ ơn, Hạ gia bên kia huynh giúp ta đưa tiễn một chút.” Cố Hành Giản cuối cùng nói.

Ngày mai người Hạ gia phải về Thiệu Hưng, nếu không bọn họ không kịp chín ngày sau về nhà thăm bố mẹ.

“Đệ cứ yên tâm giao cho ta. Chỉ là tiến cung phải đụng Mạc Quý Phi đi? Chuyện đệ với nàng ta, có từng nói qua với đệ muội?”

Cố Hành Giản không định nói, giữa hắn và Mạc Lăng Vi cũng không có gì đáng nói.