Editor: Masha

Hạ Sơ Lam lại lắc đầu nói: “Nhị thúc làm sao bảo đảm lần sau bà sẽ không như thế?”

“Này……” Hạ Bách Mậu do dự, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Hàn thị. Nhiều năm như vậy ông đều nhường Hàn thị, thực sự quản giáo sơ sót. Dựa theo hành vi nhất quán của Hàn thị, ông cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể làm bà thu liễm.

Hàn thị còn đang khiếp sợ khi Hạ Bách Mậu nói muốn hưu bà, nghe được Hạ Sơ Lam nói như vậy, tay không khỏi nắm chặt vạt áo. Lúc Hàn Trạm tới nói với bà nàng kẻ lừa đảo chạy trốn, bà liền biết xong đời. Liền tính xong việc sẽ đem tất cả tội danh đều đẩy đến trên người Tiêu Âm, Hạ Sơ Lam trở về cũng sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta. Bà một lòng vì Hàn gia suy nghĩ, cho nên lấy tiền đi trợ cấp nhà mẹ đẻ, nhưng sao bà thật sự hy vọng Hạ gia xảy ra chuyện?

Mấy ngày này người truy nợ mỗi ngày ở cửa Hạ gia kêu gào, bà lại nghĩ tới sự tình ba năm trước đây ở Tuyền Châu cũng giống vậy, suốt đêm không được yên giấc. Người lúc phạm sai lầm thời điểm, theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng cho dù như thế, cũng chạy không thoát sự khiển trách của lương tâm.

Hạ Bách Mậu nhất thời nghẹn lời, qua một lát mới chậm rãi hỏi: “Lam Nhi, con hy vọng ta làm như thế nào?”

Hạ Sơ Lam không vội nói chuyện mà đi đến bên cạnh ngồi xuống. Nàng thật không muốn thấy Hàn thị nữa, nhưng lúc này muốn phân gia, đừng nói lão phu nhân sẽ huyên náo đến long trời lở đất, mà cũng không hề có ích gì cho việc giải quyết nguy cơ trước mắt. Nhưng nàng cũng không nghĩ cứ như vậy tiện nghi cho Hàn thị, cho nên cần thiết làm nhị phòng lấy ra một thái độ, bắt Hàn thị nhớ kỹ giáo huấn lần này.

Hạ Sơ Lam càng không nói lời nào, Hàn thị càng cảm thấy đứng ngồi không yên, trộm nhìn thoáng qua thần sắc Hạ Sơ Lam …… Nàng sẽ không thật sự bắt Hạ Bách Mậu hưu mình đi?

Sau một lúc lâu, Hạ Sơ Lam mới mở miệng nói: “Muốn nhị thẩm xuất ra thành ý.”

Tức khắc, mọi người nhị phòng đều nhìn về phía Hàn thị, cơ hồ là đe dọa nhìn nàng. Hiện tại bọn họ xem Hạ Sơ Lam như cọng rơm cứu mạng, nào dám làm trái ý tứ nàng. Hạ Sơ Huỳnh thấp giọng khuyên nhủ: “Nương, ngài nói một câu mềm lời đi, ngài thật muốn nháo đến phân gia bị hưu mới bằng lòng sao?”

Hàn thị vốn dĩ không muốn. Bà chống một hơi cứng rắn ngồi ở đó, thẳng đến khi Hạ Bách Mậu thay đổi sắc mặt, con trai con gái cũng lộ ra vẻ mặt không hiểu, bà mới đành thở ra. Bà cả ngày ồn ào bị Hạ Sơ Lam trói buộc, nhưng trong lòng biết, nếu không có Hạ Sơ Lam và Hạ Bách Thanh, Hạ gia đã sớm không thành bộ dáng gì. Vì nhị phòng, bà đứng ra nói lời xin lỗi lại có hại gì.

Nghĩ như vậy, bà đứng dậy chậm rãi đi đến giữa nhà chính, cúi người: “Nương, đại tẩu, chuyện lần này đều là ta sai, liên lụy đại gia. Tam nha đầu, ngươi muốn ta làm thế nào mới bằng lòng hỗ trợ giải quyết việc này, nói một câu đi.”

Hạ Sơ Lam nhìn chén trà trong tay, nước trà màu xanh lục có hơi vẩn đục. Nàng uống một ngụm mới nói: “Nhị thẩm cần trước mặt mọi người thề, nếu về sau lại bởi vì ngươi, khiến Hạ gia lâm vào nguy cơ, như vậy đại ca con đường làm quan hủy hết, nhị tỷ và Tứ muội chung thân khó gả, nhị thúc không được chết già. Hơn nữa ngươi cần chủ động rời Hạ gia, không bao giờ được trở về.”

Hàn thị cả người cứng đờ, bật thốt lên nói: “Tam nha đầu, lời thề này cũng quá độc đi!”

“Độc sao? Ta còn cảm thấy mình quá từ bi, có thể để nhị thẩm tiếp tục lưu lại Hạ gia.” Hạ Sơ Lam hạ khóe miệng nói.

Nếu là ở đời trước, nàng căn bản không sợ xé rách mặt. Nháo lớn, cũng bất quá là nhiều chút tin đồn nhảm nhí. Nhưng trước mắt là thời đại lấy hiếu làm đầu, lão phu nhân khoẻ mạnh, lão nhân gia chết sống không đồng ý phân gia, nếu làm trái ý tứ bà, đó là đại bất hiếu. Truyền ra, đối với con đường làm quan tương lai của Hạ Diễn, Hạ Bách Thanh đều đại đại bất lợi.

Cho nên mẫu thân khó dễ nhi tử, bà bà khó dễ con dâu, đều là ỷ vào một chữ “Hiếu” lớn hơn trời.

Hạ Bách Mậu tự biết đuối lý, không nói gì. Hạ Khiêm nhìn về phía nhân nhi như ngọc tuyết kia, mở miệng khuyên nhủ: “Tam muội, để nương ta phát thề là được, những lời này không cần phải nói đi?”

Hạ Sơ Lam kiên quyết lắc đầu: “Ta không phải thương lượng với các người. Nhị thẩm nếu không nói lời thề này, ta sẽ không quản chuyện này. Thiếu nợ chính là Hàn gia, giúp Hàn gia phụ tử đào tẩu chính là nhị thẩm, ta hỗ trợ chỉ là tình cảm.” Đối đãi loại người như Hàn thị, nhất định phải bóp chỗ đau của bà ta, hung hăng dẫm lên hai chân, bà ta mới có thể nhớ kỹ giáo huấn.

Hạ Sơ Lam cũng lười quản nhị phòng sau này như thế nào. Trải qua một chuyện này, nàng nhìn ra được Hàn thị chính là người được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, gia nghiệp không có khả năng hoàn toàn giao cho nhị phòng.

Hạ Khiêm nhắm mắt lại. Hắn là trưởng tôn, theo lý mà nói chuyện trong nhà hẳn nên giúp đỡ chia sẻ. Nhưng khoa cử chính là việc cấp bách của hắn, hắn cũng không muốn cả đời làm thương hộ, để người ta khinh thường. Bởi vậy rất nhiều chuyện chỉ có thể bàng quan.

Hắn dù cảm thấy Hạ Sơ Lam yêu cầu có hơi quá phận, nhưng một mình nàng chống gia thật sự vất vả. Sau này nếu không có nàng, Hạ gia làm sao bây giờ? Tưởng tượng nàng sẽ rời đi, hắn liền cảm thấy không thoải mái.

Lão phu nhân vẫn luôn không xen miệng, bà sợ Hạ Sơ Lam đề nghị phân gia. Lúc này thấy mọi người nhị phòng đều trầm mặc, liền nhìn về phía Đỗ thị, kỳ vọng bà ta nói đôi câu hòa hoãn không khí. Đỗ thị ngày thường rất ít tham dự chuyện trong nhà, khó được mở miệng nói: “Lam Nhi muốn nhị đệ muội phát độc thề này, chỉ là không hy vọng lần sau lại có những chuyện tương tự phát sinh. Nhị đệ muội chỉ cần không tái phạm, tự nhiên sẽ không linh ứng.”

Hàn thị cắn môi, tức giận đến cả người phát run. Không hổ là hai mẹ con, Đỗ thị ngày thường bày ra một bộ ôn thuận, thời điểm mấu chốt lại còn lợi hại hơn Hạ Sơ Lam. Những gì bà để ý nhất, tất cả đều bị Hạ Sơ Lam bày ra trong độc thề này. Tựa như đem bà nhốt trong một cái lồng sắt, buộc tay chân bà lại, bà không bao giờ có thể giống như trước muốn làm gì thì làm.

Rốt cuộc bà không dám lấy tiền đồ và tánh mạng mọi người nhị phòng làm tiền đặt cược.

Hạ Sơ Lam thấy Hàn thị dừng ở đàng kia, chậm chạp không chịu thề, ném chén trà trong tay, nói với lão phu nhân: “Nhị thẩm nếu không muốn thề, ta không có biện pháp tin tưởng lần này sẽ là lần cuối cùng của bà. Tổ mẫu, xin thứ cho cháu gái bất hiếu, chuyện này không quản được.”

“Không được!” Nhị phòng mọi người cùng hô lên.

Hạ Bách Mậu đi đến bên cạnh Hàn thị, nhìn lão mẫu thân. Hạ lão phu nhân vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, Hạ Sơ Lam là gia chủ, từ trước đến nay nói một không hai. Nói mặc kệ, khẳng định sẽ không quản. Huống chi chuyện này vốn dĩ chính là nhị phòng sai, phát thề đã tính là nhẹ.

“Lão nhị, con nói một câu đi.” Lão phu nhân thở dài.

Hạ Bách Mậu còn chưa mở miệng, Hàn thị đã cứng rắn thanh âm nói ra: “Hoàng thiên hậu thổ làm chứng, nếu ta lại làm ra chuyện xin lỗi Hạ gia, không chỉ phải tự động rời đi, hơn nữa không được chết tử tế. Mặt khác trên dưới nhị phòng đều không được chết già. Như vậy có thể chưa?”

Hạ Sơ Lam gật đầu: “Thuận tiện nhắc nhở nhị thẩm một câu, chuyện Hàn gia, về sau ngươi cũng ít nhúng tay.”

Hàn thị không hé răng, xanh mặt xoay người đi ra ngoài. Hạ Sơ Huỳnh hành lễ với lão phu nhân, đuổi theo, Hạ Bách Mậu và Hạ Khiêm cũng cảm thấy ngượng ngùng. Rốt cuộc là Hàn thị có sai trước, cũng chẳng trách Hạ Sơ Lam hùng hổ doạ người.

“Nhị thúc, con yêu cầu biết trên danh nghĩa Hàn gia có sản nghiệp gì. Chuyện này giao cho ngài đi làm đi.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói.

“Hảo, ta đây liền đi.” Hạ Bách Mậu không dám chậm trễ, hướng lão phu nhân cáo lui.

Đỗ thị nhìn Hạ Sơ Lam, biết hiện tại không phải hỏi lúc nàng về việc riêng, hết thảy chờ đến khi giải quyết xong sự tình lại nói.

……

Hạ Sơ Huỳnh có mang, thật vất vả đuổi theo Hàn thị, kéo tay bà nói: “Nương, ngài đi chậm một chút!  Con đang có thai đây.”

Hàn thị tức giận hất tay nàng ra: “Xú nha đầu, nhiều năm như vậy, ta phí công nuôi dưỡng ngươi! Cùng cha ngươi và ca ca ngươi đồng dạng, thời điểm mấu chốt, thế nhưng chẳng ai giúp ta!”

Hạ Sơ Huỳnh vuốt bụng còn bằng phẳng, nói lời thấm thía: “Nương, trước kia Tam muội đương gia làm chủ ta không phục lắm. Nhưng ngài xem ba năm trước đây sau khi đại bá xảy ra chuyện, cha cũng từng chưởng gia, không thể giúp Hạ gia vượt qua cửa ải khó khăn. Ba năm sau này, cha lại chưởng gia, người tới cửa truy nợ đều không giải quyết được, ta đối Tam muội mới thật sự chịu phục. Ngài ngẫm lại xem, nhiều năm như vậy, Tam muội nàng từng bạc đãi nhị phòng chúng ta sao? Lần này thật do ngài làm sai. Nếu không phải tổ mẫu còn trên đời, Tam muội nàng chỉ sợ thật sự sẽ phân gia với chúng ta.”

Hàn thị ngửa đầu thở dài. Chính mình mềm tai, tưởng giúp nhà mẹ đẻ, ngược lại cấp Hạ gia chọc đại phiền toái. Nhưng nhiều năm như vậy bà đã quen thói uy phong trước mặt Hạ Bách Mậu, tự nhiên cảm thấy, mặc kệ làm cái gì, ông đều sẽ đứng ở bên phía bà che chở bà, liền không sợ hãi gì.

Lần này là thật sự chạm đến ranh giới cuối cùng của ông.

Kỳ thật phải nói tiếp, Hạ Bách Mậu đối với bà phi thường tốt. Bà không muốn vì chuyện này làm phu thê ly tâm, cho nên mới phát độc thề kia.

Hạ Sơ Huỳnh kéo tay Hàn thị nói: “Nương, ngài trở về hảo hảo nhận sai với cha. Cha nhất định sẽ không quở trách ngài nữa.”

Sắc mặt Hàn thị hòa hoãn xuống. Về sau chuyện Hàn gia, bà không bao giờ quản là được.

***

Gần đây Phượng Tử Minh làm tân quan trong ba tầng lửa. Hắn ở phủ trước chiến tích không tồi, theo lý thuyết nhậm chức ở Thiệu Hưng lại làm ra chút thành tích, ba năm sau tiến đô thành không phải việc khó. Đến nỗi vì sao Tống đại nhân trước hắn chạy đến Minh Châu, hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.

Gần đây nhất trong thành vì chuyện của Hàn gia nháo đến ồn ào huyên náo, phụ tử Hàn gia đóng cửa hàng chạy trốn, liên lụy Hạ gia gánh chịu việc này, người truy nợ đều đến nháo trước cửa Hạ gia.

Hắn thân là quan phụ mẫu Thiệu Hưng, có trách nhiệm giữ gìn an ổn một phương. Nhưng việc dân tâm này, cho dù hắn là hoàng đế cũng không thể ra sức.

Hắn thở dài, hai tay gối ra sau đầu, nhìn nóc nhà ngẩn người. Hạ gia là nhà giàu số một Thiệu Hưng, thuế má trực tiếp quan hệ đến chiến tích của hắn, nhưng hắn lại không thể trực tiếp ra mặt can thiệp ân oán cá nhân, cũng không biết như thế nào mới có thể giúp được Hạ gia.

Lúc này, tùy tùng đem một phong thơ tiến vào: “Đại nhân, thư từ Hạ gia. Hình như là gia chủ Hạ gia tam cô nương viết thư cho ngài.”

Phượng Tử Minh sửng sốt, Hạ Sơ Lam không phải đi Lâm An sao, nhanh như vậy đã trở lại? Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Hạ gia xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng khẳng định phải gấp trở về.

Hắn mở thư ra, nhìn trong thư chữ nhỏ trâm hoa xinh đẹp, quả thật là chữ giống như người. Trong thư Hạ Sơ Lam nói, muốn hắn hỗ trợ truy xét tung tích phụ tử Hàn gia. Bọn họ cầm đi một số tiền lớn của Hạ gia, nhưng căn cơ Hàn gia ở Thiệu Hưng, hẳn sẽ không chạy trốn quá xa.

Phượng Tử Minh nhanh chóng xem hết thư, ngưng thần suy nghĩ, nói với tùy tùng: “Phân phó xuống, trong toàn Thiệu Hưng truy tìm tung tích phụ tử Hàn Trạm, một khi có tin tức liền báo cho bản quan.”

Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta đánh cuộc tới chương mấy mới có thể thành thân.