Editor: Masha

Tư An vốn nghĩ rằng tránh dưới tàng cây sẽ không bị phát hiện, nào biết vẫn bị Hạ Tĩnh Nguyệt nhìn thấy. Nàng chỉ có thể xoay người qua, cười nói: “Tam lão gia, Ngũ cô nương, thật trùng hợp.”

Hạ Bách Thanh cũng đi tới hỏi: “Ngươi bồi Lam Nhi đến đây?”

Tư An gãi gãi sau tai, chỉ đành thừa nhận: “Dạ, phu nhân Cố nhị gia mời cô nương du hồ, để nô tỳ ở bờ hồ chờ.”

Hạ Bách Thanh gật đầu, đến bên cạnh trà lều ngồi xuống: “Nguyệt nhi, nếu đã đụng phải tỷ tỷ con, chúng ta liền ở chỗ này chờ nàng, cùng nàng trở về.”

“Vâng.” Hạ Tĩnh Nguyệt đáp.

Tư An ngửa đầu nhìn trời, tìm không ra lý do cự tuyệt. Nghĩ thầm cái này chỉ sợ không giấu được, tam lão gia tốt xấu đã làm quan, nhìn thấy tướng gia, hẳn sẽ không quá giật mình đi?

Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, thuyền hoa của Cố Cư Kính và Tần La lại gần bờ. Tần La nhìn thấy Tư An ở trà lều bên kia, liền nói với Cố Cư Kính: “Nhị gia, chắc ngũ thúc bọn họ còn chưa trở về. Chúng ta cũng qua trà lều bên kia chờ đi, xem Ngũ thúc và Hạ muội muội nói đến đâu rồi.”

Cố Cư Kính gật đầu, nắm tay nàng đi đến trà lều.

Chờ đến khi vào trà lều, Cố Cư Kính mới phát hiện Hạ Bách Thanh cũng ở. Hắn từng gặp qua Hạ Bách Thanh ở Hạ gia hỉ yến, hai bên hành lễ hàn huyên, hắn thuận tiện giới thiệu Tần La: “Đây là nội tử.”

Tư An muốn ngăn cản đã không kịp.

Hạ Bách Thanh sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tần La trẻ tuổi như thế. Ngay sau đó ông nghĩ đến một chuyện, nghiêm khắc hỏi Tư An: “Tư An, này rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi không phải nói Lam Nhi cùng phu nhân Cố nhị gia đi du hồ sao? Vì sao phu nhân ở chỗ này, lại không thấy cô nương nhà ngươi?”

Lúc này Cố Cư Kính mới phản ứng lại, hôm nay Cố Hành Giản dùng danh nghĩa Tần La hẹn gặp Hạ Sơ Lam. Chính mình trong lúc vô tình đã nói lỡ miệng.

“Tam lão gia…… Nô tỳ……” Tư An nói không rõ, lặng lẽ hướng sau lưng Tần La trốn.

Tần La kéo tay áo Cố Cư Kính, Cố Cư Kính đơn giản nói: “Ngài trước đừng nóng giận. Là nội tử hẹn người, nhưng muốn gặp Hạ cô nương còn có người khác. Sự thật là, Cố gia chúng ta muốn liên hôn với Hạ gia.”

Hạ Bách Thanh nghe xong, kiên quyết lắc đầu: “Không được. Nhị gia đã có như hoa mỹ quyến, sao còn có thể muốn Lam Nhi của chúng ta đi làm thiếp? Lam Nhi hòn ngọc quý trên tay đại ca và đại tẩu ta, ta làm tam thúc nàng, tuyệt không thể đồng ý việc này. Mong Nhị gia báo Lam Nhi hiện đang ở nơi nào, ta muốn lập tức mang nàng trở về.”

Tần La nghe thấy Hạ Bách Thanh khẩu khí cường ngạnh, vội vàng giải thích: “Hạ lão gia hiểu lầm, không phải Nhị gia muốn nạp muội muội làm thiếp.”

Không phải Cố nhị gia? Hạ Bách Thanh không hiểu ra sao. Theo ông biết, Cố gia chỉ có Cố nhị gia cùng Tể tướng là hai nam tử thành niên, không phải Cố nhị gia chẳng lẽ là con cháu bà con xa nào? Ông lúc này vô luận thế nào cũng không nghĩ đến là Tể tướng.

Hạ Tĩnh Nguyệt bối phận nhỏ, vẫn luôn an tĩnh đứng sau Hạ Bách Thanh, không dám nói lời nào. Nàng biết Tam tỷ tỷ làm việc từ trước đến nay rất có chủ kiến, nên không quá lo lắng. Ngược lại tò mò nhìn nhìn Tần la, thật là tuổi trẻ mạo mĩ, Cố nhị gia vẫn luôn nắm tay nàng, hai người thoạt nhìn cảm tình thực tốt.

Lúc này, thuyền lớn của Cố Hành Giản cũng lặng yên cập bờ.

Hắn xuống boong tàu trước, sau đó vươn tay trái đỡ Hạ Sơ Lam xuống.

Tuy rằng thuyền lớn ở trên mặt nước thập phần vững vàng, nhưng vẫn lung lay, không bằng mặt đất kiên định. Hạ Sơ Lam đã nhìn thấy người trong trà lều thân mình cứng đờ, Tam thúc và Tĩnh Nguyệt sao lại ở chỗ này?

Sùng Minh mang theo người lại đây, ở bên tai Cố Hành Giản nói hai tiếng. Cố Hành Giản nhìn hướng trà lều, cùng Cố Cư Kính bốn mắt tương giao, hơi hơi gật đầu.

Hắn hỏi Hạ Sơ Lam: “Nàng muốn ta đi qua giải thích không?”

Hạ Sơ Lam vẫn luôn nghĩ tránh cũng không phải biện pháp, sớm muộn cũng phải nói với tam thúc. Theo bản năng nàng kéo tay Cố Hành Giản nói: “Ngài, lát nữa ngài nói chậm một chút, không cần dọa đến tam thúc bọn họ.”

Cố Hành Giản cười một chút: “Đã biết.” Sau đó cất bước đi đến trà lều, Hạ Sơ Lam cùng Sùng Minh liền đi theo sau hắn.

Thời gian này, trà lều không có sinh ý gì. Tiểu nhị mới đầu nhìn thấy nhiều khách nhân tới như vậy, còn thật cao hứng. Sau lại thấy những người này tựa hồ nổi lên tranh chấp, vốn định đi lên khuyên một chút, rốt cuộc bọn họ làm buôn bán nhỏ. Sùng Nghĩa vội vàng đưa một quan tiền cho hắn: “Nhà chúng ta giải quyết chút việc riêng, các ngươi cũng vừa lúc nghỉ một chút.”

Tiểu nhị cầm tiền, nghĩ thầm tiền này mua toàn bộ trà lều cũng đủ, liền vô cùng cao hứng đi.

Hạ Bách Thanh còn đang đợi Cố Cư Kính giải thích, nghe được Hạ Sơ Lam kêu một tiếng “Tam thúc”. Ông quay đầu, thấy Cố Hành Giản đi ở phía trước. Ông chưa từng gặp qua Cố Hành Giản, chỉ cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng nghĩ không ra gặp ở nơi nào.

Nhưng lực chú ý của ông đặt hết vào Hạ Sơ Lam, khẩu khí hơi nghiêm khắc: “Lam Nhi, người này là ai? Con vì sao cùng hắn ở bên nhau?”

Cố Hành Giản tiến lên hành lễ: “Hôm nay là ta định ngày hẹn Sơ Lam, không liên quan đến huynh trưởng ta. Vốn định chọn ngày tới cửa bái phỏng tam thúc, không nghĩ gặp ở chỗ này.”

“Ngươi kêu ta là gì?” Hạ Bách Thanh nhíu mày, chất vấn, “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Cố Hành Giản tận lực bình tĩnh nói: “Ta là Cố Hành Giản, lệnh điều tam thúc là ta viết.”

Hạ Bách Thanh đầu tiên là cả người cứng đờ, đột nhiên lùi lại vài bước, suýt nữa đụng vào cái bàn phía sau. Người này lại là đương triều Tể tướng Cố Hành Giản! Ông khiếp sợ nói không ra lời, hơi thở có hơi không xong, lông tơ toàn thân đều dựng lên. Ông từng muốn đi bái kiến Tể tướng, lại sợ mình thân phận không đủ, nhân gia không gặp. Nhưng hiện tại Tể tướng đứng ở trước mặt ông!

Bên cạnh Hạ Tĩnh Nguyệt cũng giơ tay che miệng lại, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng. Nàng trăm triệu lần không nghĩ đến, sẽ ở tình cảnh này nhìn thấy hắn. Hắn cùng trong tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau, tuy có khí thế thân cư địa vị cao, lại ôn nhuận nho nhã, cũng không làm giá. Người này chính là đương thời tuyệt thế, nàng ngưỡng mộ đã lâu. Hắn thế nhưng cùng Tam tỷ tỷ ở bên nhau?

“Tam thúc nếu tiện, thỉnh vừa đi vừa nói.” Cố Hành Giản giơ tay, khách khí nói.

Hạ Bách Thanh từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nghe được lời nói của Cố Hành Giản, theo bản năng mà đi theo hắn. Ông sống đến từng này tuổi, vẫn luôn không màng hơn thua. Ngay cả trước kia bị Ngô Chí Viễn sửa trị đến bãi quan, cũng không thất thố giống hôm nay.

Cố Hành Giản là người nào? Người trong dân gian chỉ đơn thuần ngưỡng mộ tài học của hắn, nhưng chỉ có người ở quan trường biết, Cố Hành Giản ba chữ này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Hắn nguyện ý cất nhắc ngươi, ngươi có thể ở quan trường bình bộ thanh vân. Hắn ghét bỏ ngươi, liền sẽ nghiền ngươi thành bùn, mọi người dẫm đạp.

Hạ Sơ Lam nhìn Tam thúc và Hạ Tĩnh Nguyệt vẫn bị dọa, có chút bất đắc dĩ. Kỳ thật lúc nàng mới vừa biết thân phận Cố Hành Giản, cũng thập phần khiếp sợ, chỉ là lúc ấy ra vẻ trấn định thôi. Rốt cuộc người này thật sự cách thế giới của bọn họ quá xa xôi. Nàng đến bây giờ vẫn có loại cảm giác không chân thật.

Nàng nghiêng đầu thấy Tam thúc tất cung tất kính đứng trước mặt Cố Hành Giản, chắp tay hành lễ. Cố Hành Giản phi thường ôn hòa cùng ông nói chuyện, khóe miệng mang theo ý cười thân thiết. Người này kỳ thật thực hiểu được đắn đo, ở chung với người đúng mực, khó trách trên triều đình thành thạo.

Tuổi tác bọn họ kỳ thật không kém nhau mấy, chẳng qua Cố Hành Giản nhìn thực trẻ tuổi, Tam thúc lại tóc mai bạc trắng, có vẻ lớn tuổi rất nhiều. Hạ Sơ Lam chỉ cần nghĩ đến người cao cao tại thượng kia, cư nhiên hành lễ với tam thúc trước, trong lòng liền cảm thấy ngọt.

Tần La đi đến bên người Hạ Sơ Lam, thân mật kéo cánh tay nàng, nhìn về phía Hạ Tĩnh Nguyệt nói: “Hạ muội muội, đây là nữ nhi tam thúc muội đi? Lớn lên thật xinh đẹp.”

Hạ Tĩnh Nguyệt bị Tần La khen đến đỏ mặt: “Phu nhân quá khen, ta sao so được với Tam tỷ tỷ.”

“Tĩnh Nguyệt, muội cũng đừng khiêm tốn quá. Tần tỷ tỷ không biết, nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, so với ta mạnh hơn nhiều. Hơn nữa kỳ nghệ là được tam thúc ta chân truyền, đã có nhân gia tới cửa cầu hôn.” Hạ Sơ Lam nói.

Tần La tò mò hỏi: “Nga? Là người nhà ai?”

Hạ Tĩnh Nguyệt mặt càng đỏ hơn: “Là gia tộc dòng bên Ngô Hoàng Hậu, còn chưa có công danh, bất quá năm nay muốn thi khoa cử. Tam tỷ tỷ đừng nói bậy, còn không biết có thể thành hay không đâu.”

Tần La cười nói: “Muội muội tài mạo như thế, hắn nếu không chọn muội, là tổn thất của hắn. Huống chi muội về sau có Tể tướng làm tỷ phu, còn có tỷ tỷ muội hỗ trợ, sẽ không đến nỗi không gả được cho người trong sạch.”

Hạ Tĩnh Nguyệt theo bản năng ngước mắt nhìn Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam bất đắc dĩ nói: “Tần tỷ tỷ cũng đừng trêu ghẹo ta.”

Lúc này, Cố Cư Kính ở bên cạnh kêu lên: “A La, chúng ta cần phải trở về.”

Tần La bất đắc dĩ, biết mình có thai, nhị gia trông chừng nhiều, chỉ có thể nói với hai tỷ muội Hạ Sơ Lam: “Ta phải đi rồi, lần tới lại tán gẫu.”

……

Chờ Hạ Sơ Lam đi theo Hạ Bách Thanh trở lại nhà, mặt trời đã lặn về phía tây.

Hạ Bách Thanh khuôn mặt nghiêm túc, đơn độc kêu Hạ Sơ Lam đến nhà chính nói chuyện. Liễu thị thấp giọng hỏi Hạ Tĩnh Nguyệt: “Cha con cùng Tam tỷ tỷ con làm sao vậy? Các ngươi tách ra ra cửa, sao lại cùng nhau về vậy?”

Hạ Tĩnh Nguyệt lôi kéo Liễu thị nói: “Nương, con nói với người, người ngàn vạn lần đừng để bị dọa. Tể tướng muốn cưới Tam tỷ tỷ!”

Liễu thị quả nhiên bị dọa đến, lảo đảo một bước, may mắn Hạ Tĩnh Nguyệt đỡ lấy bà.

Bà ấn ngực: “Con, con nói là chính xác?”

Hạ Tĩnh Nguyệt gật đầu nói: “Thiên chân vạn xác. Con cùng cha còn bắt gặp Tể tướng và Tam tỷ tỷ ở bên nhau, ngài nói chuyện với cha một hồi lâu, chỉ sợ cha lúc này còn chưa phục hồi tinh thần lại.”

Liễu thị lắc đầu, hiển nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng. Kỳ thật chính Hạ Tĩnh Nguyệt cũng chưa tỉnh hoàn toàn. Rốt cuộc vốn là đại nhân vật xa cuối chân trời, lập tức sẽ biến thành tỷ phu nàng. Chỉ là không biết cha sẽ nói gì với Tam tỷ tỷ?

Hạ Bách Thanh ngồi ở nhà chính, trầm ngâm một lát mới ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Sơ Lam: “Lam Nhi, con đã nghĩ tốt chưa? Cố tướng tuyệt không phải người đơn giản. Bằng bản lĩnh hắn, dạng nữ tử gì đều cưới được. Hay là hắn áp bức con?”

Hạ Sơ Lam biết tam thúc toàn tâm toàn ý vì nàng suy nghĩ, cũng không vì đối phương là Cố Hành Giản mà vội vàng nịnh bợ. Trong lòng nàng ấm áp, lắc đầu nói: “Tam thúc, hắn không áp bức con. Con thật sự thích hắn, muốn cùng hắn ở bên nhau.”

Hạ Bách Thanh thở dài: “Lam Nhi, hắn rốt cuộc lớn tuổi hơn con rất nhiều, hơn nữa thân thể cũng không phải thực tốt. Con suy xét chuyện tương lai chưa?”

Hạ Sơ Lam hành lễ nói: “Tam thúc, chuyện về sau, con sẽ cùng chàng đối mặt. Con biết chính mình đang làm gì, còn thỉnh người thành toàn.”

Hạ Sơ Lam biết, Cố Hành Giản đích xác lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, tương lai khả năng sẽ đi trước nàng. Nhưng nàng cũng không phải người yêu cầu nam nhân che chở mới có thể sống sót. Đối với nàng mà nói, có thể cùng nhau đi bao lâu cũng không quan trọng.

Quan trọng là, bọn họ tham dự nhân sinh của nhau không lưu lại tiếc nuối. Huống chi chuyện về sau sự, ai có thể nói được chuẩn đây? Có lẽ nàng trong lúc không hay biết chiếm thân thể người khác, mới là người đoản mệnh.

Hạ Bách Thanh bưng ly lên, yên lặng uống một hớp. Chất nữ ba năm trước đây thoát thai hoán cốt, rất nhiều thời điểm ở Hạ gia gặp phải cửa ải khó khăn, nàng đều là người hết long vì nhà, chưa từng oán trách khổ cực, kiên cường đến làm người đau lòng.

Người nọ nói, ngày sau sẽ yêu nàng hộ nàng. Điểm này ông thật ra không nghi ngờ.

Rốt cuộc có một người đủ năng lực đem nàng hộ dưới cánh chim, này đối với nàng mà nói, là một chuyện may mắn. Rốt cuộc nàng cũng chỉ là cô nương mười bảy tuổi a.

“Ta đã biết. Ta sẽ không phản đối các con ở bên nhau.” Hạ Bách Thanh cuối cùng nói, “Chuyện này, ta sẽ viết thư nói cho nương con.”

“Đa tạ Tam thúc.” Hạ Sơ Lam tự đáy lòng nói.