Editor: Masha

Tiêu Kiệm than một tiếng: “Ta biết hiện tại muốn con tiếp thu chuyện này rất khó. Nhưng con chỉ cần biết, ta là thân sinh phụ thân của con, con họ Tiêu, phía sau con là toàn bộ Sùng Nghĩa công phủ.”

Đây là ý muốn cho nàng chỗ dựa?

Hạ Sơ Lam không nói gì. Giang Nam mùa đông rất ít khi hạ tuyết, ngẫu nhiên ban đêm sương rơi nhiều, ngưng kết ở đầu cành, ban ngày còn lại một ít sương thể trong suốt. Cửa sổ của nhà chính vì thông khí, dù đóng chặt, nhưng còn để lại một chỗ trống, gió lạnh từ bên ngoài rót vào, nàng vò áo lông trên vai, nhìn ngoài cửa sổ lành lạnh nói: “Mẹ ta vì sao rời đi Sùng Nghĩa công phủ?”

Nàng không dùng kính ngữ, giọng nói cũng rất lãnh đạm. Nếu Sùng Nghĩa công không phải cha ruột thân thể này, dựa vào địa vị của ông, nàng sẽ thực tôn kính ông. Nhưng ông đã làm chồng, làm cha, lại không thể chiếu cố thê nữ của mình cho tốt. Nguyên chủ ở Hạ gia mười bốn năm xác thật chưa từng chịu ủy khuất gì, nhưng chung quy bởi vì vấn đề thân phận không thể ở bên cạnh người mình thích, sau đó hương tiêu ngọc vẫn.

Nàng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Kiệm sợ Hạ Sơ Lam phải chịu kích thích lớn hơn nữa, cũng không nói rõ về thân phận Lý Thiến, chỉ nói đại khái trên đường Nam độ, Lý Thiến nhảy xuống biển không chết, sau lại cứu Hạ Bách Thịnh, nhờ cậy ông ta chiếu cố nữ nhi của mình.

“Có một số việc, ta mới biết được từ dưỡng mẫu của con, lúc ấy ta và mẹ con cũng không biết có con tồn tại. Nếu biết, nàng sẽ không làm như vậy, ta càng không để mẫu tử con lưu lạc bên ngoài.” Tiêu Kiệm ngẩng đầu nhìn khung trang trí nóc nhà, “Con trách người làm cha này cũng là đúng. Ta hỏi thăm mười mấy năm nay con sinh sống, cũng biết con đã chịu ủy khuất. Ta sẽ chậm rãi bồi thường cho con.”

Bồi thường, muốn bồi thường như thế nào? Người đã không còn nữa.

Trong lòng Hạ Sơ Lam dâng lên một trận bi thương Sùng Nghĩa công phủ quả thật là chỗ dựa rất lớn, nhưng khi nàng bị Anh quốc công phủ cự tuyệt bọn họ không xuất hiện, ở thời điểm Hạ gia gần như sụp đổ cũng không xuất hiện, mấy năm nay lúc nàng giãy giụa cầu sinh cũng không xuất hiện. Hiện giờ nàng có Cố Hành Giản, Hạ gia cũng đã đứng vững vàng, nàng không cần bất cứ cái gì.

Trong phòng an tĩnh một lát, ai cũng không nói chuyện, Tiêu Kiệm chưa bao giờ gian nan như thế.

Hạ Sơ Lam đứng lên nói: “Các người trở về đi. Ta không cần gì hết, cũng không muốn trở về Tiêu gia, coi như ta không biết việc này.” Nói xong, người đã đi ra ngoài.

Tiêu Kiệm hơi hé miệng, suy sụp ngồi lại ghế, nhìn theo hướng nàng rời đi.

Tính tình nàng không giống mẹ nàng một chút nào, nhưng thật ra rất giống ông khi còn trẻ, đến cùng vẫn là cha con ruột. Nghĩ đến đây, ông không uể oải nữa. Không sao, chỉ cần biết rằng nàng tồn tại, về sau nhất định ông sẽ tận lực chiếu cố nàng.

Còn những chuyện khác, nàng muốn thế nào cũng được.

Tiêu Dục vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì. Lúc này mới đứng dậy đuổi theo, lôi kéo cánh tay Hạ Sơ Lam nói: “Muội cứ như vậy không muốn chấp nhận thân thế của mình sao? Muội cho rằng trong lòng phụ thân không áy náy tự trách? Trên đường đi, cha vẫn luôn hỏi ta chuyện của muội. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy qua dáng vẻ cẩn thận như vậy của ông.”

Hạ Sơ Lam hung hăng đẩy tay hắn ra, lớn tiếng nói: “Bởi vì ông ta áy náy tự trách, những chuyện mấy năm nay ta gặp phải có thể xóa bỏ toàn bộ sao? Ngươi là trưởng tử Sùng Nghĩa công phủ, cẩm y ngọc thực, nhưng ta ở đâu? Không sai, dưỡng phụ dưỡng mẫu đối xử với ta rất tốt. Nhưng ta xuất thân thương hộ, bởi vậy nhận hết phê bình và xem thường của người đời. Nếu không phải ông ta sơ sẩy và không chịu trách nhiệm, ta không cần đối mặt những chuyện này.”

Tiêu Dục ngơ ngẩn nhìn nàng, thanh âm nàng nói chuyện rất bình tĩnh, đôi mắt lại đỏ bừng, dường như muốn khóc.

“Muội đừng khóc……” Hắn bỗng nhiên luống cuống chân tay.

Hạ Sơ Lam cũng không biết mình làm sao nữa. Chuyện này không phải chuyện của người khác, chính là phát sinh ở trên người nàng. Từng chuyện từng chuyện từ trong trí nhớ dời non lấp biển ào đến. Mấy năm nay, rất nhiều thứ bởi vì không chịu đựng nổi mà mạnh mẽ chôn giấu trong lòng, phảng phất đều vào giờ phút này tuôn trào ra.

Nàng là nữ nhi của Sùng Nghĩa công, nàng vốn dĩ không cần chịu đựng những chuyện này. Tuy rằng mấy năm nay nỗ lực có thể coi là báo đáp ơn dưỡng dục của Hạ gia, nhưng nàng không thể nào quên hết tất cả những nỗi sợ hãi, giãy giụa còn có tuyệt vọng khi đối mặt cái chết trong trí nhớ.

Muốn nàng thản nhiên tiếp thu tất cả, nhận thức thân nhân đột nhiên xuất hiện, ít nhất hiện tại nàng không làm được.

Tiêu Dục lấy khăn từ trong ngực, muốn lau nước mắt giúp nàng. Nhưng khăn nắm trong tay, lại không dám đưa qua. Trong lòng nàng rất uất ức đi?

Khi đó nàng gả cho Cố Hành Giản, đô thành tràn đầy đồn đãi vớ vẩn, còn có ân oán giữa nàng và Anh quốc công phủ, bây giờ nhìn lại, như một trò cười. Tiêu Dục trầm mặc một lát mới nói: “Không phải phụ thân không chịu trách nhiệm, mẫu thân sở dĩ làm vậy, còn có nguyên nhân khác. Nội tình rất phức tạp, không nói rõ trong chốc lát được. Phụ thân thật sự rất muốn nhận muội…… Ít nhất muội không cần đối xử với ông như vậy.”

Hạ Sơ Lam không muốn nhiều lời cùng hắn, xoay người bước đi, Tiêu Dục lại giữ chặt nàng.

Lúc hắn bảy tám tuổi đã biết Tiêu Bích Linh cũng không phải thân muội muội của hắn. Ngày ấy cha mẹ khắc khẩu trong lúc vô ý hắn đã nghe được, lúc sau Tiêu Kiệm đơn giản nói cho hắn, Tiêu Bích Linh và hắn không phải là huynh muội cùng mẹ. Nhưng hắn cũng chỉ có một muội muội này, vẫn luôn nhường nhịn có thêm.

Hiện tại thân sinh muội muội ở trước mắt, loại liên hệ huyết thống này làm hắn muốn thân cận nàng. Nhưng hắn không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể lôi kéo nàng như vậy, không cho nàng đi. Cứ cảm thấy thả tay, trong lòng liền vắng vẻ.

Hạ Sơ Lam bị hắn nắm đến hơi đau, thu tay lại, Tiêu Dục lại không chịu thả.

“Tiêu đại nhân còn thỉnh tự trọng!” Lúc này, Cố Hành Giản đi tới, một tay kéo Hạ Sơ Lam ôm vào trong lòng. Hắn vốn ở phòng trên lầu đọc sách, nghe được bên ngoài tranh chấp liền tới đây. Nhìn thấy Tiêu Dục lôi kéo thê tử của hắn, tất nhiên không vui.

Hạ Sơ Lam vùi đầu ở trước ngực hắn, thấp giọng nói: “Tướng gia, ta muốn rời nơi này.” Hương vị trên người hắn có thể trấn định nhân tâm.

Thanh âm của nàng mang theo vài phần cầu xin, trên lông mi thật dài lấm tấm bọt nước. Vừa rồi nàng khóc?

Ánh mắt Cố Hành Giản trầm xuống, vỗ nhẹ lưng nàng. Nếu sớm biết gặp phụ tử Sùng Nghĩa công sẽ làm nàng khó chịu như thế, hắn nhất định sẽ không để cho bọn họ gặp mặt.

“Nội tử thân thể không khoẻ, ta mang nàng trở về trước.” Cố Hành Giản lạnh lùng nói, sau đó bế Hạ Sơ Lam lên, rời đi.

Lúc gần đi, hắn cho tiêu dục một ánh mắt, tựa hồ còn muốn nói gì. Tiêu Dục liền xoay người về nhà chính.

Trên đường hồi Trúc cư, Hạ Sơ Lam dựa vào trong lòng Cố Hành Giản, tay nắm vạt áo hắn.

Cố Hành Giản cúi xuống hôn đỉnh đầu nàng: “Không có việc gì Lam Lam, có ta ở đây.”

“Sùng Nghĩa công nói ông ta là thân sinh phụ thân của ta. Ngài đã sớm biết chuyện này sao?” Nàng ngước mắt hỏi Cố Hành Giản, cảm xúc đã khá hơn nhiều.

“Đoán được một ít, nhưng không xác định.” Cố Hành Giản kỳ thật đã đoán được sự tình tám chín phần. Sùng Nghĩa công phủ bảo hộ bí mật rất khá, gần như một giọt nước cũng không lọt. Nhưng Cố Hành Giản vẫn có thể tra xét ra một ít tin tức linh tinh, do đó phỏng đoán mẹ ruột Hạ Sơ Lam hẳn là nữ nhân của Sùng Nghĩa công.

Hạ Sơ Lam buồn bực nói: “Ngài thả ta xuống đi, ta có thể tự mình đi.”

Cố Hành Giản theo lời đặt nàng trên mặt đất, nàng dùng mu bàn tay lau đôi mắt ướt đẫm, cười khổ nói: “Ta có phải nhìn không có tiền đồ hay không?”

Cố Hành Giản lắc đầu: “Ngày thường nàng che giấu cảm xúc quá tốt. Có đôi khi ta cảm thấy, nàng không giống nữ hài ở độ tuổi này. Phát tiết ra cũng tốt, tích ở trong lòng lâu quá sẽ sinh bệnh.”

“Ta không muốn nhận bọn họ, ta không muốn thay đổi bất cứ điều gì trong hiện tại.” Hạ Sơ Lam nói. Nàng cũng không hiếm lạ gì thân thế hiển hách, thân phận tôn quý. Nàng biết Tiêu gia là hoàng tộc tiền triều, đương kim hoàng thượng không thể không kiêng kị. Giữa Hoàng Thượng và Cố Hành Giản mười mấy năm quân thần tạo dựng tín nhiệm, không thể bởi vì thân thế nàng mà hủy hoại.

Khát vọng của hắn, hắn thi hành biện pháp chính trị đều phải được hoàng đế duy trì mới có khả năng thực hiện.

Đối với nàng mà nói, Cố Hành Giản quan trọng hơn việc nhận thân.

Cố Hành Giản còn chưa biết nàng nghĩ xa như vậy, chỉ nghĩ nàng là nhất thời không tiếp nhận được, cũng không nhắc lại chuyện này.

Chờ sau khi đưa nàng về Trúc cư dàn xếp ổn thỏa, Cố Hành Giản lại quay về nhà chính.

“Dục nhi, con ra ngoài giữ cửa.” Tiêu Kiệm biết hắn có chuyện cần nói, phân phó Tiêu Dục. Hạ Sơ Lam không ở nơi này, ông liền trở về là Sùng Nghĩa công cao cao tại thượng. Từ thân phận mà nói, hắn là đè nặng Cố Hành Giản. Nhưng ông hiện tại nhìn Hành Giản, cảm giác cũng hoàn toàn thay đổi. Trước kia đây là địch nhân ẩn núp của ông, hiện tại là trượng phu nữ nhi của ông. Vô luận Tiêu gia muốn làm gì, đều không thể không suy xét đến hắn.

Cố Hành Giản nói: “Tướng phủ rất an toàn, lệnh công không cần như thế.”

“Vẫn là cẩn thận tốt hơn.” Tiêu Kiệm làm việc từ trước đến nay cẩn thận, cho Tiêu Dục một ánh mắt, Tiêu Dục liền đi ra ngoài. Việc nhận thân không có gì không thể để cho người khác nghe, hơn nữa vừa rồi khi ông nói chuyện cùng Hạ Sơ Lam cũng có điều giữ lại. Nhưng cuộc nói chuyện kế tiếp, phỏng chừng tuyệt đối không thể để lan truyền.

Tiêu Kiệm nói: “Có chuyện ta muốn hỏi hỏi ngươi trước. Ngươi hẳn biết Hoàng Thượng kiêng kị Tiêu gia, vì sao còn cố ý làm Tiền Phác lộ ra tin tức cho ta? Không chỉ vì Lam Nhi đi?”

Cố Hành Giản cười nhẹ, quả nhiên gừng càng già càng cay. Cùng người thông minh nói chuyện, không cần vòng vo.

“Đây là lời ta muốn nói. Án tham ô ở Dương Châu, lệnh công cũng liên lụy ở trong đó đi? Ngài chỉ muốn đối phó Ngô gia, hay là phải đối phó với toàn bộ hoàng thất Triệu Tống?”

Hắn hỏi thật sự trực tiếp. Tiêu Kiệm ngơ ngẩn, ngay sau đó mang theo vài phần khẩu khí lãnh ngạnh nói: “Nếu ta phải đối phó hoàng thất, ngươi làm thế nào? Triệu gia đoạt giang sơn Tiêu gia của ta, ta lấy về có gì không đúng?”

Cố Hành Giản chuyển Phật châu trong tay, bình tĩnh nói: “Năm đó Thái Tổ khoác hoàng bào, cướp lấy giang sơn từ trong tay Cung đế nhỏ tuổi, Tiêu gia bởi vậy mất đi thân phận hoàng tộc. Đích xác, giang sơn là từ Chu Thái Tổ và Chu Thế Tông một tay đánh lấy, Thế Tông nếu không bệnh chết trên đường thu phục Yến Vân mười sáu châu, Thái Tổ có lẽ vĩnh viễn chỉ là bộ hạ trung tâm và huynh đệ của hắn. Nhưng năm đó Cung đế tuổi nhỏ như vậy, nếu không có Thái Tổ, chỉ sợ hắn cũng không giữ được vạn dặm giang sơn, càng miễn bàn nhất thống thiên hạ.”

Tiêu Kiệm biết Cố Hành Giản nhất định sẽ vì hoàng thất Triệu Tống nói chuyện. Nếu là lúc trước, lấy lập trường từng người bọn họ, không thể nào nói chuyện với nhau như vậy. Nhưng hiện tại thân phận bọn họ là cha vợ con rể, cũng không phải địch nhân. Ông cũng không cần đề phòng Cố Hành Giản.

Tiêu Kiệm tựa lưng vào ghế ngồi, cười cười: “Triệu gia thống trị thiên hạ mấy trăm năm, tuy thi hành biện pháp chính trị thượng cũng có khuyết điểm, ném đi nửa giang san, nhưng vẫn có rất nhiều đại thần và bá tánh ủng hộ. Nam độ hai mươi năm này, cục diện chính trị vừa mới ổn định, người Kim còn ở phương bắc như hổ rình mồi. Ta lúc này nếu làm cái gì, không chỉ làm hai mươi năm tâm huyết hủy trong một sớm, e là cuối cùng nửa giang sơn này cũng sẽ mất đi, càng miễn bàn thu phục Trung Nguyên. Cho nên ngươi không cần lo ngại, ta bất quá là muốn làm suy yếu thế lực Ngô gia, đồng thời cân bằng thế lực khắp nơi âm thầm bảo hộ Tiêu gia mà thôi.”

“Lệnh công thâm minh đại nghĩa.” Cố Hành Giản chắp tay nói.

Tiêu Kiệm khoát tay: “Ngươi là người thông minh, hẳn chỉ muốn nghe được từ chính miệng ta nói rõ chuyện này, xác định thật tốt Lam Nhi sẽ không bị Tiêu gia liên lụy. Trải qua mấy trăm năm này, Tiêu gia bất quá giữ danh hào hoàng thất tiền triều, đã sớm không có nhiều ảnh hưởng ở triều đình và dân gian, không thể nào không biết tự lượng sức mình. Nhưng nhìn xem trước mắt, Phổ An Quận Vương và Ân Bình Quận Vương, tựa hồ đều không phải người thích hợp để kế thừa ngôi vị hoàng đế.”

Phổ An Quận Vương biểu hiện thường thường. Còn Ân Bình Quận Vương, tâm tư quá lung lay. Đối với Cố Hành Giản mà nói, Ân Bình Quận Vương nếu bước lên ngôi vị hoàng đế, sẽ không có cách nào nắm giữ tâm tư của hắn.

“Phổ An Quận Vương rốt cuộc như thế nào, chờ ta từ Hưng Nguyên phủ trở về, lại bàn luận tiếp.” Hắn người này nhất quán mắt thấy tai nghe mới tin là thật.

Tiêu Kiệm gật đầu, lại hỏi: “Về chuyện nhận thân, Lam Nhi nói thế nào với ngươi?”

“Chỉ sợ nàng nhất thời không tiếp nhận được. Lệnh công, thứ ta nói thẳng, việc này không thể nóng vội.” Cố Hành Giản đúng sự thật nói.

Tiêu Kiệm thở dài. Việc này hắn sớm có chuẩn bị, vốn cũng không tính toán hôm nay sẽ có kết quả. Sinh ân không lớn bằng dưỡng ân, nàng khẳng định cũng không bỏ được những người Hạ gia đó. Ông đứng dậy cáo từ, nói: “Hai tháng sau ngươi đi Hưng Nguyên phủ làm công vụ, muốn lưu nàng một mình ở đô thành?”

Cố Hành Giản cũng đứng dậy nói: “Ta sẽ mang nàng cùng đi.”

Tiêu Kiệm nhíu mày, giống như không thế nào đồng ý. Biên quan nơi khổ hàn, một cô nương đi địa phương như vậy, chẳng lẽ không vất vả? Nhưng giờ phút này ông cũng không có tư cách nói gì, chỉ khoanh tay đi ra ngoài. Thôi, bằng Cố Hành Giản bản lĩnh, hẳn có thể bảo vệ tốt cho nàng.

Cố Hành Giản đưa bọn họ đến ngoài cửa, nhìn bọn họ lên xe ngựa đi rồi, mới xoay người hồi phủ.

Bởi vì mối quan hệ với Hạ Sơ Lam, Tiêu Kiệm mới có thể buông phòng bị với hắn, nói rõ ràng. Hôm nay nói chuyện, rốt cuộc làm tảng đá lớn trong lòng hắn rơi xuống. Nếu Tiêu gia có tâm làm phản, hắn thật đúng không biết bước tiếp theo nên như thế nào.

Chờ phụ tử Tiêu Kiệm trở lại Sùng Nghĩa công phủ, đụng phải Tiêu Bích Linh muốn ra ngoài. Tiêu Kiệm hỏi: “Con định đi đâu?”

“Phụ thân, con có thể đi Thiệu Hưng một chuyến không?” Tiêu Bích Linh thật cẩn thận hỏi. Nàng vốn tính trộm rời nhà đi, không ngờ đúng lúc chạm mặt cha và anh, chỉ có thể tượng trưng mà trưng cầu sự cho phép của bọn họ.

“Phượng Tử Minh không phải tới đô thành rồi sao?” Tiêu Kiệm vừa đi vào, vừa nói.

“Phượng ca ca vốn muốn nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng Thiệu Hưng bên kia bỗng nhiên đưa tới công văn, có chuyện khẩn cấp, muốn huynh ấy lập tức trở về. Con hỏi huynh ấy có chuyện gì, huynh ấy cũng không chịu nói. Vừa vặn đã nhiều ngày không đi học, ngài cho con đi đi? Coi như để giải sầu.” Tiêu Bích Linh kéo cánh tay Tiêu Kiệm, làm nũng nói.

Tiêu Kiệm tất nhiên không đồng ý, còn bảo hạ nhân đưa Tiêu Bích Linh về chỗ ở. Tiêu Dục đi theo phía sau ông nói: “Phụ thân, Bích Linh luôn luôn tùy hứng làm bậy, chỉ sợ vẫn sẽ tìm cơ hội trốn đi.”

Tiêu Bích Linh ngày thường đã quen chạy ra bên ngoài, Tiêu Kiệm cũng không muốn quản thúc nàng. Chỉ là để phòng ngừa nói: “Con đi tra một chút Thiệu Hưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải để Phượng Tử Minh tự mình trở về xử trí.”