Editor: Masha

Ngô thị nghe Tiêu Kiệm dùng cả tên lẫn họ gọi bà, tâm trầm xuống: “Ngài nói vậy là có ý gì?”

Tiêu Kiệm ngồi trên ghế, lạnh nhạt nhìn bà: “Ngươi đã sớm biết đi tướng phủ xem đứa bé kia, sao không nói ta biết? Đó có thể là hài tử của Thiến Nhi, ngươi gạt việc này, có mục đích gì không thể cho ai biết?”

Ngô thị nắm lấy gấu áo, gian nan mở miệng: “Lệnh công, đứa bé kia chỉ là lớn lên tương đối giống Thiến Nương. Thiếp thân phái người đi Tuyền Châu tra, nàng có phụ có mẫu, hẳn là không có quan hệ với Thiến Nương ……”

Tiêu Kiệm hung hăng vỗ bàn: “Chuyện tới bây giờ, ngươi còn dám giảo biện! Trên người hài tử có kỳ lân ngọc bội ta đưa cho Thiến Nhi, ngươi còn dám nói nàng và Thiến Nhi không có quan hệ!”

Ngô thị hoàn toàn không biết chuyện ngọc bội, ngơ ngẩn nhìn Tiêu Kiệm.

Tiêu Kiệm lạnh lùng cười nói: “Ngươi giả bộ thế này cho ai xem? Năm đó nếu không phải ngươi và Hoàng Hậu cùng hợp mưu, muốn đem thân phận tội thần chi nữ của Thiến Nhi nói cho Hoàng Thượng, nàng sao có thể sợ liên lụy đến ta và Dục nhi, nhảy xuống biển tự sát? Độc nhất phụ nhân tâm, thời điểm ta biết chân tướng đã muốn giết ngươi. Nhưng giết ngươi thật sự là quá tiện nghi cho ngươi.”

Ngô thị sắc mặt trắng bệch, thân thể rụt một chút, Tiêu Kiệm biết chuyện khi nào! Bà nỗ lực trấn định, nhẹ giọng nói: “Lệnh công, Dục nhi tuy không phải do ta sinh ra, nhưng nhiều năm như vậy ta bạc đãi hắn sao? Nếu không phải ta gả cho ngài, Sùng Nghĩa công phủ cũng sẽ không an an ổn ổn mà vượt qua nhiều năm như vậy…… Còn như chuyện của Thiến Nương, ta cũng là vì muốn tốt cho Tiêu gia, thân phận của nàng……” Ngô thị nói đến mấy câu sau, thanh âm càng lúc càng nhỏ, bởi vì bà nhìn thấy sắc mặt Tiêu Kiệm trở nên vô cùng lãnh lệ.

Tiêu Kiệm duỗi tay chỉ vào bà, cả giận nói: “Năm đó nếu không phải ngươi lấy chuyện Thiến Nhi áp chế ta, ngươi muốn tiến vào gia môn nhà ta, quả thực là nằm mơ! Ngươi là thạch nữ trời sinh, lại may mắn ở vị trí chủ mẫu Sùng Nghĩa công phủ hơn hai mươi năm, nếu không phải xem ở việc ngươi chưa từng bạc đãi một đôi nhi nữ con ta, ta đã sớm đuổi ngươi ra khỏi cửa! Ngươi cho rằng Ngô gia hôm nay vẫn là Ngô gia năm đó sao? Huynh đệ kia của ngươi lần này vốn dĩ khó thoát khỏi luật pháp, nhờ công Cố Hành Giản bảo vệ hắn một mạng, nếu không Ngô gia đã bị họa lật đổ!”

Ngô thị run rẩy thanh âm nói: “Là ngươi…… Là ngươi hại Trí Văn thiếu chút nữa xảy ra chuyện……”

“Không chỉ có như thế. Mấy năm nay trừ bỏ thế lực ngoại thích, cha ngươi bị bãi quan, thậm chí lúc trước đưa Mạc Lăng Vi tiến cung, đều có ta âm thầm ra một phần lực.” Tiêu Kiệm tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng nói, “Ngươi không nghĩ tới đi? Ta Tiêu Kiệm chưa bao giờ là hạng người mặc người chém giết. Vì báo thù ta có thể chờ hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm. Ngô gia các ngươi lúc trước thiếu ta, ta sẽ đòi lại từng thứ một!”

Thanh âm ông như sấm sét, Ngô thị cả người phát run, cơ hồ đứng không vững. Bà không ngờ Tiêu Kiệm thế nhưng âm thầm làm rất nhiều việc, chỉ vì báo thù cho Lý Thiến.

“Ngươi không sợ ta đem thân phận thật sự của Dục nhi nói cho Hoàng Thượng?” Bà giãy giụa lần cuối nói.

Tiêu Kiệm giận quá hóa cười: “Chuyện đến mức này, ngươi còn muốn uy hiếp ta? Ngươi tốt nhất hiểu rõ một việc, không có Dục nhi cũng sẽ không có ngươi. Hơn nữa Dục nhi là hài tử của ta, cho dù nó là do Thiến Nhi sinh ra, nhưng nó họ Tiêu. Ngược lại là Ngô gia các ngươi lừa trên gạt dưới, ăn hối lộ trái pháp luật, nội bộ hư thối đến cực điểm. Ngươi nếu dám làm tổn thương hài nhi của ta một sợi lông, ta sẽ khiến cho cả nhà ngươi chôn cùng!”

Ngô thị ngã ngồi trên ghế, sợ hãi nhìn Tiêu Kiệm. Người nam nhân này không phải nói chơi, bà ta nếu dám làm gì, ông nhất định sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần. Nhiều năm như vậy ông dốc lòng bồi dưỡng Tiêu Dục, cơ hồ trút ra cả đời tâm huyết, không phải bởi vì Tiêu Dục là nhi tử Lý Thiến sinh ra, mà là niệm tưởng Lý Thiến để lại cho ông.

Bà nếu dám hủy diệt, ông sẽ không bỏ qua cho bà.

Kỳ thật lúc mới thành thân, Ngô thị vẫn luôn không biết Lý Thiến tồn tại. Cho đến khi phát hiện trượng phu cơ hồ hàng đêm không về nhà, mới nổi lòng nghi ngờ ông dưỡng nữ nhân ở bên ngoài. Tiêu Kiệm cũng rất chú ý cẩn thận, Ngô thị dùng hết vốn liếng của bản thân, theo dõi ông hơn nửa năm, mới rốt cuộc phát hiện biệt viện bí mật kia.

Bà tận mắt nhìn thấy trượng phu lạnh như băng sương đối với bà, lại rất ôn nhu đẩy nữ tử kia chơi đánh đu, cúi đầu hôn môi nàng, cùng nàng thấp giọng cười nói. Mà nữ tử đó lúc ấy đã hoài thai, bụng nhỏ phồng lên, mỹ mạo phi thường.

Bà khiếp sợ phẫn nộ, về nhà khóc lóc kể lể với phụ thân. Phụ thân lúc này mới nói cho bà thân phận nữ tử kia.

Lúc trước Lý gia mưu nghịch, bị phán tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội. Bởi vì mẹ ruột Lý Thiến từng có ân với lão quốc công, liền năn nỉ ông cứu Lý Thiến lúc đó còn trong tã lót. Lão quốc công thấy Lý Thiến cơ khổ, vốn định nuôi nàng lớn một chút lại gởi cho người trong sạch nuôi. Nhưng ông lại bất ngờ bạo bệnh qua đời, gánh nặng này liền giao vào tay Tiêu Kiệm.

Tiêu Kiệm không thể rời bỏ nữ oa phấn điêu ngọc trác đó, vẫn nuôi nàng lớn, biến nàng thành nữ nhân của mình. Ngại thân phận của nàng, ông không thể cưới hỏi đàng hoàng, càng không thể quang minh chính đại mà ở cùng nàng.

Ngô thị sau khi vào phủ, vẫn luôn không thể sinh con nối dõi, dựa theo luật pháp là không thể thỉnh phong cáo mệnh. Bà thỉnh rất nhiều danh y đều không tra ra nguyên nhân bệnh, bất đắc dĩ nhận nhi tử Lý Thiến sinh làm nhi tử của mình trên danh nghĩa. Nhưng bà trước sau vô pháp chịu đựng Lý Thiến tồn tại, rốt cuộc ở trên đường Nam độ tìm được cơ hội, uy hiếp Lý Thiến muốn tố giác thân phận của nàng, làm nàng chủ động rời đi.

Đó là nữ tử cương liệt, thế nhưng nhảy vào trong biển. Bọn họ đều cho rằng nàng đã chết.

Một lát sau, Ngô thị từ thư phòng Tiêu Kiệm đi ra. Bà ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp mùa đôn, hôm nay thời tiết rất đẹp, nhưng tâm bà, tay bà đều là lạnh lẽo. Hôn nhân của bọn họ đã sớm chỉ tồn tại trên danh nghĩa, kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, chính là vì thể diện.

Nhưng tuổi trẻ gieo hạt độc, sớm muộn gì cũng sẽ nhận quả báo. Hiện giờ trong mắt ông, bà làm thế nào cũng là sai.

Bà bỗng nhiên muốn đi Tiên Vân ngoài đô thành ở một đoạn thời gian.

Sau khi Ngô thị ra ngoài, Tiêu Kiệm kêu tùy tùng tiến vào, muốn hắn chuẩn bị xe ngựa. Tùy tùng hỏi: “Lệnh công muốn đi đâu?”

“Ta muốn đi Thiệu Hưng một chuyến, mang ba năm người là được, hôm nay liền xuất phát. Ngươi thuận tiện tìm người nói cho công tử một tiếng.”

Tùy tùng không biết ông bỗng nhiên muốn đi Thiệu Hưng làm gì, không dám hỏi nhiều, vội vàng vâng dạ.

***

Cố Hành Giản rời phủ đi mấy nhà lão thần đức cao vọng trọng đưa quà tặng ngày lễ. Khi không có hắn ở nhà, Hạ Sơ Lam liền theo Triệu ma ma học thêu thùa. Bất quá là một đóa hoa sen trong ao, nàng tự mình họa nhiều kiểu, Triệu ma ma giúp đỡ thêu hình dáng, nhưng nàng luôn thêu không tốt. Đã làm hỏng ba cái, nàng thực nhanh không nhẫn nại nổi nữa.

“Ma ma, ta trời sinh không có thiên phú chuyện này, không thêu nữa.” Nàng đem khung thêu thả lại trên bàn, chán nản nói.

Triệu ma ma khó được khi thấy nàng như vậy, không khỏi cười nói: “Cô nương, việc kim chỉ cần tinh tế sống động, vẫn nên luyện tập từ nhỏ, ngài muốn trong khoảng thời gian ngắn như vậy tiến bộ vượt bậc là không thể nào. Tướng gia chỉ cần thu được túi thơm cô nương tự tay làm, sẽ rất cao hứng. Không để bụng làm tốt hay không.”

Hạ Sơ Lam ngẫm lại cũng đúng, chỉ có thể lại cầm lấy khung thêu thêu tiếp.

Lúc này, Tư An tiến vào nói: “Cô nương, Thiệu Hưng bên kia cho người tới, nói có chuyện quan trọng cầu kiến.”

Hạ Sơ Lam trả lời: “Thỉnh hắn đến phòng cách vách, ta thay y phục rồi đi qua.”

Tới là một quản sự phòng thu chi của Hạ gia, hắn nhìn nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy tướng phủ bên ngoài kim bích huy hoàng, bên trong bài trí lại rất đơn giản. Tể tướng lương tháng sáu trăm quan, tuyệt đối coi như giàu có, huống chi sinh ý của Cố nhị gia làm rất lớn, không có khả năng không có tiền. Nhưng xem gia cụ trong phủ tướng gia, còn không khí phái bằng nhà một huyện quan.

Hắn có chút không hiểu được.

Quản sự đang nghĩ ngợi, nhìn thấy Hạ Sơ Lam lại đây, vội vàng hành lễ nói: “Tiểu nhân gặp qua tam cô nương. Mang theo chút đặc sản Thiệu Hưng tới cho ngài, chúc ngài tân niên bình an.” Nói rồi dâng lên hộp quà trong tay.

Hạ Sơ Lam bảo Tư An nhận lấy, đưa tay nói: “Tôn quản sự có tâm, mời ngồi đi.”

Tôn quản sự đáp ứng, âm thầm cảm thấy tam cô nương thật sự càng thêm minh diễm động lòng người, giống như đóa hoa được người tỉ mỉ che chở. Đơn giản hàn huyên hai câu, Tôn quản sự liền nói ý đồ đến: “Lần này lại đây, là nhị gia gửi gắm. Tiêu gia bỗng nhiên mở rất nhiều cửa hàng ở Thiệu Hưng, giá cả cực thấp, rất nhiều cửa hàng của chúng ta làm ăn xuống dốc không phanh. Nhị gia không thể nghĩ ra được biện pháp, phái tiểu nhân tới xin chỉ thị ngài nên làm gì bây giờ.”

Hạ Sơ Lam sững sốt nói: “Tiêu gia nào?”

Tôn quản sự bổ sung nói: “Chính là nhà mẹ đẻ Thiếu phu nhân cũ. Sau khi Thiếu phu nhân và đại công tử hòa li, về nhà tiếp quản sinh ý. Trong khoảng thời gian ngắn, mở rất nhiều cửa hàng tương tự Hạ gia, công nhiên đoạt mối làm ăn của chúng ta, còn mang đi rất nhiều khách hàng cũ. Nhị gia phái người đi Tiêu gia hỏi, Thiếu phu nhân hết thảy không tiếp.”

Hạ Sơ Lam không ngờ Tiêu Âm còn có bản lĩnh như vậy, xem ra nàng chính là chĩa mũi dùi về phía Hạ gia?

Nhưng Tiêu gia sớm đã xuống dốc, Tiêu Âm từ chỗ nào lấy được một lượng lớn tiền bạc như thế? Hay là lại mượn từ chất kho? Nhưng nàng dùng giá cả gần giá thành hoặc là thấp hơn cả giá thành bán ra, rõ ràng là hành vi hại người mà chẳng lợi mình.

“Chuyện như vậy đã duy trì trong bao lâu?” Hạ Sơ Lam hỏi.

Quản sự nghĩ nghĩ nói: “Đến hôm nay, đại khái chừng nửa tháng. Ý của Nhị gia là chúng ta có nên hạ giá theo bọn họ cạnh tranh hay không? Tiêu gia đáy mỏng, hẳn không bao lâu là có thể kéo sụp bọn họ.”

Hạ Sơ Lam lắc đầu: “Việc này không ổn. Ngươi trở về nói cho nhị thúc trước yên tĩnh xem biến động, giá cả của tất cả cửa hàng chúng ta không giảm.”

“Nhưng mà cô nương, như vậy thì sinh ý cửa hàng chúng ta sẽ càng ngày càng ít……”

Hạ Sơ Lam xua tay nói: “Chúng ta bán hàng giá cả vừa phải, mấy năm nay ở Thiệu Hưng đã hình thành danh tiếng và chiêu bài. Nếu Tiêu gia bán mặt hàng giống như chúng ta, bọn họ lấy giá cả thấp như vậy bán ra, tự mình cũng chống đỡ không được bao lâu sẽ ra đi lặng lẽ. Huống chi nếu hàng của Tiêu gia không bằng chúng ta, dù cho có thể mang đến tiện nghi nhất thời cho khách nhân, dần dà, khách nhân vẫn sẽ biết đạo lý tiền nào của nấy. Cho nên không cần tùy tiện hạ giá.”

Tôn quản sự sau khi nghe xong liên tục gật đầu: “Tiểu nhân liền trở về Thiệu Hưng nói cho nhị gia.”

Hạ Sơ Lam bảo Tư An đưa Tôn quản sự đi ra ngoài, một mình trầm tư.

Lúc trước trở về Hạ gia, ngẫu nhiên gặp được Tiêu Âm trong hoa viên, nàng cũng là thần sắc nhàn nhạt, dường như gặp ai cũng không muốn phản ứng lại. Hạ Sơ Lam cho rằng nàng đang đắm chìm trong nỗi đau thương mất đi đứa con, nhất thời không ra được. Ai biết cuối cùng nàng chủ động đưa ra  chủ ý hòa li với Hạ Khiêm.

Tiêu Âm khi quản sự liền lộ ra vài phần thiên phú, học này nọ rất nhanh, tính sổ sách cũng là một tay hảo thủ.

Chẳng qua Tiêu Âm muốn chấn hưng Tiêu gia, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Lại nói tiếp Hạ gia có thể có hôm nay, cũng không thể nói hoàn toàn là do công lao Hạ Sơ Lam. Hạ gia mỗi người đều ra lực. Lúc trước gặp nạn gia quyến người chèo thuyền ép trả nợ, Hạ gia phải bồi thường một số tiền lớn, Hạ Sơ Lam cũng khổ tâm không nghĩ ra đối sách. Sau lại được một thế bá chỉ điểm, lại cho nàng mượn không ít tiền, làm nàng cùng những gia quyến đó của người chèo thuyền đàm phán, tạm thời giải quyết lửa sém lông mày.

Hạ gia vốn làm mậu dịch trên biển. Hạ Bách Thịnh xảy ra chuyện, nhưng phần lớn thuyền của Hạ gia còn. Hạ Sơ Lam lại được mấy bằng hữu của Hạ Bách Thịnh trợ giúp, một lần nữa khôi phục mậu dịch trên biển. Đại khái là ông trời chiếu cố, chính sách lại tốt, Hạ gia dần dần từ trong khốn cảnh đi ra, giành lấy sinh cơ.

Ngẫm lại nàng một đường này đi tới, nhân mạch Hạ Bách Thịnh giao thiệp khi còn sống và cơ nghiệp để lại có tác dụng rất quan trọng. Cho nên Tiêu Âm muốn đi con đường nàng trải qua, cơ hồ không có khả năng.

Hiện tại nàng còn có một băn khoăn. Nếu nàng thật sự không phải nữ nhi Hạ gia, tất nhiên phải giao ra quyền lực đương gia Hạ gia. Đến lúc đó, cho dù nàng có tâm tương trợ, cũng không có lập trường và tư cách.

Cố Hành Giản tiến vào, nhìn thấy tiểu thê tử của hắn ngồi ở trên giường, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng chưa phát hiện ra hắn. Hắn ngồi vào phía sau nàng, duỗi tay ôm lấy eo nàng nói: “Suy nghĩ cái gì? Nghiêm túc như vậy.”

Lúc này Hạ Sơ Lam mới phục hồi lại tinh thần: “Không có gì, là chuyện làm ăn của Hạ gia. Tướng gia, chúng ta khi nào chuẩn bị đi Hưng Nguyên phủ?”

“Đại khái cuối tháng này đi.” Cố Hành Giản trả lời. Hắn đã an bài các mục công việc, bảo đảm vạn vô nhất thất. Hắn lần này đi qua, lấy cải trang vi hành là chính, khẳng định không thể gióng trống khua chiêng. Cho nên muốn thay đổi thân phận, dùng tên giả.

Hạ Sơ Lam nghĩ nghĩ, cuối tháng liền còn một khoảng thời gian. Vừa vặn chuyện ở Thiệu Hưng bên kia cũng sẽ có kết quả.

“Tết Thượng Nguyên ngài có việc sao?” Nàng lại hỏi. Tết Thượng Nguyên chính là ngày mười lăm tháng giêng, còn được gọi là Nguyên Tịch, là ngày náo nhiệt nhất trong một năm.

Cố Hành Giản tựa hồ nhìn ra tâm tư nàng: “Nàng muốn ta bồi nàng đi dạo trên đường một vòng?”

Hạ Sơ Lam gật đầu, chờ mong hỏi: “Có thể chứ?”

Hắn kỳ thật không quá muốn cho nàng đi những nơi đông người. Vài lần trước ra cửa, ven đường đều có nam tử nhìn chằm chằm nàng, diện mạo nàng thật sự quá thu hút người khác. Nhưng hắn lại không muốn quét đi hứng thú của nàng, liền điểm mũi nàng một cái nói: “Có thể, nhưng nàng phải mặc nam trang.”