Editor: Masha

Trong bữa tiệc, cung nhân của Mạc Lăng Vi tới thỉnh Mạc Hoài Tông đi đến cung của nàng. Mạc Hoài Tông đến trước mặt Cao Tông bẩm một tiếng, Cao Tông sảng khoái đáp ứng.

Cha con gặp nhau chính là nhân luân, ông không có đạo lý nào ngăn cản.

Mạc Hoài Tông đi theo cung nhân đến nội cung. Thâm cung tịch mịch, một dãy tường cao đã ngăn cách trong cung với bên ngoài. Hoàng đế đã rất nhân hậu, cho phép Mạc Lăng Vi thường xuyên ra cung đi lại, lão nhân như Hoàng Hậu và Trương Hiền phi trên cơ bản không ra khỏi cửa cung nửa bước.

Mạc Lăng Vi nằm ở trên giường, nghĩ về những lời vừa rồi Phan Thời Lệnh nói, một cỗ uể oải khôn kể dâng lên trong lòng. Nàng đã không còn trẻ, lần trước sinh sản thân thể thương tổn. Lúc trước liều tánh mạng sinh hạ đứa bé kia, vốn nghĩ rằng có thể nhìn con bình an lớn lên, sao có thể ngờ bé vốn sinh ra đã yếu ớt, chưa sống được mấy năm đã chết non. Hiện tại thân thể nàng thế này, hơn nữa chứng bệnh của hoàng đế, chỉ sợ rất khó mang thai lần nữa. Hoàng Hậu và Trương Hiền phi thời trẻ đều nhận nuôi quận vương, trước mắt cũng có cái để hi vọng, mà hy vọng của nàng đâu?

Chẳng lẽ cả đời như vậy không nơi nương tựa mà chết già trong cung?

Hai tay nàng nắm chặt đệm giường gấm vóc tơ vàng dưới thân, nghe được Tiểu Ngư nói: “Nương nương, phó tướng tới.”

Mạc Hoài Tông không dám đến gần, chỉ ở bên kia bình phong bằng lụa thêu hoa khai phú quý cúi đầu hành lễ: “Nương nương gọi thần đến, không biết có chuyện gì quan trọng?”

Mạc Lăng Vi ngồi dậy, ho khan hai tiếng: “Phụ thân mau ngồi. Tiểu Ngư, dẫn hết người ra ngoài, ngươi đứng trước cửa canh chừng.”

“Dạ.” Tiểu Ngư theo lời làm theo.

Mạc Hoài Tông quan tâm nói: “Thời tiết rét đậm, thân thể nương nương cũng không tốt, trong tẩm cung này vẫn hơi quá lạnh, bảo cung nhân đốt nhiều than một chút, giữ ấm thân thể thật tốt. Chuyện khác, thuận theo tự nhiên, cũng đừng quá cưỡng cầu.”

Mạc Lăng Vi biết Mạc Hoài Tông ám chỉ chuyện sinh con, nàng vồn còn tồn hai phần ý niệm, hiện nay lại có chút hết hy vọng, nàng thử hỏi: “Phụ thân, không bằng ta cũng nhận nuôi một quận vương trong tôn thất?”

Mạc Hoài Tông lắc đầu nói: “Hiện tại còn nhận nuôi quận vương làm gì? Tuổi lớn một chút, thì không có cơ sở cảm tình cùng ngài, chẳng lẽ về sau đăng vị sẽ phụng dưỡng ngài? Tuổi còn nhỏ chút, lại tranh không nổi với những quận vương đã thành niên. Hơn nữa Hoàng Thượng chính là muốn tuyển một người trong hai người Phổ An và Ân Bình Quận Vương. Trước mắt xem ra, phần thắng của Ân Bình Quận Vương rất lớn.”

“Phụ thân thực muốn giúp đỡ Ân Bình Quận Vương đăng vị? Vạn nhất, Cố Hành Giản cũng muốn duy trì hắn thì sao?” Mạc Lăng Vi hỏi. Rốt cuộc người sáng suốt đều nhìn ra được, hiện giờ là Ân Bình Quận Vương đắc thế. Cố Hành Giản luôn luôn hiểu rõ thánh ý, không thể nào chọn kẻ thất thế. Như vậy đến lúc đó, tất cả đều là đại thần có công phù trợ, thế cục trên triều đình sẽ không thay đổi.

Mạc Hoài Tông cười cười, nói: “Ngài vẫn không quá hiểu rõ Cố Hành Giản người này. Với hắn mà nói, ai đắc thế ai thất thế cũng không quan trọng, quan trọng là ai làm hoàng đế còn có thể tiếp tục duy trì hắn để thực thi những sách lược trị quốc đó. Ân Bình Quận Vương nhất quán chủ ý lớn, hơn nữa rất nhiều chính kiến của hắn và Cố Hành Giản không hợp nhau, theo ta thấy Cố Hành Giản chưa chắc sẽ duy trì Triệu Cửu, cho nên mới chậm chạp không tỏ thái độ.”

Chuyện trên triều đình, Mạc Lăng Vi dù ít dù nhiều biết một chút. Hoàng đế xử lý chính vụ, có đôi khi cũng sẽ kêu nàng hầu hạ bút mực. Nhưng hậu cung không được tham gia vào chính sự, nàng chỉ có thể xem, không thể hỏi. Lần trước, thời điểm sổ con từ Dương Châu dâng lên, nàng có nghe được hoàng đế nói: “Triệu Cửu vẫn còn hơi quá non, làm một vụ án, cơ hồ có thể thấy được một số quan trong triều có quan hệ cùng hắn. Cố Hành Giản giúp Ngô gia một đại ân.”

Bởi vì liên quan đến Cố Hành Giản, nàng liền âm thầm ghi tạc trong lòng. Sau lại trộm hỏi thăm, biết Cố Hành Giản đi Xương Hóa huyện tra xét Tiền vụ, làm cho rất nhiều manh mối liên quan đến án tham ô ở Dương Châu đều gián đoạn. Hắn ở trước mặt hoàng đế tìm cớ nói là ngẫu nhiên, nhưng hoàng đế không phải ngốc tử, tất nhiên biết hành động lần này của hắn có liên quan đến Triệu Cửu và Ngô gia, chẳng qua hoàng đế cũng không tìm ra sai lầm của hắn, chuyện này liền buông tha.

Quan hệ giữa quân thần, rất nhiều chuyện trong lòng biết rõ ràng, nhưng cần một mối quan hệ cân bằng.

“Phụ thân, ngài có biết chuyện Tiền vụ ở Xương Hóa?”

Mạc Hoài Tông vuốt râu nói: “Đương nhiên biết. Ta phỏng đoán Cố Hành Giản lấy tánh mạng cả nhà huyện lệnh Xương Hóa Ngụy Chiêm trao đổi với sổ sách trong tay hắn. Sổ sách đó liên lụy đến rất nhiều chuyện công và chuyện tư của các quan trong triều, nếu thật để cho Triệu Cửu quật ra, liên lụy bao nhiêu người, đắc tội bao nhiêu văn võ bá quan? Nhưng Triệu Cửu lại không thể mặc kệ chuyện này, hắn liền chuyển cho Cố Hành Giản, để Cố Hành Giản đi xử trí. Đây là chỗ thông minh của hắn.”

“Sổ sách đó, ngài có bị liên lụy trong đó không?” Mạc Lăng Vi thử hỏi.

Mạc Hoài Tông không trả lời, tỏ vẻ cam chịu. Làm quan nhiều năm, không có khả năng hành động bí mật. Lão vốn bày mưu đặt kế để Cố Tố Lan về Cố gia, điều tra sổ sách này. Lão luôn có cảm giác, Cố Hành Giản đều giao đồ vật quan trọng cho Cố Cư Kính bảo quản. Cố Hành Giản bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, Cố Cư Kính lại là thương nhân, nhân mạch rộng, địa bàn nhiều, xử lý cũng tương đối thuận tiện.

Nhưng ai biết Cố Hành Giản bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi Cố Tố Lan, đột kích Thanh Phong Viện, bắt tiểu quan ở đó, suýt nữa làm lão bại lộ. Cho nên vừa rồi ở trong bữa tiệc, khi lão nhìn thấy Cố Hành Giản, có chút mất tự nhiên.

Lão dùng Cố Tố Lan làm nhãn tuyến, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nữ nhân này hận thấu xương Cố Hành Giản, tất nhiên để lão sử dụng. Nhưng Cố Hành Giản độ cảnh giác rất cao, mấy năm nay kỳ thật cũng không tìm được chứng cứ gì có thể đủ lực mà đả kích hắn. Vô luận như thế nào, Cố Tố Lan đã là con cờ bỏ đi, không có bất kì tác dụng gì.

Sau khi nói xong chuyện, Mạc Hoài Tông rời khỏi cung Mạc Lăng Vi, hà hơi vào hai bàn tay. Phía nam mùa đông ướt lạnh, loại hàn khí này chui vào tận trong xương cốt. Không giống mùa đông ở Biện Kinh, tuyết trắng bao trùm toàn bộ Khai Phong Phủ, tuyết rơi dày đến mức, có thể đem toàn bộ giày vùi vào. Bất tri bất giác hai mươi năm, dường như rời đi Biện Kinh rốt cuộc không thể trải qua mùa đông chân chính.

Tùy tùng chạy chậm lại đây, nhẹ giọng nói một hồi ở bên tai lão. Mạc Hoài Tông ngẩn ra: “Việc này có thật không?”

“Thiên chân vạn xác. Kim Quốc bên kia còn đang gạt bên ngoài, chẳng qua người của chúng ta nghe được tin tức, lập tức truyền tin về.”

Mạc Hoài Tông ý vị thâm trường cười một chút, bước chân nhẹ nhàng mà trở về Thanh Yến điện.

Cao Tông chỉ ngồi một lát ở Thanh Yến điện, rồi lấy cớ thay quần áo rời đi. Đủ loại quan lại không bị trói buộc nữa, tự do rất nhiều. Bí Thư Giám Tiền Phác bưng chén rượu đến trước bàn Cố Hành Giản: “Tướng gia, hạ quan kính ngài một ly. Đây chính là rượu ngon.”

Tiền Phác người này thích rượu như mạng, thường thường bởi vì uống rượu mà hỏng việc. Cố Hành Giản xem hắn đã uống không ít, nhắc nhở: “Tiền đại nhân vẫn nên uống ít chút, nếu không buổi tối không trở về nổi.”

Tiền Phác cười cười: “Không sao không sao, đến lúc đó năn nỉ Hoàng Thượng cho hạ quan một chỗ nghỉ chân qua đêm cũng được.”

Cố Hành Giản nhìn nhìn Tiêu Kiệm cách mấy bàn, ông đang ngồi cùng nhóm người Trung Nghĩa Bá, nói chuyện với nhau vui vẻ. Cố Hành Giản nói với Tiền Phác: “Chuyện ta nhờ ngươi tra ngọc bội, ngươi nhớ rõ ngàn vạn lần đừng nhắc tới trước mặt lệnh công.”

“Hạ quan hiểu được.”

Nếu Cố Hành Giản không đề cập tới chuyện này, Tiền Phác cũng không nghĩ đến. Nhưng Cố Hành Giản cố ý nói ra, chuyện khối ngọc bội liền khắc ở trong đầu hắn.

Buổi tối trong cung tiếp tục mở tiệc, còn có pháo hoa biểu diễn, Cao Tông cố ý kêu người bán hàng rong trên phố xá tiến cung, buôn bán các loại thức ăn vặt. Tiền Phác rượu hứng tăng nhiều, uống đến say khướt, đến lúc phải rời cung, đã đi không nổi.

Cố Hành Giản đỡ hắn, thử hỏi: “Tiền đại nhân còn nhớ rõ chuyện ngọc bội?”

Tiền Phác vỗ bả vai của hắn một cái, nói: “Nhớ rõ, nhớ rõ, tuyệt đối không thể đem chuyện kỳ lân ngọc bội nói cho lệnh công.”

Cố Hành Giản nhìn nhìn khắp nơi, vừa lúc Tiêu Kiệm và Tiêu Dục từ trước mặt bước qua, hắn kêu lớn: “Lệnh công dừng bước.”

Tiêu Kiệm quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hành Giản đỡ Tiền Phác, không khỏi hỏi: “Tiền đại nhân đây là làm sao vậy?”

“Tiền đại nhân thích rượu, nhất thời uống quá nhiều. Vốn dĩ ta nên đưa hắn trở về, nhưng sắc trời đã tối, sợ phu nhân trong nhà lo lắng. Vừa vặn chỗ Tiền đại nhân ở cách Sùng Nghĩa công phủ không xa, lệnh công có thể hỗ trợ không?” Cố Hành Giản thành khẩn hỏi.

Tiêu Kiệm gật đầu, bảo Tiêu Dục đi qua tiếp nhận Tiền Phác, trêu ghẹo nói: “Không ngờ tướng gia cũng sợ vợ.”

“Ta lớn tuổi hơn nội tử rất nhiều, tất nhiên nên nhường nhịn chút ít, làm lệnh công chê cười. Như vậy đa tạ lệnh công, ta trước cáo từ.” Cố Hành Giản hành lễ, Tiêu Kiệm đưa tay làm động tác thỉnh, hắn liền xoay người rời đi.

Tiêu Dục ngửi được trên người Tiền Phác toàn là mùi rượu, nghĩ thầm Bí Thư Giám này quả nhiên danh bất hư truyền, là một đại tửu quỷ (quỷ nát rượu). Khó trách đầy người tài hoa, lại mãi ở vị trí Bí Thư Giám. Hắn hỏi Tiêu Kiệm: “Người ở tại Dụ Dân Phường nhiều như vậy, tướng gia sao lại nhờ chúng ta đưa Tiền đại nhân về?”

Tiêu Kiệm lơ đễnh: “Chắc là vừa lúc gặp được thôi. Đỡ hắn lên trên xe ngựa rồi đi thôi.”

Bọn họ ra khỏi cửa cung, Tiêu Dục đỡ Tiền Phác lên xe ngựa, an trí tốt cho hắn. Tiêu Kiệm mới vừa ngồi vào, Tiền Phác đang không quá thanh tỉnh ợ rượu một cái rồi nói: “Lệnh công! Hạ quan gặp qua lệnh công!”

Nói xong cả người nằm sấp trên xe ngựa, cũng không nhúc nhích.

Tiêu Kiệm lắc đầu, phân phó Tiêu Dục bên ngoài đánh xe ngựa chạy về nhà Tiền Phác trước. Lúc này, Tiền Phác bỗng nhiên đứng dậy, say khướt nói: “Lệnh công, có chuyện, tướng gia bảo ta ngàn vạn lần đừng nói cho ngài!”

Tiêu Kiệm cho rằng hẳn là lời say, cũng không để ý. Cố Hành Giản không thể nào không biết khi Tiền Phác uống say, miệng liền không giữ kín được, sao có thể đem chuyện trọng yếu nói cho hắn.

Tiền Phác thấy Tiêu Kiệm không có phản ứng, tiếp tục nói: “Ngọc bội, Tiêu gia kỳ lân ngọc bội.”

Tiêu Kiệm như bị sét đánh, bắt lấy cổ áo Tiền Phác, mở to hai mắt hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tiền Phác lại ợ thêm một cái, nghiêng đầu nói: “Trong tay phu nhân Tướng gia có khối ngọc bội, hạ quan tra được trong ghi chú sinh hoạt hàng ngày của tiền triều, chính là Tiêu gia kỳ lân ngọc bội…… Tướng gia muốn hạ quan đừng nói cho ngài.” Hắn nói chuyện mồm miệng không rõ, nói xong liền gục đầu xuống ngủ say như chết.

Tiêu Kiệm lại lay hắn vài cái, thấy hắn đã say đến bất tỉnh nhân sự, lúc này mới buông lỏng tay, tùy ý để hắn tê liệt ngã xuống ở một bên. Tiền Phác sẽ không nói bậy, ghi chú sinh hoạt hàng ngày của tiền triều đã niêm phong cất vào kho, chỉ có Bí Thư Giám mới có quyền tìm đọc. Ông vừa rồi rõ ràng không nghe lầm, là kỳ lân ngọc bội. Nhưng hắn rõ ràng đưa cho Thiến Nhi, sao lại ở trong tay phu nhân Cố Hành Giản? Nghe nói phu nhân Cố Hành Giản còn rất trẻ, mới mười mấy tuổi…… Hô hấp của ông cứng lại, nháy mắt dâng lên một ý niệm.

Hay là Thiến Nhi còn sống? Tưởng tượng đến khả năng này, ông cơ hồ không ức chế được nội tâm mừng như điên. Cố Hành Giản cố ý đẩy Tiền Phác cho ông, là để báo cho ông việc này? Hay là có ẩn tình gì.

Ông cơ hồ có loại mong muốn lập tức phóng đến tướng phủ, tột cùng xúc động muốn hỏi rõ.

Nhưng ông bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, nếu Thiến Nhi thật sự còn sống, tại sao mười mấy năm không hề có tin tức, cố tình lại chọn ngay lúc này xuất hiện? Trung gian còn liên lụy đến Cố Hành Giản, ông không thể không cẩn thận ứng đối. Ông cẩn thận cân nhắc một lát, quyết định trước tra rõ nội tình về Tể tướng phu nhân rồi lại nói sau.

……

Cố Hành Giản trở lại tướng phủ, Nam bá nói có thám tử về Kim Quốc đang đợi hắn, hắn liền đi nhà chính gặp thám tử đó. Thám tử bẩm báo: “Tướng gia, Hoàn Nhan Tông Bật từ nơi lưu đày chạy mất, không biết tung tích. Hoàng đế Kim Quốc đã phái người tìm kiếm khắp nơi.”

Cố Hành Giản hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn sớm đã nói với Hoàn Nhan Xương muốn trừ cỏ phải trừ tận gốc, nếu không hậu hoạn vô cùng. Hoàn Nhan Xương lại niệm tình đều là tôn thất, chỉ phán Hoàn Nhan Tông Bật lưu đày. Lấy tính tình, thân thủ của Hoàn Nhan Tông Bật, cùng với sự giúp đỡ kêu gọi được ở Kim Quốc, từ nơi lưu đày chạy thoát cũng không phải việc khó.

Bất quá Hoàn Nhan Tông Bật biết hắn hợp mưu cùng Hoàn Nhan Xương, khó bảo toàn sẽ không tìm hắn tính sổ. Mà hắn muốn đi Hưng Nguyên phủ ở giao giới giữa hai nước, Hoàn Nhan Tông Bật rất có thể sẽ ra tay ở nơi đó.

“Đi xuống đi.” Cố Hành Giản khoát tay, thám tử liền cáo lui.

Cố Hành Giản khoanh tay trầm tư một lát, mới chậm rãi đi trở về chỗ ở. Hạ Sơ Lam và Triệu ma ma đang ngồi ở dưới đèn, trong tay cầm thứ gì. Nhìn thấy hắn tiến vào, nàng vội vàng bỏ đồ vật vào khay đan, đứng dậy nghênh đón: “Ngài đã trở lại?”

Cố Hành Giản gật đầu, Triệu ma ma liền cầm đồ vật lui ra. Hạ Sơ Lam giúp hắn đem quan phục cởi ra, lại đưa khăn ấm qua: “Tối nay trong cung đốt pháo hoa, ta cũng ra ngoài đường xem, rất đẹp.”

Mỗi năm pháo hoa phần lớn không khác nhau lắm, nhằm để náo nhiệt thôi. Cố Hành Giản lúc ấy vội vàng ứng phó đủ loại quan lại, vốn cũng không nghiêm túc thưởng thức.

Hắn lau mặt xong, kéo nàng ngồi xuống: “Hưng Nguyên phủ nàng vẫn không nên đi. Ta vừa mới thu được tin tức, lần trước khi hai nước giao chiến, chủ tướng Kim Quốc Hoàn Nhan Tông Bật đào thoát từ nơi lưu đày. Giữa ta và hắn có chút ân oán cũ, hắn khả năng sẽ đến tìm ta gây phiền toái.” Hắn tận lực nói thật uyển chuyển chút, miễn cho dọa đến nàng.

Hạ Sơ Lam lại kiên quyết lắc đầu: “Một khi đã như vậy, ta càng muốn đi cùng ngài.”