Editor: Masha

Cố Hành Giản trở lại tướng phủ vừa kịp bữa tối. Mùa đông trời tối sớm, trong phòng điểm ánh nến, nhìn qua rất sáng. Ánh đèn chiếu lên phiến đá trên mặt đất, đung đưa qua lại, còn có thanh âm nói cười.

Cái nhà này, rốt cuộc đã không còn quạnh quẽ.

Hạ Diễn đang nói chút chuyện thú vị ở Thái Học, Nam bá và Hạ Sơ Lam đều đang nghe. Cậu và Tưởng Chu là bạn tốt, cũng là đối thủ cạnh tranh, có khi hai người khảo thí tranh đệ nhất, có khi vì một đề tài tranh luận đến mặt đỏ tai hồng.

Hạ Diễn nói: “Mới đầu, đệ cũng không nói mình là em vợ Tể tướng, Tưởng ca ca cũng không nói mình gọi Xu Mật Sử là thúc thúc. Sau càng nhiều người biết đến, mỗi ngày đều có người chạy tới xem hai chúng ta, ngay cả Ngô Tông Tiến cũng không dám khi dễ chúng ta. Hôm qua ở Quốc Tử Giám gặp được hắn, hắn gật đầu một cái rồi chạy. Tỷ tỷ, hiện tại đệ rốt cuộc biết chỗ tốt của quyền thế rồi.”

Hạ Sơ Lam cười nói: “Đệ đừng chỉ nghĩ mấy chuyện này, tỷ phu đệ năm đó cũng xuất thân bần hàn, chịu rất nhiều khổ, dựa vào chính mình mới đi đến hôm nay.”

Nàng ngồi đưa lưng về phía cửa, không thấy Cố Hành Giản đã tiến vào. Hạ Diễn và Nam bá lại thấy được, Hạ Diễn tiếp tục nói: “Đệ đương nhiên không thể so với tỷ phu. Ở trong lòng tỷ tỷ, tỷ phu hẳn là người tốt nhất trên đời này.”

Hạ Sơ Lam không phủ nhận. Những lời này ngay trước mặt hắn, nàng nói không nên lời. Nhưng nàng thật sự rất thích Cố Hành Giản, từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị khí chất độc đáo trên người hắn hấp dẫn, về sau đủ loại cơ duyên xảo hợp, rốt cuộc cùng hắn ở bên nhau.

Nàng chỉ ngại một đời người quá mức ngắn ngủi, sợ bọn họ không có cách nào bên nhau đến già, mà nàng gặp được hắn lại quá muộn. Hoặc là nói nàng sinh ra quá muộn.

Nàng đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một đôi tay đặt trên vai nàng, nàng quay đầu lại nhìn thấy Cố Hành Giản đứng ở phía sau, lập tức đứng lên: “Ngài trở về lúc nào?”

“Vừa mới trở về. Các người còn chưa dùng bữa tối? Ta nói rồi không cần chờ ta.” Cố Hành Giản nhìn mặt bàn trống rỗng nói.

“Tỷ phu, tỷ tỷ cứ nhất định phải chờ ngài trở về.” Hạ Diễn chớp chớp mắt, tiếng tỷ phu này kêu rất thuận miệng.

Hạ Sơ Lam cũng không biết hắn đứng đó đã bao lâu, có nghe mấy lời bọn họ nói chuyện vừa rồi hay không, vội vàng chuyển đề tài: “Đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta cũng không chờ lâu lắm. Ta liền bảo bọn họ dọn đồ ăn lên.”

Nàng đi ra ngoài phân phó Tư An các nàng dọn đồ ăn lên, Cố Hành Giản cười nhẹ với Hạ Diễn, hai người trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà nhập tọa. Ngày thường muốn từ trong miệng thê tử hắn nghe được một hai câu lời ngon tiếng ngọt quá khó khăn, hôm nay may mắn có cậu em vợ hỗ trợ.

Lúc ăn cơm, Cố Hành Giản từ trước đến nay không nói lời nào. Hạ Sơ Lam và Hạ Diễn dùng ánh mắt giao lưu, cũng an an tĩnh tĩnh mà ăn. Chờ đến khi Cố Hành Giản ăn xong rồi, Nam bá thu dọn chén đũa trước mặt hắn, Hạ Diễn mới nhỏ giọng hỏi: “Tỷ phu, hiện tại đệ có thể nói không?”

Cố Hành Giản lau miệng rồi nói: “Có việc cứ nói. Đừng học tỷ tỷ đệ, không cần đặc biệt nhân nhượng thói quen của ta, coi như đang ở nhà mình thôi.”

Hạ Diễn cao hứng mà ngồi vào chỗ bên cạnh Cố Hành Giản, đích xác có mấy vấn đề học vấn muốn thỉnh giáo hắn.

Hai người vừa đàm luận liền hoàn toàn không để ý người khác.

Hạ Sơ Lam đứng dậy đi đến nhà bếp chuẩn bị trà bánh, Tư An cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường. Trần Giang Lưu lại ở trong nhà bếp ăn cái gì, hiện tại nữ đầu bếp đã quen với hắn, mỗi ngày đều làm một phần đồ ăn khác nhau cho hắn. Hắn cũng ngoan ngoãn, giúp đỡ rửa rau chế biến món ăn, nữ đầu bếp cũng rất thích hắn.

Trần Giang Lưu nhìn thấy Hạ Sơ Lam và Tư An đi vào, thuần thục ăn hết màn thầu trong miệng: “Phu nhân có cần ta hỗ trợ không?”

“Không cần.” Hạ Sơ Lam lấy lá trà từ trên ngăn tủ xuống, quay đầu hỏi hắn, “Ngày mai là trừ tịch, ngươi không muốn về thăm người nhà sao?”

Nhắc tới người nhà, Trần Giang Lưu rùng mình một cái, lui về phía sau hai bước: “Phu nhân muốn đuổi ta đi?”

Tư An kéo hắn lại: “Nhìn ngươi xem, sao lại sợ hãi thành như vậy? Phu nhân không có ý muốn đuổi ngươi đi, chỉ là hỏi ngươi một chút, có muốn về nhà.”

Trần Giang Lưu liên tục lắc đầu, trong ánh mắt có tia hận ý: “Ta không có người nhà. Về sau nơi này chính là nhà của ta, các người đều là thân nhân ta.”

Hạ Sơ Lam nghe Sùng Minh nói, tỷ tỷ cùng tỷ phu Trần Giang Lưu đối xử với hắn rất không tốt, nếu không thì một hài tử ngoan ngoãn sẽ không bị bán đến loại địa phương đó. May mắn là gặp tướng gia cứu hắn ra, nếu không không chừng hiện giờ đang chịu khổ ở nơi nào rồi. Đứa nhỏ này xinh đẹp sạch sẽ, nếu sinh ở gia đình trong sạch, hẳn là được cha mẹ và trưởng bối ngàn kiều vạn sủng.

Thấy Trần Giang Lưu không muốn nói thêm về người nhà, Hạ Sơ Lam liền thay đổi đề tài: “Ta xem quần áo của ngươi thực cũ, vừa vặn ta phải làm quần áo mới cho đệ đệ ta, thuận tiện cũng làm cho ngươi một bộ đi?”

Trần Giang Lưu liên tục xua tay: “Giang Lưu chỉ là một hạ nhân, phu nhân không cần hao tâm tổn trí như thế.”

Tư An nói: “Không sao, không cần phu nhân tự mình động thủ, ta làm cho ngươi là được.” Nàng bắt lấy bả vai Trần Giang Lưu, nhìn nhìn trái phải: “Cô nương, nô tỳ nhìn vóc người Giang Lưu không khác mấy với Lục công tử đâu.”

Hạ Sơ Lam vừa bày mâm điểm tâm vừa nói: “Vậy em dùng vải trắng làm áo cho hắn, nhét thêm nhiều bông, vào đông cũng chống lạnh tốt.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.” Tư An vỗ vỗ bả vai Trần Giang Lưu, “Tối nay ta tới đo kích cỡ giúp ngươi, quần áo dù sao cũng phải làm vàu người mới tốt.”

Trần Giang Lưu bỗng nhiên quỳ xuống, đưa tay gạt lệ, nức nở nói: “Phu nhân, các người đối với ta thật tốt, ta làm trâu làm ngựa cũng không đủ báo đáp ân tình các người ……”

“Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên.” Hạ Sơ Lam bảo Tư An nâng Trần Giang Lưu dậy, “Một bộ xiêm y mà thôi, thật sự không đáng như thế.”

“Trong mắt phu nhân có lẽ chỉ là một bộ xiêm y, nhưng trong lòng ta, lại là ấm áp khó có được. Giang Lưu nhất định sẽ nhớ thật kỹ.” Trần Giang Lưu thành khẩn nói.

Hạ Sơ Lam cười cười. Đứa nhỏ này ngày thường ở tướng phủ vô thanh vô tức, cũng không quấy rầy đến bất cứ ai, nhìn thấy Nam bá hay nữ đầu bếp có việc cần hỗ trợ, hắn liền chủ động giúp một tay, không cầu cái gì cũng không oán giận cái gì.

Khó trách Sùng Minh xem hắn như đệ đệ mà yêu thương, nàng cũng hơi thích hắn.

Tư An lưu lại phòng bếp xào hai món ăn nóng cho Trần Giang Lưu, canh giờ này, nữ đầu bếp đã sớm trở về nhà.

Hạ Sơ Lam tự mình bưng trà bánh đi ra ngoài, về lại phòng ở.

Cố Hành Giản đang theo Hạ Diễn nói chuyện: “Ta biết tinh thông nhất lịch pháp hẳn là Bí Thuật Giám Tiền Phác. 《 Xuân Thu 》 ghi lại 36 ngày kế thực, đem các loại lịch thư đặt cùng chỗ để kiểm nghiệm, nhiều nhất có thể tính trong hai mươi mấy thứ, nhưng Tiền Phác lại có thể tính trong 35 thứ. Hắn không dùng công cụ, mà là tính nhẩm, miệng niệm nhân chia, không kém dùng công cụ. Hơn nữa nhân chia số lớn, hắn gảy bàn tính như bay, mắt người thường theo không kịp.”

Hạ Diễn chớp chớp mắt: “Đệ biết Tiền đại nhân, tháng trước ông còn tới Thái Học giảng bài. Nghe nói trước kia ông cùng trường với tam thúc, hôn sự của ngũ tỷ tỷ chính là do ông dẫn đường.”

Cố Hành Giản nhịn không được cười nói: “Đúng vậy, hắn là kẻ quái tài, đam mê chính là làm mai mối cho người ta.”

Hạ Diễn cũng cười theo, nghĩ đến lúc học Tiền đại nhân, ông giảng tri thức số học này nọ, bọn họ đều nghe không hiểu. Một buổi học mà nhìn xuống, rất nhiều người đều ngủ mất, ông tức giận đến dựng râu trừng mắt. Chẳng qua người bình thường đối với số học nghiên cứu hữu hạn, thiên văn lịch pháp càng thâm ảo khó hiểu, cũng khó trách bọn họ nghe không vào.

Nhưng Hạ Diễn lại cảm thấy rất thú vị, còn thảo luận một chút với Tưởng Chu về mấy bộ lịch pháp triều đại ban bố, cảm thấy trong đó 《 Phụng Nguyên Lịch 》 có độ chính xác cao nhất.

Hạ Diễn quấn lấy Cố Hành Giản nói thật lâu, Hạ Sơ Lam ngồi trên giường bên cạnh xem sổ sách, thỉnh thoảng nghe bọn họ nói hai câu. Chờ đến lúc bên ngoài tiếng trống canh gõ một cái, nàng nghiêng đầu thấy giữa hai mày Cố Hành Giản có chút mỏi mệt, liền nói: “Diễn Nhi, đã không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

Hạ Diễn lúc này mới phát giác đã đến canh giờ này, nhưng cậu còn có rất nhiều lời chưa nói xong. Cố Hành Giản vỗ vỗ đầu của cậu: “Hôm nay ta xác thực hơi mệt mỏi, ngày mai rồi nói sau. Nam bá, mang công tử về phòng nghỉ ngơi.”

Hạ Diễn lúc này mới đứng dậy hành lễ với hắn và Hạ Sơ Lam, lưu luyến không rời mà đi theo Nam bá.

Hạ Sơ Lam đi đến phía sau Cố Hành Giản, duỗi tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương của hắn: “Có phải rất mệt hay không? Diễn Nhi ngày thường tuy rằng tính tình hoạt bát một chút, nhưng cũng rất ít khi nói nhiều như vậy với người khác. Đệ ấy thật sự thích ngài, mới có thể……”

Cố Hành Giản kéo tay nàng, ôm nàng ngồi ở trên đùi, trán tựa trán với nàng, nhẹ giọng nói: “Không việc gì, ta cũng thích Diễn Nhi.” Hắn nghĩ chắc là yêu ai yêu cả đường đi. Hắn thích an tĩnh, nhưng nói một buổi tối cùng Hạ Diễn, cũng không cảm thấy mệt. Hài tử kia tuổi tuy nhỏ, kiến thức lại rộng lớn hơn mấy vị quan lại hơn hai mươi tuổi. Không thể không nói, Hạ Bách Thịnh đào tạo con cái rất tốt.

Hạ Sơ Lam mỉm cười, đôi tay đặt trên vai hắn: “Đúng rồi, vẫn luôn quên hỏi ngài, hôm nay huynh trưởng muốn ngài suy xét chuyện gì?”

“Nương thân thể không tốt, huynh ấy hy vọng chúng ta có thể về nhà ăn tết. Nàng muốn đi sao?” Cố Hành Giản vén một sợi tóc rũ xuống của Hạ Sơ Lam ra sau tai, dò hỏi ý của nàng.

“Ta nghe ngài. Chỉ là khi về Cố gia, Diễn Nhi có thể đi cùng chúng ta sao?” Hạ Sơ Lam hỏi. Lưu lại Hạ Diễn một mình trong phủ, hiển nhiên không ổn.

“Đương nhiên có thể.” Cố Hành Giản gật đầu nói, “Ngày mai tứ tỷ cũng sẽ từ thôn trang trở về.”

Hạ Sơ Lam nghĩ thầm hắn rốt cuộc nhớ thân tình, vẫn quyết định đón Cố Tố Lan từ thôn trang trở về. Nàng cũng hy vọng người một nhà có thể hòa hòa khí khí, ít sinh chuyện. Có lẽ nhìn thấy Cố Tố Lan, bệnh của lão phu nhân sẽ tốt lên.

Nói với nhau một lát, Cố Hành Giản bế nàng lên, đi vào trong phòng, chỉ cảm thấy gần đây nàng lại nhẹ đi rất nhiều. Sau khi tắm gội hai người nằm ở trên giường, Cố Hành Giản nhắm mắt lại, kỳ thật không ngủ. Hạ Sơ Lam lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, cũng nhắm mắt lại ngủ.

Vốn cảm thấy hắn có chút tâm sự, lúc ngủ mày cũng không giãn ra. Nhưng hắn người này, nếu không muốn nói, một chữ cũng hỏi không ra.

Chờ người bên cạnh hô hấp vững vàng, Cố Hành Giản mới mở to mắt, duỗi tay qua giúp nàng đắp chăn đàng hoàng.

Cố Tố Lan rốt cuộc đang tính kế gì, rất nhanh sẽ biết.

Tác giả có lời muốn nói:

Ta đổi nhi tử Dư Diêu huyện lệnh Tưởng Du đổi thành Tưởng Chu, nghe thuận miệng hơn chút, vai phụ nhỏ, không cần để ý.