Lăng Y Mộc không khỏi cứng người, mỗi lần nghe thấy tên của hai người này, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác như rơi vào ác mộng!

Cô đương nhiên biết đến chiếc nhẫn kim cương sáu carat kia, còn là biết đến qua tin tức thời sự.

Dù cô có muốn tránh những tin tức này đến mấy thì khi mở điện thoại ra, lướt internet, bất cứ lúc nào nó cũng có thể đập vào mắt.

Ngày trước, khi Tiêu Thiên Định đi dạo cùng cô ở cửa hàng trang sức, cô cũng từng nhìn thấy viên kim cương thô màu hồng ấy.

Lúc đó, anh ta đã nói: "Y Mộc, nếu em thích, anh sẽ mua cho em, làm thành nhẫn cưới của chúng ta."

Vậy mà cuối cùng, Tiêu Thiên Định vẫn không thuộc về cô, chiếc nhẫn kim cương kia cũng vậy.

Y Mộc, chuyện đó...!bây giờ em định đi về đúng không?" Một giọng nam trong trẻo pha lẫn chút ngượng ngùng vang lên bên tai Lăng Y Mộc.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tóc ngắn, mặc đồng phục làm việc của đội xe, đang hơi đỏ mặt đối diện với mình.

Cô sững người một lúc mới nhớ ra người này đến từ đội xe của Sở Bảo vệ Môi trường, hình như là họ Quách.

“Phải” Cô đáp.

“Vậy để anh đưa em về, vừa hay anh cũng tiện đường" Khi Quách Huỳnh Phương nói ra những lời này, cảm giác như anh ta đã lấy ra hết dũng khí và can đảm của mình.

Lăng Y Mộc nhớ ra, hình như chị Từ từng nói người này rất ấn tượng với mình, thể bây giờ anh ta đang muốn theo đuổi cô sao? Chỉ là bây giờ cô không có ý định nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai hết.

“Không cần đầu” Lăng Y Mộc từ chối.

“Không sao, anh có xe, đưa em về cũng tiện." Quách Huỳnh Phương vội vàng nói, vẫn muốn tranh thủ thêm cơ hội.

"Hừ, người ta đời nào để ý xe của anh, người ta đang muốn có siêu xe đưa đón, hoặc ít nhất cũng phải là nhẫn kim cương sáu carat kia kìa.

Anh cứ mang ra mà xem, chắc chắn người ta sẽ cho anh đưa đi đón về ngay." Phương Quế Như chua chát nói.

Mặt của Quách Huỳnh Phương lập tức đỏ bừng, dường như không biết phải nói gì lúc này cho đúng.

Lăng Y Mộc lạnh nhạt liếc nhìn Phương Quế Như: “Cho nên, nếu có ngày ai đó muốn đưa cô về, cô cũng từ chối, thì tức là đang chờ đợi siêu xe gõ cửa, nhẫn kim cương sáu carat mời chào đúng không? Hay ý cô là ai đưa đi đón về, cô cũng đồng ý?"

"Cô.." Phương Quế Như lập tức cứng họng, không thể nói gì chỉ biết trừng mắt nhìn Lăng Y Mộc.

Lăng Y Mộc quay đầu về phía Quách Huỳnh Phương nói: “Cảm ơn anh, nhưng chỗ tôi ở cách nơi này không xa, tôi đã quen đi bộ trở về rồi." Nói xong, cô liền quay người rời đi.

Trên đường về nhà, Lăng Y Mộc mua một ít thịt nạc và rau xanh, trở về phòng trọ nấu cháo thịt băm rau cải để dùng bữa tối cùng với Dịch Quân Phi.

“Hôm nay dạ dày còn đau nữa không?” Cô quan tâm hỏi.

“Không còn đau nữa” Dịch Quân Phi trả lời.

"Cậu nên uống thuốc dạ dày thêm một ngày nữa cho ổn định.

Sau này một ngày phải ăn ba bữa đúng giờ.

Công việc phát tờ rơi cũng không phải giải pháp lâu dài, nên tìm một công việc ổn định một chút." Cô nói: "Không thì, để tôi lên mạng tìm xem có công việc nào thích hợp với cậu không nhé?"

“Không cần, để tôi tự tìm" Dịch Quân Phi nói: "Nếu chị hy vọng tôi có một công việc ổn định, thì tôi sẽ tìm 

một công việc ổn định”

Ngoan! Lăng Y Mộc không kìm được mà giơ tay lên, chạm vào đầu Dịch Quân Phi, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Có lẽ cảm giác có em trai chính là như vậy.

Dịch Quân Phi khẽ giật mình, ánh mắt nhìn cô như bị một lớp sương mù bao phủ.

Cách cô chạm vào đầu anh giống như thể đang đối đãi với một đứa trẻ, mà nhắc tới, hình như đã rất lâu rồi không có người xoa đầu anh như vậy.

Chỉ có lúc còn rất nhỏ, bố mới xoa đầu anh như thế rồi nói: “Bình Quân, con phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai trên đời, không được để bản thân mình yếu đuối như bố"

Đúng vậy, anh phải mạnh mẽ, cũng phải thật lợi hại, chỉ có như vậy anh mới có được điều mình muốn và không rơi vào kết cục giống như bố mình.

Anh của lúc này đã là người nắm trong tay toàn bộ tài chính của Dịch Nguyên và đứng đầu thành phố.

Anh đã có mọi thứ mình muốn, nhưng dường như trong lòng vẫn chưa được đầy đủ, vẫn đang khát khao yêu cầu một thứ gì đó...!

Thứ anh mong muốn khát khao...!phải chăng là...!ánh mắt Dịch Quân Phi bình tĩnh dừng lại trên khuôn mặt người đối diện.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tiếng chuông phát ra từ điện thoại của Lăng Y Mộc.

Lăng Y Mộc dời tay, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh.

Nhiệt độ bất ngờ biến mất khiến Dịch Quân Phi có chút khó chịu, khẽ cau mày.

Dường như càng lúc anh càng trở nên quyến luyến thứ hơi ấm đến từ cô.

Cuộc gọi tới từ một số lạ, Lăng Y Mộc bắt máy, thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút ngập ngừng.

"Y...Y Mộc sao? Anh là Quách Huỳnh Phương, cái đó...!anh chỉ muốn nói với em, đừng để tâm đến mấy lời của Phương Quế Như.

Anh biết em không phải người con gái tham lam hư vinh như thế, mặc dù xe của anh chỉ là một món hàng nội địa rẻ tiền, nhưng sau này anh nhất định sẽ cố gắng đổi lấy một chiếc xe tốt hơn trong tương lai!"

Nói xong không đợi Lăng Y Mộc trả lời, anh ta đã vội vàng cúp máy.

Lăng Y Mộc nhìn điện thoại, có chút nhức đầu tự hỏi không biết mình có nên từ chối đối phương rõ ràng hơn không, để tránh làm lãng phí thời gian và tình cảm của anh ta.

“Ai gọi đấy?” Trong phòng bất ngờ vang lên một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng.

“Một đồng nghiệp từ Sở Bảo vệ Môi trường" Lăng Y Mộc nói, đặt điện thoại xuống.

Dịch Quân Phi liếc mắt nhìn điện thoại: “Đồng nghiệp nam?” Mặc dù vừa rồi cô không bấm loa ngoài, nhưng vì anh ngồi gần nên vẫn có thể nghe thấy một số âm thanh bên trong.

"Đúng vậy."

“Người này thích chị sao?” Trong mắt anh xuất hiện chút màu sắc tối tăm không dễ phát hiện.

"Chắc là thế." Cô nói.

"Vậy còn chị, thích anh ta sao?"

Lăng Y Mộc nói: “Chỉ sợ vừa nói ra chuyện tôi từng ngồi tù, bên kia sẽ lùi xa hàng trăm cây số mất.

Cho nên việc tôi có thích anh ta hay không vốn dĩ cũng không quan trọng."

"Đi tù thì sao? Nếu anh ta thực sự thích chị thì sẽ không quan tâm đến những chuyện này." Anh nói.

Cô cười khổ, tuy rằng nói thế nhưng trên đời này vẫn có quá nhiều người quan tâm đến chuyện đó.

Cũng giống như lúc đầu, cô tin rằng mình thật lòng, nhưng một khi đã xảy ra chuyện, sự thật lòng đó lại trở nên rẻ mạt không bằng tờ giấy vụn.

"Nếu người đó có thể chấp nhận chuyện chị từng đi tù, chị sẽ thích người đó sao?" Tiếng của anh lại một lần nữa vang lên trong căn phòng vắng lặng.

Lăng Y Mộc sửng sốt, tự hỏi nếu thực sự có một người chấp nhận được cô như thế...!

Thấy cô ngẩn người, Dịch Quân Phi có chút không vui, anh nắm lấy tay cô và cắn nhẹ vào đầu ngón tay một cái.

wai.

"Ối!” Cô khẽ kêu lên một tiếng, bất ngờ hoàn hồn, tầm mắt đối diện với đôi mắt hoa đào xinh đẹp của chàng trai ngồi cạnh.

“Chị sẽ thích người đó sao?” Dường như anh vẫn đang cố chấp muốn có một câu trả lời.

“Không biết” Cô nói: “Tôi chỉ coi người đó như một đồng nghiệp bình thường” Huống hồ, bây giờ cô làm gì còn tâm trí nào mà nói chuyện yêu đương.

Anh cười, khuôn mặt vốn đã tuấn tú này có thêm nụ cười càng trở nên sáng bừng rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, bên trong chứa đầy là một ngột.

Trong khoảnh khắc, dường như cô đã bị anh quyến rũ đến mức không thể nào rời mắt đi được.

Tâm trạng thoải mái, Dịch Quân Phi nhẹ nhàng liểm đầu ngón tay vừa bị mình cắn xong: "Thế chị cứ tiếp tục coi anh ta như một người đồng nghiệp bình thường đi.".