Lúc này Mộ Bắc Ngật đã né tránh được nhân viên, đi đến hướng mà bọn họ rời đi, bước chân nhanh như gió, mặt không đổi sắc đi về phía trước, trong lòng vẫn chưa chắc chắn đó là Cố Tiểu Mạch.

Nhưng trong phòng bỗng vang lên giọng nói của Cố Chấn Hải, ông †a gọi tên của Cố Tiểu Mạch đã khẳng định suy đoán của anh.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh đi đến nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy bóng dáng của ba người ở trong phòng.

Mặt của Mộ Bắc Ngật chợt đen như đít nồi, hóa ra đúng là Cố Tiểu Mạch!

Cố Tiểu Mạch đầu đau như búa bổ, nhìn Tổng giám đốc Lâm với ánh mắt lạnh lùng, đôi môi đỏ mấp máy, “Tổng giám đốc Lâm, ông không biết tin đồ của tôi ở nhà họ Cố là gì sao?”

“Cái gì?” Tổng giám đốc Lâm nhìn người phụ nữ không biết điều ở trước mặt, ông ta không còn chút kiên nhãn nào nữa, giọng nói trở nên cáu kỉnh.

“Mọi người đều nói tôi là con riêng của Cố Chấn Hải, nếu Tổng giám đốc Lâm cưới một đứa con riêng như tôi sẽ bị người khác chê cười đó.”

Sắc mặt của Cố Chấn Hải chợt thay đổi, nếu ông bán Cố Tiểu Mạch cho Tổng giám đốc Lâm, tuyệt đối sẽ không làm lộ thân phận của Cố Tiểu Mạch.

Nhưng ông ta không ngờ Cố Tiểu Mạch lại chủ động nói ra điều này.

Sắc mặt Tổng giám đốc Lâm khó coi vô cùng, ông bị thu hút bởi sắc mặt lạnh lùng của Cố Tiểu Mạch, cô có khả năng thu hút người khác, khiến người ta u mê.

Tổng giám đốc Lâm nghĩ rượu cũng đã thấm vào người rồi, người phụ nữ thiếu dạy dỗ này, Tổng giám đốc Lâm ông sẽ tự dùng cơ thể của mình để dạy cho người phụ nữ trước mặt một bài học.

Ông ta liếc nhìn Cố Chấn Hải, mong ông già này mau chóng rời đi, “Tổng giám đốc Cố, tôi thấy cô Cố say rồi, để tôi chăm sóc cho cô ấy, như nào? Hợp tác giữa Lâm Thị và Mộ Thị phải xem biểu hiện tối hôm nay như nào đã.

Cố Chấn Hải hiểu ngay ý tứ trong lời nói của Tổng giám đốc Lâm, ông ta không dám ở lại quá lâu, vội vàng cười nịnh nọt nói vài chữ “Được”, đúng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng vào lúc này, cửa phòng được người ở bên ngoài mở ra, Cố Chấn Hải quay người lại, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang đứng ở ngoài cửa.

Không biết tại sao, ánh mắt Cố Chấn Hải có chút chột dạ, sau đó trở nên lo lắng.

Cố Tiểu Mạch bước đến, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, chỉ trong nháy mắt, sợi dây đang treo lơ lửng như được hạ xuống, so với Cố Chấn Hải, cô càng tin tưởng Mộ Bắc Ngật hơn.

Chỉ mong Mộ Bắc Ngật bỏ qua những chuyện cũ, làm ơn làm ơn, hãy cứu cô.

Cố Tiểu Mạch lẩm bẩm trong lòng, Tổng giám đốc Lâm cũng bị kinh động bởi tiếng động bên ngoài cửa truyền đến, ông ta đứng lên, Mộ Bắc Ngật nhìn rõ chất lỏng trên quần ông ta.

Tổng giám đốc Lâm chớp mắt, giọng điệu trở nên lễ độ hơn, “Tổng giám đốc Mộ, sao anh lại có thời gian rảnh để đến đây?”

“Tôi đến tìm bạn nhảy của tôi”

Mộ Bắc Ngật nhìn chăm chằm Cố Tiểu Mạch, hôm nay cô rất chói lóa, đôi môi đỏ mở ra rồi khép lại, cực kỳ thu hút người khác, còn ăn mặc lộ liễu như vậy, cô không cảm thấy không thích hợp sao??

Mộ Bắc Ngật tức giận, đi đến trước mặt Tổng giám đốc Lâm, lạnh lùng nhìn hai người đó, “Tổng giám đốc Cố, tối nay Cố Tiểu Mạch là bạn nhảy của tôi, ông tự mình đưa cô ấy đi, có gì muốn giải thích không?”

Mặc dù Mộ Bắc Ngật sắp là con rể của nhà họ Cố nhưng ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, Cố Chấn Hải vẫn không dám cáu giận, ông ta lắp bắp, “Tổng giám đốc… Tổng giám đốc Mộ, bạn nhảy của cậu không phải là Lan Tâm sao?”

“Cô ấy làm việc ở Mộ Thị, Tổng giám đốc Lâm có ý gì với bạn nhảy của tôi sao?”

“Hóa ra đây là bạn nhảy của Tổng giám đốc Mộ à, Tổng giám đốc.

Cố, ông có ý gì đây, ông muốn tôi khó xử sao, muốn chơi tôi sao?” Tổng giám đốc Lâm không ngu ngốc đến mức trở thành kẻ thù của Mộ Thị, nhất thời đẩy hết trách nhiệm lên đầu Cố Chấn Hải.

Cố Chấn Hải không nghĩ mọi chuyển lại thay đổi như thế này, sống lưng ông ta lạnh toát, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi..