Nám Nám, nhất định phải nghe lời của Mami nhé”

Nhìn Nấm bỗng nhiên nghiêm túc, Nám Nám hiển nhiên không dám cãi lại, cô bé gật đầu, ngoan ngoãn trả lời, “Nấm ơi, Nám Nám sẽ nghe lời mẹ ạ”

Ở bên kia, kế hoạch trong lòng Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm đã bắt đầu, thế nên sau khi Mộ Bắc Ngật rời đi không lâu, Cố Lan Tâm không lưu luyến và giữ anh lại như trước đây, tiễn Mộ Bắc Ngật xong cô ta lập tức quay lại phòng bệnh.

Mộ Bắc Ngật đứng ở bên ngoài phòng bệnh, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy run sợ.

“Sếp, hôm nay Tổng giám đốc Lâm tổ chức tiệc rượu, mời Mộ Thị, anh có đưa cô Cố đi cùng không?”

Mấy hôm nay Mộ Bắc Ngật khá mệt mỏi, một phần vì việc của công ty không được có bất kỳ một lỗi lầm nào ông Mộ có thể quở trách, còn phải âm thầm điều tra chuyện của Cố Tiểu Mạch, vậy mà Cố Tiểu Mạch mặt nặng mày nhẹ với anh, Mộ Bắc Ngật cảm thấy tức giận.

Nhưng anh cũng không gấp gáp muốn tìm Cố Tiểu Mạch, anh lạnh lùng trả lời, “Ừ, về công ty đã”

“Vâng thưa Sếp”

Trong phòng bệnh, Hoàng Mai vui mừng nói thầm với Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, là con bảo người phụ nữ đê tiện kia đến chăm sóc mẹ à?”

Cố Lan Tâm đưa cho Hoàng Mai một viện thuốc, “Mẹ, mẹ uống đi để Cố Tiểu Mạch người phụ nữ kia biết điều một chút”

Hoàng Mai không chút nghỉ ngờ với những lời của Cố Lan Tâm, bà †a nghe lời Cố Lan Tâm uống viên thuốc đó.

Không nằm ngoài dự đoán, buổi chiều, Hoàng Mai xảy ra chuyện, bụng đau dữ dội, ngất xỉu.

Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm vội vàng gọi bác sĩ, đẩy Hoàng Mai đến phòng cấp cứu, kịp thời rửa ruột mới cứu được.

Bác sĩ báo cáo, “Bệnh nhân ăn đồ ăn hỏng, ngộ độc thực phẩm nên mới ngất xỉu”

“Ngộ độc thực phẩm, làm sao có thể?”

Cố Chấn Hải kinh ngạc, nhíu mày lẩm bẩm một mình.

Cố Lan Tâm đứng ở bên cạnh, hét lên như thể nhận ra điều gì đó, Cố Chấn Hải quay đầu nhìn qua, Cố Lan Tâm sắc mặt khó coi nhìn Cố Chấn ải, “Bố, hôm nay mẹ không muốn ăn, chỉ ăn bánh bao và trứng gà mà Cố Tiểu Mạch mang đến lúc sáng..”

Bác sĩ im lặng một lúc, “Chúng tôi đã kiểm tra cơ thể của người bệnh, theo như kiểm tra thì hình như bệnh nhân không ăn gì nữa, ngoài bữa sáng thì còn ăn đồ gì khác không?”

Cố Chấn Hải vẫn luôn ở trong phòng bệnh, ông không thấy Hoàng Mai ăn đồ gì cả, sắc mặt bỗng khó coi vô cùng.

Ông ta kìm nén phẫn nộ nói với Cố Lan Tâm, “Lan Tâm, con đẩy mẹ về phòng bệnh trước đi, bố đi có việc”

“Vâng ạ”

Sau khi Cố Chấn Hải tức giận rời đi, Cố Lan Tâm nhếch miệng cười, nụ cười khiêu khích và khinh thường.

Cô ta quay đầu nhìn Hoàng Mai mặt trắng bệch đang nằm trên giường, không có cảm giác áy náy và chột dạ, những thứ đó đã bị sự không cam tâm và căm hận bao phủ.

Cố Chấn Hải đi thẳng đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đang ngồi chơi với Nám Nám trên giường, nhìn thấy vị khách không mời mà tới, Cố Tiểu Mạch ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở nên sâu thẳm, có chút không vui.

“Ông lại đến đây làm gì?”

Hai ngày nay, người nhà họ Cố rất hay đến phòng bệnh của cô.

Cố Chấn Hải không nén được cơn giận, ông ta lên tiếng hỏi, “Tiểu Mạch, sao bây giờ mày lại thủ đoạn độc ác như thế, tao không nghĩ mày lại làm ra những chuyện như vậy, mày đẩy dì Hoàng ngã cầu thang thì cũng thôi đi, bây giờ còn hạ độc dì Hoàng nữa, sao mày lại độc ác như vậy?”

Đối mặt với sự phê bình bất ngờ này, Cố Tiểu Mạch hơi sững sờ, sau đó cô hừ lạnh một tiếng.

“Cố Chấn Hải, ông lên cơn điên à “Khốn nạn, có ai nói chuyện với bố như mày không?”

Cố Chấn Hải phẫn nộ hét lên với Cố Tiểu Mạch ngay trước mặt Nám Nám, Nám Nám bị dọa sợ, đôi mắt to tròn tràn đầy sự hoảng hốt, cô bé trốn sau lưng Cố Tiểu Mạch, sợ hãi nhìn Cố Chấn Hải.

Cố Tiểu Mạch đứng phía trước bảo vệ Nám Nám, cô lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải, so với sự phận nỗ của Cố Chấn Hải, Cố Tiểu Mạch bình tĩnh hơn rất nhiều, môi đỏ mấp máy, “Cố Chấn Hải, ông đã ụp hết tất cả tội danh lên đầu tôi chưa? Không nghĩ ra được cách khác nên bắt đầu dùng ngộ độc thực phẩm cái lý do này à?”.